Hội quán trang nhã và lối trang trí mang hơi hướng phong cách của Trung Hoa Dân Quốc, và phong cách tổng thể không phù hợp với thành phố hiện đại này. Tại sảnh tầng 1 và tầng 2 chỉ có vài vị khách, tất cả đều mặc đồ hiệu nổi tiếng và lịch lãm đang trò chuyện với nhau. Lầu ba không đón khách thế giới bên ngoài, cao cấp tư nhân phòng riêng, tất cả đều là phòng riêng.
Bạch San San đi theo trợ lí Giang đi về trước,một đường mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an tĩnh như gà. Không lâu sau, cả hai đi qua hành lang và dừng lại trước cửa một căn phòng riêng ở phía trong cùng của tầng ba.
Trợ lí Giang giơ tay gõ cửa, " cốc..cốc...cốc", sau đó cung kính nói, " Thưa ngài, bác sĩ tâm lý đã đến."
Bạch San San nâng lên mí mắt, chỉ thấy của phòng đóng rất chặt, này có phải là chặt quá rồi không?Ngay cả một tia sáng cũng không lọt được. Cô không thể biết được liệu những người trong đó có chết ngạt không? Cô nhìn xa xăm, vô cùng thương cảm và suy nghĩ về điều đó.
Đúng lúc này, một giọng nói mơ hồ truyền ra từ căn phòng trước mắt, thanh âm trầm thấp, mang theo dấu vết mệt mỏi cùng khàn khàn khó nhận ra. "Ừ." Bạch San San giật mình vì đơn âm.
Giọng này nghe có chút quen.
Chắc là ảo giác. Cô lắc đầu, cảm thấy mình có lẽ không đủ tỉnh táo sau khi uống quá nhiều Coca.
Sau đó trợ lý Giang đưa tay ra, ân cần mở cửa cho Bạch San San, cười với cô nói: "Cô Bạch, mời vào."
"....." Nói thẳng ra, Bạch San San cảm thấy trợ lí Giang đang nhìn với ánh mắt thần thần bí bí, có thể nhìn ra ý tứ "tráng sĩ người cứ yên tâm mà vào".
Cô lặng lẽ nhìn lên trần nhà, mở cửa đi vào.
Lạch cạch một tiếng, cửa phòng đóng lại sau lưng cô. Nó tương phản rõ rệt với độ sáng trong hành lang, ánh sáng trong phòng riêng mờ mịt, không có đèn pha, chỉ có đèn tường trêи những bức tường chạm khắc lấp lánh vài tia sáng.
Long diên hương đang cháy trong lư hương tai thú, không khí tràn ngập mùi thuốc lá khó ngưởi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Bạch San San cảm thấy không khí trong phòng hình như so với bên ngoài thấp hơn rất nhiều. Cô bị căn phòng như ma ám này làm cho sửng sốt, im lặng, nhích vài bước, vươn hai tay ra, ở trêи bức tường sờ đông sờ tây, nhón gót cố gắng tìm kiems công tắc đèn.
Ngay khi cô nhảy nhảy xung quanh tìm kiếm, một âm thanh vang lên đánh vỡ không gian tĩnh mịch.
"Tạch" một tiếng. Âm thanh giòn nhẹ, giống âm thanh của đồ bật lửa.
"...." Bạch San San bị dọa đến mức suýt ngồi phịch xuống đất, cô quay đầu theo phản xạ, lúc này mới thấy cách chỗ mình mấy thước có một cái ghế sofa bằng da. Phía sau cánh cửa là một nơi khuất tầm mắt, nên cô không thấy nó cũng là điều dễ hiểu.
Trêи sofa có người đang ngồi.
Người đàn ông dáng người cao thẳng, trong ánh sáng và bóng tối, cô có thể nhìn thấy bộ vest đen thuần khiết của anh ta thẳng tắp, tinh tế, không dính một chút bụi, hai đôi chân dài bắt mắt gác lên nhau, ngồi trong tư thế lười biếng. Sạch sẽ và trang nhã, sống động như những quý tộc bước xuống từ những bức bích họa thời Trung cổ Châu Âu.
Bạch San San sửng sốt, hạ tầm mắt, bàn tay của đối phương đặt trêи đầu gối rơi vào mắt cô. Năm ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp một điếu thuốc.Nước da trắng lạnh và những tia lửa đỏ sậm tạo thành sự khác biệt về màu sắc mạnh đến nỗi tim cô lỡ nhịp.
Người đàn ông dường như đang nhắm mắt để tĩnh tâm, sắc mặt đều ẩn hiện trong bóng tối, nhìn không rõ, nhưng chỉ trong vài giây, Bạch San San đã biết anh ta là ai.
Đối phương không lên tiếng, cô cũng chẳng nói lời nào.
Khung cảnh căn phòng rơi vào mảnh tĩnh mịch.
May mắn thay, trong thế giới người trưởng thành, bốn chữ "cố nhân gặp nhau" cũng đủ để nói lên điều gì đó. Mấy giây sau, Bạch San San định thần lại, cười ngượng ngùng, lễ phép hỏi: "Xin chào, tôi là bác sĩ tư vấn của anh, Bạch San San. Xin hỏi ngài tên là.."
Người trêи sofa trầm mặc vài giây, mở miệng nói, ngữ khí lạnh nhạt, cảm giác xa lạ nhưng nhiều năm thế vẫn không mảy may thay đổi: "Thương Trì."
Giọng nói của người đàn ông rất dễ nhận biết, trầm và vắng vẻ, khiến người nghe không nghe ra được hỉ nộ, cũng không phân biệt được cảm xúc gì.
Giọng điệu lạnh lùng và giọng nói tốt đẹp quen thuộc gần như không khác những gì trong trí nhớ của Bạch San San.
Cuộc sống quả nhiên là nơi tràn ngập bất ngờ cùng kinh hãi.
Chỉ cần chú ý trong chốc lát, vô số hình ảnh và suy nghĩ vụt qua tâm trí Bạch San San. Cô đứng tại chỗ một lúc không biết trả lời thế nào, mất năm giây những suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô cuối cùng cũng trôi chảy, giờ chỉ nghĩ: "Vận số năm nay không may mắn."
Nhìn bóng dáng không rõ ở cách đó không xa, Bạch San San mím môi, chìm vào trầm tư, bắt đầu nghiêm túc ngẫm lại tại sao trước khi ra ngoài lại không xem giờ hoàng đạo một chút, "cố nhân tương phùng", chuyện này cũng thật là cẩu huyết a.
Ai nói cho cô biết tiếp theo nên làm gì đây?
Bạch San San lúc này khóc không ra nước mắt, ngượng ngùng m uốn phất tay áp, bỏ lại một câu:"Tôi là ai, tôi đang ở đâu, kì thật chỉ là tôi đi mua xì dầu nhưng vào nhầm phòng, quấy rầy quấy rầy rồi", liền trở về đường cũ.
Người đối diện lãnh đạm hờ hững ném qua một câu: "Ở bên trái tường."
"Hả" Muốn cái quỷ gì?
"Công tắc."
"....." Vậy là cô nhảy tới nhảy lui như thế nào lão nhân gia này đều thấy hay sao? Lúc này mới nói cho người ta công tắc, sao không nói sớm một chút?Đang xem kịch à?
Xoạc một tiếng, cả căn phòng sáng lên, ánh sáng ấm áp ngay lập tức xua tan đi bóng tối vừa bao trùm căn phòng.
Ánh sáng chiếu khắp mọi hướng, yêu ma quỷ quái muốn trốn cũng khó a. Sự lo lắng bên trong Bạch Sơn Sơn giảm đi vài phần, cô định hình lại, điều chỉnh tốt nụ cười hình vòng cung, hít sâu, xoay người chuẩn bị nói câu "Hi, đã lâu không gặp"
Nhưng mà trong khoảnh khắc khi quay người lại, câu chào như không thể nói ra được.
Hắn nhắm hai mắt, cổ hơi ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế sofa màu đen, lộ ra một đoạn cổ thon dài cùng quả hầu kết gợi cảm. Đường nét khuôn mặt nhìn chung là sắc sảo, không ít cũng không nhiều, kiêu căng lại lưu loát, lông mày đầy đặn, mũi cao, môi mỏng mịn màng. Khác với khí chất mạnh mẽ trầm tĩnh lạnh lùng quanh người, toàn bộ đường nét trêи khuôn mặt của hắn đều rất sạch sẽ, tao nhã, tuấn tú, cơ hồ nhìn thấy người thiếu niên năm nào.
Trong nháy mắt, Bạch San San hoảng hốt như trở lại năm tháng mười tám tuổi ấy.
Bất quá loại ảo giác này rất nhanh liền biến mất.
Đối phương đột nhiên mở mắt. Bạch San San sửng sốt, còn chưa kịp nhìn hắn thì tầm mắt của hai người đã chạm vào nhau.
Con ngươi đen, sâu và hơi híp lại, ánh mắt lạnh lẽo, không có nhiệt độ, nhìn chằm chằm cô, toàn thân lãnh đạm. Vẻ mặt uy nghiêm này thật sự không hợp với từ "an tĩnh".
Chậc. Bạch San San âm thầm thổn thức, than thở làm sao một khuôn mặt xinh đẹp làm đảo lộn mọi sinh linh như vậy lại mọc trêи một tảng băng u ám.
Ông trời chắc chắn mù rồi!
Bốn mắt giao tiếp ngắn ngủi trong hai giây, Bạch San San liền dời mắt về hướng khác, thuận tiện dịch dịch chân, điều chỉnh lại tư thế vốn đã cứng ngắc của mình.
Ở phía đối diện, cảm nhận được động tác của cô gái trẻ, ánh mắt hờ hững của Thương Trì khẽ dời xuống, quét qua chiếc cổ thanh tú, xương quai xanh mảnh mai và áo phông hồng củ sen, sau đó đáp xuống váy phồng.
Màu đen tuyền, chất sợi, váy dài đến đầu gối. Hai chân thon thả cân đối duỗi xuống, dài thẳng tắp, cùng màu da tuyết, hoa trắng, bị ánh đèn vàng mát lạnh phủ lên chân một ít tia màu vàng mỏng.
Váy đen, chân trắng, gam màu tương phản mạnh.
Ngón trỏ trêи đầu gối hơi nhảy lên. Nhìn xuống, anh gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn trêи bàn, "Cô Bạch, mời ngồi."
"...." Bạch Sơn Sơn khẽ mím môi.
Phản ứng của người này đối với cô từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, lịch sự, cũng không có khác biệt, điều này không thể không vắt óc nghĩ cách diễn cảnh đoàn tụ của người quá cố một cách chân thực, tự nhiên, không cường điệu và không giả tạo. Bạch Sơn Sơn có chút khó hiểu. Tình huống của người này là thế nào đây?
Bạch Sơn Sơn đột nhiên cảm thấy buồn cười, cảm thán thiên tài nổi tiếng năm đó vẫn như vậy.
Bất quá, điều này cũng không thể tốt hơn.
Gánh nặng tâm lí của Bạch San San trong chốc lát nhẹ đi, cô quay đầu thì thấy bên cạnh có một chiếc ghế dài, cô cúi người ngồi xuống, cong môi nói với giọng điệu bình tĩnh: "Anh Thương, vào vấn đề thôi. Tôi xin hỏi ngài tìm bác sĩ tâm lý để trợ giúp chuyện gì?"
Cô gái đang nói, đôi môi nhỏ hồng hé mở. Mở ra và đóng lại, giọng nói nhẹ nhàng của cô, cô mỉm cười, toàn thân mềm mại như một con mèo nhỏ mới sinh.
Thương Trì lẳng lặng nhìn vào đôi môi kia, sau một lúc mới hạ mắt, cúi người,đem điếu thuốc dập tắt ở trêи cái gạt tàn. Hắn nhàn nhạt nói: "Ngủ không tốt."
"....." Mất ngủ? Bình thường mà?
Bạch San San đang muốn tiếp tục nói cái gì, không ngờ đối diện Thương Trì mở miệng trước.
"Cô Bạch, cô có thể rót giùm tôi một tách trà được không?". Ngữ khí của hắn thong thả ung dung. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô, bộ vest phẳng phiu, hai chân chồng lên nhau, giống một quý ông.
"....." Bạch San San muốn nói " anh không có tay chân sao?", nhưng cân nhắc lại, khách hàng là thượng đế mà. Vì thế cô nhìn quanh bốn phía, thấy một cái ấm trà bằng đồng chạm khắc tinh khảo, đặt trêи chiếc bàn ngắn cách đó không xa.
Cô cầm cái ly bằng sứ Thanh Hoa đi qua, châm trà.
Trong quá trình rót trà, Bạch San San nhận thấy một tầm mắt dường như rơi vào trêи người cô, phiêu dật lung tung, tràn đầy một cỗ hung hãn nào đó.
Cô hơi nhíu mày, tâm tình hoảng hốt, nhưng kịp trấn tĩnh lại, đưa ly trà cho Thương Trì.
"Cảm ơn". Thương Trì hơi hơi gật đầu, ngữ khí hờ hững, mặt không cảm xúc, cả người thanh quý mà lạnh như băng.
Bạch San San nhìn hắn một cái, cảm thấy bị ánh mắt dòm ngó như lột trần toàn bộ người cô hồi nãy, chắc chỉ là ảo giác.
Cô ngồi trở lại ghế, từ trong túi xách lấy ra quyển sổ và bút đã được chuẩn bị trước đó, nói: "Thương tiên sinh, ngài nói ngài ngủ không tốt, tôi tạm thời lí giải là đó là triệu chứng bình thường. Như vậy đi, chúng ta tiến hành một vài câu hỏi đơn giản, từ đó tôi sẽ miêu tả rõ lại bệnh trạng của ngài, sau đó lập một phương án trị liệu cho ngài."
Thật ra lời của Bạch San San mang hàm ý là "Nói vài câu nhanh rồi kết thúc. Khi trở về cô sẽ giao công việc cho người khác, đến lúc đó tôi và anh sẽ không dính dáng gì đến nhau."
Nhưng đúng lúc này, bỗng vang lên tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của trợ lí Giang:" Sếp"
Thương Trì: "Vào đi."
Nửa giây sau, trợ lí Giang đẩy cửa bước vào "Thưa ngài, tổng giám đốc Trần của tập đoàn Á Phong tới đây, nói rằng ngài có việc gấp muốn gặp ngài". Vừa nói vừa nhìn Bạch San San đang ngồi ở một bên, chần chờ nói "Ngài xem ngài là trước..."
"Xem ra Thương tiên sinh còn có khách nữa nha? Hay là ngài cứ đi trước đi." Bạch San San nháy mắt nói, " Tuy rằng tôi rất muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng tôi không thể làm gián đoạn công việc của ngài."
Cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nói: "Hẹn lần sau gặp lại. Rất hoan nghênh quý khách đã chọn công ty chúng tôi, nếu muốn tư vấn thì có thể liên hệ bất cứ lúc nào. Tạm biệt."
Nói xong Bạch San San xoay người đi thẳng ra cửa, đi ngang qua trợ lí Giang còn dùng sức mà vỗ vai hắn, trịnh trọng nói: "Chăm sóc cho sếp nhà anh thật là tốt, đừng để anh ấy đá chăn khi ngủ mà phải đắp lại cái ʍôиɠ cho anh ấy, nếu không thì anh ấy sẽ gặp ác mộng." (câu này thì mình công nhân nữ chính nói vậy đấy, chứ mình không có chém đâu:<<<<<<<<)
Trợ lý Giang: "......"
Nói xong, Bạch Thiển Sơn mặc kệ khóe miệng trợ lý đang co giật, cong môi, chớp mắt hai cái, mở cửa phòng tao nhã.
"Cô Bạch". Ba chữ đột nhiên vang lên sau lưng.
Bạch Sơn Sơn dừng lại, quay đầu cười, "Ừ?"
"Lần sau gặp lại.."Thương Trì ở trêи sô pha thong thả điều chỉnh dáng ngồi, nghiêng mắt, tầm mắt thẳng tắp dừng ở khuôn mặt tinh xảo của cô, lãnh đạm nói, "Không cần mặc màu đen"
"....."
Cuối cùng, khi Bạch Sơn Sơn rời câu lạc bộ cao cấp với ba dấu chấm hỏi, trong đầu cô chỉ còn lại một ý nghĩ, xem ra người bạn học cũ này thực sự bị bệnh, hơn nữa trông hắn còn rất ốm.
Hào phóng.
Lần sau gặp lại hắn? Nhớ tới lời Thương Trì vừa nói, Bạch San San có chút buồn cười, lười nhác mà ngáp một cái, đăng nhập trò chơi di động.
Làm gì có lần sau.
Bên trong căn phòng trang nhã.
Trợ lý Giang liếc về hướng Bạch Sơn Sơn đang rời đi, cau mày ngập ngừng nói: "Sếp, bác sĩ tâm lý này hơi lỗ mãng, hấp tấp. Có muốn tôi liên lạc với KC yêu cầu họ gửi một người khác không?"
Thương Trì rũ mắt, "Không cần."
"Vâng." Trợ lí Giang cười, rời khỏi căn phòng.
Cả phòng riêng lại chìm vào im lặng.
Điếu thuốc giữa những ngón tay hắn lặng lẽ cháy trong không khí. Hắn ngây người nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, đầu óc không tự chủ hiện lên bộ dáng của "tiểu tâm lý liều lĩnh" vừa rồi, đường nét tinh xảo, dáng người mảnh mai, làn da trắng nõn như ngọc cừu tốt, gần như trong suốt dưới ánh sáng. Toàn thân tràn ngập hơi thở nữ tính vui tươi nhanh nhẹn, xinh đẹp không thể thiếu.
Thương Trì nới lỏng cà vạt, nhắm mắt lại.
Bệnh cũ.
Hắn thích nhất là màu đen và màu trắng, làn da trắng như tuyết của Bạch Sơn Sơn được bao bọc trong một chiếc váy màu đen. Người phụ nữ đó, cùng với sự khác biệt màu sắc mạnh mẽ như vậy.
Nó khiến hắn thích thú đến mức đau đớn.