Xe ngựa Tiêu Mạc vừa rời đi, Lan Lăng vương liền thúc ngựa đến.
Nhìn thấy hắn, Trương Khởi cười ngọt ngào, "Vừa rồi ta chỉ nói chuyện vài câu thôi."
Nàng giải thích, là sợ hắn cảm thấy không thoải mái?
Lan Lăng vương liếc qua nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Không sao, ta cho phép."
Hắn cho phép?
Trương Khởi nhìn Lan Lăng vương. Nàng mở to hai mắt, nét mặt của hắn rất bình
thản, "Chính ngươi mở miệng, thì sẽ làm cho hắn mau chết tâm."
Hắn có thể khẳng định mình sẽ nói ra lời nói từ chối kia sao?
Trương Khởi giật mình, đảo quanh mắt, lúc Lan Lăng vương nhìn về phía nàng,
nàng vội vã cúi đầu, dịu dàng nói: "Đúng là Quận Vương hiểu rõ A Khởi
nhất."
Lan Lăng vương không trả lời.
Lúc này, một người
thị vệ giục ngựa đi tới bên cạnh hắn, lại gần Lan Lăng vương nhỏ giọng
nói: "Hà Gian Vương chê cười, nói Quận Vương chỉ vì một cơ thiếp, lại
thoái thác một cái hôn sự tốt nhất thiên hạ này, xem ra là người không
có phúc hưởng.”
Lời nói này tuy nhỏ, nhưng lại truyền đến tai
Trương Khởi rất rõ ràng. Trương Khởi cắn môi, đầu càng cúi thấp: Hắn, sẽ không hối hận chứ?
Âm thanh bình tĩnh, trầm thấp của Lan Lăng vương truyền đến, "Còn gì nữa không?"
"Trịnh thị A Du khóc rất nhiều."
"Ta đã biết, lui ra đi."
"Vâng."
Thị vệ kia vừa lui, Lan Lăng vương cũng giục ngựa rời đi. Trương Khởi lặng
lẽ ngẩng đầu, nàng đưa mắt nhìn bóng dáng Lan Lăng vương rời đi. Trong
khoảng thời gian ngắn cảm xúc phập phồng , làm cho nàng tâm hoảng ý loạn cảm giác rất khó chịu.
Nàng không có chú ý, Lan Lăng vương cùng
với nàng đã cách hai ba mươi bước, khi nàng nghiêng mắt nhìn . Sau khi
nhìn thấy sắc mặt của nàng, khóe môi hắn giật giật, con ngươi vẫn thâm
thúy minh triệt, lần này lại có thêm phần ma mị.
Bởi vì đội ngũ
đông đảo, thị vệ tinh tráng lại nhiều. Nên dọc theo con đường này không
có tên thổ phỉ nào dám khiêu chiến họ. Không đến hai tháng, cả đội ngũ
đã thuận lợi đi đến nước Tề ly biệt Tấn Dương.
Kinh đô nước
Tề Đô tuy là Nghiệp thành, nhưng lại do cha con Tấn Dương gây dựng
nên. Đến nay Tân đế kế vị ở Tấn Dương. Những năm qua, nơi này xây dựng
rầm rộ, cung điện Lâm Lập, vẫn còn Tấn Từ cùng Tây Sơn được xây dựng,
xây Thạch Quật Tự miếu. Có thể nói, Tấn Dương so với Nghiệp thành còn
giống kinh đô nước Tề hơn.
Trương Khởi khi đến nước Trần Kiến
Khang là lúc còn mùa hạ. Đến Tấn Dương thì đã đến mùa đông. Rõ ràng mấy
ngày trước khí trời vẫn còn mát mẻ, chớp mắt một cái, liền giảm chỉ còn
20 độ, thời tiết giống như lập tức từ những ngày mùa thu biến thành
những ngày trời đông giá rét.
Từ lúc nhiệt độ hạ xuống, Trương
Khởi bao quanh mình áo lông thật dày, trên chân cũng học theo những
người phương Bắc, mang một đôi giày vải.
Ngồi ở trong xe ngựa, tuy có củi than sưởi ấm, nhưng Trương Khởi vẫn bị thời tiết hiện tại làm cho run lẩy bẩy.
Ngồi ở một bên, Lan Lăng vương đang xem văn thư khẩn cấp được đưa tới văn,
lúc nhìn sang Trương Khởi, tay phải hắn duỗi một cái, đem nàng kéo về
phía mình.
Đem nàng ôm tới trước ngực, hai cánh tay buộc chặt,
cảm thấy nàng không lạnh run nữa, Lan Lăng vương mới nói: "Yên tâm, Tấn
Dương vào mùa đông mặc dù lạnh, nhưng cũng không giá rét."
Trương Khởi ừ một tiếng, cọ vào trong ngực hắn.
Lan Lăng vương cúi đầu nhìn nàng, áo lông chồn bạc quấn quanh nàng, vì lạnh mà khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nổi bật lên nước da trắng sáng, xinh
đẹp như tiên.
Nàng núp ở trong ngực mình, thân thể mềm mại như vậy, dường như có một dòng nước ấm chảy vào lòng.
... ... Tiểu cô tử này, chẳng lẽ nàng cho rằng nam nhân của nàng sẽ có một
ngày dễ dàng chịu buông tay sao? Lại còn khổ sở cầu hắn không nên đem
nàng đưa cho người khác.
Có lẽ, nên thay đổi phương pháp rồi.
Người này giả bộ như vậy đã lâu, ngay cả mình cũng cho rằng tính cách
của nàng như vậy.......
Lúc này, một người thị vệ ở ngoài xe ngựa báo: "Quận Vương, đám người thất lâu Dương Minh đã tới. Bọn họ còn luôn miệng nói Quận Vương có được một mỹ cơ, nói muốn thưởng thức một phen."
Vẻ mặt Lan Lăng vương vẫn như cũ, chỉ là nhàn nhạt nói: "Tin tức của bọn họ thật nhanh nhạy."
Thị vệ kia bẩm: "Người của Hà Gian Vương đã đi trước một bước đến Tấn Dương."
Như vậy, hôm nay bọn công tử đến đây là do Hà Gian Vương giật dây.
"Như vậy sao?" Lan Lăng vương khóe miệng cong lên, đột nhiên ra lệnh: "Chuẩn bị ngựa cho ta."
"Vâng."
Không lâu sau, ngựa của hắn được đưa đến bên cạnh xe ngựa. Lan Lăng vương vén màng xe lên, một tay ôm lấy Trương Khởi, tung người nhảy lên lưng ngựa.
Một tay hắn cầm dây cương, một tay ôm chặt Trương Khởi. Lan Lăng vương cúi
đầu, nghiêm túc nói: "A Khởi, không phải ngươi buồn chán ngồi trên xe
ngựa sao? Ta sẽ dẫn ngươi cưỡi ngựa một phen."
Ta có nói lời này
sao? Trương Khởi ngây ngốc nghĩ trong lòng, Lan Lăng vương hét một
tiếng, tay phải giương lên, hai chân khẽ đá, trong nháy mắt, con ngựa
tên Đại uyển dưới người hắn, tốc độ nhanh như tia chớp, con ngựa này
giống như mới vừa thuần phục không lâu, bước chạy có chút cuồng mãnh.
Trương Khởi chỉ khẽ kêu một tiếng, đưa tay ôm chặc lấy hông của hắn, mặt vội vàng chôn ở trong lồng ngực của hắn, căn bản không dám lộ ra.
Ngựa phi như rồng, như gió cuốn. Trong nháy mắt liền vọt khỏi vài trăm mét.
Mà lúc này, trước mặt là mấy chục cỗ xe ngựa cao quý tạo thành một đội
ngũ, đang lỏng lẻo tán loạn, thưa thớt đi đến, ước chừng khi đến đó sẽ
dừng lại.
Đội ngũ kia đang cười cợt nhìn, đột nhiên thấy hai
người cưỡi ngựa đến, không khỏi ngẩn ra. Lúc này, một tiếng cười quái dị từ trong xe ngựa truyền đến, "Cao Trường Cung ngươi thật là hiểu
chuyện, còn đem theo cơ thiếp của mình đến?" Âm thanh phách lối ở bên
trong, mang theo sự ngạo mạn, hài lòng khen ngợi.
Nhưng, Lan Lăng vương vội vả đến, vẻ mặt của hắn cũng cực kì nghiêm trọng. Âm thanh của người kia còn chưa rơi xuống, hắn đã khẩn trương quát um lên: "Mau ——
mau mau tản ra, con ngựa này không nghe theo sai khiến của ta."
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, âm thanh của hắn còn chưa dứt, Đại
Uyển dưới thân bốn vó tung bay, điên cuồng vọt tới giữa đoàn xe.
Thấy con ngựa của mình sắp đụng phải xe ngựa thất lâu Dương Minh ở đằng
trước, xe cháu trai của đương kim Thái hậu. Lan Lăng vương hiển nhiên
càng nóng nảy hơn, hắn liên tiếp quát lên: "Súc sinh ngươi dám." Vừa
kêu, một bên hắn huy động trường tiên, quất về hướng con ngựa, hắn không đánh con ngựa này thì thôi. Khi rút ra, con ngựa kia hí một tiếng, nhảy dựng về phía trước, nhanh như hổ thẳng tắp hướng về phía xe ngựa.
Những công tử này làm sao chịu đựng được trận chiến hỗn loạn như vậy. Đồng
thời hét ầm lên. Trong tiếng kêu ré thất thanh, Lan Lăng vương vừa lớn
tiếng quát mắng vừa vội vàng quất trường tiên trong tay đi như long.
Bộp một tiếng, nó đánh qua không khí, sau khi phát ra một tiếng bén nhọn,
đã quất nát màn xe thất lâu Dương Minh, lộ ra khuôn mặt trắng bệch ngồi
bên trong, một người đang run rẩy lẩy bẩy.
Tiếp đó, sức mạnh của
chiếc roi này vẫn không giảm, nó quơ đến chiếc mũ trên đầu thất lâu
Dương Minh rơi đi, làm cho hắn thét lên tóc tai bù xù, lúc này roi bị
ngăn trở ở bụng ngựa, sức mạnh giảm đi. Tuấn mã dưới thân Lang Lăng
vương phát ra tiếng kêu to, tiếp tục xông về phía trước.
Trong
nháy mắt, nó xông qua chiếc thứ hai, thứ ba, làm cho những xe ngựa này
vội vàng tránh né va chạm nhau, cuối cùng té thành một cục. Lang Lăng
vương quát một tiếng, rốt cuộc con tuấn mã đang nổi điên này mới ngạo
nghễ đứng lại, dần dần an tĩnh.
Một tay hắn ôm lấy Trương Khởi, tung người nhảy xuống.
Mà lúc này, đoàn xe té thành một cục, đám người thất lâu Dương Minh người
bể đầu chảy máu, từng người một được thị vệ đỡ dậy. Bọn họ vừa nhìn thấy mỹ nhân ôm trong ngực, Lan Lăng vương vẫn ung dung đứng nhìn, nhất thời nổi giận. Thất lâu Dương Minh chỉ vào Lan Lăng vương, thét to:
"Ngươi...ngươi, ngươi được lắm Cao Trường Cung ngươi hãy chờ đó ——"
Trước thiếu niên tức giận chỉ trích mình, Lan Lăng vương mặt không vẻ gì khác vừa chắp tay, nói: "Con ngựa này Cao mỗ chỉ vừa mới thuần phục được,
vốn định cùng Ái Cơ đi dạo vui đùa một chút, nhưng không ngờ nó lại phát điên đi đến đây."
Nói tới chỗ này, chân mày hắn cau lại, trầm
mặt nghiêm túc nói: "Ngựa này mặc dù cao quý, lần này đã quấy rầy các
vị, cũng là tội khó tha thứ."
Vèo một cái, hắn rút thanh kiếm bên hông ra. Sau đó, lưỡi kiếm kia dưới ánh mặt trời lưu ly tỏa ra ánh sáng lạnh, Lan Lăng vương trầm giọng nói: "Hiện tại, Cao mỗ liền cho các vị
một câu trả lời thỏa đáng."
Tiếng nói vừa dứt, trường kiếm trong
tay của hắn lướt ngang ra, "Cạch" một tiếng, lưỡi kiếm đâm thật sâu vào giữa cổ Đại Uyển, chỉ nghe “ào ào” một tiếng máu tươi bắn tung toé,
hòa lẫn trên con ngựa chết thảm.
Sau khi hạ xuống, máu tươi trên cổ con ngựa bắn ra, máu tươi phun trào bắn lên quần áo lụa của bọn họ, làm họ hét lên lui ra xa.
Đột nhiên thấy tình cảnh này, ngửi được mùi máu tanh, sắc mặt bọn họ trắng nhợt,
còn có người cả kinh kêu lên: "Cao Trường Cung, ngươi điên rồi, đây là
con ngựa ngàn vàng khó mua."
Giọng của người kia vừa bật ra, Lan
Lăng vương đã từ tốn nói tiếp: "Cho dù là danh quý, làm hỏng chuyện của
ta, ta không thể không giết"
Vừa dứt lời, tay phải hắn chém thêm một kiếm
"Cạch" một tiếng, dòng một đạo máu tươi phun trào ra.
Dưới đất máu tươi đã hợp lại thành dòng suối, những người quần áo lụa là
không thể không chịu đựng nôn mửa lui về phía sau ra hai bước.
Lan Lăng vương làm như không biết động tác của mình làm cho bọn họ khiếp
sợ, kiếm trong tay, một nhát lại một nhát, hàn sâu đâm vào trong cổ
ngựa. Từng dòng từng dòng máu tươi phúng ra, mặt hắn vẫn không có biểu
hiện gì, màu máu làm nổi bật, mang theo vài phần dữ tợn đáng sợ. Bọn họ
càng lùi về sau thêm mấy bước.
Lúc này, bọn họ đã cách Lan Lăng vương đến 20 bước.
Sau khi con ngựa thét lớn một tiếng, vô lực ngã lăn ra đất thì Lang Lăng
vương trả lại kiếm vào vỏ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những người kia,
chắp tay nói, "Chư vị, con ngựa gây chuyện này, Cao mỗ đã giết nó rồi."
Hai mắt hắn híp lại thành một đường, lộ ra hàm răng trắng như tuyết ôn hòa
cười một tiếng, nói: "Chư vị cố ý đợi phía trước nghênh đón Cao mỗ, lại
chảy ra chuyện như vậy, thực là xúi quẩy. Đến Tấn Dương, Trường Cung sẽ
làm yến tiệc xin tạ tội, tự phạt ba ly."
Nói tới chỗ này, hắn
nhíu mày, tựa như nhớ tới cái gì, kinh ngạc hỏi "Chỉ là, Trường
Cung không nhớ rõ mình cùng chư vị có giao tình gì sao? Trăm dặm chào
đón như vậy, thực khiến cho Trường Cung cảm thán rồi."
Không có người nào trả lời câu hỏi của hắn.
Mặc kệ việc mới vừa rồi va chạm nhau, còn mới vừa giết ngựa. Mỗi lần Lan
Lăng vương cử động, đều làm cho bọn họ sợ vỡ mật. Gương mặt bọn họ tái
trắng, run rẩy, làm sao có thể nói được?
Những người lớn mật lúc
nãy, lúc này cũng trợn mắt há hốc mồn nhìn danh mã Đại Uyển ngã lăn ra
đất. Vừa đau lòng, vừa lại bị hành động chém giết không nương tay của
Lan Lăng vương , coi vật quý như vặn bã, làm cho khiếp sợ.
...
... So với lần trước ở nước Chu , người trước mắt này, không còn là
người ôn hòa dễ nói chuyện trước kia - Cao Trường Cung rồi ư ?
Lúc này, bọn họ cũng chú ý người bị Lan Lăng vương ôm vào trong ngực -
Trương Khởi, mặc dù nàng vẫn vùi mặt ở trong ngực Lan Lăng vương. Chắc
rằng bên trong là da thịt trắng nõn, còn mềm mại không xương, thân thể
mềm mại, có thể nhìn ra nàng ta là một cực phẩm mỹ nhân khó có được.
Vốn là, bọn họ còn định chuẩn bị thật tốt thưởng thức mỹ nhân này một chút, nếu như thật sự xuất sắc như lời của Cao Hiếu Uyển, liền chèn ép Cao
Trường Cung, đem nàng mang đi.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã mất hồn
mất vía, làm sao còn có cái ý nghĩ này? Chính là Cao Trường Cung trước
mắt, rõ ràng vẫn là ôn nhu như cũ. Lại bởi sự nhẫn tâm chém giết kia,
khiến cho bọn họ trầm mặc suy nghĩ, Lan Lăng vương nhíu mày, đột nhiên
đem thân thể Trương Khởi xoay lại. Khiến cho nàng đối mặt với bọn công
tử kia, sắc đẹp của Trương Khởi, làm cho ánh mắt bọn thiếu niên không
thể rời đi, kinh ngạc với sắc đẹp của nàng.
Lan Lăng vương cúi
đầu, một bên hắn dịu dàng cọ vào người Trương Khởi, một bên dùng ngón
tay vuốt ve, giới thiệu: "Chư vị, đây là Ái Cơ của ta."
Hắn nâng
lên khóe môi, híp mắt dịu dàng nói: "Nữ nhân của ta đẹp chứ? Nàng đã
khảm vào trong tim ta." Hắn áy náy tiếp tục nói: "Chư quân, Ái Cơ xem
ra bị chút kinh sợ, Trường Cung cũng không thể theo cùng."
Dứt lời, hắn đem Trương Khởi ôm vào trong ngực, không để ý tới mọi người, sải bước mà đi về hướng Hắc Giáp Vệ.
Thất lâu Dương Minh đưa mắt nhìn bóng dáng của Lan Lăng vương, cắn răng hỏi
"Các ngươi nghĩ xem, sự việc mới vừa rồi có phải Cao Trường Cung, là
đang cố ý hay không?" Dừng một chút, hắn lại nói: "Hắn còn nói sủng cơ
của hắn đã khảm vào tim, bản lang quân nghe, thấy thế nào cũng giống như đang cảnh cáo?"
Bọn họ vốn đang nhìn về hướng Lan Lăng vương rời đi. Họ là vì Ái Cơ mà đến. Mặc dù người còn chưa từng thấy liền sợ vỡ mật.
Mọi người trầm mặc đi qua, thiếu niên mặt trắng Trịnh Phi gằng giọng căm
hận nói: "Mặc kệ như thế nào....... Có việc này , chỉ sợ bọn người trong triều tá, sẽ coi trọng hắn mà chê bai ta."
... ... Đồng dạng là
thiếu niên tuổi đôi mươi, Cao Trường Cung chém giết quả quyết, vứt bỏ
danh mã như cặn bã, hành động này quá quyết tuyệt, nhất định sẽ lấy được những thứ tướng già yêu thích. Thật vất vả sau khi hắn lập được công
lao lại buộc hắn đi sứ ngoại quốc. Mà nhóm người mình kéo người đến,
biểu hiện, rốt cuộc làm cho chúng thần đồng ý đem Hắc Giáp Vệ của Lan
Lăng vương đã thuần phục thu hồi đưa lại cho họ suất lĩnh. Nhưng Cao
Trường Cung đột nhiên đến như vậy, chỉ sợ sẽ đem những cố gắng trước đó
tất cả đều lật đổ làm hỏng kế hoạch. Lại làm cho chuyện này thành việc
không may? Con ngựa này, sớm không điên chiều không điên, lại ngay lúc
này mà phát điên, chẳng lẽ nói, là cao Trường Cung cố ý? Nhưng hắn chính là cố ý thì phải làm thế nào đây? Đụng phải xe ngựa của bọn hắn, hắn đã chịu giết ngựa xin lỗi, chẳng lẽ bọn họ còn có thể cắn hắn không thả
hay sao?
Đang ở lúc bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ta nhìn
vào ngươi thì đã chạy tới trước mặt sứ giả trong đội ngũ, cũng vang lên
một mảnh ông ông thanh âm.
A Du đi ở phía trước, lúc này cặp mắt
ngấn nước mắt. Nàng cắn môi, hướng về phía Thu công chúa nghẹn ngào: "A
Tú....... Hắn vì muốn cho cơ thiếp có chỗ dựa, ngay cả Ðại Uyển danh mã
cũng chịu giết ... ... Trước mặt nhiều người như vậy, còn nói nàng ta đã khảm trong tin hắn......., vậy còn ta, ta là cái gì? Cả Tấn Dương, quý
tộc Nghiệp thành, cũng biết hắn đang cùng ta nghị hôn....... Ô ô, ta có
còn mặt mũi gì?"