Hơi thở của Hasu ngày một yếu dần. Người ta nói rằng, trước khi chết bạn có thể nhìn thấy
được người mà mình thương yêu nhất. Bây giờ cô gặp được anh rồi.
*******************************************************
- Anh hai!
Hasu ngạc nhiên mở to đôi mắt, lao đến nhảy chồm lên người Shisui, hai chân
quặp chặt hông anh, hai tay thì ôm chặt cổ anh, đôi mắt đẫm lệ nức nở.
Shisui mỉm cười dịu dàng một tay ôm Hasu giữ cô khỏi ngã, tay còn lại
dịu dàng xoa xoa lưng cô dỗ dành.
- Bé ngoan, sao lại khóc nhè rồi. Nước mắt nước mũi tèm lem thế này, xấu lắm nhé!
Hasu quệt quệt mặt lên vai anh, lau đi nước mắt nước mũi. Nhìn anh giọng giận dỗi:
- Có anh hai xấu ý. Cả nhà anh đều xấu.
Shisui mỉm cười, véo mũi cô.
- Được, được. Hasu xấu, Shisui xấu. Cả nhà chúng ta đều xấu.
Hasu bị anh chơi chữ, tức tới nỗi không làm gì được. Cô trách cứ anh:
- Tất cả là tại anh hai. Làm sao anh lại đi mà không nói tiếng nào?
Shisui vuốt tóc Hasu, bế cô tới tảng đá gần đó ngồi xuống, để cô tìm một tư thế thoải mái nhất nằm trong lòng mình, rồi nói:
- Hasu, anh chưa bao giờ rời xa em. Dù em không nhìn thấy anh, nhưng anh vẫn luôn ở đây.
Anh chỉ chỉ vào ngực cô lại nói tiếp.
- Trong trái tim em.
Hasu hơi thất thần, cảm thấy chút ấm áp trong lòng. Nhưng cô vẫn dối lòng, ngẩng đầu lên nhìn anh, bĩu môi nói.
- Ngươi là ai? Tại sao lại giả dạng thành Shisui niichan?
- HA HA!!!!!!
Shisui cười lớn. Trầm giọng nói:
- Ngươi thử đoán xem ta là ai?
Hasu hừ hừ:
- Anh hai, anh học mấy câu ngôn tình sến sẩm này ở đâu ra thế? Chẳng lẽ
trước đây anh bỏ em ở nhà một mình để đi lén lút hẹn hò với cô nào.
Aizzaaa, thật là đau lòng em mà!
Hasu biểu tình khoa trương, bộ dáng xoa xoa trái tim nói.
- Xem nào. Ai dám tranh giành anh hai với Hasu của anh, dẫn ra đây để anh xử lý.
- Hừ. Anh không cần phải giả bộ. Nhất đinh là vậy rồi.
- Cái con bé này. Mới mấy tháng mà đã mồm mép gớm.
Hasu dụi dụi đầu vào ngực anh, nhẹ giọng gọi.
- Anh hai!
- Ừ! Anh đây!
- Anh hai!
- Ừ!
- Anh hai!
- Ừ!
- Shisui niichan.
- Ừ!
- Shisui.
- Ừ!
….
Tiếng gọi này lâu lắm rồi cô mới được thốt lên. Có anh ở đây thật tuyệt, ước gì thời gian dừng ở khoảnh khắc này mãi mãi.
Hasu lại ôm anh chặt hơn, thủ thỉ nói.
- Anh biết không, ngày đó em nhìn thấy anh hai mắt đẫm máu, cứ thế biến
mất khỏi tầm mắt em. Em muốn gọi anh, muốn níu giữ anh lại nhưng em lại
không làm được.
Cả người cô bắt đầu run rẩy, trong đầu lại hiện
lên hình ảnh đó, cô sợ hãi, siết chặt anh hơn. Shisui ôm Hasu chặt hơn
như thể muốn nói cho cô biết anh đang ở đây, nhận được hơi ấm từ anh,
Hasu dần an lòng, bình tĩnh lại đôi chút, lại nói tiếp.
- Itachi
niichan cuối cùng cũng không hòa giải được giữa Uchiha và làng Lá. Dưới
sự đe dọa của lão già đáng ghét đó, anh ấy đã cùng Obito sát hại toàn bộ gia tộc. Anh hai, lúc đó em cũng đã chết rồi.
Cô ngước mắt lên nhìn anh hỏi.
- Anh hai, anh có hối hận vì sự hy sinh của mình vẫn không bảo vệ được gia tộc? Anh có giận Itachi niichan không?
- Hasu, em chưa từng chứng kiến chiến tranh nên không thể hiểu được. Anh
và Itachi đi chung một con đường, mặc dù đây là kết cục không được mong
đợi, nhưng anh biết cậu ấy cũng không dễ dàng gì. Anh tin vào quyết định của cậu ấy.
Shisui cúi đầu nhìn Hasu, ánh mắt nghi ngờ hỏi:
- Hasu, làm sao em biết những điều này? Em nói em chết rồi là như thế nào?
Cô mỉm cười nhớ lại thế giới trước kia, có những điều từ sâu trong tâm cô
vẫn luôn muốn được giãi bày nhưng không ai có thể lắng nghe cô. Anh hai
vẫn là tốt nhất.
- Đúng vậy, em từng chết một lần rồi. Khi đó em
đã tới một thế giới khác, một thế giới hòa bình, không có chém giết lẫn
nhau. Nhưng ở đó không có người anh trai thương yêu em nhất, không có
những tình bạn chân thành như nơi đây…
- Ở thế giới đó, em có thể nhìn thấy mọi chuyện diễn ra trong thế giới này. Nhưng lúc đó, em không nhớ gì hết, em không nhớ anh, em không hề hay biết đó là anh. Anh hai,
em nhìn thấy anh chết như thế nào, em biết lý do vì sao anh chết.
- Một thiên tài như vậy lại cứ như thế chết đi? Em cũng không hiểu sao
lúc đó, tim mình đau lắm, lòng em khó chịu. Trong khi người ta ngợi khen anh là anh hùng, là người hy sinh thầm lặng vì làng Lá. Thì em lại giận anh, cực kỳ giận anh, em không hiểu cảm xúc ấy từ đâu mà ra nữa.
- Em giận anh tại sao lại dễ dàng từ bỏ thế giới như vậy? Chẳng nhẽ đối
với gia tộc Uchiha đôi mắt là tất cả, không có đôi mắt ấy thì không còn
sức mạnh, không thể sống nổi hay sao? Vậy thiên tài còn nghĩa lý gì chứ? Ngoài kia, có biết bao người không có đôi mắt ấy, chẳng phải họ cũng
vẫn làm nên huyền thoại đấy sao?
- Khi em quay trở lại thế giới
này. Em lại càng giận mình hơn, tại sao em không quay trở lại sớm hơn
một chút, khi đó… em có thể giữ được anh.
Shisui nghiêm túc nghe
Hasu tâm sự. Anh ngạc nhiên trước những gì em ấy đã trải qua. Có lẽ đây
chính là định mệnh. Ông trời, đưa em ấy quay lại đây một lần nữa hẳn là
có lý do.
- Hasu, ở một góc cạnh nào đó em nói đúng, người Uchiha không yếu đuối như vậy.
Anh mỉm cười nói tiếp:
- Hy sinh mạng sống để đổi lại sự yên bình cho cả ngôi làng, cũng đáng lắm chứ.
- Hasu, em phải nhớ: em là người can đảm hơn em tin tưởng, mạnh mẽ hơn vẻ ngoài và khôn ngoan hơn em nghĩ. Em nhìn ra bên ngoài đi, các bạn em
đang chờ đợi em quay trở lại.
- Có thể em không thay đổi được quá khứ, nhưng em có thể thay đổi tương lai!
Hasu nhìn ra bên ngoài, cô thấy Sasuke, Naruto, Kiba, Chouji, Ino, Sakura,
Hinata,… tất cả mọi người đều ở đây. Ánh mắt lại do dự liếc nhìn anh, cô luyến tiếc phải rời xa anh, được bên cạnh anh đối với cô là tất cả,
chẳng có gì có thể hấp dẫn hơn. Như hiểu được suy nghĩ của cô, anh khích lệ.
- Hasu, anh gửi gắm ước mơ của mình lại cho em.
**********
Tất cả ánh mắt dồn về phía Hasu, cả người cô bé bỗng dưng phát sáng. Từ vị
trí trái tim Hasu có tới hàng trăm, hàng ngàn con đom đóm kết thành một
quả cầu nhỏ, quả cầu dần thoát khỏi người cô, từ từ bay lên không trung, tới vị trí cao chừng một mét thì ngừng lại rồi quay tít.
[Đùng]
Quả cầu ấy đột nhiên biến hình thành một con thú kỳ lạ: nó tròn xoe y như
một quả bóng, với bộ lông trắng bông dài mượt, đôi mắt to tròn đen láy
như hạnh nhân, hai cái tai thì nhọn hoắt như tai cáo. Nhìn kỹ mới phát
hiện ra bốn cái chân ngắn cũn cỡn của nó. Con thú kêu một chàng: “Nhép…
Nhép… Nhép…” rồi rơi bụp vào người Hasu.
Mọi người trong phòng
gương mặt cùng một biểu cảm, hai mắt mở to, miệng mở hình chữ O chứng
kiến sự việc vừa phát sinh. Cho tới khi hai mắt Hasu mở ra mới có người
định hình lại được.
- AAAAAAA……….. HASU… HASU… TỈNH RỒI!
Hasu đưa hai tay lên bịp tai lại, liếc nhìn giọng nói kích động của Kiba