Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng

Chương 46: Chương 46




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mỗi lần Đường Thu Bạch từ quê lên, Đường mẹ đều sẽ chất cho nàng một đống đồ, lần này cũng không ngoại lệ, chí ít tủ lạnh được bổ sung "Đạn dược", chất đầy ắp, còn có thịt lợn chiên giòn do chính tay Đường mẹ làm.

Đây là món Đường Thu Bạch thích ăn nhất, tay nghề chiên thịt của Đường mẹ quả thực tuyệt tỉnh, chọn lựa thịt, mỡ nạc cân đối, cắn một miếng vào không cháy cũng không dầu mỡ, mùi thơm của thịt tỏa ra khắp nơi.

Thế nhưng Đường Thu Bạch vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, thịt vẫn là thời điểm mới vừa chiên xong xốp xốp giòn giòn, nóng hổi ăn ngon, chờ đến khi nàng trở về đều đã lạnh, vị kém hơn một chút xíu.

Ngón tay nàng ở trên túi đóng gói thịt chiên rối rắm mấy giây, lại thu hồi, thấp giọng lảm nhảm nói: "Haizz, hôm nay còn ăn không hết mày a, buổi tối có liên hoan của Tào lão sư."

Đường Thu Bạch dịch chuyển ngón tay mảnh khảnh, đem hai cái túi khác ở một bên ra, là nàng cố ý chia ra để đưa cho Cảnh Thư Vân và Tề Tĩnh Uyển, để họ nếm thử tay nghề của Đường mẹ.

Tư chất nông sản Lam Hoa đã đạt được một khoảng thời gian, Đường Thu Bạch cũng đang tích cực thúc đẩy bộ phận nghiệp vụ của bọn họ đi vào quỹ đạo.

Mới đầu nàng dự định thừa dịp buổi sáng đi làm đưa cho Cảnh Thư Vân trước, kết quả buổi sáng nàng đến lại có mấy công việc ngăn cản nàng, chờ thời điểm nàng xử lý xong từng cái xem thời gian, đã gần giữa trưa.

Lúc Đường Thu Bạch chuẩn bị theo lối cũ đi tìm Hạ Sâm ăn cơm, Địch Nghiên đã gõ cửa văn phòng của nàng trước.

"Địch tỷ?" Đường Thu Bạch ngẩng đầu nhìn cô ấy, còn có chút kinh ngạc.

"Còn đang bận sao?" Địch Nghiên cười tủm tỉm đến gần cạnh bàn Đường Thu Bạch.

"Không có, mới vừa làm xong, chị qua đây là có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì lớn, tôi chính là tới nói một tiếng với em, em có lộc ăn!" Địch Nghiên thần bí nói.

"Hả?" Đường Thu Bạch mù mờ nhìn cô ấy, "Ăn cái gì......"

Đường Thu Bạch còn chưa dứt lời, WeChat ngược lại vang lên trước, âm thanh thông báo thanh thúy cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai người.

Cảnh: Buổi trưa tới phòng làm việc của tôi ăn cơm sao?

Đường Thu Bạch nhìn tin nhắn này, nghiêng nghiêng đầu, sương mù trong đáy mắt càng đậm.

Đối phương lại phảng phất như đoán được nghi vấn của Đường Thu Bạch, lại gửi tới một tin nhắn.

Cảnh: Đồ ăn có hơi nhiều, tôi ăn không hết, còn có chút công việc.

Đường Thu Bạch cái hiểu cái không gật đầu, "Được."


Địch Nghiên chú ý tới động tác gật đầu của Đường Thu Bạch nhấp miệng cười, "Vậy tôi đi đây."

"Địch tỷ." Đường Thu Bạch gọi người vừa bước nửa chân ra khỏi cửa lại, "Chị nói có lộc ăn là chỉ cái này sao?"

Địch Nghiên cười cười ném xuống một câu mô phỏng nửa vời, ra cửa, "Em cảm thấy phải, thì chính là phải thôi."

Giữa trưa tan ca, Đường Thu Bạch nói với Hạ Sâm một tiếng để cô ấy đi ăn cơm trước, sau đó cầm một cái túi nhỏ, bên trong là thịt chiên giòn nàng mang cho Cảnh Thư Vân cùng Tề Tĩnh Uyển, cùng nhau đi về phía phòng làm việc của Cảnh Thư Vân.

Đường Thu Bạch gõ cửa xong, không nghe thấy âm thanh quen thuộc "Mời vào", đợi chờ, cửa lại bị kéo ra từ bên trong, là Cảnh Thư Vân tự mình mở cửa.

"Lão bản." Đường Thu Bạch gọi.

"Tới, ngồi sô pha bên kia đi." Đôi mắt Cảnh Thư Vân như có như không đảo qua chiếc túi trên tay nàng.

"Được......" Đường Thu Bạch nghiêng nghiêng đầu, ngay sau đó nhìn thấy trên bàn tiếp khách trước sô pha bày đầy thức ăn, "Nhiều như vậy?"

"Ừ, cửa tiệm này mở hoạt động, Địch Nghiên gọi nhiều." Cảnh Thư Vân hơi quay ra nhìn vào ánh mắt của Đường Thu Bạch, thanh âm trở nên nhẹ hơn, dường như có chút không được tự tin.

Cùng lúc đó, Địch Nghiên đang ăn cơm cùng Hạ Sâm, Bạch Trác Nhiên, đánh cái hắt xì, "Ai đang nói tôi?"

"Địch tỷ, có phải chị bị cảm rồi không?" Hạ Sâm cười nói.

"Không có đi?"

"Tôi nhớ rõ người nào đó cuối tuần trước cũng bị cảm?" Bạch Trác Nhiên cười khanh khách nhìn Hạ Sâm.

Hạ Sâm bị nghẹn một chút, "Ăn cơm ăn cơm, ăn không nói ngủ không nói."

Địch Nghiên nhân lúc ăn cơm giương mắt nhìn hai người trước mặt, khẽ nhướng mi.

......

Trước khi ngồi xuống, Đường Thu Bạch nhớ tới thịt chiên nàng mang theo, lại đem túi đưa cho Cảnh Thư Vân, "Lão bản, đây là thịt chiên giòn mẹ em làm, ăn rất ngon! Em cố ý mang cho chị và Tĩnh Uyển tỷ, mời hai người nếm thử."

"Thịt chiên sao?" Cảnh Thư Vân cúi đầu tiếp nhận, Đường Thu Bạch không chú ý tới đáy mắt cô chợt lóe qua ý cười.


"Đúng, ăn rất ngon."

Đường Thu Bạch trước lúc ăn cơm còn nhớ rõ Cảnh Thư Vân nói với nàng có công việc gì đó muốn thảo luận, trên thực tế nàng cũng dò hỏi, nhưng Cảnh Thư Vân cũng chỉ là hỏi nàng một chút tiến độ cùng hiện trạng một ít tình huống cơ bản của các hạng mục nông sản, liền không còn công việc gì nữa.

Sau đó, ăn một hồi đến cả Đường Thu Bạch cũng đã quên, ban đầu mục đích tới đây là cái gì, ngược lại đi theo Cảnh Thư Vân đề tài càng nói càng xa.

Cho đến khi Cảnh Thư Vân tùy ý hỏi nàng, "Buổi tối tan tầm cùng đi ăn một bữa cơm được không, trước đó tôi nhìn thấy một tiệm lẩu mới mở."

Món lẩu đối với dân tham ăn là dụ dỗ vô cùng lớn, càng đừng nói còn có người ngồi ăn cùng.

Nhưng mà ánh sáng vụt tắt trong chớp mắt, buổi tối nàng có liên hoan.

"Lão bản, hôm nay khả năng không được, buổi tối em có tiệc liên hoan."

"Vậy sao." Cảnh Thư Vân thu ánh mắt, bình tĩnh nói, "Cùng bằng hữu?"

"Cũng coi như là vậy đi, Tào lão sư tổ chức, cùng sư huynh sư tỷ thời nghiên cứu sinh của em ăn một bữa cơm."

Cảnh Thư Vân bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi khai hiện lên tới cánh hoa, nhấp nhấp, nhẹ giọng nói, "Chú ý an toàn."

"Được." Đường Thu Bạch mỉm cười.

......

Tan tầm, Đường Thu Bạch trực tiếp gọi xe tới cửa nhà hàng, chờ tới lúc nàng tiến vào phòng, Tào Băng còn chưa tới, ngược lại là một đám sư huynh sư tỷ các nàng đến tương đối sớm.

Đường Thu Bạch là tiểu sư muội nhỏ nhất trong đám bọn họ, ngoan ngoãn cùng bọn họ chào hỏi.

"Tới tới tới, sư muội ngồi bên này."

Đường Thu Bạch vốn định ngồi ở sát cạnh ngoài, chỉ là không đợi nàng ngồi xuống, đã có người tới lôi kéo nàng ngồi ở bên cạnh chủ tọa, chính xác mà nói, kỳ thật là cách chủ tọa ở giữa còn một vị trí.

Đường Thu Bạch cùng các sư huynh sư tỷ này trò chuyện, nghe bọn họ bàn tán hoàn cảnh cùng cảm tình hiện tại, cho đến nhân vật chính của buổi liên hoan hôm nay, đại sư tỷ của mọi người, Đường Bác Mẫn.


"Nghe nói Đường sư tỷ rất lợi hại đó, thời điểm đọc nghiên thì không nói, đi theo Tào lão sư nghiên cứu hạng mục khoa học, còn cùng nhau xin độc quyền, sau đó xuất ngoại lấy bằng tiến sĩ, ở trường cũng rất lợi hại, đến công ty hiện tại của chị ấy lại càng không thể chê, 500 cường đi?" Một vị sư huynh nói.

"Đúng vậy, aiz, học bá há là mấy người có thể so sánh được?" Một sư tỷ khác nói.

"Nhưng mà, mọi người đều gặp qua Đường sư tỷ sao?" Có người hỏi.

"Không có."

"Không có." Đại đa số người đều lắc đầu.

"Tôi đã thấy." Có người đứng lên nói.

"Đường sư tỷ trông thế nào?" Có sư tỷ hóng hớt nói.

Người nọ cười cười, "Lát nữa cô thấy chẳng phải sẽ biết."

"Đó không phải tò mò sao, anh nói một chút?"

......

Đường Thu Bạch không tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện phiếm nữa, trên màn hình di động hiện ra thông báo Tào Băng gọi tới, nàng hơi cúi người đi ra khỏi phòng.

"Tào lão sư, em tới rồi, đã ở trong phòng rồi."

"Được, cô lập tức đến."

Đơn giản nói mấy câu, Đường Thu Bạch cúp điện thoại, đi ra phía ngoài, để đón Tào Băng.

Nhưng mà chờ Đường Thu Bạch đi đến ngoài cửa, nhìn thấy lại không chỉ có Tào Băng, bên người cô ấy còn có một người phụ nữ đi cùng.

Mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ của người phụ nữ đung đưa khi cô ấy bước đi., nguyên bản chiều cao đã không thấp bởi vì đôi giày cao gót trên chân kia, có vẻ càng nhỏ nhắn thon dài hơn, mặc váy dài in họa tiết cổ điển và thanh lịch, thoạt nhìn cô ấy cùng Tào Băng hai người họ đang cười nói chuyện gì đó.

Người phụ nữ môi đỏ vũ mị lại rực rỡ, điểm xuyến sắc thái sáng rỡ toàn thân, lúc nhìn về phía Đường Thu Bạch, tươi cười không hề giảm.

Tào Băng cũng theo sau nhìn qua, "Chà, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến."

"Chào Tào lão sư." Đường Thu Bạch cười cùng bọn họ chào hỏi.

Đường Thu Bạch cảm giác được ánh mắt chú ý của người phụ nữ trở nên rõ ràng hơn.

"Chúng ta đang nói về em đó, tới vừa vặn, cô giới thiệu một chút, đây là người cô vẫn thường nhắc với em, đại sư tỷ của em, Đường Bác Mẫn."


"Chào Đại sư tỷ." Đường Thu Bạch nhợt nhạt cười chào hỏi người phụ nữ.

"Chào em, là Đường Thu Bạch sư muội đi, tôi đúng là nghe Tào lão sư khen em suốt một đường đó."

Đường Bác Mẫn mỉm cười, chủ động vươn tay, Đường Thu Bạch nhẹ nhàng nắm lấy, "Nào có, em mới là nghe Tào lão sư nhắc tên sư tỷ, nghe hai năm rồi."

"Chà? Sư muội biết nói chuyện như vậy."

"Là sư tỷ quá lợi hại." Đường Thu Bạch nói như vậy.

"Dọc đường tôi nghe Tào lão sư nói, sư muội thời nghiên cứu sinh cũng không tệ a." Đường Bác Mẫn cười đôi mắt cong cong, nơi khóe mắt không biết là trang điểm hay là cái gì, mang theo nhàn nhạt ửng đỏ.

Tào Băng đứng ở một bên nghe hai người nói chuyện, cười nói: "Hai người các em còn khách sáo cái gì, đều là học sinh ưu tú của cô, đều lợi hại, chờ các em khen lẫn nhau xong, cô thấy chúng ta cơm cũng không cần ăn."

Hai người nghe lại cười rộ lên, Đường Thu Bạch nói: "Lão sư nói rất đúng, vậy chúng ta vào phòng rồi nói đi, các sư huynh sư tỷ cũng đều tới rồi."

Đường Thu Bạch ở phía trước dẫn đường, Tào Băng cùng Đường Bác Mẫn đi ở phía sau.

Lúc nhập tòa, Đường Thu Bạch vừa lúc ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Đường Bác Mẫn, Đường Bác Mẫn còn mỉm cười nhìn Đường Thu Bạch.

Bữa tiệc tiến hành đến một nửa, Tào Băng tùy ý nói, Đường Bác Mẫn bởi vì công tác nước ngoài điều động, trở về nước, kế tiếp cô ấy sẽ làm việc tại chi nhánh Trung Quốc ở thành phố này, chính là bởi vì cô ấy rời đi đã lâu, không quá quen thuộc môi trường hiện tại, cần phải có các sư đệ sư muội hỗ trợ dẫn dắt làm quen môi trường chung quanh, chiếu cố một chút.

Đường Thu Bạch không lên tiếng, trên bàn ăn vài sư huynh rục rịch muốn giơ tay, nàng đã thấy rõ tình thế.

Thậm chí nàng cảm thấy vị sư huynh trước đó cười nói "Cô nhìn chẳng phải sẽ biết", nói còn rất đúng, ngoại hình của Đường Bác Mẫn không thể dùng có đẹp hay không đẹp để hình dung, bởi vì chỉ có hai từ này thôi sẽ không miêu tả hết được lời tán dương muốn nói lại không biết nói như thế nào.

Đường Thu Bạch tay phải bưng chén trà khẽ nhấp, trong đầu chớp mắt một cái lại hiện ra dáng vẻ Cảnh Thư Vân uống trà buổi trưa, bình tĩnh thản nhiên, nhưng trong lúc lơ đãng Đường Thu Bạch lại chú ý tới bàn tay cô cầm chén trà, dường như sau khi nghe được lời Đường Thu Bạch nói đã nắm thật chặt.

Vì cái gì ngón tay sẽ siết chặt chứ? Đường Thu Bạch suy tư.

Giây tiếp theo người bên cạnh Đường Thu Bạch thanh âm mang theo ý cười, nói: "Tào lão sư, em cảm thấy để cho tiểu sư muội cùng em đi xem đi."

Đường Thu Bạch gần như theo quán tính gật gật đầu, thế nhưng động tác lại có chút cứng đờ, thời điểm nàng giương mắt, mới phát hiện các sư huynh ngồi ở đối diện đều nhìn nàng.

Chờ đã, cô ấy vừa mới nói cái gì?

Tiểu sư muội?

____________________________

Editor: Lâu quá mới trở lại, không biết còn có ai đọc truyện không?:))