Hàn Ứng Tuyết một đạo ánh mắt lạnh lùng liếc qua.
Hai người đó là đường tỷ của Hàn Ứng Tuyết, nữ nhi Hàn gia lão nhị, Hàn Ứng Lan cùng Hàn Ứng Cúc.
Hai người bị ánh mắt Hàn Ứng Tuyết nhìn tới làm rùng mình.
“Tỷ, nha đầu ngốc kia vậy mà dám liếc chúng ta!” Hàn Ứng Cúc thì thầm nói.
“Ta thấy nàng ta chính là thích ăn đòn!” Hàn Ứng Lan nóiHàn Ứng Lan vừa nói xong, lưu loát vén tay áo, vọt tới trước mặt Hàn Ứng Tuyết, ngữ khí hung ác nói: “Nha đầu ngốc, ngươi vừa nhìn gì đấy có tin hay không ta móc hai mắt ngươi!”Hai đường tỷ này của Hàn Ứng Tuyết, ngày thường khi dễ nguyên chủ không ít lần.
Chính là ỷ vào nguyên chủ ngu dại, cho nên lúc khi dễ nàng cũng không chút kiêng kị gì, cũng không sợ nguyên chủ đi cáo trạng.
“Các ngươi vừa rồi cười nói cái gì?” Hàn Ứng Tuyết lạnh lùng hỏi một câu.
“Ha hả, ngươi quản chúng ta nói gì!”“Bang!” Hàn Ứng Tuyết ném một bàn tay đi qua, trên mặt Hàn Ứng Lan liền xuất hiện dấu tay đỏ hồng.
“Các ngươi vừa rồi nói cha ta như vậy là xứng đáng đúng không……” Hàn Ứng Tuyết ngữ khí mười phần âm lãnh làm người ta không rét mà run.
“Nếu sau này ta lại nghe thấy các ngươi nói này đó, ta không thể bảo đảm ta bản thân có thể nhịn xuống hay không xé nát miệng các ngươi!"“Oa……” Hàn Ứng Lan ngày thường nơi nào bị người khác như vậy đánh qua, tức khắc ngồi bệch dưới đất khóc lên.
“Nha đầu ngốc.
Ngươi lại dám đánh tỷ của ta!” Hàn Ứng Cúc vừa thấy Hàn Ứng Lan bị đánh, tức giận xông tới.
Còn không tới gần người Hàn Ứng Tuyết, đã bị Hàn Ứng Tuyết một chân đá bay, té ngã trên mặt đất, sau đó giống như Hàn Ứng Lan, gân cổ lên khóc lên.
“Nha đầu ngốc, ngươi cứ chờ đó cho bọn ta, bọn ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”“Tốt nha, ta chờ, xem các ngươi có thể đối với ta như thế nào.
” Hàn Ứng Tuyết khóe miệng gợi lên nụ cười lạnh băng, cặp mắt lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm đến làm người không thoải mái.
“Oa!”Hai người ăn ủy khuất, chỉ có thể oa oa khóc lớn.
Cũng may trong viện cũng khóc hết đợt này đến đợt khác, thật không có ai chú ý tới Hàn Ứng Lan cùng Hàn Ứng Cúc thế nào.
.