Một đêm trôi qua.
Trương Khởi mở mắt ra, ngẩn ngơ nhìn căn phòng xa lạ nhưng vô cùng hoa lệ.
Có lẽ nghe được tiếng động bên trong, một tỳ nữ ở bên ngoài cung kính thưa: "Cơ tỉnh rồi ạ?"
Đúng rồi, nàng đã đến đất Tề, đây là Vương phủ Lan Lăng Quận.
Trương Khởi lên tiếng đáp lại.
Lời nàng vừa dứt, bốn tỳ nữ yểu điệubước vào. Tay các nàng nâng khăn mặt
chậu nước chờ rửa mặt súc miệng, vừa bước vào phòng liền quan sát Trương Khởi.
Trương Khởi sầm mặt, lạnh nhạt nói: "Tỳ nữ ở Quận Vương phủ đều có thái độ này đối với người khácsao?"
Mặc dù âm thanh của nàng không có uy lực nhưng hiện tại, nàng là người được sùng ái duy nhất. Một tiếng ‘bùm’ vang lên, bốn tỳ nữ vội vã quỳ rạp
xuống đất, đồng thanh nói: "Nô tỳ không dám."
Trương Khởi hừ một tiếng, bước xuống sập.
Nàng đi đến đâu hương thơm lan tỏa đến đấy. Tuy nàng đã ngủ cả đêm, giờ mới
dậy nhưng cơ thể không những không có mùi hôi mà còn giữ mùi thơm đến
tận bây giờ. Bốn tỳ nữ đang cúi đầu đều thầm nghĩ: Chẳng trách từ xưa
đến nay Quận Vương không hề thích người phụ đẹp lại yêu thích không nỡ
rời xa nàng ta, dẫn nàng ta đến thẳng Văn Hương các mà ngài đang ở chứ
không muốn an bài chỗ ở khác cho nàng ta. Ngài cùng ngủ cùng thức với
nàng ta chẳng khác gì thê thất được cưới hỏi đàng hoàng.
"Còn ngẩn ra đó?" Giọng nói mềm mại lại còn nghe rất êm tai, trời sinh đã mang nét quyến rũ động lòng người.
Bốn tỳ nữ rất nhanh tỉnh táo lại, sau khi xin tha tội lần nữa, vội vàng
tiến lên vây lấy Trương Khởi, giúp nàng rửa mặt chải tóc.
Trong quá trìnhđó, các nàng cũng ngẩn ngơ mấy lần.
Nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương đồng, Trương Khởi hỏi: "Quận Vương đâu?"
Một tỳ cung kính đáp: "Sáng sớm Quận Vương nhận được chỉ ý, đã vào cung rồi ạ."
Vào cung ư?
Trương Khởi ừ một tiếng.
Sáng sớm, Lan Lăng vương nhận được chỉ dụ của Thái hậu.
Thái hậuhiện nay có họ là Thất Lâu. Thất Lâu Thái hậu là Tiên Ti huân quý,
tính tình cứng rắn, từ trước đến giờ rất ghét người Hán.
Hoàng đế Cao Diễn vừa kế vị là ngườihiểu biết nhìn xa trông rộng, bản thân đánh
giá khá cao người Hán. Dù sao, Hoàng Đế khai quốc Cao Hoan của nước Tề
điển hình là một người Hán, nếu thật sự tính ra thì Cao Diễn hay Cao
Trường Cung đều cóhuyết mạchchân chính là nhà Hán.
Nhưngtính tình Cao Diễn ngay thẳng, trước kia nhiều lần bị ca ca ruột là Cao Dương
dùng roi quất, mấy lần suýt chút nữa là rơi đầu, may nhờ có Thất Lâu
Thái Hậu hết sức bảo vệ. Hơn nữa, Thái hậu còn là mẫu thân hắn nên Cao
Diễn càng hiếu thuận hơn với người.
Có thể nói, hiện nay ở nước
Tề, Thất Lâu Thái hậucó quyền thế cực lớn. Trước mắt nước Tề nảy sinh
tình hình cục diện Hán Thần không tốt, Thất Lâu Thái hậu cố ý nhằm vào
nguyên nhân này để chiếm giữ.
Xe ngựa của Lan Lăng vương từ từ chạy vào cửa cung.
Cung điện nơi này không lớn giống ở Nghiệp thành do lấy vẻ đẹp làm trọng tâm, phòng ốc cũng không nhiều, chỉ hơn trăm gian.
Nhìn dãy cung điện phía trước, Lan Lăng vương nhỏ giọng nói: "Đến."
Thị vệ thân cận Văn Viễn đã từng đi theo bên người hắn đến gần, nhỏ giọng
bẩm: "Hôm qua tam nữ Thu công chúa cùng Hà Gian Vương vừa vào cung liền
gặp qua Thái hậu rồi."
Lan Lăng vương gật đầu một cái.
Lúc này, xe ngựa ngừng lại. Dưới sự dẫn dắt của mấy thái giám, đoàn người đi hướng chỗ Thu Hoa cung của Thái hậu.
Vừa tiến vào Thu Hoa cung, Lan Lăng vương liền thi lễ cúi người, hắng giọng nói vào: "Thần Cao Trường Cung cầu kiến Thái hậu."
"Thái hậu đang đợi rồi, mời Quận Vương——"
Lan Lăng vương vừa vào Thu Hoa cung, Thất Lâu Thái hậungồi ở ghế trên liền ân cần kêu: "Trường Cung tới đây, tới đây."
Lan Lăng vương vội vàng cất bước tiến lên, không đợi hắn hành lễ lần nữa,
Thất Lâu Thái hậu đã đỡ bờ vai của hắn bắt đầu đánh giá. Bàta quan sát
hắn từ trên xuống dưới, nén nước mắt nói: "Tôn nhi của ta đen, gầy."
Một mệnh phụ ở bên cạnh cười nói: "Nương nương, ngườithiên vị, Thu Nhi cũng gầy đấy mà nương nương cũng không đau lòng."
Thất Lâu Thái hậu cười nói: "Thiên vị con khỉ nhiều chuyện nhà người
ấy.”Trong tiếng cười vang, bàta dắt tay Lan Lăng vương, để hắn ngồi
xuống bên người mình, hiền từ nói: "Trường Cung, một năm này vừa đi đến
Trần, vừa đến Chucó mệt không?"
Lan Lăng vương vội vàng kính cẩn
nói: "Tôn nhi không mệt." Hắn cũng không phải tôn nhi ruột của dòng họ
Thất Lâu, mang danh là chính thê của Cao Hoan, nếu bà ta thật sự coi
trọng Lan Lăng vương thì khi còn bé hắn đã không phải khổ sở nhiều năm
thế.
Thất Lâu Thịvuốt gương mặt vuốt Lan Lăng vương và than thở.
Sau đó, bà lại cười nói: "Nghe nói tối qua khi tôn nhi đến Tấn Dương,
trống nhạc nổi lên, đèn đuốc sáng trưng?"
Nghe giọng nói nhạo
báng của Thái hậu, Lan Lăng vương không dám buông lỏng, hắn vội vã đứng
lên, nghiêm túc nói: "Tôn nhi không dám, chỉ có một chút vui
mừng......."
"Được rồi, được rồi, thằng bé này, bà nội cũng chỉ nói đùa thôi, cháu lại tưởng thất. Chẳng có chút đáng yêu hồi trước."
Lời Thất Lâu Thái hậu nói lần nữa khơi dậy một trận tiếng cười của các mệnh phụ trong điện.
Lan Lăng vươngvừa ngồi xong hậu, Thất Lâu Thị ân cần nói: "Con bé A Du lần
này đến nước Chu có gây thêm phiền toáicho tôn nhi không?"
Vào đề tài chính rồi.
Lan Lăng vương kính cẩn đáp: "Tính tình A Du trước nay ôn hòa, sao có thể gây rắc rối cho tôn nhi?”
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt." Thất Lâu Thái hậu nhìn về một mệnh phụ bên trái, cười tủm tỉm nói: "Trường Cung, lần này bà nội cần phải chúc mừng
ngươi......."
Bà đây là muốn nói tới hôn sự.
Thất Lâu Thái hậu mới nói tới đấy, liền thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của Lan Lăng
vương tối sầm. Bà hơi ngẩn ra, Lan Lăng vương đã đứng từ trên sập lên,
cúi người làm lễ với Thái hậu, kính cẩn mà vui vẻ nói: "Thì ra bà nội
cũng biết? Vâng, lần này tôn nhi được một phụ nữ ở nước Chu."
Hắn nói tới chỗ này, làm như có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt tuấn mỹ
còn hơi đỏ ửng, nhìnsắc mặt mấy người phụ nữ lúc sáng lúc tốitrong
phòng, nói: "Trước kia bà nội luôn nói, phải ban phụ nữ cho Tôn nhi, tôn nhi luôn không đồng ý. Lần này, tôn nhi tự mình tìm được một người phụ
nữ rồi." Trong giọng nói hắn có chút hài lòng.
Thất Lâu Thị hiền lành nhìn mặt hắn, nói: "Đúng không? Con ngựa đẹp nhà ta cuối cùng cũng hiểu được muốn có nữ nhân rồi."
Bà vừa nói ra câu nhạo báng thì tiếng cười đã vang lên.
Lan Lăng vương bị cười đến tay chân luống cuống, đột nhiên hắn lui về sau
mấy bước, quỳ trước Thất Lâu Thái hậu, cúi đầu đàng hoàng nói: "Thưa bà
nội, nàng Trương cơ này rất hợp tâm ý tôn nhi. Tôn nhi muốn xin bà nội
ban ân điển, cho nàng một danh phận phù hợp. Tôn nhi thích nàng, muốn
cho nàng một cuộc sống vui vẻ ở bên cạnh tôn nhi.”
Nói tới
đây, hắn làm như ngại trong điện còn chưayên ắng, ngượng ngùng nói: "Tôn nhi còn cho phép nàng, trong nửa năm này, Tôn nhi không cần nữ nhân
khác, chỉ có mình nàng......."
Lời này vừa nói ra mọi nơi yên lặng không tiếng động
Mệnh phụ họ Trịnh ngồi ở bên trái cùng với hai hoàng phi và một thái phi ngồi bên phải đều hiện sắc mặt khó coi.
Trong bầu không khí im ắng,Thất Lâu Thái hậu vẫn hiền hoà, nàng bấm chuỗi
Phậtchâu, thở dài nói: "Thằng bé nhà ngươi....... Trước đây, nhiều nữ
lang tốt thế muốn cùng ngươi, ngươi lại cố chấp không để ý đến. Thật
không ngờ mới mở mang đầu óc liền si mê cho một người. Thôi được rồi,
ngươi đã nói vậy, bà nội sẽ không nuốt lời.”
Lời này vừa ra khiến sắc mặt mấy người phụ nữ xung quanh càng trở nên khó coi.
Bấy giờ, Lan Lăng vương đã vui vẻ lên tiếng: "Đa tạ bà nội." Hắn liền đứng
lên , ra vẻ vụng về nói: "Hôm nào tôn nhi liền đưa nàng vào cung cảm ơn
bà nội."
Cảm ơn bà? Một cơ thiếp không rõ lai lịch có đủ tư cách
sao? Thằng bé này đúng là vui quá hóa ngu....... Thật giống phụ thân
hắn, bị một đứa hồ ly mê hoặc liền mất hồn.
Thất Lâu Thái hậu
cười to nói: "Xem thằng bé vui mừng kìa. Được rồi, thời gian không còn
sớm, ngươi mau mau trở về ôm ấp người phụ nhân kia ngủ đi.”
Lời
nói mang theo chế giễu, cách nói cũng thật bất nhã. Nhưng mặc kệThất Lâu Thái hậuhay Lan Lăng vương đều làm như không nghĩ đến vậy.
Lan Lăng vương vui mừng rời khỏiThu Hoa cung.
Vừa nhìn thấy hắn xuất hiện, Cao Văn Liễu liền thở hắt ra. Hắn vội vã lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Quận Vương?"
"Thái hậu đồng ý nhưng không hạ chỉ." Lan Lăng vương đưa tay nhay nhay lông
mày, "Bất quáđây cũng bình thường. Nhiều mệnh phụ ở đây, bà đã đồng ý ta nửa năm không nghị hôn, nếu lại cho ta cưới vợ bé thì cũng sợ quét hết mặt mũi các nàng rồi."
Cao Văn Viễn trầm mặc. Một hồi lâu, hắn
mới nhỏ giọng nói: "Quận Vương là con rồng cháu phượng, nếu thêm nhà bố
mẹ tốt thì nhất định có thể giúp Quận Vương lên thêm một tầng nữa."
Tiếng nói của hắn dứt, Lan Lăng vương đã cười lạnh nói: "Ta đã là con rồng
cháu phượng, lại lên thêm một tầng nữa, ngươi nghĩ sẽ lên đến đâu?"
Tiếng nói vừa ra, Cao Văn Liễu toát mồ hôi, hắn vội vã hành lễ. Lan Lăng
vương ngăn hắn lại, từ từ nói: "Dù sao ngươi nên nhớ, không chỉ là Hà
Gian Vương, dù là Thái hậu, cũng không thích ta kết hôn với thế lực quá
lớn. Đúng rồi, sau khi ngươi rời khỏi đây liền tung tin với mọi người
mói, Thái hậu đều nói,Cao Trường Cung mau mau về nhà ôm phụ nhân ngủ."
Cao Văn Viễn cả kinh nói: "Nhưng Quận Vương?"
"Đi, cố gắng truyền xa một chút."
"Vâng"
Lúc này, một thái giám đi tới, hắn nói với Lan Lăng vương: "Bệ hạ đã nói,
hôm nay không tiện, ngày khác Quận Vương hãy lại đến."
"Vâng."
Lan Lăng vương vừa về tới phủ, liền nghe được tiếng đàn xa xa truyền trong không gian.
Bước chân hắn chậm lại.
Trong sân, Trương Khởi đang gảy đàn, mái tóc dài đen nhánh vừa gội qua còn
ướt đẫm xõa trên lưng. Dưới ánh nắng mặt trời, mái tóc đen nhánh phát ra ánh sáng thăm thẳm.
Hôm nay ánh nắng mặt trời rực rỡ, mất đi
khí lạnh và hanh khô ngày hôm qua. Trương Khởi thoạt nhìn rất vui vẻ,
trên khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc, còn vẻ non nớt như cành liễu, tuy ngồi
quỳ cũng tạo cho người khác một phong thái quyến rũ tao nhã.
Đúng lúc này, ngón tay Trương Khởi dừng lại, sai một âm làm Lan Lăng Vương quay đầu lại nhìn.
Trương Khởi vừa lúc cảm nhận thấy hắn đến cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Cùng nhìn nhau, ánh mắt nàng trong suốt, dịu dàng mà đa tình đối mặt
với con ngươi thâm thúy trầm tĩnh của hắn. Dường như hắn đang hỏi nàng,
tại sao lại gẩy sai?
Con ngươi sâu đậm như có thể hút linh hồn người khác, khiến Trương Khởi vừa nhìn thấy thìtrong lòng không tự chủ được run lên.
Nàng rốt cuộc hiểu rõ tại sao câu ‘Khúc Hữu Ngộ, Chu Lang Cố’ (Nghĩa: nghe
được khúc nhạc Khúc Hữu Ngộ, mọi người nam nhân ngoảnh đầu lại nhìn)
được lưu truyền trong ba nước đến nay. Chỉ một cái ngoái đầu nhìn lại,
một ý thăm hỏi lại thực sự câu gọi hồn phách, con người sâu thẳm còn cực kì ôn nhu, phụ nữ khắp thiên hạ có ai chống cự được khoảnh khắc quay
đầu lại nhìn của lang quân?
Lan Lăng vương cảm thấy bàn tay
Trương Khởi gảy đàn có chút run rẩy, hắn tiến lên phía trước,bao chùm
tay nàng vào trong lòng bàn tay, vừa sưởi ấm, vừa nhỏ giọng hỏi: "Lạnh
sao? Trở về phòng thôi."
Trương Khởi lắc đầu, nàng từ từ rút tay, đưa tay chạm vào xiêm y của hắn, bỗng mười ngón tay đột nhiên dùng lực
mạnh mẽ duỗi thẳng.......
Vươn thẳng ra, nàng mới thản nhiên
cười, ôm eo của hắn, cọ xát mặt vào trong lòng hắn, âm thanh mềm mại nói lẩm bẩm: "Sao nhanh vậy đã trở lại rồi? Bệ hạ nói cái gì với chàng?"