[Canh Triệt Đồng Nhân] Yêu Tinh Giai Nhân

Quyển 2 - Chương 7: Phiên ngoại 7




Canh, thế nào?” Hi Triệt vẻ mặt chờ mong nhìn Hàn Canh.

“Không được.” Hàn Canh một hơi bác bỏ.

“Ờ, vậy kế hoạch thứ nhất trở thành phế thải!” Hi Triệt ở trên giấy tràn ngập kế hoạch vẽ chữ ‘bỏ’ đầu tiên.

Hai canh giờ sau

“Canh, Cái này tốt nè.” Hi Triệt ánh mắt nai con nhìn Hàn Canh.

“Không được!” Hàn Canh lại lần nữa bất đắc dĩ bác bỏ.

“Hàn Canh! Ta lập nhiều kế hoạch như vậy ngươi đều nói không được! Ngươi xem, này đều viết đầy chữ ‘bỏ’ rồi kìa!” Hi Triệt vẻ mặt tức giận nhìn về phía Hàn Canh vẻ mặt cũng không có mấy ung dung.

“Ngươi xem mấy cái này của ngươi là cái gì đi!” Hàn Canh đau đầu nhìn tờ giấy tràn ngập kế hoạch. “Xem đi, kế thứ nhất. Đánh Cơ Phạm hôn mê, chuốc thuốc ném vào trong phòng Thủy Nguyên. Ngươi vậy cũng quá độc mà! Chiêu này ngươi cũng đồng dạng dùng ở trên người Tại Trung, bọn họ đều là thân đệ đệ của ngươi nha!”

“Vậy được rồi, vậy ngươi nói cái thứ hai đi!” Hi Triệt vẻ mặt không tình nguyện thừa nhận, hưng phấn chỉ vào kế hoạch thứ hai mình vạch ra thực ‘tốt’.

“Này cũng không được, ngươi xem. Lừa nói Thủy Nguyên sắp chết, Cơ Phạm và hắn thiên nhân vĩnh cách(1). Lúc này buộc hắn nói ra chân tâm. Này cũng không được, đây là lừa gạt!” Hàn Canh phản bác nói đạo lý với Hi Triệt.

“Vậy cái thứ ba!”

“Không được, quá gian xảo!”

“Cái thứ tư!”

“Không được, rất hại thân thể!”

Hai canh giờ sau

“Cái thứ N!”

“Không được!”

“Ta đói bụng!”

“Ta cũng vậy!”

“Vậy ngươi đồng ý một cái đi!”

“Không được!”

Thủy Nguyên đứng ở ngoài cửa vẫn không di chuyển cước bộ đi vào phòng. Xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ nhìn bộ dáng đáng yêu khi tranh cãi của Hi Triệt và Hàn Canh, hắn không khỏi yên lặng bật cười. Các ca ca, cảm tạ các ngươi lo lắng cho ta. Nhưng mà chuyện cảm tình, ai có thể nắm giữ được? Chỉ có dựa vào chính mình, mới có thể bắt được hạnh phúc........

(1) Thiên nhân vĩnh cách: ‘Thiên’: người Trung Quốc cho rằng, người sau khi chết liền lên trời, mà ‘Nhân’ là nhân thế, nhân gian. Một người trên trời, một người ở trần thế, ý là vĩnh viễn bị ngăn cách không thể gặp lại. Thường dùng để tưởng niệm người đã qua đời.