Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 31: Bắt Cóc




Hôm sau,

Cô nhận được điện thoại của Giản Phong nên đã ra ngoài. Lúc anh lên phòng tìm thì không thấy cô đâu cả. Anh sợ là chuyện hôm qua đã khiến cô giận dỗi mà bỏ đi.

Anh xuống dưới nhà gấp gáp hỏi Giai Kiệt:

"Tiểu Dịch đi đâu rồi?"

"Tô tiểu thư vừa mới ra khỏi nhà rồi thưa thiếu gia"

"Cô ấy đi lâu chưa?"

"Tầm 15 phút trước, hình như cô ấy nhận được điện thoại của ai đó"

Anh trầm ngâm một lúc rồi thở dài.

"Thật là lúc nào cũng khiến người khác phải lo nghĩ"

Cô theo lời Giản Phong đến nơi hẹn gặp. Đang rảo bước đột nhiên cô bị một tên lạ mặt bịt miệng bằng tấm vải có thuốc mê. Ban đầu cô phản ứng giãy giụa nhưng lúc sau khi thuốc ngấm cô đã ngất đi. Mấy tên khác tranh thủ nhảy xuống xe bế cô lên trên xe. Ở hiện trường cô đánh rơi điện thoại nhưng tất cả xảy ra một chút liến thoắng không ai để ý cả.

Đúng lúc Hoàng Mặc Dương lái xe qua đó hắn liếc mắt nhìn vào trong chiếc xe kia bất chợt đụng trúng ánh nhìn của Ngô Tuyết Lan. Cô ta ngồi ở ghế trước mỉm cười nhìn Hoàng Mặc Dương, Hoàng Mặc Dương còn nhìn rõ cô bị bọn chúng bắt đi nữa kìa.

"Ngô Tuyết Lan? Tại sao cô ta lại biết đám người Garrick?"

Giản Phong đợi mãi không thấy cô đâu cả đột nhiên Giản Phong nhìn ra ngoài thấy một chiếc xe kì lạ vụt qua. Giản Phong đứng dậy chạy ra ngoài vốn dĩ là muốn đợi cô nhưng không hiểu sao lại có cảm giác gì đó không ổn.

Giản Phong nhấc máy gọi cho cô bất ngờ nghe tiếng chuông điện thoại reo lên gần đó. Giản Phong cúi xuống thấy cách đó ba bước là điện thoại của cô đang reo lên.

"Đây không phải là điện thoại của Dịch Nhi sao? Tại sao lại…" - Giản Phong nhặt chiếc điện thoại đó lên bắt đầu sinh nghi ngờ.

Cô bị bọn chúng đưa tới một căn nhà bỏ hoang rồi trói lại. Lúc này vì tác dụng của thuốc mê nên cô vẫn chưa tỉnh dậy, để đề phòng lộ thân phận bọn chúng bịt mắt cô lại bằng dải lụa màu đen.

Bên ngoài căn nhà bỏ hoang, Ngô Tuyết Lan đang gọi điện cho Garrick:

"Tôi đã bắt được cô ta rồi bây giờ phải làm gì đây?"

Đầu dây bên kia cười khinh đáp lại:

"Đáng lẽ ra cô phải biết hơn tôi chứ Ngô tiểu thư?"

"Mau nói đi"

"Thì cứ tùy cô xử trí thôi, nhưng nhớ là đừng có mà quá nặng tay vì bạn trai cô ta chính là Lục Nam Thành"

Ngô Tuyết Lan cúp máy ra lệnh cho đám người của Garrick.

"Canh chừng cô ta cho cẩn thận nếu tôi nghĩ ra được phương thức xử trí cô ta tôi sẽ quay trở lại. Đến lúc đó cấm các người động tới cô ta"

"Vâng, tiểu thư"

Ngô Tuyết Lan vênh mặt quay gót rời khỏi căn nhà bỏ hoang.

Giản Phong tức tốc chạy đến đồn cảnh sát Thiên Du để tìm anh. Phải mau chóng tìm được cô nếu đám người bắt cóc là người của Garrick thì sẽ rất nguy hiểm.

"Lục Nam Thành, không xong rồi" - Giản Phong xồng xộc xông vào phòng anh.

"Lại chuyện gì thế?"

"Dịch Nhi đã bị bắt cóc rồi mà anh vẫn còn tâm trí ngồi đây sao?" - Giản Phong gắt gỏng.

Anh giật mình đứng phắt dậy:

"Cái gì?"

Không gian im lặng một lúc. Giản Phong không thấy anh có hành động gì là chuẩn bị tìm cô bèn túm lấy cổ áo anh:

"Tại sao anh vẫn bình chân như vại thế hả? Tôi đã nói với anh bảo vệ cho cô ấy thật tốt rồi mà, nếu cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao đây?"

Anh hất tay Giản Phong ra bình tĩnh nói:

"Anh cừ từ từ xem nào, tôi còn phải nghĩ cách nữa chứ"

"Nghĩ cách à? Giờ ngoài cách đi tìm cô ấy thì còn cách gì nữa? Anh không cứu cô ấy phải không? Vậy thì tôi đi"

Giản Phong giận dữ bước ra ngoài thậm chí còn suýt nữa thì hất ngã Mạc Bằng. Mạc Bằng vừa ôm vai vừa nhăn mặt:

"Cái con người này thật là…"

Mạc Bằng không biết đã xảy ra chuyện gì nên hỏi anh:

"Đội trưởng, sao tên họ Giản đó đến tìm anh vậy?"

Anh ngồi phịch xuống ghế:

"Dịch Nhi bị bắt cóc rồi"

Mạc Bằng nghe xong há hốc mồm ngạc nhiên, còn vội vã chạy đến chỗ anh.

"Chị dâu bị bắt cóc? Vậy tại sao…anh vẫn còn ngồi đây? Hay là để em sai người đi…"

Đột nhiên lúc đó điện thoại anh reo lên có người gọi tới. Là số lạ gọi đến anh bấm nghe:

"Alo, Lục Nam Thành của Sở cảnh sát Thiên Du xin nghe"

Đầu dây bên kia truyền đến nụ cười gian tà của một người đàn ông - là Garrick:

"Tôi có tin này muốn báo cho cậu đây Lục Nam Thành. Bạn gái cậu hiện đang trong tay tôi muốn cứu cô ta thì đến địa chỉ mà tôi sắp đặt một mình và không kéo theo bất cứ một quân cảnh sát nào khác cả nếu không thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn"

"Ông là ai? Tại sao tôi phải tin ông?"

"Tùy cậu thôi, đến hay không đến vẫn là ở cậu"

Điện thoại cúp máy. Anh gọi lại cho hắn không được. Đột nhiên có tin nhắn gửi tới là địa chỉ gặp mặt và ảnh của cô. Anh nhìn thấy ảnh của cô thì mới tin là cô đã bị bọn chúng bắt. Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn:

"Khốn kiếp!"

"Để em đi huy động lực lượng" - Mạc Bằng lên tiếng.

"Không được. Hắn muốn tôi đến một mình nếu không sẽ ra tay với cô ấy"

"Một mình rất nguy hiểm thưa đội trưởng, hay là để em đi cùng đội trưởng"

"Không cần đâu, tôi đi một mình được"

Nói rồi anh cầm lấy áo khoác rồi cất một khẩu súng vào trong quần. Anh có vẻ vẫn hết sức bình tĩnh, mặc dù anh không tỏ ra vẻ bên ngoài nhưng bên trong lại đang rất lo lắng cho an nguy của cô.

Bên phía gã Garrick thì lại cảm thấy rất hài lòng như sắp đạt được mục đích đến nơi. Địa điểm mà hắn hẹn anh gặp mặt đã bày sẵn cái bẫy lớn chỉ chờ anh mắc câu. Một tên đàn em hỏi hắn:

"Đại ca, liệu tên đó có tới không?"

"Một người từng chịu chi 10 tỷ tiền mặt để chuộc một cô gái không quen không biết gì thì theo cậu khi cô ta gặp nguy hiểm thì cậu ta có xuất hiện không? Nếu không phải vì tình nghĩa thì cũng vì tiếc tiền thôi, chắc chắn cậu ta sẽ tới"

"Đại ca nói chí phải"

Khi bắt đầu quyết định đi đến điểm hẹn một mình anh đã lường trước được nguy hiểm sẽ tới bất cứ lúc nào. Bọn chúng bắt cô để nhằm vào anh chắc chắn chỉ có người của Sói Đen, bọn chúng đã biết anh là con trai của Quế Hoa. Người thông minh như Devil chắc chắn sẽ chọn cách tiêu diệt những kẻ ngáng đường trước khi đạt mục tiêu.

Hoàng Mặc Dương đến biệt thự Ngô Gia tìm Ngô Tuyết Lan. Vừa gặp ả, Hoàng Mặc Dương đã kéo tay ả vào phòng riêng để nói chuyện.

"Á, anh làm đau tôi đấy mau thả tay ra"

Hoàng Mặc Dương tức giận những lời nói như muốn tra hỏi, hắn dùng tay bóp mạnh vào cổ của Ngô Tuyết Lan:

"Nói đi, có phải Garrick sai cô bắt cóc Tô Dịch Nhi đúng không?"

"Khụ…anh…mau…thả…khụ…thả…tôi ra đã"

Cổ Ngô Tuyết Lan bị bóp đến đỏ hết lên dường như không thể thở nổi. Hoàng Mặc Dương bỏ tay ra, Ngô Tuyết Lan ho liên tiếp, suýt nữa còn tưởng chết vì ngạt rồi.

"Anh bị điên sao? Nếu tôi mà chết thì cái bản mặt anh sẽ trở thành bản mặt của tên giết người"

"Mau nói đi. Tô Dịch Nhi đang bị cô nhốt ở đâu"

"Gì đây? Anh quan tâm cô ta gớm phết nhỉ? Được thôi muốn biết chỗ thì đi theo tôi"

Ngô Tuyết Lan dẫn Hoàng Mặc Dương đến nơi cô ta giam giữ cô.