Cảnh Xuân Lãng Phí

Chương 21: C21: Chương 21




Chuyến bay về nước của Đàm Thiếu Tông hạ cánh lúc bốn giờ chiều.

Trên đường tới đón anh, Kim Khiết vẫn rất chờ mong được nhận quà lưu niệm, nhưng khi đến nơi cô lại nhận ra sắc mặt sếp không hề tốt. Đàm Thiếu Tông đội mũ, choàng áo lông vũ, nhìn nửa gương mặt lộ ra cũng đủ thấy là đã gầy đi, không hề giống trạng thái nên có của người vừa nghỉ phép về.

Đàm Thiếu Tông quả thực không vui, chào hỏi cơ bản xong cũng chẳng nói thêm lời dư thừa nào nữa, Kim Khiết biết ý không hỏi nhiều, chỉ nghĩ phải nhanh chóng đưa Đàm Thiếu Tông về nhà ngủ bù. Lên xe, Kim Khiết bật bản đồ dẫn đường về nhà Đàm Thiếu Tông, Đàm Thiếu Tông hỏi cô: “Anh biết trước khi cất cánh chưa thỏa thuận xong chuyện đó, vậy bây giờ đã có tiến triển gì chưa?”

Kim Khiết không ngờ anh để ý chuyện này đến thế, thầm đoán căn hộ đó có vấn đề, hoặc là Đàm Thiếu Tông cần tiền gấp, cô tháo dây an toàn, quay người lấy phong thư ở ghế sau đưa cho Đàm Thiếu Tông: “Bán được rồi, khó lắm mới gặp người mua đồng ý trả hết ngay khi vừa nhận chìa khóa, chắc là vì anh đưa giá tốt, mấy hôm nữa anh nhanh chóng bàn giao nhà là được, ngoài ra bên môi giới yêu cầu giấy ủy quyền có chữ ký của anh để lưu hồ sơ. Tiền nhà và số tiền kia đều đã được gửi vào cái thẻ ngân hàng vô dụng của anh, em ghi mật khẩu thẻ để vào phong bì như anh dặn rồi đó.”

Trong 10 ngày Đàm Thiếu Tông đi vắng, anh đã gọi điện nhờ Kim Khiết liên hệ với công ty môi giới bất động sản để bán căn hộ riêng. Giá nhà không rõ ràng, Đàm Thiếu Tông yêu cầu trả tiền mặt trong một lần, bán càng nhanh càng tốt, ưu điểm duy nhất là anh sẵn sàng nhượng bộ về giá. Trước khi Đàm Thiếu Tông lên máy bay, cô đã nói chuyện với bốn, năm người mua nhưng không thành, nào ngờ sáng nay một trong số họ đã hạ quyết tâm, đề nghị mua với giá thấp hơn 1%, có thể lập tức ký hợp đồng và chuyển khoản. Kim Khiết tính toán, số tiền này vẫn cao hơn giá khởi điểm Đàm Thiếu Tông nói, cô vội vàng chạy tới ký hợp đồng thay Đàm Thiếu Tông.

Đàm Thiếu Tông nhận phong bì: “Bây giờ cô đưa anh đến chỗ này đã, không cần chờ anh, cứ ném đồ của anh ở studio là được.”

Đàm Thiếu Tông nói cho Kim Khiết một địa chỉ xa lạ, Kim Khiết đoán mò anh bán nhà cũ để đổi sang chỗ ở mới cao cấp hơn.

Trên đường đi, Kim Khiết lo Đàm Thiếu Tông muốn ngủ bù nên không dám lên tiếng bắt chuyện, chỉ cố gắng lái xe thật êm ái, lúc chờ đèn đỏ nhìn sang cô mới thấy Đàm Thiếu Tông trông không hề buồn ngủ, nhưng hình như cũng chẳng có ý định nói chuyện.

Hệ thống chỉ đường báo đã đến nơi, Kim Khiết nhìn quanh thấy không giống nhà mới, càng không hiểu tại sao vừa về nước Đàm Thiếu Tông đã gấp rút bán nhà. Đàm Thiếu Tông không xuống xe ngay, anh mở ngăn kéo trước ghế phụ, Kim Khiết có thói quen tích trữ đồ ăn vặt và thực phẩm chức năng trong đó.

Trước kia Đàm Thiếu Tông từng khuyên Kim Khiết không nên quá tin tưởng các loại dinh dưỡng bổ sung, nhưng lúc này anh lại lấy ra một túi nước hồng sâm, Kim Khiết cho rằng anh bay đường dài mệt mỏi muốn bồi bổ. Thấy Đàm Thiếu Tông lóng ngóng mở túi nước, Kim Khiết tốt bụng nhắc nhở: “Anh đừng uống nhiều quá, uống cái này nhiều tim sẽ đập nhanh đó, cẩn thận lát nữa về nhà tỉnh quá không ngủ được.”

Đàm Thiếu Tông uống hết túi thứ hai, trả lời cô: “Không sao, anh sắp đi đánh giặc.”

Nói rồi Đàm Thiếu Tông mở cửa xuống xe, chỉ cầm theo chiếc phong bì Kim Khiết đưa.

Đây không phải dịp ba tháng về nhà một lần của Đàm Thiếu Tông, cũng còn lâu lắm mới đến Tết Âm lịch, vậy nên khi Đàm Thiếu Tông đột ngột xuất hiện vào giờ ăn tối, ba người trên bàn cơm đều bất ngờ dừng đũa.

Lần trước Đàm Thiếu Tông tới ăn cơm, Đàm Khang từng nhắc chuyện Đàm Thiếu Hinh dọn về nhà ở trong nửa sau thai kỳ, bốn cư dân thường trú của nhà họ Đàm chỉ thiếu mỗi Đàm Thiếu Nhụy, thế nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến mục đích tối nay của Đàm Thiếu Tông.

Đàm Thiếu Hinh và bà Đàm không có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn Đàm Thiếu Tông vẫn tràn ngập ghét bỏ như mấy chục năm qua. Tuy Đàm Khang thực lòng không hoan nghênh chuyến ghé thăm bất ngờ của Đàm Thiếu Tông, nhưng ông ta biết khoảng thời gian này không nên lạnh nhạt với anh, Đàm Khang đứng dậy, giọng điệu thân thiết đến mức nghe ra vẻ cố ý: “Sao tự nhiên lại về nhà? Chưa ăn cơm đúng không? Mau rửa tay rồi ngồi xuống đi, bố bảo dì làm thêm đồ ăn, con thích ăn gì thì nói với dì.”

“Không cần, tôi không đến ăn cơm, đưa đồ xong tôi đi luôn.”

Đàm Thiếu Tông cứng nhắc trả lời, thái độ không hề giống lúc trước. Đàm Khang giả vờ không nghe ra lời anh lạnh nhạt, giả lả cười hỏi: “Muốn về nhà thì cứ về, sao phải mang đồ làm gì?”

Đàm Thiếu Tông không trả lời mà chỉ đưa mắt nhìn Đàm Thiếu Hinh, bàn tay cầm phong bì giơ lên như muốn đưa cho Đàm Thiếu Hinh: “Không phải cho ông, là cho Đàm Thiếu Hinh. Thẻ ngân hàng trong phong bì này có khoảng 1500 vạn tệ, trừ phí sinh hoạt cần thiết và tiền mẹ tôi để lại, đây là tất cả tiền mặt tôi có lúc này, mật mã ghi ở sau thẻ, chị dùng thế nào cũng được.”

(1500 vạn NDT = 50,220,415,050 – hơn 50 tỷ VNĐ)

Đàm Thiếu Hinh không nhận: “Cậu điên à? Đang yên đang lành tôi lấy tiền của cậu làm gì?”

Không chỉ cô ta, hai người còn lại cũng nghi hoặc cau mày, bà Đàm dường như đã sắp hết kiên nhẫn.

“Tôi biết số tiền này kém xa lợi nhuận từ dự án trang trí nội thất bên nhà họ Kỷ, nhưng chị cứ cầm trước, tôi đã mời luật sư để từ bỏ quyền thừa kế tài sản của Đàm Khang, ký tên và công chứng xong tôi sẽ gửi cho các người. Dù Đàm Khang cho nhiều hay ít tôi cũng không cần, miễn là còn có người thừa kế khác, thì chẳng phải tôi từ chối bao nhiêu chị sẽ nhận được nhiều hơn bấy nhiêu ư? Hơn nữa ông ta từng nói tiền Kỷ Ức Dương mua đất là ông ta giữ hộ tôi, tất cả gộp lại ước chừng cũng ngang bằng lợi nhuận công trình rồi. Đương nhiên cũng có thể là tôi ảo tưởng, nếu di chúc của ông ta không nhắc đến tôi, hoặc tôi không nhận được tiền mua đất, thì lúc ấy chị cứ đến tìm tôi, nhất định tôi sẽ tìm cách đền bù.”

Đàm Thiếu Toong gọi thẳng tên Đàm Thiếu Hinh và Đàm Khang, hai người bị chỉ mặt gọi tên không thể ngờ anh càng nói càng quá đáng, vẻ mặt chết lặng trông hơi buồn cười. Đến người luôn luôn lảng tránh giao tiếp trực tiếp với anh là bà Đàm cũng phải lên tiếng bảo vệ chồng và con gái: “Cậu phát điên cái gì? Mất dạy tới mức rủa bố mình chết đi cơ à? Chung Dục và Thiếu Hinh nhận dự án kiếm tiền là chuyện bình thường, cậu đưa tiền là có ý gì?”

Đàm Thiếu Tông quay đầu nhìn bà ta, anh thương hại người phụ nữ này, tuy rằng người khác sẽ thấy lòng thương hại này của anh nực cười lắm. Vì lòng thương hại ấy, anh từng cố gắng thấu hiểu và tìm lý do cho những hành động của bà ta và hai cô con gái, nhưng bây giờ đã không thể và cũng không cần thiết phải nhường bước nữa rồi.


Giọng Đàm Thiếu Tông không lớn, nhưng chắc là do nước hồng sâm của Kim Khiết thực sự có hiệu quả, anh nói chuyện khí thế bất ngờ, trả lời bà Đàm bằng lời lẽ đầy uy lực: “Ý tôi là, cầm tiền, người nhà các người đừng có không biết xấu hổ ăn xin Kỷ Ức Dương nữa, dù anh ấy cho cũng đừng đưa tay ra nhận.”

Lúc này Đàm Thiếu Hinh mới tỉnh táo lại đôi chút, quanh đi quẩn lại, Đàm Thiếu Tông vẫn đay nghiến sự nghiệp của chồng cô ta. Cô ta tóm lấy lời Đàm Thiếu Tông, chất vấn: “Ai ăn xin? Ức Dương vốn là bạn của tôi và Nhụy Nhụy, nếu Ức Dương đồng ý, cớ gì chúng tôi phải từ chối?”

“Cớ gì?” Đàm Thiếu Tông bật cười, ý mỉa mai đã cực kỳ rõ ràng, câu tiếp theo còn đau hơn nữa: “Vì công ty của chồng chị không xứng, vì Kỷ Ức Dương vốn dĩ khinh thường, và vì tôi cảm thấy hổ thẹn.”

Trong căn biệt thự này, “Đàm Thiếu Tông” đồng nghĩa với “hổ thẹn”, sự tồn tại của anh chính là nỗi sỉ nhục của nhà họ Đàm, ba người kia đã quen với Đàm Thiếu Tông nhẫn nhục chịu đựng, chẳng ai ngờ anh có gan đứng đây kêu gào họ làm anh hổ thẹn, trong phút chốc không biết phải phản ứng ra sao.

Đàm Thiếu Tông đứng giữa tâm bão lại cảm thấy đây là giây phút tự tại nhất của anh trong căn nhà này.

Nhìn gương mặt đầy mỉa mai và khinh miệt của Đàm Thiếu Tông, Đàm Khang chợt nghĩ tới Phương Vân Lệ.

Lúc Đàm Khang nói thật với Phương Vân Lệ rằng ông ta đã kết hôn, sau khi khóc to một hồi, Phương Vân Lệ cũng nhìn ông ta bằng vẻ mặt như thế. Bình tĩnh lại sau cơn đau đớn, Phương Vân Lệ lạnh lùng nói với ông ta, nếu biết anh đã kết hôn, không đời nào tôi thèm liếc nhìn anh đến lần thứ hai, anh không xứng lọt vào mắt tôi.

Đàm Khang hiểu dụng ý của Kỷ Ức Dương khi chuyển tiền mua đất, nên cũng có thể rõ ràng lý do Đàm Thiếu Tông đưa thẻ ngân hàng.

Đàm Thiếu Tông còn có nhiều quyết tâm làm ngọc nát* hơn cả mẹ, Đàm Khang hy vọng anh chỉ kích động nhất thời, cố gắng xoa dịu bằng lời lẽ ngon ngọt: “Sao càng nói càng quá thế? Thiếu Tông lại đây, ngồi xuống đã, có chuyện gì cứ từ từ nói, có phải Ức Dương giận rồi không?”

Đàm Thiếu Tông chán ngấy những kẻ này năm lần bảy lượt tùy tiện nhắc tên Kỷ Ức Dương, cứ gọi Ức Dương như thể thân thiết lắm, anh mất kiên nhẫn cắt lời Đàm Khang: “Ông toan tính cái gì? Ông có tư cách gì mà suy đoán Kỷ Ức Dương?”

Những đòn công kích liên tục của Đàm Thiếu Tông đã khiến ba người kia nhận ra anh không hành động theo cảm tính, họ lại đồng loạt im lặng thêm lần nữa.

Bầu không khí gượng gạo khó xử, Đàm Thiếu Tông nhìn Đàm Khang: “Ông cầm lấy hộ Đàm Thiếu Hinh đi, ông cũng chẳng khó khăn tiền bạc, bao giờ chết chia lại cho chị ta là được.”

Bà Đàm không nghe nổi những lời đó, đứng bật dậy chỉ thẳng vào mặt Đàm Thiếu Tông: “Cậu còn lên cơn nữa thì cút ngay đi!”

Không như hai cô con gái ác miệng trắng trợn bày trò quái đản, bà Đàm rất ít khi trực tiếp quở trách Đàm Thiếu Tông, bà ta dùng biện pháp cao cấp hơn của người trưởng thành là hoàn toàn phớt lờ Đàm Thiếu Tông, khiến Đàm Thiếu Tông trở thành đứa trẻ mồ côi về mặt tâm lý. Hôm nay bà ta hai lần kích động mắng thẳng mặt anh chỉ vì không chịu nổi có người nhắc tới chuyện sống chết của Đàm Khang.

Giờ phút này Đàm Thiếu Tông cảm thấy bà ta thật đáng buồn, có lẽ yêu Đàm Khang chính là quả báo kéo dài cả đời của bà ta. Thế nhưng Đàm Khang chưa bao giờ gặp quả báo, mà trái ngược, đầu sỏ gây ra đau khổ cho biết bao người xung quanh lại là kẻ sống vui sướng nhất.

Đàm Thiếu Tông đưa mắt nhìn Đàm Khang, anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác được công kênh trên vai Đàm Khang hôm sinh nhật 6 tuổi ở công viên giải trí. Người Đàm Thiếu Tông gọi là bố, người xuất hiện vào mỗi cuối tuần rất nhiều năm trước và Đàm Khang đang đứng trước mặt anh từ lâu đã không còn là một.

“Bố,” Đàm Thiếu Tông cất tiếng gọi danh xưng anh chưa bao giờ nhắc đến kể từ khi Phương Vân Lệ qua đời, may mắn thay, từ nay về sau anh cũng không cần phải gọi như thế nữa. Đàm Thiếu Tông nói tiếp: “Con làm công cụ chuộc tội cho bố rất nhiều năm, đến giờ coi như đã trả hết nợ rồi.”

Nói rồi anh đặt phong bì lên bàn ăn, tay không xoay người rời đi.

Kết thúc kỳ nghỉ hè năm 12 tuổi, Đàm Khang cử xe riêng đến khách sạn đón Đàm Thiếu Tông về nhà họ Đàm. Kể từ đó, vì mặc cảm tội lỗi, Đàm Thiếu Tông đã kìm nén chịu đựng đủ loại thờ ơ, cay nghiệt, coi thường, chấp nhận toàn bộ ác ý của tất cả thành viên trong căn nhà này. May mắn thay, sau nhiều năm, cuối cùng cũng có một người bước đến và nói anh đừng lương thiện.

Đàm Thiếu Tông nghe theo đề xuất của người ấy.

Đàm Thiếu Tông bắt taxi về studio. Dọn ra khỏi biệt thự của Kỷ Ức Dương, bán căn hộ riêng, cắt đứt quan hệ với nhà họ Đàm, lúc này, căn hộ dưới tầng studio là mái nhà duy nhất của anh.

Tắm xong chưa thèm sắp xếp đồ đạc Đàm Thiếu Tông đã lên giường đi ngủ, nhưng vì lệch múi giờ nên anh chỉ ngủ được ba tiếng. Tỉnh giấc mở to mắt nhìn trần nhà, Đàm Thiếu Tông nhớ đến những thành phố anh đã đi qua trong nửa tháng vừa rồi, tình trạng hôn nhân đổi từ kết hôn sang ly dị, trong phút chốc bỗng có ảo giác không biết hôm nay là ngày mấy tháng nào.

Buổi sáng đến studio, sắc mặt Đàm Thiếu Tông vẫn chẳng đỡ hơn hôm qua bao nhiêu, Kim Khiết nghĩ tới tin tức cô đọc trên đường đi làm và hành động vội vàng bán nhà của Đàm Thiếu Tông, lo lắng hỏi: “Chuyện làm ăn nhà anh gặp trục trặc à?”

Đàm Thiếu Tông phản xạ cho rằng Kim Khiết hỏi về Đàm Khang, không thèm ngẩng đầu đáp: “Không biết.”


“Không biết?” Kim Khiết thấy rất khó tin, “Ở nhà hai anh không nói chuyện với nhau à? Tin tức lan ra cả rồi, từ tháng trước đến nay đã có hơn 40 vụ kiện, em đọc báo thấy nói là liên quan đến bằng sáng chế sản phẩm độc quyền của Hựu Chỉ.”

Đàm Thiếu Tông hỏi lại cô: “Hựu Chỉ? Tin tức gì?”

Kim Khiết mở điện thoại tìm cho anh xem, tiêu đề trang nhất rất giật gân: Khoa học Kỹ thuật Hựu Chỉ dính tranh chấp vi phạm quyền sở hữu trí tuệ, nhiều sản phẩm chính có khả năng ngừng bán hoặc ngừng sản xuất.

Tin tức được giới thiệu là cập nhật sớm nhất và hoàn toàn độc quyền khiến người đọc cảm thấy sự việc mới xảy ra, nhưng thực ra các vụ kiện đã bắt đầu từ lâu – Kỷ Ức Dương không kịp đến đám cưới em họ là vì cuối tuần đó y nhận được điện thoại từ bộ phận pháp lý công ty. Sau thông báo của tòa án vào thứ sáu, bộ phận pháp lý đã thảo luận với các cố vấn thuê ngoài và nhất trí rằng cần có lãnh đạo cấp cao quyết định những bước giải quyết tiếp theo của vấn đề quan trọng này.

Trong mấy ngày Kỷ Ức Dương đi New York, số lượng vụ kiện tiếp tục gia tăng, tất cả đều có chung bên nguyên đơn và bên bị đơn*, rõ ràng là chiêu trò của đối thủ cạnh tranh. Trước giờ các công ty công nghệ rất thích trấn áp lẫn nhau bằng kiện cáo vi phạm bản quyền, huống chi công ty này đã có thù với Hựu Chỉ từ lâu, ông chủ Hạ Nguyên Chính xuất thân tầng lớp lao động nhiều lần công khai tỏ thái độ không ưa Kỷ Ức Dương có nhiều chỗ dựa.

Mấy hôm nay giới truyền thông đã can dự vào l@m tình hình càng thêm phức tạp. Cả hai công ty đều có lượng người dùng lớn, tin tức vừa lan truyền đã có đông đảo người thảo luận, các bên truyền thông thiên vị rõ ràng, Hựu Chỉ nhanh chóng rơi vào thế yếu trên đấu trường dư luận.

Sau khi trở về từ New York, Kỷ Ức Dương liên tục tham dự nhiều cuộc họp với những bên khác nhau. Luật sư sở hữu trí tuệ đã phân tích, xác suất thắng kiện rất cao nhưng có lẽ quá trình tố tụng sẽ kéo dài. Nếu cứ tiếp tục gánh tiếng xấu như hiện tại, trước sau gì quần chúng cũng sẽ quên mất phải để ý xem kết quả là có tội hay trong sạch, suy cho cùng, đây vẫn là vấn đề về quan hệ công chúng.

Trong cuộc họp, bộ phận quan hệ công chúng đã nộp cho Kỷ Ức Dương một bản báo cáo hơn 80 trang in hai mặt tổng hợp thông tin liên quan. Ban đầu, dư luận thảo luận về ranh giới của kỹ thuật độc quyền và phương pháp xác định hành vi xâm phạm bản quyền trong thời đại internet; kế đó kéo sang nói các công ty công nghệ cạnh tranh không lành mạnh thì cũng bình thường; nhưng về sau còn có trang tin nghệ thuật mượn chủ đề để phân tích xem các tác phẩm nhiếp ảnh của Đàm Thiếu Tông trong những năm gần đây có yếu tố sao chép hay không.

Muốn xử lý Hựu Chỉ thì phải xử lý Kỷ Ức Dương, mà bề ngoài Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông vẫn gắn bó mật thiết, đồng cam cộng khổ là chuyện đương nhiên.

Bộ phận quan hệ công chúng muốn ban lãnh đạo đưa ra quyết định, nên vừa đe dọa vừa dụ dỗ các kênh truyền thông lớn ngừng đưa tin bất lợi; hay mặc kệ tin xấu lan tràn, dùng biện pháp mạnh mời chuyên gia pháp luật phân tích làm sáng tỏ; hoặc là cực đoan hơn: tung tin trả đũa.

Kỷ Ức Dương chưa trả lời đã có người lên tiếng trước, người đó nói rõ đây không phải quan điểm của anh ta, mà là một vị quản lý nhờ phát biểu thay. Ý kiến cho rằng Kỷ Ức Dương có thể cân nhắc đàm phán riêng với Hạ Nguyên Chính, hạ mình đôi chút, kết bạn hoặc hứa hẹn hợp tác cùng chung lợi ích, thay vì chờ 3-5 năm để thắng kiện, việc bên kia chủ động rút đơn mới là cách nhanh chóng giúp bình ổn dư luận từ tận gốc.

Sau lời này, phòng họp hoàn toàn rơi vào tĩnh lặng, mọi người đều cẩn thận quan sát sắc mặt Kỷ Ức Dương, nhưng Kỷ Ức Dương không tỏ thái độ gì. Giám đốc Tài chính không ngồi yên nổi nữa, thẳng thừng mắng ý tưởng ngu ngốc, công ty cạnh tranh liên quan gì đến mâu thuẫn cá nhân của ông chủ? Nếu Hạ Nguyên Chính thực sự bày mưu hèn kế bẩn chỉ vì không ưa Kỷ Ức Dương thì là do anh ta xấu tính hẹp hòi, chẳng việc gì phải chấp nhặt.

Càng nhiều người phản đối câu chuyện càng đi xa hơn, bắt đầu có lời chỉ trích các quản lý cấp cao luôn đứng về phía Kỷ Ức Dương, vì bận tâm tình bạn lâu năm mà không suy xét đến điều có lợi cho công ty. Phe phản đối tiếp tục phản bác rằng ý kiến đó là loại tư duy chịu chi phối của thị trường vốn, chỉ biết nghĩ đến giá cổ phiếu và nhà đầu tư mà quên đi mục đích ban đầu của một công ty công nghệ. Sau nhiều vòng tranh luận, họ thực sự bắt đầu phân tích cẩn thận xem đâu là biện pháp tốt nhất trong số những chiến lược quan hệ công chúng vừa được đề xuất.

Lúc cuộc tranh luận diễn ra sôi nổi nhất, Kỷ Ức Dương xoay ghế 180 độ quay lưng về phía bàn hội nghị và những người còn lại. Tất nhiên là Kỷ Ức Dương biết không thể nào có chuyện tất cả cán bộ nhân viên đều ủng hộ y, thậm chí công ty còn có sự phân chia phe phái ngấm ngầm giữa các giám đốc điều hành và lãnh đạo cấp cao, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên họ công khai ồn ào trước mặt y, Kỷ Ức Dương bỗng cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Kỷ Ức Dương không bao giờ thích những ảnh hưởng tiêu cực của việc mở rộng quy mô và cơ cấu tổ chức, ví dụ như là tranh chấp khốc liệt giữa các đồng nghiệp ngay lúc này. Kỷ Ức Dương thầm nhớ khi Hựu Chỉ vừa thành lập, họ phải tay không chiến đấu vươn lên giữa đám đông công ty khởi nghiệp, phải nghĩ ra ý tưởng sản phẩm thu hút hơn, phải viết ra những dòng code ngắn gọn đẹp đẽ hơn, và chẳng có ai dùng dư luận hòng bóp ch ết đối thủ cạnh tranh. Một ảnh hưởng tiêu cực rõ ràng nữa là mọi quyết định đều bị tác động bởi các thế lực lợi ích khác nhau, lãng phí rất nhiều thời gian vào những cuộc tranh luận vô nghĩa.

Đây từng là lý do Kỷ Ức Dương từ chối tiếp quản tập đoàn nhà họ Kỷ, y đã nhìn thấy bố mình vật lộn xử lý đủ loại mạng lưới quan hệ phức tạp, đằng sau mọi bước đi đều là vô vàn băn khoăn cân nhắc, quyền tự do quyết định dựa trên trực giác và cảm xúc bị ăn mòn đến gần như không còn.

Nếu Hựu Chỉ cứ tăng tốc lao về phía quỹ đạo giống tập đoàn nhà họ Kỷ, Kỷ Ức Dương ngờ rằng có lẽ thời điểm y từ giã sự nghiệp trên đỉnh vinh quang đã tới.

Cuộc cãi vã cuối cùng cũng lắng xuống, đứng dậy giữa sự chú ý của tất cả mọi người, Kỷ Ức Dương lên tiếng: “Nói xong cả rồi đúng không? Vậy tôi cũng thay mặt cho bản thân mình nói một câu. Nếu mọi người cho rằng sự tình là do tôi mà ra thì cứ tự quyết định cách giải quyết, tôi không ý kiến gì. Tôi chỉ có một yêu cầu quá đáng là đừng ảnh hưởng đến người nhà, nếu các vị đồng ý, làm phiền bộ phận quan hệ công chúng nỗ lực hết sức để liên hệ các kênh truyền thông xóa bỏ tin tức liên quan đến cá nhân Đàm Thiếu Tông.”

Thực ra biện pháp có thể cắt Đàm Thiếu Tông khỏi cơn bão dư luận này một lần và mãi mãi chính là công khai tin ly hôn, thậm chí ở mức độ nào đó, tin ly hôn còn có thể giúp chuyển hướng dư luận, nhưng Kỷ Ức Dương không muốn làm thế.

Kỷ Ức Dương từ bỏ quyền quyết định, nhưng những người còn lại vẫn chẳng thể chọn ra giải pháp. Trong lúc họ còn đang cân nhắc mặt lợi mặt hại, chiều hôm sau, một nhân viên cũ đã đăng bài tố cáo Hựu Chỉ sa thải bất công, anh ta chọn đối mặt với Hựu Chỉ giữa lúc này tận dụng ưu thế dư luận.

Kỷ Ức Dương lại bị vây trong phòng họp.

Điểm nóng thảo luận của công chúng mở rộng từ cạnh tranh trong ngành sang tranh chấp lao động, chuyện tranh cãi xem Kỷ Ức Dương có nên làm bạn với Hạ Nguyên Chính hay không đã trở nên vô nghĩa. Mâu thuẫn nội bộ dễ giải quyết hơn mâu thuẫn với đối thủ rất nhiều, trước mắt bộ phận nhân sự cần xem xét lại nguyên nhân, quá trình và kết quả của sự việc chấm dứt hợp đồng lao động đó.

Lúc báo cáo, cô gái ở bộ phận nhân sự phụ trách thủ tục xin thôi việc của nhân viên kia ấm ức đến suýt khóc, sau khi tin tức lan truyền, cô đã lập tức kiểm tra lại toàn bộ thủ tục. Người đó chủ động xin nghỉ việc, trong quá trình công tác, anh ta đã tiếp xúc với công nghệ cốt lõi của công ty nên hợp đồng có quy định một số điều khoản bảo mật và không cạnh tranh nghiêm ngặt, các khoản bồi thường liên quan đã được thanh toán đúng quy định từ lâu.


Sau khi xem xét ngọn ngành, phương án giải quyết không còn quá khó khăn, những điều khoản mấu chốt của hợp đồng lao động, đơn xin thôi việc cũng như lịch sử chuyển khoản được đính kèm vào văn bản làm sáng tỏ và đăng tải kịp thời, câu chuyện ban đầu đã được khôi phục rõ ràng.

Thế nhưng đáp trả nhanh chóng lại bị suy diễn thành ý khác: tư bản loại bỏ cá nhân quá dễ dàng, có thể lên kế hoạch,m biến sa thải bất công thành đường hoàng chính đáng. Dẫu sao văn bản thanh minh lạnh lẽo vô tình cũng không thể nào rung động bằng lá thư tay đong đầy cảm xúc.

Đến cả Kim Khiết ngày ngày cập nhật tin tức về Hựu Chỉ cho Đàm Thiếu Tông cũng không thể không đặt mình vào vị trí của người lao động, cô thở dài: “Thủ tục chi tiết thật đấy, tư bản đúng là tinh vi, đáng thương quá đi, đứa con thứ hai của anh lập trình viên này mới có ba tháng tuổi. Địa vị hai bên hoàn toàn chênh lệch, dàn luật sư gian trá của các công ty lớn đào đầy hố trong hợp đồng lao động, làm sao người thường chống lại được chứ. Sếp ơi anh có bị ép ký thỏa thuận tiền hôn nhân bất bình đẳng nào không vậy?”

Đàm Thiếu Tông nghĩ đến bản thỏa thuận vô hiệu kia, không trả lời câu hỏi của Kim Khiết. Anh lướt xem cuộc thảo luận của cư dân mạng dưới phần tin tức, càng xem càng nhíu mày, phần lớn mọi người đều có cảm nghĩ giống Kim Khiết, anh hỏi Kim Khiết: “Kỷ Ức Dương làm gì đến nỗi phải can dự vào chuyện chấm dứt hợp đồng lao động của nhân viên bình thường? Tại sao bình luận mắng anh ấy còn nhiều hơn mắng Hựu Chỉ?”

“Hình tượng trước đây của anh ấy tốt đẹp quá mà, muốn gì có đó,” Kim Khiết đáp, “Thực ra hình tượng như thế rất dễ gây khó chịu, bây giờ lộ nhược điểm, tất nhiên người ta sẽ tranh thủ bàn tán.”

Đàm Thiếu Tông nhớ lúc trước anh cũng từng nghĩ vậy. Kỷ Ức Dương thuận lợi lớn lên trong tiếng vỗ tay, tất cả trẻ con khu biệt thự đều muốn noi gương y. Thời niên thiếu không chào hỏi, Đàm Thiếu Tông không biết làm toán suốt ngày cáu kỉnh phàn nàn rằng sự tồn tại của Kỷ Ức Dương chính là minh chứng cho việc thế giới này không hề thân thiện với Đàm Thiếu Tông.

Trước giờ Đàm Thiếu Tông chưa bao giờ nghĩ có ngày Kỷ Ức Dương luôn ngồi tít trên cao sẽ nhỏ giọng nói xin lỗi anh.

Ngay từ ngày đầu tiên lộ tin Kỷ Ức Dương và Đàm Thiếu Tông kết hôn, hai người trong cuộc, bạn bè, người thân, giới truyền thông, thậm chí cả người qua đường cũng cho rằng cuộc hôn nhân này quá vô lý. Nhưng Đàm Thiếu Tông không ngờ về sau còn có chuyện vô lý hơn nữa xuất hiện – ký đơn ly hôn xong, trên chiếc taxi ghé thăm chốn cũ, khi đã tự đặt mình vào câu chuyện, cũng là khi không còn khoảng cách thời gian, không cần đào sâu tìm kiếm, anh đã cảm nhận được Kỷ Ức Dương yêu anh.

Trong lúc Đàm Thiếu Tông mắc kẹt giữa dòng suy nghĩ, Kim Khiết đã mở trang tin tức khác, đọc xong phần tóm tắt, cô không nhịn được chia sẻ với anh: “Giá cổ phiếu Hựu Chỉ vẫn đang rơi, tài sản ròng của Kỷ Ức Dương cũng sụt giảm, không ổn, không ổn, vậy tức là tài sản của anh cũng giảm còn gì.”

Giá cổ phiếu liên tục giảm là chuyện lớn, Giám đốc Tài chính của Hựu Chỉ tìm một ngân hàng đầu tư làm cố vấn tài chính, các nhà phân tích bắt đầu vẽ ra một số mô hình. Trường hợp xấu nhất là thua tất cả vụ kiện và dư luận tiếp tục chuyển biến bất lợi, trong hoàn cảnh đó, tính đến các khoản bồi thường, cũng như những tổn thất do ngừng sản xuất, tổn thất do giảm lượng người dùng và giá cổ phiếu giảm tối đa, họ đề xuất Kỷ Ức Dương xem xét phân bổ tài sản cá nhân để có thể đối phó linh hoạt với khủng hoảng, ví dụ như là lựa thời điểm thích hợp mua vào cổ phần.

Kỷ Ức Dương đã thôi không đếm xem đây là cuộc họp thứ mấy trong tuần, y nhìn chằm chằm mũi tên chúc xuống trên biểu đồ đường, hiếm khi lơ đễnh giữa lúc họp. Kỷ Ức Dương đang nghĩ, tính ra y chọn thời điểm ly hôn không tệ.

Chuyện náo loạn hơn nửa tháng vẫn chưa dừng lại, năm nay Hựu Chỉ đen đủi đến mức khiến Kỷ Chính Huân – người trước giờ không can dự vào chuyện làm ăn của con trai – cũng phải gọi điện hỏi Kỷ Ức Dương tình hình thế nào. Kỷ Ức Dương mở lịch xem ngày, đáp rằng trước Tết về nhà sẽ nói một thể.

Sau khi các cụ qua đời, Kỷ Chính Huân và Sầm Mỹ Luân không còn quá chú trọng chuyện đoàn tụ đón Tết. Ngày thường đã có hai dịp họp mặt gia đình mỗi tháng, họ không muốn lãng phí kỳ nghỉ Tết để ứng phó với các thể loại điện thoại và chúc Tết ồn ào phức tạp. Thế nên vào dịp đó, hai người thường bay tới nơi thời tiết dễ chịu nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thậm chí còn không muốn Kỷ Ức Dương đi theo.

Kỷ Ức Dương về nhà trước khi họ lên đường một ngày, Kỷ Chính Huân và Sầm Mỹ Luân ngồi bên bàn ăn chờ y về ăn cơm. Mặt bàn bày bốn bộ bát đũa, trông thấy một mình y bước vào, câu đầu tiên Sầm Mỹ Luân đã hỏi: “Sao Tiểu Đàm không về cùng con?”

Trên đường đi Kỷ Ức Dương đã nghiêm túc suy nghĩ xem có cần nói thật chuyện ly hôn với bố mẹ không, cuối cùng y vẫn chọn tạm thời giấu giếm, nhanh chóng tuôn ra lý do chuẩn bị sẵn: “Em ấy có lịch chụp.”

Sầm Mỹ Luân không hỏi thêm, chỉ thuận miệng than tiếc quá, bà đã cố tình dặn dì giúp việc làm mấy món Đàm Thiếu Tông thích ăn.

Từ lâu Sầm Mỹ Luân đã tỏ thái độ tuyệt đối không can thiệp vào công việc của hai bố con, có bà ở đây, cộng thêm đang trên bàn cơm, nên dù vẫn nhớ đến chuyện công ty Kỷ Ức Dương nhưng Kỷ Chính Huân cũng không hỏi gì ngay.

Sau bữa tối, Kỷ Ức Dương tự giác theo bố vào phòng làm việc, y vừa mới đến ngưỡng cửa, Kỷ Chính Huân đã hỏi: “Chuyện ở công ty có khó giải quyết không?”

Kỷ Ức Dương suy nghĩ đôi chút, những người khác nhau đứng trên các lập trường khác nhau sẽ có đáp án khác nhau, y trả lời thành thật theo hiểu biết của bản thân: “Tin tức lúc nào cũng phóng đại hơn thực tế, luật sư đã lên phương án cho tình huống xấu nhất, rủi ro đúng chỗ cũng là một cách tự bảo vệ. Công ty vừa tiến hành bỏ phiếu nội bộ, đa số đồng ý bỏ qua không ngăn chặn, vậy nên tạm thời chưa thể dọn sạch tin tức không hay. Tất nhiên là không thể hoàn toàn khôi phục hình ảnh trong lòng công chúng như trước khi xảy ra sự việc, nhưng chỉ cần không thua kiện và sản phẩm mới đủ thu hút, thì về lâu dài Hựu Chỉ sẽ không chịu tác động quá lớn.”

Kỷ Chính Huân cũng đoán Hựu Chỉ không thể cứ vậy vượt qua không hề hấn gì, ông nhắc tới vấn đề đã cân nhắc từ lâu: “Con đã vào hội đồng quản trị rồi thì không thể hữu danh vô thực mãi. Bố tính chuyện về hưu suốt mấy năm nay, giờ cũng đến lúc phải thực sự tiến hành. Tiếp quản không dễ, và kể cả khi công việc đã đi vào quỹ đạo, thì chuyện quản lý tập đoàn nhà họ Kỷ vẫn sẽ vất vả hơn những gì con đang làm bây giờ rất nhiều. Con không thể gánh vác cả hai, bắt buộc bỏ một chọn một, con đã có tính toán gì chưa?”

Sớm muộn gì Kỷ Ức Dương cũng sẽ cầm quyền tập đoàn nhà họ Kỷ, năm 18 19 tuổi, Kỷ Ức Dương từng cực kỳ chống đối, thậm chí y còn thằng thắn đề nghị Kỷ Chính Huân cân nhắc tìm quản lý chuyên nghiệp tiếp nhận điều hành. Y không thích kết cục được định sẵn.

Thời điểm Hựu Chỉ tiến hành niêm yết, Kỷ Ức Dương bắt đầu tự hỏi liệu Hựu Chỉ có đưa y quay về con đường mà y luôn né tránh hay không. Chẳng bao lâu sau, Kỷ Chính Huân đổ bệnh, trước cửa phòng phẫu thuật, lần đầu tiên Kỷ Ức Dương hứa với ông sẽ cân nhắc chuyện tiếp quản tập đoàn.

Sau khi xuất viện, trước tiên Kỷ Chính Huân đánh tiếng trong cuộc họp hội đồng quản trị, kế đó ông liên hệ với các kênh truyền thông có thẩm quyền để phỏng vấn độc quyền, rồi sắp xếp cho Kỷ Ức Dương xử lý một vài dự án quan trọng, ám chỉ đầy đủ rằng việc kinh doanh gia đình sẽ tiếp tục kéo dài. Vì thế quần chúng chẳng còn tò mò chủ nhân tiếp theo của tập đoàn nhà họ Kỷ mang họ gì nữa, mà bắt đầu quan tâm sau này Kỷ Ức Dương sẽ quản lý cả tập đoàn lẫn Hựu Chỉ ra sao.

Kỷ Ức Dương cũng đã suy nghĩ nhiều lần, dạo gần đây y càng suy nghĩ nhiều thêm nữa, vậy nên khi nghe câu hỏi của Kỷ Chính Huân, lòng y đã thầm có đáp án: “Có nắm thì phải có buông, nhưng con cần chút thời gian, chí ít không thể bỏ đi trong lúc Hựu Chỉ khó khăn.”

Kỷ Chính Huân không ngờ Kỷ Ức Dương dứt khoát đến vậy, cố ý nhắc nhở y: “Con không muốn bỏ bên kia cũng là bình thường, biện pháp đơn giản nhất là sáp nhập vào tập đoàn, như thế con có thể sắp xếp thời gian cho hợp lý.”

Kỷ Chính Huân đã có ý tưởng này từ lâu, tập đoàn nhà họ Kỷ khởi nghiệp trong ngành công nghiệp nặng, chưa từng chạy theo xu hướng internet, sáp nhập Hựu Chỉ là lựa chọn vẹn cả đôi đường.

Nhưng Kỷ Ức Dương nghĩ khác: “Con không định thế. Nếu rời đi khi chưa quá thất vọng, thì có thể coi như con đã thành công ở Hựu Chỉ.”


Kỷ Ức Dương không nói rõ y thất vọng gì, y không định thổ lộ cảm xúc kỳ lạ ấy với bất kỳ ai.

Ở góc độ nào đó, Hựu Chỉ giống như thành quả của tuổi trẻ nổi loạn của Kỷ Ức Dương – có một khoảng thời gian rất dài, y đã hạ quyết tâm không đi theo con đường giống thế hệ cha chú.

Trước khi chính thức phát hành ra công chúng, hầu hết quản lý cấp cao của Hựu Chỉ là bạn đại học của Kỷ Ức Dương. Bản cáo bạch* khi niêm yết có phần giới thiệu ban lãnh đạo, trải nghiệm giáo dục của mọi người đều tương tự nhau. Lúc mới về nước, họ đã thực hiện rất nhiều bước tiến tiên phong, không ai lôi pháp luật và quy định ra để kiềm chế họ, cũng chẳng ai quan tâm báo chí viết Hựu Chỉ ra sao. Nếu có người nghĩ ra sản phẩm hay dự án mới, thì chỉ cần gửi mail báo cho anh chị em một tiếng rồi cứ thế bắt tay vào làm.

Từ khi nào mọi chuyện bắt đầu không ổn? Lúc niêm yết ư? Hẳn là lúc quyết định sẽ niêm yết. Kỷ Ức Dương không phải người đề xuất niêm yết, thậm chí y còn bỏ phiếu trắng trong cuộc họp ban lãnh đạo nhưng vẫn chẳng thể ảnh hưởng đến việc đề xuất tất yếu đó được thông qua. Công ty bảo lãnh phát hành* muốn Kỷ Ức Dương có mặt tại rohow*, hoặc ít nhất là những rohow ở Mỹ. Sau khi đồng ý tham gia, hộp thư của Kỷ Ức Dương nhanh chóng nhận được danh sách câu hỏi và gợi ý câu trả lời trong sự kiện, email cũng nhắc nhở y cố gắng trả lời nhà đầu tư theo nội dung gợi ý, nếu không có thể sẽ gây ra các vấn đề pháp lý vì để lộ thông tin không có trong bản cáo bạch.

Đã hỏa hiệp một lần thì sẽ phải thỏa hiện cả vạn lần. Thời gian Kỷ Ức Dương họp với bộ phận quan hệ công chúng còn nhiều hơn thời gian thảo luận cùng bộ phận nghiên cứu phát triển. Kỷ Ức Dương ngỡ rằng y có thể tạo ra một nơi khác tập đoàn nhà họ Kỷ, nhưng cuối cùng hai bên lại càng lúc càng giống nhau.

Kỷ Ức Dương có thể chấp nhận chuyện tập đoàn nhà họ Kỷ vốn vậy, nhưng không thể nào quen với việc Hựu Chỉ trở nên giống tập đoàn nhà y. Vậy nên y hạ quyết tâm ra đi, thà chia tay trong êm đẹp còn hơn hao phí đến cùng để rồi vỡ mộng.

Kỷ Ức Dương thẳng thừng từ chối đề nghị sáp nhập, Kỷ Chính Huân biết y không bốc đồng nên chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo căn dặn: “Sáp nhập không phải chuyện có thể quyết định ngay, con cứ từ từ suy nghĩ, dù thực sự muốn bỏ một lấy một cũng đừng rời đi đột ngột quá. Con chỉ cần bán một chút cổ phần cũng đủ thu hút rất nhiều sự chú ý, bây giờ chưa chiếm ưu thế dư luận, đừng để người khác nghĩ con không tin tưởng công ty.”

Kỷ Ức Dương gật gật đầu.

Đêm đó Kỷ Ức Dương ngủ lại nhà, sáng hôm sau y đưa bố mẹ ra sân bay. Kỷ Chính Huân và Sầm Mỹ Luân đi nghỉ dưỡng tránh rét, trong khi đó, Kỷ Ức Dương cần ghé qua tám thành phố châu Âu trong vòng ba tuần để tham dự các hội nghị thượng đỉnh ngành và tiện đường gặp gỡ nhà đầu tư.

Xuyên suốt kỳ nghỉ Tết, Kỷ Ức Dương vẫn cống hiến hết mình cho công việc, còn Đàm Thiếu Tông thì hoàn toàn hoài phí cuộc đời.

Tính cả những ngày nghỉ do nhà nước quy định, Đàm Thiếu Tông cho studio nghỉ Tết tổng cộng 15 ngày, nhưng anh không có ý định đi du lịch, cũng từ chối tất cả lời mời tụ tập, dành toàn bộ thời gian ở nhà nấu cơm, đọc tin tức tài chính, xem phim, chụp mấy bức ảnh nhàm chán và đi ngủ.

Đàm Thiếu Tông yên tâm tắt điện thoại, không lo bị trách mắng vì anh đã có lý do cực kỳ chính đáng – anh vừa ly hôn. Ly hôn là tổn thương tinh thần to lớn của đời người, đột nhiên không còn đồng hồ để gõ nữa, nhà sư hẳn sẽ đóng cửa sầu não mất mấy ngày, nhưng vì bị điều khoản ly hôn giới hạn nên Đàm Thiếu Tông không thể công khai lý do đó.

Tin ly hôn chưa lộ, Đàm Thiếu Tông vẫn gắn liền với Kỷ Ức Dương giữa trung tâm dư luận. Thoát khỏi trang tin tức tài chính, các bài đăng cũng bớt phần nghiêm túc trang trọng, một người viết nhàm chán đã đào lại ảnh anh và Kỷ Ức Dương trong tiệc cuối năm của Hựu Chỉ, bình luận rằng lúc ấy trông hai người rất hạnh phúc, không hề hay biết tai vạ tới gần.

Bốn chữ “tai vạ tới gần” đúng là hơi phóng đại, dù giới truyền thông đánh giá rằng chuỗi sự kiện này ảnh hưởng tiêu cực đến Hựu Chỉ rất nhiều, nhưng sau khoảng thời gian chăm chỉ theo dõi tin tức tài chính, Đàm Thiếu Tông biết sự tình đang dần dần chuyển hướng. Sau Tết, truyền thông bắt đầu đưa tin Kỷ Ức Dương liên tục tham dự hội nghị thượng đỉnh ở nước ngoài. Tuy không quên nhắc năm ngoái Hựu Chỉ gian nan đủ đường, nhưng kết bài luôn tích cực, dự đoán cơn bão sẽ sớm dịu đi.

Kỷ Ức Dương về nước sau chuyến công tác, trợ lý Sở gửi tới rất nhiều tài liệu cần xem, xếp kín bàn làm việc của y. Buổi sáng ký xong mấy xấp giấy tờ, Kỷ Ức Dương tiện tay mở một chiếc phong bì màu vàng giữa đống tài liệu, chẳng ngờ đó chính là văn bản ly hôn chính thức của y và Đàm Thiếu Tông được chuyển phát nhanh quốc tế đến đây.

Đã hơn một tháng kể từ ngày Kỷ Ức Dương trở về từ New York, đủ lâu để Kỷ Ức Dương chấp nhận sự thật rằng y đã ly hôn với Đàm Thiếu Tông, nhưng y vẫn chưa để hoàn toàn thích ứng. Lúc trước Kỷ Ức Dương thường oán trách Đàm Thiếu Tông rất ít tham gia vào cuộc hôn nhân, nhưng khi Đàm Thiếu Tông đã thực sự rời đi, y mới biết ngôi nhà có Đàm Thiếu Tông và không có Đàm Thiếu Tông vô cùng khác nhau.

Trước kia, nếu muốn từ biệt Đàm Thiếu Tông, Kỷ Ức Dương chỉ cần né tránh không đi công tác, không du lịch Đông Nam Á, nhưng sau khi kết hôn rồi lại ly hôn, nơi nơi chốn chốn xung quanh đều lưu giữ dấu vết của Đàm Thiếu Tông.

Ví dụ như nếu về nhà trước y, thì kể cả có ngủ sớm một mình, Đàm Thiếu Tông vẫn để lại ánh đèn phòng khách; ví dụ như trước khi ngủ Đàm Thiếu Tông có thói quen đặt một cốc nước ấm lên tủ đầu giường, cũng tốt bụng tiện tay để ở bên y một cốc; ví dụ như buổi sáng chọn quần áo trong phòng thay đồ, thỉnh thoảng Đàm Thiếu Tông sẽ nhiều chuyện đề xuất này kia, dù rằng hầu như y đều cố tình làm trái.

Kỷ Ức Dương cất giấy tờ ly hôn vào phong bì rồi cho vào ngăn kéo. Y cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay, mặt đồng hồ màu xanh lục sẫm, là đồng hồ y đi mượn. Kỷ Ức Dương từng nghe chủ nhân chiếc đồng hồ nói người đó thường đeo nó vào những dịp quan trọng, tác dụng gần giống như bùa may mắn. Kỷ Ức Dương hiếm khi mê tín một lần, trong suốt quãng thời gian phong ba bão táp vừa qua, y chưa từng đổi sang đeo chiếc đồng hồ nào khác.

Đàm Thiếu Tông dọn đồ rất sạch sẽ, chỉ để lại chiếc đồng hồ này, cộng thêm áo khoác và nhẫn cưới Kỷ Ức Dương mang về từ New York.

So sánh với lúc tốt nghiệp cấp ba, nhập ngũ rồi ra nước ngoài, Kỷ Ức Dương nhận ra bây giờ y đã có thể bình tĩnh hơn khi nghĩ tới Đàm Thiếu Tông, bình tĩnh có nghĩa là y vẫn nghĩ về Đàm Thiếu Tông, nhưng suy nghĩ không còn đính kèm trách cứ và so đo chuyện cũ nữa.

——————

Chú thích:

1) Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành: thành ngữ chỉ những người không chịu khuất phục, thà chết để giữ gìn phẩm cách, khí tiết cao thượng

2) Nguyên đơn: bên khởi kiện trong vụ án dân sự; Bị đơn: bên bị kiện trong vụ án dân sự

3) Cáo bạch: Khi phát hành chứng khoán ra công chúng, công ty phát hành phải công bố cho người mua chứng khoán những thông tin về bản thân công ty, nêu rõ những cam kết của công ty và những quyền lợi cơ bản của người mua chứng khoán… để trên cơ sở đó nhà đầu tư có thể ra quyết định đầu tư hay không. Tài liệu phục vụ cho mục đích đó gọi là Bản cáo bạch hay Bản công bố thông tin.

4) Công ty bảo lãnh phát hành: Bảo lãnh phát hành chứng khoán là việc tổ chức bảo lãnh hỗ trợ tổ chức phát hành trước khi chào bán chứng khoán. Cụ thể, tổ chức bảo lãnh phát hành sẽ cam kết nhận mua một phần hoặc toàn bộ chứng khoán của tổ chức phát hành nếu chưa phân phối hết. Tổ chức bảo lãnh sẽ cố gắng bán hết số chứng khoán cần phát hành.

5) Rohow: hoạt động lưu động trên đường phố để quảng bá sản phẩm, thương hiệu trước số đông công chúng.