Cảnh Tú Nông Nữ Nhặt Cái Tướng Quân Hảo Làm Ruộng

Chương 1: Trọng Sinh




Hàn Ứng Tuyết bị bên ngoài ồn ào làm giật mình tỉnh giấc, mở mắt lần nữa, lại thấy bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ.

Nàng xoa xoa đôi mắt, muốn xác định chính mình có phải hay không đang nằm mơ.

Hàn Ứng Tuyết là đặc công hàng đầu của Trung Quốc, một lần cuối cùng thi hành nhiệm vụ, bị phái đi ăn trộm cơ mật của nước ngoài.

Lại không ngờ tới bản thân có thể xảy ra chuyện.

Nàng bị cơ quan bảo vệ cơ mật của quốc gia phát hiện, đạn bắn đầy người, mang một thân dính đầy máu tươi quay đầu chạy, cuối cùng……Hàn Ứng Tuyết xoa xoa cái trán, có chút đau đớn.

Nhưng cũng trong cái nháy mắt này, một lượng lớn ký ức của người khác ập vào trong đầu nàng.

Nàng xuyên qua! Trọng sinh trên thân thể này.

Quan trọng nhất chính là nguyên chủ của cái thân thể này lại là ngốc tử!Hàn Ứng Tuyết nhìn hoàn cảnh chung quanh, bốn phía của căn phòng đều được làm bằng cỏ tranh,bên trong trừ bỏ một chiếc giường, còn có một cái bàn, ngoài ra không còn đồ vật gì khác.

Trong phòng âm u ẩm ướt, còn tản ra một cổ mùi mốc nhàn nhạt.

Cổ họng của nàng có chút khô cạn, có chút gian nan đúng lên, rót một chén nước lạnh uống vào bụng, cổ họng mới hơi thoải mái một chút.

“A ~ con của ta a! Ngươi sao lại biến thành cái dạng này!”Ô ô ô……”“Cha bọn nhỏ, ngươi mau tỉnh lại a, đừng làm ta sợ!”“……”Bên ngoài lại truyền đến một loạt âm thanh hỗn độn.

Hàn Ứng Tuyết nhíu nhíu mày, nàng xưa nay thích thanh tịnh, không quá thích ầm ĩ, thế nhưng bên ngoài rõ ràng đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.

Những người này khóc lóc ầm ĩ, còn có âm thanh của mẫu thân nguyên chủ Triệu thịHàn Ứng Tuyết nặng nhọc kéo thân mình đi ra ngoài phòng.

Thời điểm nàng đi ra, trong viện đã có một đống người.

Hàn gia nhân khẩu lớn đã có hơn hai mươi người, hơn nữa còn có người trong thôn, trong sân Hàn gia đã bị vây lại, không còn chỗ đứng.

Hàn Ứng Tuyết thấy trên mặt đất có một nam nhân trung niên đang nằm cả người đầy máu, mà mẫu thân nàng Triệu thị ngã nhào vào người nam nhân, khóc lóc thê thảm.

“Cha bọn nhỏ, ngươi tỉnh lại, ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi cũng không nên làm ta sợ nha!”Hàn Ứng Tuyết lông mày hơi nhíu lại, ngực có chút rầu rĩ, nàng biết cái này tình cảm không thuộc về nàng, mà là đến từ nguyên chủ.