Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 5: Chương 5




Đàm Thiếu Tông không nói thẳng, nhưng Kỷ Ức Dương nhanh chóng biết giả thiết giết người cực đoan của anh là do đâu.

Lúc y đến công ty, giám đốc quan hệ công chúng và trưởng phòng quan hệ nhà đầu tư đã chờ sẵn ở văn phòng. Một trang bản thảo được đưa tới trước mặt Kỷ Ức Dương, tiêu đề in hoa rất lớn. Kỷ Ức Dương liếc mắt thấy bốn chữ giật gân: Quấy rối tình d*c.

Từ lần đầu tiên gặp Đàm Thiếu Tông, giám đốc quan hệ công chúng đã được trải nghiệm năng lực càn quấy của anh, sau khi đọc báo cũng chuẩn bị tinh thần sớm ngày giúp bạn đời sếp xử lý một vài vấn đề nan giải. Thế nhưng sáng nay nhận được tin tức này, cô vẫn không khỏi đổ mồ hôi lạnh cho sự nghiệp của mình.

Cô lên tiếng giải thích lúc Kỷ Ức Dương đang xem nội dung: “Rất may là trang web nhận tin đã chủ động liên lạc với chúng ta. Biên tập viên bên đó đã soạn xong bài đăng dựa trên lời kể và hình ảnh người tố giác cung cấp, chính là bài báo ngài đang đọc. Chủ biên đang ém tin, sáng nay sau khi báo cáo với lãnh đạo cấp cao của tòa soạn, họ đã liên hệ và đề nghị đàm phán với chúng ta.”

Văn bản không dài, thực ra tiêu đề đã bao quát phần nội dung mấu chốt. Kỷ Ức Dương đọc rất nhanh, phía dưới hai đoạn văn là sáu hình ảnh ghép nối, gương mặt Đàm Thiếu Tông được chụp rõ ràng, mang biểu và nụ cười cợt nhả mà Kỷ Ức Dương cực kỳ quen thuộc, bàn tay trong mỗi bức ảnh đặt ở một vị trí khác nhau, dễ dàng xui khiến người ta liên tưởng, chưa kể chính Đàm Thiếu Tông cũng mở ba nút áo sơ mi.

Kỷ Ức Dương đọc xong, cầm tờ giấy trên tay hỏi: “Vì sao họ lại nghĩ là có chuyện cần đàm phán?”

“Sếp Kỷ, động thái của ngài Đàm cũng là một phần hình ảnh công ty, với tình hình hiện tại, không phải họ muốn đàm phán với chúng ta mà là chúng ta buộc phải đàm phán cùng họ.” Trưởng phòng quan hệ nhà đầu tư hơi ngạc nhiên, đây không phải lần đầu tiên họ và Kỷ Ức Dương cùng giải quyết vấn đề như vậy, đáng lẽ Kỷ Ức Dương phải quen với quá trình này rồi chứ, “Bây giờ hành vi của ngài Đàm móc nối trực tiếp với Hựu Chỉ, quấy rối tình d*c là điểm nóng nhạy cảm nhất, một khi đã lộ ra, dù chúng ta có tìm cách bác bỏ hay làm sáng tỏ tin đồn, giá cổ phiếu ngắn hạn nhất định sẽ dao động. Hơn nữa sợ rằng bản thân ngài, Hựu Chỉ, thậm chí cả tập đoàn của nhà họ Kỷ cũng phải dính dáng rất lâu.”

Kỷ Ức Dương ngửa đầu dựa vào lưng ghế, một lát sau bỗng bật cười.

Thì ra y và Đàm Thiếu Tông có quan hệ lợi ích chặt chẽ đến thế, Đàm Thiếu Tông tùy tiện tán tỉnh ai đó cũng có thể làm giá trị cổ phiếu trong tay y bốc hơi cả tỷ bạc. Ấy vậy mà y không tức giận, chỉ cảm thấy chán ghét. Hôn nhân còn hiệu lực ngày nào, y còn phải xử lý hậu quả của Đàm Thiếu Tông ngày ấy. Dẫu liếc nhân vật chính còn lại một cái là Kỷ Ức Dương biết ngay không đời nào Đàm Thiếu Tông quấy rối người đó, y vẫn bực mình vì bê bối tình ái vô tận không ngừng nghỉ của Đàm Thiếu Tông.

Thì ra người ta có thể năm lần bảy lượt nản lòng vì một người, Kỷ Ức Dương nghĩ, y nhớ tới buổi tối không lâu trước kia, cái ngày y hỏi Đàm Thiếu Tông có muốn ly hôn không. Sau khi tình cờ gặp Đàm Thiếu Nhụy ở bữa tiệc, y cho rằng mình sẽ không nhịn được mà lao về nhà tìm Đàm Thiếu Tông, cãi nhau một trận, hoặc đánh nhau cũng không tồi, đều tốt hơn hai người cứ giả vờ hòa thuận. Nhưng y vẫn đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, trở về căn nhà không bóng người, chẳng hiểu trợ lý uống lộn thuốc gì mà cứ gọi y liên tục, Kỷ Ức Dương tắt nguồn điện thoại, chờ Đàm Thiếu Tông đến ba giờ sáng. Trông thấy Đàm Thiếu Tông rón ra rón rén bước lên cầu thang, Kỷ Ức Dương không còn hơi sức tức giận, bình tĩnh hỏi Đàm Thiếu Tông có muốn ly hôn không.

Lúc ấy Kỷ Ức Dương đã hạ quyết tâm rằng nếu Đàm Thiếu Tông gật đầu, y sẽ lập tức đồng ý không níu kéo, chỉ là mười tháng thôi, y có thể cắt bỏ. Nhưng Đàm Thiếu Tông vẫn giả vờ ngây thơ, không chịu cho y câu trả lời thẳng thắn, chỉ ngỏ ý mời cố vấn hôn nhân.

Hai trưởng bộ phận vẫn đang chờ y đáp lời, Kỷ Ức Dương cong ngón trỏ gõ gõ ấn đường, cuối cùng mắng một câu: “Đệch mẹ.”

Cấp dưới không dám tùy tiện tiếp lời, băn khoăn không biết sếp giận ai. Kỷ Ức Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, hỏi: “Nếu không phải tin thật, tại sao chúng ta phải đồng ý giao dịch?”


Kỷ Ức Dương chỉ nói “nếu”, nhưng giám đốc quan hệ công chúng tức khắc ngộ ra lập trường của y. Cô càng thêm cẩn thận, châm chước lựa chọn từ ngữ: “Khả năng bịa đặt đúng là rất cao, nhưng với dạng tin tức này, công chúng luôn chọn giết nhầm còn hơn bỏ sót, dù về sau chúng ta tìm được chứng cứ phản bác, họ vẫn sẽ cho rằng ta dùng tiền thao túng. Vậy nên thay vì truy cứu thật giả, triệt tiêu mầm họa ngay từ đầu là phương án tốt hơn cho Hựu Chỉ.”

Bạn đời bình thường mà gặp chuyện này chỉ cần gọi điện thoại xác định thật giả, nếu thật thì gây lộn một trận rồi đường ai nấy đi, nếu giả thì tin tưởng nhau cùng đáp trả. Nhưng Đàm Thiếu Tông không cho Kỷ Ức Dương cơ hội ấy, Kỷ Ức Dương lỡ mất thời cơ thích hợp nhất, nhận bản thảo tin tức từ tay hai vị cấp dưới đã rất khó coi, y không còn quyền quyết định theo cảm xúc cá nhân nữa. Tất cả nhân tài dưới trướng y đều có nghiệp vụ chuyên môn hàng đầu, bây giờ y đang bị họ bình tĩnh nhắc nhở, có rất nhiều ưu tiên xếp trước Đàm Thiếu Tông, bao gồm Hựu Chỉ, toàn bộ công nhân viên Hựu Chỉ và các nhà đầu tư.

Kỷ Ức Dương ít khi khó xử trước công việc, nhưng giờ đây công tư lẫn lộn khiến y rất mệt mỏi, chỉ có thể nỗ lực thấu hiểu tình huống: “Có chặn được không?”

“Hành động nhanh thì không thành vấn đề lớn, hạn là 12 giờ trưa nay, nếu không đáp ứng đủ điều kiện tin tức sẽ lập tức công khai. Người đưa tin không quá thông minh, nói với trang web rằng đây là tin có 1-0-2, đã ký thỏa thuận đảm bảo ảnh chụp không sao lưu, phía trang web xác nhận thu thập ảnh gốc; phí vi phạm hợp đồng hai bên không cao, dù trang web bội ước không đưa tin, vẫn có thể giải quyết hậu quả dễ dàng. Chúng tôi cũng đã tìm hiểu thông qua các bên truyền thông quen biết, ít nhất trước 9 giờ sáng nay chưa có tin tức gì.”

“Điều kiện là gì?”

“ trang chủ trong vòng hai năm, thanh toán CPM*.”

Kỷ Ức Dương không trả lời ngay, hai trưởng bộ phận kiên nhẫn chờ đợi, họ cũng biết giao dịch này không ổn, bên đưa điều kiện quả là cháy nhà hôi của.

Kỷ Ức Dương xắn tay áo sơ mi lên hai nấc, để lộ chiếc đồng hồ mặt màu lục sẫm, dây đồng hồ không còn mới. Y nhìn kim giây quay ba vòng, rốt cuộc quyết đoán nói: “Cho người tìm hiểu địa điểm trong ảnh, có vẻ không phải nơi riêng tư nên hãy dùng hết khả năng để kiểm tra camera giám sát, nếu không có camera thì tìm người trong khu vực, làm nhanh cho tôi, người cũng được, máy cũng được, không thể nào không có ai chứng kiến.” Y ngừng lại một lát, như là sắp nói những lời không muốn nói, “Chuẩn bị cho cả hai trường hợp thật và giả, báo bộ phận pháp lý xem xét hợp đồng . Đồng thời nghĩ cách đưa người báo tin tới văn phòng tôi, nếu tôi đoán không nhầm, đó chính là người trong ảnh, phải gặp trực tiếp mới biết còn bản sao hay không.”

Giám đốc quan hệ công chúng dạn dày kinh nghiệm nổi danh trong ngành, nhưng đụng tới việc nhà của Kỷ Ức Dương, cô vẫn thấy khó và hơi xấu hổ, ho nhẹ hỏi Kỷ Ức Dương: “Có thương lượng gì với ngài Đàm không ạ?”

Kỷ Ức Dương giương mắt nhìn cô, ánh mắt vậy mà mất kiên nhẫn, hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến Đàm Thiếu Tông?”

Cấp dưới rời văn phòng, Kỷ Ức Dương cầm tờ giấy khi nãy lên, y nhìn một lát, mở ngăn kéo thứ hai bên cạnh bàn làm việc, bỏ tờ giấy vào che đi đống tài liệu vốn có. Đó là đủ thể loại tin nóng cộng với ảnh chụp lén mà bộ phận quan hệ công chúng chủ động hoặc bị động ngăn chặn kể từ khi y và Đàm Thiếu Tông kết hôn, nhân vật chính toàn là Đàm Thiếu Tông, gồm cả ảnh chụp Đàm Thiếu Tông và Đồ Tô bước ra từ chung cư không lâu trước đây.

Lần đầu tiên nhận được ảnh, Kỷ Ức Dương từng lập lời thề “quá tam ba bận”, nhưng ảnh chụp trong ngăn kéo đã nhiều hơn ba vị nam chính từ lâu.

Y nghĩ tới câu hỏi của Đàm Thiếu Tông hồi sáng. Thực ra y không nhớ rõ cuộc trò chuyện tối qua, nếu Đàm Thiếu Tông không hỏi, chắc chắn y sẽ chẳng biết mình đã nhắc đến hòn đảo kia. Kỷ Ức Dương nhìn đống giấy tờ và ảnh chụp trong ngăn kéo, thầm nghĩ có lẽ câu trả lời lúc say mới là đáp án tốt nhất… nếu việc giấu Đàm Thiếu Tông trên đảo không người có thể ngăn chặn tin đồn một lần và mãi mãi, thì y sẵn lòng đăng ký đường bay cho Đàm Thiếu Tông đi ngay và luôn.


Sáng nay hiệu suất làm việc của Kỷ Ức Dương cực kỳ thấp, ký giấy tờ sai mất 6 trang, lần đầu tiên trợ lý Sở ý thức được cái gọi là “gần vua như gần cọp”.

11 rưỡi, bản sao hợp đồng có chữ ký của Kỷ Ức Dương được gửi cho bên trang web.

Bộ phận quan hệ công chúng hành động rất nhanh, chưa tới 4 giờ chiều đã tìm ra băng camera an ninh khách sạn. Chẳng biết người báo tin thiếu kinh nghiệm hay quá tự tin mà không nghĩ cách tiêu hủy. Giám đốc thấu hiểu đạo lý đối nhân xử thế, lúc đưa CD cho Kỷ Ức Dương cố ý nói: “Chúng tôi chưa kiểm tra nội dung video.”

Cuối cùng Kỷ Ức Dương chọn tự kiểm tra video giám sát, văn phòng không một người dư thừa. Lúc cho CD vào đầu đ ĩa, y cảm thấy bàn tay mình như hỏng rồi.

Thậm chí trước lúc ấn mở video y còn do dự, hay là cứ xóa đi cho xong, không xem thì mãi mãi không bao giờ biết thật hay giả. Cũng đâu phải không chịu nổi cuộc sống bây giờ, hòa bình giả tạo duy trì, chỉ cần y sẵn lòng thu dọn rắc rối của Đàm Thiếu Tông thì vẫn có khả năng chung sống lâu dài.

Tuy trước mặt cấp dưới Kỷ Ức Dương dứt khoát từ chối xác minh thật giả với Đàm Thiếu Tông, cũng liên tục thuyết phục bản thân rằng Đàm Thiếu Tông không thèm cái dạng hiếu thắng xấu xa đó. Nhưng y vẫn sợ, sợ lỡ như, lỡ như Đàm Thiếu Tông thực sự coi cuộc hôn nhân này là trò đùa.

Video theo dõi rất dài, đoạn trong ảnh chỉ kéo dài khoảng bốn phút, Kỷ Ức Dương xem hết từ đầu đến cuối, không tua một giây một khắc nào. Video không nét như ảnh nhưng vẫn có thể chỉ ra sự thật khách quan khi ấy. Trước lúc bị chụp, người kia đột ngột sờ chỗ giữa hai ch@n Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông nắm tay hắn kéo ra, hai người nói chuyện trong tư thế kỳ cục tầm hai phút, thế rồi Đàm Thiếu Tông đưa tay vào trong áo người kia, giống như trong ảnh, di chuyển từ bụng đến cổ, nhưng động tác cuối không phải vuốt v e mà là siết chặt yết hầu.

Bốn phút vừa qua Kỷ Ức Dương như mắc kẹt trong bể nước ngạt khí, tới tận giây cuối cùng mới có thể trồi lên.

Y gọi giám đốc quan hệ công chúng vào văn phòng, chỉ thị cô sao chép video theo dõi gửi cho trang web đưa tin hồi sáng, y sẽ trực tiếp gọi điện cho CEO bên đó thông báo hủy bỏ hợp đồng. Giám đốc cũng tức tốc báo cáo đã tìm ra người báo tin, quả đúng là nam chính trong ảnh chụp – Phó Thế Vân.

Trước khi tan làm, Kỷ Ức Dương gặp mặt Phó Thế Vân. Người ngoài đời tóc dài hơn trong ảnh một chút, đường nét gương mặt cân đối đến cứng nhắc, thái độ không kiêu ngạo không nịnh nọt, hắn nói thẳng, chỉ nói chuyện với Kỷ Ức Dương, không gặp bất kỳ ai khác.

Lúc đi giám đốc nhỏ giọng nhắc Kỷ Ức Dương: “Là người Khang Kiều từng ngủ.”

Kỷ Ức Dương mặt không biến sắc, ngồi trong phòng như người ngoài cuộc, kiên nhẫn chờ Phó Thế Vân lên tiếng trước.


Phó Thế Vân tự ngồi xuống ghế đối diện Kỷ Ức Dương, đánh giá Kỷ Ức Dương hồi lâu rồi cười cợt nói: “Tôi vốn chỉ tìm cơ hội gặp Thiếu Tông, chẳng ngờ lại được nhìn thấy ngài Kỷ, lời cho tôi quá.”

“Lúc cậu cười hai bên má có lúm đồng tiền.”

Tâm trạng Phó Thế Vân có vẻ không tồi: “Nếu ngài thích thì tôi không ngại giữ nụ cười suốt cuộc trò chuyện đâu.”

“Cậu muốn lên giường với Đàm Thiếu Tông, vậy ít nhất cũng phải biết Đàm Thiếu Tông ghét nhất là người có má lúm đồng tiền.”

Đây là nguyên nhân sáng nay Kỷ Ức Dương vô thức kết luận tin quấy rối tình d*c bịa đặt, y từng vô tình nghe thấy Đàm Thiếu Tông nói không thích người có má lúm đồng tiền, dù rằng y chẳng hiểu tại sao anh lại có thái độ thù địch dở hơi này.

Phó Thế Vân nhún vai: “Vậy có lẽ vừa lúc chứng minh tôi rất đặc biệt,” hắn nghiêng đầu quan sát Kỷ Ức Dương một lát, lại nói: “Ngài Kỷ, tôi từng nhìn thấy ảnh ngài chụp lúc học đại học, nếu tôi nhớ không nhầm, bên má trái ngài cũng có lúm đồng tiền.”

Kỷ Ức Dương không trả lời nửa câu sau, mặt không cảm xúc hỏi: “Cậu muốn gì?”

“Ngài Kỷ đừng hiểu lầm, tôi chỉ nghĩ rằng Thiếu Tông thích chơi đùa với người mẫu, tuy anh ấy không giàu nứt đố đổ vách, nhưng cũng quen biết nhiều người trong giới, ân ái một đêm đâu ai thiệt gì. Nghe nói anh ấy không tự nguyện kết hôn, khiến tôi càng thấy mình có cơ hội. Huống chi vì đã kết hôn nên anh ấy đâu dám làm to chuyện, có khi tôi lại được khoản phí chia tay kếch xù ấy chứ. Nhưng mà hôm nay trông thấy ngài Kỷ, tôi mới hiểu là Thiếu Tông không biết quý trọng.”

“Vậy cậu biết tôi muốn gì không?” Kỷ Ức Dương hỏi.

“Nếu như là chuyện tôi có thể làm, ví dụ như giữ má lúm đồng tiền này, thì tôi nhất định sẽ nỗ lực làm vừa lòng ngài Kỷ. Tuy rằng tôi chưa thử chơi ba bao giờ, nhưng ngài Kỷ mà thích, tôi rất hân hạnh được vâng theo.”

Mặt Kỷ Ức Dương vẫn lạnh tanh: “Thấy cậu có can đảm ở đây ăn nói lung tung thế này tôi chẳng biết nên ngưỡng mộ hay thương hại. Cậu tới để giao dịch, cơ sở của mọi giao dịch là hai bên mong muốn nhận được lợi ích từ đối phương, nhưng hình như cậu chưa hiểu rõ tình hình, tôi không có hứng thú với đề nghị của cậu. Mà với điều kiện của tôi, thì dù cậu có đồng ý hay không tự tôi vẫn thực hiện được. Điều kiện của tôi rất đơn giản, tôi muốn 5 năm tới cậu không xuất hiện trước công chúng.”

Nụ cười Phó Thế Vân hơi cứng lại, nhưng hắn nhanh chóng cúi đầu mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại, hắn đặt điện thoại lên bàn, đẩy cho Kỷ Ức Dương: “Ngài Kỷ, ngài cứ chèn ép tôi như vậy chẳng phong độ chút nào. Thực ra tôi hơi xúc động rồi đó, tôi chưa bao giờ nghĩ hôn nhân vì lợi ích thương nghiệp cũng có tình cảm chân thành. Nhưng mà trước khi tôi vào đây ngài Đàm đã gọi cho tôi rồi, hình như ngài Đàm không định mượn tay ngài giải quyết chuyện này đâu. Vậy là ngài đang đơn phương tự nguyện nhúng tay à?”

“Không đến lượt cậu đánh giá thái độ hôn nhân của tôi.”

Phó Thế Vân vẫn vô cùng bình tĩnh: “Ngài Kỷ, sau lưng tôi cũng đâu phải là không có ai.”

Kỷ Ức Dương nhìn hắn chằm chằm rồi mở điện thoại.


“Alo, Khang Kiều.”

Biểu cảm cà lơ phất phơ của Phó Thế Vân nháy mắt tiêu tan khi nghe thấy cái tên này, Kỷ Ức Dương chẳng thèm nhìn hắn, tiếp tục nói chuyện điện thoại: “Là thế này, tôi biết anh đầu tư cho một diễn viên mới ra mắt, nhưng mà giờ bên tôi có việc, thời gian tới không muốn thấy cậu ta trên màn ảnh, có tổn thất gì tôi sẽ bồi thường gấp đôi cho anh. Tên gì ư? Để tôi nhìn xem, Phó Thế Vân.”

Kỷ Ức Dương nói xong, mở loa ngoài đặt điện thoại xuống bàn trà, bởi vậy Phó Thế Vân có thể nghe rất rõ lời người kia: “Phó Thế Vân? Hmm, có nhớ láng máng, không phải người quan trọng. Anh cứ tùy ý giải quyết, không cần nể nang tôi.”

Giọng nói của Khang Kiều rất đặc biệt, một chút giọng mũi, một chút khàn khàn, không thể nào là Kỷ Ức Dương kiếm người đóng vai. Thái độ thoải mái của Phó Thế Vân từ lúc bước vào văn phòng bỗng chốc sụp đổ.

Kỷ Ức Dương đứng dậy nhìn xuống hắn, trong mắt có khinh thường và thương hại, nhưng phần nhiều là dửng dưng: “Ngài Phó nói rất đúng, tôi không nên hẹp hòi như thế. Nhưng xem kìa, tôi cũng giống cậu, rất kỵ người uy hiếp yếu điểm của mình. Cậu không phải kẻ đầu tiên mơ tưởng Đàm Thiếu Tông nhưng tôi nhân từ với những người kia hơn nhiều, vì ít ra họ còn dành một chút chân thành cho Đàm Thiếu Tông. Thêm nữa, cậu có tư cách gì mà gọi em ấy là Thiếu Tông?”

11 giờ tối, Kỷ Ức Dương rời công ty, tài xế đưa y tới câu lạc bộ bắn súng ở ngoại ô. Y đi bộ đội không lâu, kỹ năng bắn súng do ông ngoại hướng dẫn từ năm 12 tuổi mà thành. Y bắn liên tiếp 60 phát đạn, lúc buông súng cánh tay đã tê dại, tháo ống giảm thanh lắng nghe âm thanh ồn ào xung quanh, đột nhiên cảm thấy xưa nay chưa bao giờ mệt mỏi đến vậy.

Câu lạc bộ do Kỷ Ức Dương và các đồng đội cũ chung vốn kinh doanh, bên cạnh có phòng nghỉ riêng dành cho họ. Kỷ Ức Dương ra khỏi trường bắn, ban đêm mùa đông gió lớn, ấy thế mà y không vội đi nơi khác, yên lặng đứng một mình giữa bóng đêm trống trải.

Lần đầu tiên trong đời Kỷ Ức Dương chợt muốn hút thuốc.

————————————

Chú thích:

1) Sơ đồ cấu trúc tổ chức của công ty Kỷ Ức Dương theo ý hiểu của editor; dựa trên những phòng, ban, nhân viên đã xuất hiện.

2) CPM (Cost Per 1000 Impressions/Cost Per Mille): giá doanh nghiệp phải chi trả trên mỗi 1000 lần hiển thị trên trang web, hoặc tính trên mỗi 1000 lượt xem.

Khi chạy CPM cần phải ra giá thầu và chọn vị trí mà sẽ xuất hiện trên website. Giá của gói sẽ khác nhau tùy thuộc vào vị trí mà doanh nghiệp lựa chọn.

Được rồi, giờ tui mạn phép phân tích một chút, trang chủ là nơi có lượng người truy cập và “nhìn” cao nhất, book liền 2 năm khá dài → rất nhiều người sẽ nhìn thấy (và trang web sẽ tính tiền doanh nghiệp).

Tuy nhiên, chưa chắc lượng người đông đảo đó đã quan tâm đ ến công ty. Liệu có bao nhiêu người thích đọc tin nóng tin sốt giới giải trí có quan tâm và sẵn lòng chi tiền cho các sản phẩm khoa học kỹ thuật cao? Phải biết rằng sản phẩm của Hựu Chỉ là kiểu thực tế ảo AR VR đồ. Hay họ chỉ lướt qua như một cơn gió và không đọng lại gì? → Doanh nghiệp chi nhiều tiền nhưng doanh thu không khả quan.