- Mẹ em lên đó làm gì? - Huy thắc mắc hỏi.
- Em cũng đâu có biết. Mình đến đó đi anh.
- Thì anh đang cho xe hướng về đó nè.
- Có khi nào mẹ em bị bọn xấu tống tiền không anh?
Nhã Chi lo sợ nên nghĩ lung tung. Huy cười trấn an:
- Nếu bắt cóc, người ta bắt em, chứ ai giữ mẹ làm gì. Thôi, đừng nghĩ quẫn nữa. Ngồi cho đàng hoàng để anh tăng tốc nha.
- Dạ, em không sao đâu. Cố gắng rút ngắn thời gian càng tốt.
Huy lái xe thật nhanh. Khi dừng lại đúng địa chỉ, anh nhìn lại số ghi của Nhã Chi trong tấm giấy nhỏ. Nắm tay cô, anh chạy thật nhanh lên từng bậc thanh trong nôn nóng. Họ mệt nhừ khi đến đúng số phòng, hai người dừng lại thở. Nhã Chi đưa tay gõ liên tục vào cánh cửa phòng, lòng cầu mong mẹ không có gì. Đưa tay lên ngực như để trấn anh mình, Nhã Chi hồi hộp để mắt vào, mong cánh cửa sớm hé để biết mẹ cô thế nào rồi.
Tiếng gõ cửa của Chi nhanh theo sự nôn nóng của cô giúp cánh cửa hé mở nhanh hơn. Chi đẩy cửa thật mạnh khi trước mặt cô người đàn ông nhìn cô hỏi. Chi bất cần trả lời, cô bước vào trong, mắt nhìn quanh để tìm mẹ mình. Bà nằm trên chiếc giường được phủ drap màu hồng. Mắt mở to nhìn cô, kêu lên hốt hoảng:
- Nhã Chi! Nhã Chi! Sao con biết mẹ Ở đây mà tìm?
Huy tựa mình vào tường ngoài hành lang để tránh cho Nhã Chi sự ngượng ngập, bên tai anh vẫn nghe giọng run run của cô:
- Mẹ! Không ngờ mẹ lại tệ đến thế. Vậy mà nghe điện thoại báo tin, con không ngại khó khăn đến đây giúp cho mẹ.
- Báo tin? - Bà kêu lên nhìn ông bạn mình rồi lại nhìn Nhã Chi.
- Đúng vậy. Nếu không con đâu biết mẹ Ở đây mà tìm tới chứ?
- Ông! - Bà ngỡ ngàng nhìn ông.
- Làm sao người ta biết được tôi ở đây, hay là họ theo dõi bà?
Nhã Chi đưa tay lau vội mắt, cô quay đi giọng nghẹn ngào:
- Biết mẹ chẳng có chuyện gì, con về.
Cô đi ngang mặt người đàn ông ấy, ánh mắt bất mãn nhìn ông. Nhưng cô chưa ra khỏi cửa thì... khuôn mặt xanh xao hới hải của ông Khải trờ tới, môi ông run vì sợ theo ý nghĩ của ông.
- Ba... - Nhã Chi hốt hoảng thật sự khi đối diện với ông.
- Nhã Chi! Mẹ con có sao không vậy?
Nhã Chi đứng trước mặt ông, cố che chắn không cho thấy người đàn ông ấy. Cô hỏi, giọng khẽ run:
- Sao ba biết mẹ Ở đây mà tìm đến?
- Điện thoại báo cho ba hay, mẹ con bị bọn xấy bắt cóc. Kêu ba đem mười lượng vàng đến chuộc. Nếu để sáng mai, mẹ con sẽ chết. Ba chạy từ chiều đến giờ đó Nhã Chi. Con cũng biết à?
- Dạ... dạ... biết.
Ông gạt Huy để bước đến bên bà. Ông ngỡ bà bị bọn xấu đánh phải nằm quỵ Ở đó. Ngồi bên cạnh bà, ông run giọng:
- Bà thật sự không có sao chứ?
Đưa tay khoát khoát, bà đáp nhanh, dù tay kia vẫn giữ chiếc mền trên ngực:
- Ồ! Không sao, không sao.
- Tôi có đem vàng lên chuộc bà về. Từ đây, đừng đi đâu nữa, bọn xấu bây giờ nhiều lắm.
- Ờ, ờ, biết rồi. Ông về đi. Mai tôi về. - Bà phẩy tay xua ông.
- Tôi có xe, đưa bà về luôn cho tiện.
Bà vẫn giữ chiếc mền lên tới cổ mình. Ông cúi xuống nói khi đưa tay nắm chiếc mền ấy:
- Đâu, chúng đánh bà đau ở đâu cho tôi xem.
- Thôi khỏi mà.
Ông cúi đầu lo lắng. Không nhìn ai nên đâu biết sau lưng ông, ba khuôn mặt sượng sùng ái ngại trước sự thật thà của người chồng hết lòng thương vợ. Nhưng rồi đâu cũng vào đó, chuyện kết thúc khó tránh khi ông kéo tay bà xuống... và thấy tất cả, đó là sự thật phũ phàng bắt buộc ông phải chấp nhận, dù lòng có tan nát thế nào đi nữa.
Bà nắm tay ông kéo lại. Bắt gặp ánh mắt trừng to của ông, bà ngượng ngập cúi thấp. Ông lắp bắp, vẻ bối rối:
- Không ngờ, thật tôi không ngờ bà lại phản bội chồng con như vậy. Trong khi tôi sợ hãi vì ngỡ người ta hại bà, nếu tôi không đưa tiền đúng hẹn. Thế mà...
- Xin lỗi ông.
- Bà đừng nói nữa. Đến đây, gặp thế này là tôi biết từ lâu bà đối với tôi thế nào rồi. Giờ chúng ta không còn gặp nhau làm gì nữa cho bận lòng, bà nhớ đó.
Ông gỡ tay và quay bước ra với thái độ bất mãn dâng cao. Bà đưa ánh mắt đau khổ nhìn theo, đến khi cán cửa ập lại thật mạnh, cho bà biết cơn giận trong lòng ông cao đến chừng nào.
Ông Khải uể oải, chán nản, lê từng bước dài xuống sân. Huy đi bên ông an ủi:
- Giờ ba về đâu? Đến nhà con nghỉ ngơi cho khỏe, rồi mai hẵng tính.
- Không. Ba phải về để nội con trông, bà đang bệnh, một đêm không ngủ sức khỏe suy dần. Ba đã mất một người rồi hai người vợ, giờ ba không muốn mất người mẹ thân yêu nhất của mình nữa, Quốc Huy ạ.
Huy vẫn nghe lòng chua xót khi để ông ra về trong lúc tâm tư bất ổn. Anh nắm tay ông, trầm giọng:
- Ba à! Một người vợ tốt, hết lòng yêu mình, nếu mất đi, đó là điều không thể thản nhiên được. Ngược lại, người vợ đã ngoại tình, đem tiền bạc để mua nhà cho nhân tình thì khi phát hiện được ba phải mừng mới phải chứ. Ba nghĩ lại xem.
- Ba biết. Nhưng bao năm tin tưởng bà ấy, cũng chính vì yêu thương mù quáng, ba mới để khổ cho mẹ con Thư Thư. Giờ chứng kiến cảnh này, ba đau lòng biết mấy.
Nhã Chi cúi đầu trước mặt ông, giọng trầm hẳn:
- Con xin lỗi ba.
Ông Khải lắc đầu, vỗ nhẹ vai cô, bảo:
- Không liên quan đến con. Đây là sự sắp đặt của mẹ con mà, tự ba quá tin tưởng vợ mình nên phải nhận hậu quả ấy thôi.
- Huy! Sao con biết bà ấy mua nhà? - Ông quay sang Huy, hỏi.
Huy nhìn Nhã Chi thở dài:
- Con biết được là do chị Tâm Tâm kể cho bạn trai mình nghe.
- Thì ra Tâm Tâm biết tất cả. Có lẽ con bé gọi cho ba biết cũng nên. Dù sao thì ba cũng không trách họ được. Chị em nó muốn ba có dịp nhìn vào sự thật để thấy sự nhận xét một cách mù quáng hồ đồ của mình ngày ấy, và đây là cái giá mà ba phải nhận rất xứng đáng.
- Cũng chưa hẳn chị em Thư, biết đâu vợ của ông ấy thì sao. Bây giờ họ đã đầy đủ khi được cung cấp kéo dài bao năm nay, đã đến lúc muốn cắt đứt mọi sự liên lạc với nhau nên "thông báo" là biện pháp hữu hiệu nhất thì sao.
- Có thể lắm chứ. Giả như chị em Tâm Thư không biết thì lòng ba đau đớn nhưng không nặng nề, xấu hổ với họ. Ngược lại thì đành phải chịu thôi. Con có nghĩ như ba không Nhã Chi?
Cô cúi đầu ngượng ngập, ánh mắt nhìn Huy rồi cúi thấp:
- Con còn xấu hổ, đau khổ hơn ba nhiều lắm. Nhưng mẹ con đã vậy, đâu thể trách người ta cười chê bà được. Ba hãy quên mẹ, quên chuyện đêm nay, xem như chưa hề gặp mẹ con, có lẽ như thế ba sẽ nhẹ lòng hơn.
- Để con gọi điện thoại về cho nội biết ba đang ở với con. Chứ tâm trạng không vui, ba lái xe trong đêm không tốt đâu. Với lại...
- Bà nội cho ba biết tin này, không về kể cho bà nghe sao được.
Huy lắc đầu ngăn cả và bảo:
- Cứ bảo với nội là mẹ Nhã Chi an toàn, vì ba đem tiền lên đúng như đã hẹn. Nhất là nội an tâm, sau là nội không thất vọng về người con dâu mà bà hết lòng thương yêu. Như thế có tiện hơn không?
- Phải đó ba. Chuyện của mẹ con, trước sau gì nội cũng biết. Nhưng nội đang bệnh, biết tin ngay lúc này thật không hay chút nào.
Huy đồng tình với Nhã Chi nên nói giúp cô. Ông gật gù:
- Thôi, bà nghe lời con. Giờ ba lại nhà chị họ nghỉ qua đêm rồi mai hẵng tính.
Ba người vừa ra cổng thì gặp Tâm Tâm. Tâm có vẻ ngạc nhiên:
- Ba không sao chứ?
- Sao con biết ba ở đây? - Ông chăm chú nhìn cô.
- Nội vừa gọi điện cho con hay. Bà sợ người ta không để yên cho ba nên bảo con đến xem sao và đưa ba về nhà nghỉ, ngày mai về nội.
- Nhà của con? - Ông gằn giọng hỏi.
- Dạ không. Của nội mua cho tụi con. Ba đến xem, đẹp lắm.
- Lâu chưa?
- Cũng mới đây thôi. Mình đi ba.
Ông Khải nhìn Huy, gật gù. Tâm đưa mắt hướng về Nhã Chi, dặn dò:
- Em về nhà khuyên nhủ mẹ của mình. Gieo gió ắt gặp bão, bà ấy đặt tiền cọc cho căn nhà đó một nửa rồi, một tuần sau không đủ số vàng để chung đủ, xem như việc mua bán không thành. Bà chắc chắn không ngờ căn nhà đó là của chị và người dẫn bà đến mua cũng là người của chị luôn.
Nhìn Nhã Chi há mồm, Tâm cười, tiếp:
- Những gì bà đã lấy của nội thì nay trả lại cho cháu của bà thôi. Có gì đâu, bà chỉ tốn thời gian thôi và trong ngày tháng đã qua, bà hưởng quá nhiều rồi còn gì, đâu có mất mát gì. Cho nên từ đây không ai muốn thấy mẹ con em về gia đình của nội tôi nữa. Đó là ý của mẹ con em đã muốn mà.
Nhã Chi bước đi, tay ôm lấy đôi môi mình như không cho tiếng nấc thoát ra ngoài, trước ánh mắt đầy vẻ thỏa mãn của Tâm. Tâm nói với theo:
- Nỗi khổ hôm nay của mẹ con Nhã Chi không bằng một phần của mẹ con Tâm Thư đâu. Có đau khổ, bà mới thấy cái giá tội lỗi của mình cao như thế nào. Nhã Chi! Nhớ nhắc nhở bà đó.
Tâm Tâm quay lại, nắm tay ba mình, giọng ngọt ngào hơn:
- Mình về ba, kẻo mẹ đợi.
- Mẹ con ư? - Ông đứng lại nhìn cô trân trối.
- Ba không tin mẹ con có thể khỏe lại sao? Bà bây giờ rất tỉnh táo, chỉ có ba mới bất ổn tinh thần đấy.
Ông lặng lẽ lái xe theo hướng dẫn của cô với muôn ngàn ý nghĩ trong đầu. Ông thật sự không biết chuyện về bà ra sao và phải nói với bà như thế nào nữa, nếu bà trở lại như xưa.
Bước chậm từng bước vào căn nhà xa lạ, vẻ khang trang của nó làm ông chùng bước. Tâm hiểu ý đó ở ông nên nhỏ nhẹ giải thích:
- Nhà nội mua, định dời lên đây ở. Nhưng con biết được bà Ngọc với ông Thăng có tình ý, qua lại với nhau gần mười năm nay, nhưng không có cơ sở để ghép tội bà ta, nên nhờ người làm mối cho bà biết việc mau bán bắt đầu.
- Bà ta đến mua cho gã ấy à? - Ông tức giận hỏi.
- Mua nhưng chưa làm giấy tờ. Bộ ba tưởng bà Ngọc khờ sao? Hai người đến mua cùng đứng tên, nếu ông Thăng chung phân nửa số vàng của nội bị thay vào đồ vàng mạ. Bà mới phát hiện gần đây, trùng hợp với thời gian bà Ngọc mua nhà.
Ông Khải thở dài. Được dịp, Tâm Tâm bồi tiếp ;
- Ba thấy đó, một con người đầy toan tính, thủ đoạn để chiếm hạnh phúc và tài sản của mẹ con, ngày nay ba biết được mặt thật của bà ấy là quá muộn rồi. Ba còn nuối tiếc sao?
Ông nhẹ giọng bởi từng câu nói của Tâm Tâm đều mang vẻ trách cứ ông:
- Ba ân hận, vì mình mù quáng trước kia để mẹ con phải khổ sở.
- Nếu câu này được ba mở lời trong lúc mẹ con đang khổ, chắc bà không điên vì sự phản bội của chồng, được bà nội ủng hộ. Giờ bà nội và ba có hối hận, có thức tỉnh thế nào đi nữa thì mọi sự tan vỡ cả rồi.
- Ba biết.
- Nếu biết, ba nên chuẩn bị tâm lý để đón ánh mắt của mẹ con.
- Ba biết mình phải làm gì rồi. - Ông thở dài vẻ buồn bã.
Thật vậy, khi đối diện với bà Qúy, vẻ ngỡ ngàng, sượng sùng in đậm trên khuôn mặt ông không sao giấu kín được. Ông ngồi đó nhìn bà, trong khi bà cùng Thư Thư đang soạn quần áo vào valy để chuẩn bị cho chuyến đi Pháp sắp đến.
Đặt ly nước cạnh ông, bà nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Chuyện của bà Ngọc, tôi biết lâu rồi. Nhưng ông và má ở nhà luôn nghĩ tốt về người mình đã chọn, nên tôi không cho Tâm Tâm tiết lộ với ông. Nhưng bà nội nó lại sớm phát hiện, vì số vàng bà cất đã bị tráo đi. Khi cần dùng đến số vàng đó, bà mới biết đã nuôi ong tay áo bao năm mà không hay.
Ánh mắt buồn và giọng chùng thấp hơn:
- Chuyện ngày xưa đã qua, hãy để cho nó qua. Tôi mong sau này, khi làm điều gì, ông phải cân nhắc kỹ lưỡng, đừng để sai phạm lần nữa. Bởi vì người đàn bà không nhiều lần tuổi xuân, vì ông tôi chịu hai mươi năm trong đau khổi rồi. Ông gẫm lại đi.
Ông Khải buồn bã thở dài, đầu gật nhẹ:
- Tôi biết mình làm khổ vợ con, đó là điều không phải. Bà tha thứ cho tôi nhá. Từ đây, tôi sẽ chuộc lại lỗi lầm, không để khổ cho bà nữa.
- Tôi không quên và không còn có cơ hội cho bà nội và ông làm khổ thêm một lần nữa đâu.
- Bà không tha thứ cho tôi sao? Tôi ân hận và đau khổ lắm mà. Tôi biết bà hận tôi lắm, nhưng tất cả đã qua rồi mà. Tôi hứa sẽ làm người chồng tốt. Hãy tin tôi đi, Qúy à. Bà định đi đâu vậy?
Bà vừa sắp quần áo vào valy, vừa lắc đầu đáp lại:
- Trong lòng tôi không cần ông nữa. Chúng ta không cùng một cảm nghĩ, một sự yêu thương trọn vẹn thì nên đi chung một đường nữa, se phiền lòng nhau, và hạnh phúc không bao giờ có. Vài hôm nữa, tôi đi Pháp để điều trị tiếp, bởi tôi lúc quên, lúc nhớ, bệnh chưa bình phục hẳn.
- Tôi sẽ đưa bà sang bên ấy, vì đâu có ai chăm sóc cho bà.
- Hai mươi năm qua, có lúc nào chăm lo, cận kề tôi đâu à. Đừng lo. Tôi quen một mình rồi, huống gì giờ này tôi đã có Thư Thư cùng đi. Bao giờ khỏi hẳn, tôi sẽ tính sau.
- Còn cha mẹ? - Ông đưa tay như muốn kéo níu bà.
- Có Tâm Tâm và chồng nó cận kề, tôi yên tâm rồi.
- Thư Thư đi thật sao? - Giọng ông chùng thấp khi đưa mắt hỏi.
Bà thở dài, nhỏ giọng ;
- Ngày xưa, mẹ Nhã Chi bằng mọi thủ đoạn chiếm ông cho bằng được. Giờ con gái của bà ấy lại bước theo chân mẹ để khổ cho Thư Thư. Nếu là ông, ông có can đảm ở lại đây nhìn hạnh phúc của người yêu mình với người khác không?
Ông nhìn đôi tay mình đan lại trong im lặng. Bà tiếp lời:
- Mẹ con tôi không đủ phước để được gia đình của ông lo lắng, thương yêu nên phải xa nơi nầy thôi. Vả lại, người mà ông lưu luyến là bà Ngọc, chớ mẹ con Thư Thư, những ngày qua có được quan tâm hay không, tự bản thân ông biết hơn ai hết mà. Đúng không?
Tâm bước đến, nắm tay ba, nhỏ nhẹ:
- Ba vào phòng nghỉ cho khỏe há. Chuyện gì để mai hãy bàn tiếp.
- Hãy đưa ba còn về phòng đi, khuya rồi.
- Bao giờ bà đi? - Ông ngước nhìn bà với sự buồn bã.
Bà cũng nhìn ông với ánh mắt như thế, giọng vẻ ngậm ngùi hơn:
- Cũng chưa biết. Ông đừng quan tâm đến tôi làm gì.
- Sao lại không? Dù với bà, lỗi của tôi khó tha thứ trong một sớm một chiều, nhưng tôi không sao quên lo lắng cho bà được. Dù ngày xưa, tôi vì hoàn cảnh nên không làm tròn bổn phận, trách nhiệm của mình. Tất cả đã qua, mong bà tha thứ những sai lầm cũ, cho tôi có cơ hội gần gũi, lo lắng cho bà suốt quãng đời con lại, được không bà?
-...
- Tôi sẽ theo bà sang bên ấy, chi phí tôi lo tất cả. Bao giờ bà khỏe, chúng ta cùng về. Dù sao chúng ta cũng từng sống bên nhau mà.
Bà Qúy lắc đầu thở dài khi cho ông biết ý riêng của mình:
- Tôi sang Pháp một mình. Nếu có ai đó thật tình thương yêu, tôi sẽ nhận làm vợ người ta.
Nuốt giọng, bà tiếp:
- Mỗi người đều có duyên phận sẵn dành, nhiều khi mất cái này là cơ may cho mình thì được cái khác xứng đáng hơn. Cho nên ôn đừng đợi, cũng đừng nghĩ và hy vọng về tôi điều gì, những gì đến ắt sẽ đến thôi. Ông nhớ nhé. Chúc ngủ ngon.
Ông lặng lẽ trở về phòng trong tiếng thở dài chán nản. Đêm nay, chỉ một đêm thôi mà ông mất cả hai người vợ. Một người ông oán hận nhưng làm sao quên nổi. Một người khi nghĩ đến sự ân hận kéo dài, chẳng biết làm sao thôi nghe lòng ray rứt nữa. Thật là oái oăm.