Sau nửa canh giờ, Lan Lăng Vương trở lại trong xe ngựa.
Trương Khởi đang nằm sấp ở trên giường, tay nàng chống cằm, ngẩng đầu ngắm
nhìn bầu trời đối diện, mủi chân xinh xắn không ngừng lắc lắc. Thấy màn
xe vén lên, nàng từ từ quay đầu, trong ánh trăng, trong ngọn đèn dầu,
hai tròng mắt của nàng sáng rỡ như nước, sáng đến hắn có thể nhìn rõ mặt mình qua đó.
Vốn là như vậy, không thấy nàng thì thôi, một khi thấy nàng, tim của hắn liền được lắp đầy.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn đưa tay về phía nàng.
Trương Khởi liền lộn lên, vui vẻ nắm tay của hắn.
Mười ngón tay đan xen, Lan Lăng Vương tung người lên xe ngựa. Ôm nàng vào
trong ngực, tựa người trên vách xe, Lan Lăng Vương nói: "Mấy ngày nay
trời đẹp, A Khởi, sáng mai ta dẫn nàng đi vui đùa một chút nhé."
Trương Khởi mềm mại "vâng" một tiếng, đôi tay xoa xoa cổ áo hắn, không chút để ý nói: "Ta thấy chàng gặp Trịnh thị A Du."
Lan Lăng Vương cúi đầu nhìn về phía nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Khởi chỉ cười hì hì, "Ta nói cho chàng nghe, hai người nói cái gì, ta đều đoán được, chàng có tin hay không?"
Ý này có lý.
Lan Lăng Vương hơi ngưỡng về phía sau, đưa tay vuốt mái tóc của nàng, "Vậy nàng đoán đi."
Trương Khởi cong một ngón tay trắng noãn lên, chậm rãi nói: "Mới vừa gặp mặt,
nàng ta hẳn là rơi lệ. Nước mắt chắc chắn là muốn rơi mà ráng nhịn,
gương mặt yếu ớt và bi thương khó chịu nhìn chàng, giống như vô cùng uất ức, tuyệt vọng vậy."
. . . . . Rơi lệ dữ dội, nước mắt nước mũi tèm lem, rất khó coi. Chỉ có chảy mà kìm nén mới có thể làm động lòng người.
Lan Lăng Vương ngẩn ra.
Trương Khởi nghiêng đầu, mặt mày như vẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc sáng
lên, nàng cong ngón tay thứ hai lên, nói tiếp: "Sau đó, nàng ta sẽ nói
với chàng, nàng ta vẫn tôn trọng chàng yêu chàng, càng có thể giúp
chàng. Ở bên trong, nàng ta có thể giao lưu với các phu nhân, bên ngoài, gia tộc của nàng ta có thể giúp nàng chú ý biến hóa trong triều đình,
thay chàng hóa dữ thành lành."
Việc này không khó đoán, nàng ta muốn hiển thị ưu thế của nàng ta, nên mới làm vậy, Lan Lăng Vương trợn to mắt.
Trương Khởi chơi ngón tay của mình, dưới ánh trăng, cười lạnh, yếu ớt thở dài: "Nam nhân Cao gia thật đúng là thảm, có chuyện gì, lại phải nhờ thê tộc ra nói chuyện. . . . Cũng đúng, nếu Trường Cung vô năng thì cũng thôi
đi, ngộ nhỡ Trường Cung lập mấy chiến công, khiến toàn dân quý mến thì
sao? Có một nhạc gia (nhà vợ) đắc lực, muốn làm hoàng đế cũng còn được
nha."
Lời này đại nghịch bất đạo
Lan Lăng Vương nhíu chặt chân mày, hắn nhìn chằm chằm nàng, muốn quát lớn, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.
Trương Khởi từ từ cong ngón tay thứ ba lên, mềm mại nói: "Tiếp theo cũng sẽ
vẫn rơi lệ, hoặc lại nói với Trường Cung, nàng ta rất rộng lượng, nguyện ý cùng chàng đối xử với ta tử tế. Đáng tiếc ta ích kỷ ngu xuẩn, chẳng
những không biết cảm ơn, còn ỷ sủng mà kiêu, không để ý tương lai của
chàng, không cho Quận Vương cưới chánh thê" Trịnh thị đã bị nàng ép đến
chỉ có thể ra chiêu này. . . . Nếu còn nói tiếp nữa, thì chắc chắn Lan
Lăng Vương chỉ có thể trợn to mắt nhìn nàng.
Trương Khởi trở mình ở trong lòng hắn một cái, lười biếng ôm cánh tay của hắn, lúc ẩn lúc
hiện giống như con mèo, miệng lười biếng nói: "Giữa nữ nhân và nữ nhân,
tựa như Trường Cung chinh chiến sa trường, âm mưu dương mưu đều dùng,
nhất thời thua lui về phía sau nửa bước thì sao? Chiếm lãnh địa của đối
phương trước rồi nói. Được thế làm chủ nhân, ai sống ai chết còn không
phải chỉ là một cái phất tay mà thôi?"
Lan Lăng Vương cau mày,
đang muốn giải thích đôi câu, Trương Khởi lại tiếp tục nói: "Hôm đó ở
trong quán rượu, diễnđàn✪lê✪quýđôn Trịnh phu nhân mới mắng chàng nửa
câu, liền bị Trịnh Du kịp thời ngăn lại. Trịnh phu nhân thân là mẹ kế
nàng ta, cũng nghe lời nàng ta vậy, có thể thấy được Trịnh Du thực là
một cô nàng thông minh có thủ đoạn. Một người thông minh vậy, há có thể
cam tâm làm thê tử của một phu quân "ái thiếp diệt thê"?"
Tục ngữ nói: "Dù có thông minh, cũng cần người nhắc nhở", hiện tại thời cơ chín muồi, nàng rốt cuộc có thể nói ra những lời đúng lòng người. . . . .
Lan Lăng Vương hiển nhiên thật ngây người
Hắn ôm sát Trương Khởi, cặp mắt vô hồn nhìn mui xe, thật lâu không nói gì.
Đối với Trịnh Du, ấn tượng của hắn còn dừng lại ở mười năm trước, đứa trẻ
ngây thơ tinh khiết đó, bị người ta khi dễ cũng không đánh lại, bị người ta làm thương tổn, vẫn còn ở trước mặt hắn cầu xin giùm cho tiểu cô
nương người ta.
. . . . . . Mười năm rồi, nàng ấy trưởng thành, tướng mạo thay đổi, con người cũng thay đổi sao?
Ngà hôm sau, quả nhiên rất là đẹp.
Trương Khởi vẫn mặc trang phục màu đen, đứng ở bên ao soi soi.
. . . . . Thì ra nàng mặc trang phục đen, vẫn có thể có một phần uy nghiêm, Trương Khởi nếm được ngon ngọt rồi.
Lan Lăng Vương xa xa liền thấy Trương Khởi hướng về phía nước hồ õng ẹo làm dáng. Hắn cong cong môi, đi đến phía sau nàng.
Nhìn Lan Lăng Vương sóng vai mà đứng cùng mình trong hồ nước, Trương Khởi
mấp máy môi, mất hứng gắt giọng: "Trường Cung chàng không mặc y phục
đen."
Còn y phục đen? Tối hôm qua chưa đủ đẹp sao?
Lan Lăng Vương cười khổ, hắn tự tay kéo qua cánh tay Trương Khởi, ôm eo nàng một cái, sải bước đi về phía xe ngựa.
Lần này bọn họ thừa dịp ngày xuân nắng ấm, để đến Du viên ngắm hoa đào.
Du viên còn gọi là Đồng Tước Uyển, do Tào Tháo xây, ông ta còn xây ba cái
đài cao trên tường thành phía tây của Đồng Tước Uyển, d。đ。l。q。đ từ nam
đến bắc theo thứ tự là đài Kim Phượng, đài Đồng Tước, đài Băng Tỉnh. Đến thời Tào Ngụy lúc, nơi đó là sân vận động quan trọng của văn nhân Kiến
An.
Xe ngựa đi tới Du viên thì Du viên đã tràn đầy tiếng cười, nữ lang quần áo hoa lệ, công tử trẻ tuổi tuấn tú, huân quý Tiên Ti vũ dũng cường tráng, đưa mắt thấy đầy khắp. Gió xuân tháng ba, chính là thời
tiết đẹp ở nhân gian. Mặc dù tháng ba chèo thường ngắm hoa đã là quá
khứ, nhưng một số con em quyền quý rỗi rãnh, vẫn còn đắm chìm trong dư
âm nước lượn chén trôi này.
Trương Khởi thấy, vẻ mặt cũng thích
thú nhưng lại chậm chạp không xuống xe ngựa. Lan Lăng Vương nói nho nhỏ: "Không sao, xuống đây đi."
Trương Khởi ừ một tiếng, đưa tay đỡ lấy tay hắn.
Nàng đi xuống xe ngựa.
Đầu tiên là một hai người nhìn về phía này, dần dần, phàm là người nhìn
tới, đều chưa từng quay đầu lại. Vì vậy bốn phía càng ngày càng yên
tĩnh.
Lan Lăng Vương liếc những người đó một cái, dắt tay Trương Khởi, chậm rãi đi về phía rừng đào đằng trước.
Cho đến bóng dáng của hai người dần dần ẩn vào rừng đào, mới có một hai người dẫn đầu phục hồi tinh thần lại.
"Thở dài —— đó chính là Trương thị?"
"Thật là một tuyệt đại giai nhân."
"Nghe nói qua chuyện tối qua chưa? Nàng ấy cư nhiên nói với bệ hạ, nàng ấy muốn làm thê tử của Lan Lăng Vương."
"Đây cũng là do Lan Lăng Vương quá cưng chiều nàng ấy, cơ thiếp ai dám có ý niệm này?"
"Thật là đẹp. . . . Nếu là ta, sợ cũng không có cách nào không cưng chiều nàng ấy."
. . . . . Thật là không có cách nào không cưng chiều nàng. Giai nhân như
thế, làm cho hoa đào khắp nơi đều mất màu sắc, trượng phu nào có thể hạ
quyết tâm không cưng chiều nàng thương nàng?
Trương Khởi mặc trang phục đen, lưu luyến đi giữa hoa đào đỏ hoa lê trăng, đi tới chỗ nào, chỗ nấy đều hoàn toàn yên tĩnh.
Chỉ về đằng trước, Lan Lăng Vương nói: "Đó chính là đài Đồng Tước, văn nhân năm đó, chỉ thích ở đó uống rượu sung sướng."
Trương Khởi ngẩng đầu nhìn lại.
Vừa nhìn, nàng liền giật mình nhảy một cái. Nàng vẫn cho rằng, đài Đồng
Tước cũng chỉ chứa được mấy trăm người tụ họp. Không ngờ, đài Đồng Tước
cao gần mười trượng, trên đài xây năm tầng lầu, cách mặt đất 27 trượng.
Đỉnh lầu có một con đồng tước, cao chừng một trượng năm, giang cánh như
muốn bay, trông rất sống động. Mà dưới đài, nước sông Lưu Chương cuồn
cuộn chảy qua đường ngầm của đài Đồng Tước vào ao Huyền Vũ, nước kia mặt vừa rộng vừa sâu, đủ để thủy quân tập luyện ngửa đầu nhìn lầu các trên
đài, để nhìn rõ bóng người mơ hồ trong đó, ánh mắt Lan Lăng Vương say
mê, trên gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của hắn lộ ra nụ cười, "A Khởi,
nếu có cơ hội, nguyện ở chỗ này múa kiếm vì nàng."
Nguyện ở chỗ này vì ngươi múa kiếm. diễnđàn✪lê✪quýđôn
Trương Khởi nháy mắt nhớ lại buổi tối lúc hắn uống say. Đêm đó, hắn vì nàng
thổi địch, nàng múa lượn vì hắn, bọn họ vui vẻ cỡ nào.
Lập tức,
nàng đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng. Đưa tay ôm hông của hắn, nàng tựa vào ngực hắn, mềm nhũn kêu: "Trường Cung, A Khởi thật muốn như vậy
qua một đời."
Lan Lăng Vương trầm thấp nói: "Chuyện này có khó khăn gì?"
Trương Khởi chỉ cười nhẹ một tiếng, "Việc này là chuyện khó khăn nhất trong đời. . . ."
Lan Lăng Vương muốn phản bác, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, chỉ thở dài một tiếng, vươn tay ôm sát nàng.
Khi hai người bước lên bậc thang thì trong lầu các rối loạn tưng bừng. Khi
hai người đi tới dưới lầu các, cửa liền mở rộng ra, mười con em thế gia, huân quý Tiên Ti đâm đầu đi tới.
Gặp nhau ngay mặt, các thiếu niên đột nhiên cả kinh, đồng thời dừng bước lại.
Đang lúc mọi người si ngốc nhìn về Trương Khởi thì sau lưng chúng thiếu
niên, truyền đến một tiếng cười nhạt, "Chỉ là một ngu phụ ác độc, chỉ là một tên người thường háo sắc, đáng cho chư vị xem đến mắt choáng váng?" Từ Kiến An tới nay, chỗ này luôn có văn nhân tập trung, trong lúc vô
hình, nơi này bị vài người tôn sùng là Thánh Địa văn hóa.
Mà
Trương Khởi và Lan Lăng Vương mặc dù một người có tài xuất sắc, một
người là dòng họ Hoàng thất và võ tướng xuất sắc, nhưng trong mắt nho
sĩ, lại không coi là cái gì. Ở chỗ khác, có lẽ không người nào để ý bọn
họ, đến nơi này, lại không phải do họ.
Nói chuyện là một con em
thế gia mặc ào dài vượt qua đám người. Sau lưng người này, cũng đi theo
một đám thiếu niên. Mà trong mấy thiếu niên, có một lang quân tuấn tú
sáng láng đầu tiên là kinh hoảng, đảo mắt lại trừng lớn mắt, lại chuyển
mắt, hắn như nghĩ đến cái gì, sắc mặt tái nhợt, mất hồn lạc phách.
Ánh mắt của lang quân này khiến Trương Khởi, nàng nhìn sang, rốt cuộc nghĩ
tới, hắn không phải là ngũ lang mà mình gặp trong phủ Vũ Văn Hộ nhà Chu
sao?
Tên con cháu nhà quan này vừa châm chọc xong, sắc mặt Lan
Lăng Vương liền trầm xuống, vèo rút bội kiếm ra, thấy hắn rút kiếm,
nhưng tên con cháu nhà quan này không lùi mà lại tiến tới, hắn ngước đầu cười ha ha nói: "Thế nào? Chận không nổi miệng lưỡi thế gian, liền muốn lấy một cái đầu? Tới đi, giết đi."
Lan Lăng Vương cười lạnh một
tiếng, thật sự nâng kiếm lên, thì tiếng om sòm nổi lên bốn phía, chúng
kẻ sĩ đồng loạt đi lên mấy bước, bốn phương tám hướng vây lên Lan Lăng
Vương. Rối rít quát mắng kêu la, những văn nhân tay trói gà không chặt
trợn mắt nhìn, rất có cơn giận của thất phu, trong lúc giương cung bạt
kiếm này, Trương Khởi vươn tay, nàng đặt tay trên kiếm của hắn
diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn. Chậm rãi đè kiếm của Lan Lăng Vương xuống, Trương
Khởi nhàn nhạt liếc tên con cháu nhà quan này một cái, dịu dàng nói: "Ta tự thương tổn ta, tại sao lại bảo ác độc? Còn Lan Lăng Quận Vương,
trong thiên hạ người dám nói chàng ấy là tầm thường, sợ cũng chỉ có mình các hạ."
Nàng nhẹ nhàng cười với Lan Lăng Vương nói: "Có câu nói là ngày hạ không thể chơi băng, Trường Cung, chúng ta đi thôi."
Liền muốn vượt qua đám người.
Tên con cháu nhà quan giận dữ, quát lên: "Đứng lại" hắn nhìn chằm chằm
Trương Khởi, cười lạnh nói: "Ngươi chỉ là một tiểu cơ thiếp, lại muốn
làm chánh thê người ta, còn dám lý luận?"
Hắn thốt ra lời này,
Trương Khởi còn chưa có phản ứng, ngũ lang đã đột nhiên ngẩng đầu, trước mắt nhiều người. Hắn thương hại mà si mê nhìn Trương Khởi, thì thào nói ra: "Chánh thê tính là gì? Sớm biết nàng là nàng ấy, dù ta buông tha
tất cả cũng muốn cầu hôn. . . . . Chánh thê tính là gì?"
Hắn hiển nhiên không thể nào tin nổi, giai nhân mình tâm tâm niệm niệm, không
lúc nào quên, trong lòng mình, đáng lẽ nên lấy được nam nhân tốt nhất
thế gian, mà chỉ vì một vị trí chánh thê, lại bị người khác giễu cợt vây công như thế. Trương Khởi chậm rãi quay đầu lại. Ở trong mắt nàng có
lệ.
Dưới ánh mặt trời, nước mắt lấp lánh này, làm cho chúng thiếu niên thực ngu. Dù là cái tên nói năng lỗ mãng kia, cả đám cử sĩ vây
quanh hai người, cũng ngây người.
Trương Khởi trừng mắt nhìn, khẽ nghiêng đầu, khiến gió xuân từ phía đông thổi tới thổi khô nước mắt
trong mắt nàng, trong sự an tĩnh, nàng êm ái nói: "Ta yêu chàng thương
chàng, không thể sao? Ta muốn ở cùng với chàng, một đời một thế, sinh
cùng sập chết chung lăng, không thể sao? Ta không muốn làm đồ chơi,
không muốn tuổi già sắc suy, thì bị cái chiếu rách bao lại ném ra bãi
tha ma, không được sao? Quý nữ đất Tề, người người đều có thể độc chiếm
phu quân của mình, ta chỉ là xuất thân thấp hèn chút, chỉ muốn thương
chàng ở bên chàng, thì bị ngàn người chỉ trỏ rồi hả?"
Trong sự
yên lặng như tờ, Trương Khởi cúi đầu. Theo động tác cúi đầu của nàng,
một giọt, hai giọt, ba giọt nước mắt, dưới ánh mặt trời phiếm hào quang
bảy màu, sau đó tung tóe ở trên sàn nhà, tan biến trong bụi bậm.
Không có người nói chuyện, mãi cho đến khi nàng từ từ quay đầu, mãi cho đến
Lan Lăng Vương lấy khăn tay ra, giúp nàng lau đi nước mắt, dắt nàng đi
xa, cả đám văn sĩ vẫn không nói chuyện.
. . . . . .
Đưa mắt nhìn bóng lưng Trương Khởi đi xa, đám người Thu công chúa vội vàng chạy tới, cũng dừng bước.
Vẻ mặt phức tạp nhìn phương hướng Trương Khởi biến mất, một hồi lâu, một
quý nữ mới nhỏ giọng nói ra: "Nàng ta, thật ra thì cũng là người đáng
thương."
Những người này, được người nhờ vả, cố ý chạy tới Du
viên, muốn hòa nhau một chút. Nào ngờ, không cần họ mở miệng, đã có
người thay họ dạy dỗ độc phụ kia. Nhưng càng không ngờ là, độc phụ kia
chỉ hỏi mấy câu ngược lại, một giọt nước mắt, liền làm cho họ cũng mềm
lòng.
Có lẽ, thế gian này, tất cả đều có thể giải thích, tất cả
đều có thể chỉ trích, chỉ có thật tình lộ ra một giọt lệ, mới khiến
không ai không động dung.
Có lẽ, đổi thành một người khác, nàng
không có vẻ khuynh thành của Trương Khởi, cũng không có sự nghiêm nghị
sau khi mặc trang phục đen, nàng chưa từng mang theo thạch tín, chưa
từng cười nói ung dung phong hoa tuyệt đại ở trước mặt của Hoàng đế và
mọi quyền quý. . . . . Thì dù nàng ta có lộ ra chân tình, cũng chẳng qua tên hề tác quái.
Nhưng cố tình, người nói lời này, chảy nước
mắt, lại rất xinh đẹp, và tàn nhẫn không để ý sống chết, cho nên nước
mắt của nàng, sự khổ sở của nàng, càng làm cho lòng người bất tri bất
giác tan vỡ, Lan Lăng Vương nắm chặt tay Trương Khởi.
Hắn nắm quá chặt, chặt đến khiến nàng đau nhức. Khi Trương Khởi kêu rên, hắn mới vội vàng buông nàng ra.
Vội vàng cúi đầu, hắn cầm tay trái của Trương Khởi lên, nhìn bàn tay nhỏ bé bị trâm cài đâm bị thương hôm qua, hôm nay chỉ còn lại một vết thương
nhỏ, khàn khàn hỏi: "Vẫn còn rất đau?"
"Khá hơn chút rồi." âm
thanh của Trương Khởi có chút dí dỏm, "Ta nghe đại phu nói, hổ khẩu này
là một huyệt vị, bị thương sâu cỡ nào, cũng dễ dàng khỏi hẳn."
Lan Lăng Vương không phải muốn nghe điều này.
Hắn từ từ nâng bàn tay này lên.
Cẩn thận đặt nó ở bên môi, hắn nhắm hai mắt lại, thật nhẹ, khàn khàn nói: "A Khởi."
"Vâng."
"Tình không phải khắc cốt, thì không thể nói lời như vậy nữa." Đừng làm cho hắn hãm quá sâu, quá sâu, hắn sợ. . . . . .
Trương Khởi cúi đầu, rất lâu sau đó, nàng xoay người, nhìn mây bay, rù rì nói: "Chỉ cần quận vương nguyện ý, A Khởi sanh sẽ theo quân, chết cũng theo
quân." Nàng nhẹ nhàng cường điệu nói: "Chỉ cần Quận Vương nguyện ý"
Khi Lan Lăng Vương trầm mặc, khóe miệng nàng nở nụ cười, rực rỡ nói: "Chúng ta từ cửa hông này lên lầu đi, ta muốn đứng ở tầng năm nhìn sông Lưu
Chương."
Chỉ để phá vỡ trầm mặc.
Lan Lăng Vương gật đầu một cái, dắt tay của nàng đi vào trong lầu các.