*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chờ Đường Thu Bạch hậu tri hậu giác phản ứng lại, việc này đã quyết định xong xuôi.
"Sư muội, chúng ta thêm cái WeChat?" Đường Bác Mẫn nhìn nàng cười xinh đẹp.
Gần như là cùng lúc đó, Đường Thu Bạch cảm giác được vô số ánh mắt nóng cháy nhìn chằm chằm ở trên người nàng, không cần nghĩ cũng biết là bởi vì người vừa lên tiếng.
"Được." Đường Thu Bạch bất động thanh sắc thêm bạn với Đường Bác Mẫn.
Liên hoan kết thúc ngày hôm sau, lúc Đường Thu Bạch đang xét duyệt báo cáo thì nhận được tin nhắn từ Đường Bác Mẫn.
Đường Bác Mẫn: "Sư muội, tối nay em có rảnh không?"
"Có, sư tỷ có chuyện gì sao?"
Đường Thu Bạch chỉ là nhân lúc lật trang báo cáo, ngẩng đầu nhìn lướt qua, mở di động thấy nội dung tin nhắn cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, dẫu sao tối hôm qua hai người mới thêm WeChat, hơn nữa còn là đích thân Tào Băng ra mặt nói, cô ấy cần hỗ trợ, Đường Thu Bạch không có khả năng cự tuyệt Đường Bác Mẫn.
"Cùng tôi đi xem nhà? Tôi tạm thời còn đang ở tại khách sạn đây."
"Được." Đường Thu Bạch theo thói quen tính nâng cổ tay nhìn thời gian, "Sư tỷ, buổi chiều 5 giờ rưỡi em mới tan ca."
"Không thành vấn đề, em gửi địa chỉ công ty của em cho tôi đi, tôi đến đón em."
Đường Thu Bạch không hiểu sao có chút do dự, ngay cả bản thân nàng cũng không phát giác, "Công ty bên này có hơi trái đường, sư tỷ gửi địa chỉ nhà chị dự định muốn đi xem cho em đi, tan ca em trực tiếp qua đó."
"Không cần phiền toái như vậy, sư tỷ của em hôm nay mới vừa mua xe mới, thuận đường liền đón em."
"Quyết định vậy đi, tôi đi ăn cơm, tiểu sư muội buổi chiều gặp."
Đường Thu Bạch còn đang do dự thì đối phương lại quyết đoán kết thúc đối thoại, Đường Thu Bạch buông tiếng thở dài, "Được."
Giữa trưa, Đường Thu Bạch vẫn tiếp tục tới phòng làm việc của Cảnh Thư Vân ăn cơm, lúc Đường Thu Bạch thấy tin nhắn của Cảnh Thư Vân, còn nhẹ nhàng nheo nheo mắt, liên tiếp hai ngày Cảnh Thư Vân đều lấy cùng một lý do, đồ ăn gọi nhiều.
Nhưng mặc kệ về tình về lý, về công về tư nàng dường như đều không có cách nào có thể từ chối lời mời của Cảnh Thư Vân, thức ăn bày trên bàn so với ngày hôm qua là hoàn toàn không giống nhau, đổi rất đa dạng.
"Lão bản, này cũng quá nhiều đi?" Đường Thu Bạch vẫn như cũ cảm khái nói.
"Ừm, tôi đã nói với Địch Nghiên không cần gọi nhiều như vậy." Cảnh Thư Vân nói, bất đắc dĩ mà liếc nhìn đồ ăn trên bàn, có điều so sánh với ngữ khí nhẹ nhàng lần trước thì lần này bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đường Thu Bạch nhìn cô như suy tư gì, Cảnh Thư Vân sắc mặt bình thản, Đường Thu Bạch không thể nhìn ra được có gì khác thường, ngược lại là đối phương hơi nhướng mày.
"Coi như là an ủi vì gần đây em công tác bận rộn." Dừng một chút, Cảnh Thư Vân cố tình thả chậm ngữ điệu, âm giọng chợt chuyển đổi, trầm giọng nói, "Hay là nói em không bận sao?"
"Bận, như thế nào không bận rộn." Đường Thu Bạch nhanh chóng dời mắt, tiến lên một bước ngồi ở bên sô pha, nói tiếp, "Gần đây đơn hàng nông sản còn rất nhiều."
Cảnh Thư Vân theo lời Đường Thu Bạch, chuyển đề tài, tiếp tục hỏi: "Ừ, có gặp khó khăn gì không?"
Đường Thu Bạch đem đũa dùng một lần tách ra, cẩn thận xác nhận không có đâm tre trúng tay mới đưa cho Cảnh Thư Vân, "Tạm thời thì chưa."
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, cuối cùng thu dọn bàn xong Đường Thu Bạch chuẩn bị mang theo túi rác đi ra ngoài, Cảnh Thư Vân bỗng nhiên gọi nàng lại.
"Hửm?" Đường Thu Bạch quay đầu lại nhìn cô.
"Buổi tối em có thời gian không?"
Đường Thu Bạch ngẩn ra, "Tối nay em có chút việc."
"Ừm, vậy em đi đi." Cảnh Thư Vân sắc mặt bất biến, chỉ là ngay khi Đường Thu Bạch nhìn về phía cô, ánh mắt ảm đạm đi chút.
Thẳng đến Đường Thu Bạch xoay người rời đi, cửa văn phòng một lần nữa bị đóng lại, Cảnh Thư Vân mới khẽ buông tiếng thở dài, đến cả chân mày cũng nhíu lại.
Đường Thu Bạch trở lại phòng làm việc của mình, vài phút trước còn đang tự hỏi chuyện ăn cơm trưa, sau đó, công tác tới một cái liền bận rộn đến nỗi cái gì cũng không rảnh lo.
Nàng thật sự không phải vì né tránh ánh mắt Cảnh Thư Vân mới nói bận rộn, là thật sự bận, mọi phương diện nàng đều phải tự mình lướt qua một lần mới yên tâm, lượng công việc tự nhiên cũng nhiều lên.
Trong khoảng thời gian đó thật ra Địch Nghiên có lại đây một lần, hình như là muốn hỏi gì đó, nhưng Đường Thu Bạch cũng không có thời gian tán gẫu với cô ấy, cô ấy ở một bên đợi một hồi lại đi.
Liên tục bận bịu đến lúc gần tan tầm, đột nhiên âm thanh WeChat điện thoại kéo Đường Thu Bạch ra khỏi công việc bận rộn.
Là Đường Bác Mẫn gọi tới.
"Alo, sư tỷ." Đường Thu Bạch liếc mắt nhìn thoáng qua tên, liền nghe máy.
"Sư muội, em tan ca chưa? Tôi đã ở dưới lầu công ty các em rồi." Trong thanh âm của Đường Bác Mẫn mang theo một tia lười biếng.
"Sắp rồi sư tỷ, chị chờ em thêm một chút, em đem công việc trên tay xử lý xong." Đường Thu Bạch nâng mắt thoáng nhìn thời gian.
"Được nha, không vội không vội, tôi chờ em." Người nói chuyện nhẹ nhàng cười.
Đường Thu Bạch đối với công việc có hơi ám ảnh cưỡng chế, có thể kết thúc hôm nay nàng tuyệt đối sẽ không kéo dài tới ngày hôm sau.
Chờ nàng làm xong công việc cuối cùng, Đường Thu Bạch mới tắt máy tính, cầm túi xách đi ra ngoài, lúc đi qua khu làm việc, nghe thấy tốp năm tốp ba đồng nghiệp còn chưa rời đi, đang nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Đường Thu Bạch từ bên người bọn họ đi lướt qua chỉ mơ hồ nghe được cái gì kiểu như rất xinh đẹp.
"Đường bộ trưởng ngài còn chưa về sao." Trong đám người thảo luận, có người cùng Đường Thu Bạch chào hỏi.
"Bây giờ chuẩn bị đi đây, bộ phận các cô phải tăng ca sao?" Đường Thu Bạch cười cười.
"Ngài đừng nói nữa, chúng tôi là lại phải tăng ca." Người trả lời vẻ mặt một bộ cay đắng.
"Vậy các cô còn nói chuyện, sớm làm xong sớm về nhà nha."
"Này không phải hiếm thấy chiếc xe thể thao màu đen dừng dưới lầu công ty sao, còn có một mỹ nữ tỷ tỷ đứng ở bên cạnh xe, như là đang đợi ai." Một người khác cười nói.
"Vậy sao?" Đường Thu Bạch hỏi.
"Đúng vậy, theo lời đồng nghiệp dưới lầu nhìn thấy nói còn rất xinh đẹp, mỹ nữ hàng thật giá thật!" Vừa nói vừa đè thấp giọng, "Nói là có thể cạnh tranh với Cảnh tổng nhà ta đó!"
Đường Thu Bạch bất đắc dĩ cười nói: "Vậy các cô cũng tin, nói không chừng nhìn gần chẳng ra gì đâu, nhan sắc Cảnh tổng chính là mọi người chúng ta tận mắt nhìn thấy mới là thật."
"Vậy cũng đúng." Bọn họ gật gật đầu.
Đường Thu Bạch không tiếp tục trò chuyện nhiều cùng bọn họ, nói một tiếng, ấn thang máy đi lên, vào lại đi xuống.
Thời điểm Đường Thu Bạch đi theo lác đác mấy đồng nghiệp tan tầm ra ngoài, vốn đang nhìn trái nhìn phải xem có xe đậu ở đó hay không, kết quả nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một chiếc xe thể thao màu đen sáng loáng dừng ở cổng lớn kia.
Đường Bác Mẫn không phải nói đến rồi sao?
Đường Thu Bạch suy nghĩ không thể không tập trung sự chú ý nhìn qua, người phụ nữ hai tay khoanh tay trước ngực dựa ở bên xe thể thao, mang theo kính râm màu đen thật to, che đậy cả khuôn mặt chỉ còn lại có môi đỏ tươi đẹp.
Rõ ràng cái thời tiết này cũng không tính là nóng, nhưng người phụ nữ kia vẫn mặc một chiếc váy hoa liền thân màu đen, nửa người trên khoác một chiếc áo khoác nhỏ màu đen, khi gió nhẹ thổi qua cuốn theo cổ áo khoác nguyên bản đã rộng mở của cô ấy, Đường Thu Bạch nhìn thấy dây váy mỏng manh giấu dưới lớp áo khoác.
Người phụ nữ tựa hồ cũng chú ý tới nàng, nâng ngón trỏ chậm rãi đè thấp kính râm, lộ ra một đôi mắt quyến rũ bên trong, cong cong, ngay sau đó vẫy tay gọi: "Tiểu sư muội, ở đây ~"
Giọng người phụ nữ không lớn, nhưng mang theo sự nhu hòa đặc biệt của chính cô ấy, còn có chút ngọt, xung quanh Đường Thu Bạch an tĩnh xuống trong nháy mắt, có không ít người đứng ở phía trước theo tầm mắt ngoái lại nhìn về phía người phụ nữ.
Đường Thu Bạch vô thức xoa xoa trán, cuối cùng nàng cũng biết tại sao lúc ấy theo bản năng không muốn để cho Đường Bác Mẫn tới đây đón nàng.
Mà Đường Thu Bạch càng vuốt trán che ánh mắt, Đường Bác Mẫn vẫy tay tần suất càng nhiều, Đường Thu Bạch cuối cùng cũng không thể không đi về phía cô ấy, vì thế quyết đoán, Đường Thu Bạch buông tay đang che chắn xuống, nhanh chóng đi về phía cô ấy, "Chào sư tỷ, chúng ta đi thôi."
"A, tôi nói mà, vừa nhìn liền nhận ra em." Đường Bác Mẫn cười tươi vỗ vỗ vai Đường Thu Bạch.
"Ừm, chúng ta đi thôi." Đường Thu Bạch gật gật đầu, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thật sự quá làm người khác chú ý.
"Chà, đây là công ty hiện tại em đang công tác sao." Đường Bác Mẫn lại một chút cũng không sốt ruột, như thể căn bản không chú ý tới ánh mắt những người phía sau Đường Thu Bạch không ngừng nhìn về phía cô ấy.
"Đúng vậy."
Đường Bác Mẫn chỉ đảo qua biển hiệu công ty liền quay lại, bỗng nhiên nhớ tới gì đó búng tay một cái, một tay ôm qua vai Đường Thu Bạch, cùng nàng đứng ở một bên, hất hất đầu tỏ ý: "Nhìn xem, xe thể thao sư tỷ mới mua thế nào ~"
Đột nhiên đụng chạm, làm Đường Thu Bạch có chút giật mình, nhưng tiếp theo đó một ánh mắt mang theo lạnh lẽo từ sau lưng kéo đến, càng làm cho Đường Thu Bạch có chút cứng đờ.
"Rất đẹp, nhưng mà sư tỷ, em không biết nhiều về xe." Đường Thu Bạch tẻ nhạt nói.
"Phải không, vậy không có việc gì, tới tới tới, lên xe, sư tỷ mang em đi hóng gió cảm thụ một chút. Tính năng của xe chính là phải khởi động động cơ lên thì em mới có thể cảm thụ được."
Đường Bác Mẫn một tay kéo cửa xe ra, chờ Đường Thu Bạch ngồi vào, giúp nàng đóng cửa xe, ngón tay đẩy kính râm lại về vị trí ban đầu, môi đỏ nở nụ cười tùy ý lại khoa trương.
Đường Thu Bạch nhân lúc thắt đai an toàn, quay lại nhìn ra phía sau, nhưng cũng không thể nhìn thấy gì.
Là ảo giác sao?
"Đang nhìn gì vậy?" Đường Bác Mẫn tò mò hỏi.
"Không có, sư tỷ chúng ta đi thôi." Đường Thu Bạch nhẹ cười lắc đầu.
"Được."
Lúc Đường Bác Mẫn khởi động xe, chú ý tới kính chiếu hậu, một cô gái đứng ở phía xa, trên mặt không có biểu tình gì, khi đối diện với mắt cô, lại mạc danh hạ nhiệt độ, còn có địch ý chợt lóe qua đó.
Hửm?
Đường Bác Mẫn rất có hứng thú nhướng nhướng mi, nhưng động tác trong tay dưới chân cô ấy lại không hề ngừng, dù sao đã hẹn thời gian xem nhà với người môi giới.
Đường Bác Mẫn xưa nay không phải kiểu người không đúng giờ, bởi vì cô ấy rất coi trọng một người thành thật cùng tuân thủ giờ giấc, đương nhiên người trong nhà là ngoại lệ, hiện tại Đường Thu Bạch ngồi ở bên cạnh cô ấy liền tính là người trong nhà.
Tào Băng vẫn luôn đối xử với cô ấy rất tốt, bất luận là thời nghiên cứu sinh hay là sau này xuất ngoại học thạc sỹ, đều đối với cô ấy hết sức chiếu cố, cũng trợ giúp cô ấy không ít, bởi vậy sau này chỉ cần là sư đệ sư muội Tào Băng dẫn dắt ra, Đường Bác Mẫn đều có thể giúp đỡ.
Thẳng đến mấy năm gần đây, Tào Băng giao lưu cùng cô ấy thường xuyên nhắc tới cái tên Đường Thu Bạch, lòng hiếu kỳ liền như vậy chôn xuống.
......
Cảnh Thư Vân bởi vì công việc hơi trì hoãn một lát, kỳ thật cũng là có tư tâm, muốn thử xem có cơ hội đưa Đường Thu Bạch tới địa điểm buổi tối nàng muốn đi hay không.
Kết quả làm Cảnh Thư Vân bất ngờ chính là, một chân cô mới vừa bước ra khỏi thang máy, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng búng tay thanh thúy, trộn lẫn giọng nói của một người phụ nữ.
Thời điểm Cảnh Thư Vân giương mắt, nhìn thấy chính là một người phụ nữ thân mật một tay ôm lấy vai Đường Thu Bạch, kéo nàng nhìn xe thể thao trước mặt bọn họ.
Địch Nghiên đi ở phía sau Cảnh Thư Vân, trong nháy mắt liền cảm thấy nhiệt độ bên người tuột xuống thấp, Cảnh Thư Vân bước ra thang máy, đứng tại chỗ không nhúc nhích, cô ấy theo tầm mắt nhìn qua cũng ngẩn người.
Không chỉ có nàng chú ý tới lão bản khí áp trầm thấp, toàn bộ đại sảnh đều trở nên yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.
Lúc Đường Thu Bạch nhận được tin nhắn của Cảnh Thư Vân, xe các nàng trùng hợp dừng đèn xanh đèn đỏ ở trước một giao lộ.
"Tôi vừa mới thấy em ở cửa công ty."
"Đó là bạn của em sao?"
________________
Editor: Chị có thật sự nhận ra mình đang ghen chưa Cảnh tổng?