Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 15: Chỉ Có Người Chết Mới Giữ Được Bí Mật




Anh kéo cô ra ngoài một cách vội vã như vậy đúng là khiến cô bất ngờ. Họ ra ngoài xe đang đậu sẵn ở bên ngoài, cô nhìn chằm chằm vào anh khiến anh khó chịu.

"Cô nhìn cái quái gì? Thích tôi à?"

Chỉ là câu hỏi bâng khuâng nhưng cô lại gật đầu. Không chỉ vậy cô còn nói:

"Đúng là tôi thích anh đấy cảnh sát trưởng"

Anh nghe vậy có hơi đỏ mặt nhưng lại cố tỏ ra bản thân không hề thích cô.

"Cô thích tôi? Nực cười"

"Chẳng lẽ tôi không thể thíc…"

"Im miệng, tôi không muốn cô nói thêm lời nào nữa"

Cô lườm anh, đột nhiên phát hiện chiếc áo sơ mi bên trong của anh bị dính phải rượu. Cô tiến đến gần chỉ tay vào chỗ vết bẩn:

"Áo anh…bị bẩn này"

Anh vội vàng cúi xuống lấy tay để lau đi nhưng lại không thể lau được. Cô bật cười dùng tay che miệng nhưng lại bị anh lôi đi tiếp.

"Ấy ấy anh lại lôi tôi đi đâu thế hả?"

"Tìm nhà vệ sinh"

"Tìm nhà vệ sinh thì anh kéo theo tôi để làm gì?"

Anh quay lại liếc cô khiến cô không dám nói thêm câu nào. Tìm được nhà vệ sinh công cộng anh bước vào trong WC nam cởi áo ra để lau đi vết bẩn. Anh là cảnh sát không thể để mùi rượu lan ra khắp cơ thể được. Cô đứng ngoài đợi anh mặc dù cảm thấy có hơi vô lý nhưng cô cũng không dám cãi.

Đang lau vết bẩn bằng nước ở bồn rửa đột nhiên anh nghe thấy có người trong toilet nói chuyện điện thoại.

"Alo, hàng giao tới đâu rồi"

Anh bèn tắt vòi nước để nghe rõ hơn cuộc nói chuyện ấy.

"Sao? Gặp cảnh sát à? Các cậu làm việc cái kiểu gì vậy hả?"

Đột nhiên tiếng xả nước vang lên, anh vội vã cầm lấy áo còn chưa kịp mặc vào ra bên ngoài kéo tay cô vào trong toilet không có người để nghe ngóng. Cô hốt hoảng tính lên tiếng thì bị anh bịt miệng:

"Suỵt, chịu khó một chút"

Người nghe điện thoại kia mở cửa đi ra ngoài tiến tới bồn rửa tay tiếp tục nói chuyện điện thoại.

"Bọn ngu này, hàng đó là chính tay ông chủ Garrick đích thân chỉ định, nếu mà bị cảnh sát bắt có phải là tao và cả chúng mày đều chết hết không hả?"

Cô đang ngọ nguậy nhưng khi nghe thấy cái tên Garrick thì lại im lặng cùng anh nghe cuộc trò chuyện điện thoại của người đàn ông kia.

"Garrick? Người của BlackWolf?" - cô lẩm bẩm.

Anh nghe cô thì thầm bèn cúi xuống hỏi:

"Cô biết tên đó sao?"

Cô ngước mắt lên nhìn anh gật đầu. Toilet thì nhỏ chỉ đủ cho một người là cùng nhưng anh và cô đều đang đứng bên trong nên có chút khó chịu. Thân hình của anh đúng là rất bỏng mắt, săn chắc sáu múi khiến cô nhìn mà đỏ mặt. Cô áp sát vào ngực anh, tình thế này thật khó lòng mà kiềm chế.

"Thôi được rồi. Cứ lo chặn bọn cảnh sát đó đi đã, để tao gọi điện cho ông chủ sau. Nhớ cắt đuôi đám cảnh sát đó đi"

Sau khi cúp máy người đàn ông kia cũng rời đi. Thấy yên tĩnh, anh mới mở hé cửa ngó ra nhìn thử phải chắc chắn rằng tên kia đã rời khỏi mới có thể ra ngoài.

Vừa mở cửa cô đã chạy phắt ra ngoài, hai tay che lấy mắt cắm đầu cắm cổ mà chạy suýt nữa thì đập đầu vào tường may mắn là anh phát hiện đưa tay ra đỡ lấy cô.

"Á…"

"Cái đồ ngốc này, cô che mắt như vậy thì sao mà ra ngoài được"

Cô hé mắt ra nhìn anh, anh vẫn chưa mặc áo cô lại che mắt lại.

"Thì anh…mặc áo vào đi đã"

Anh bật cười:

"Cứ làm như cô chưa bao giờ thấy đàn ông không mặc áo bao giờ vậy"

"Đúng là thế đấy"

Anh mặc áo vào, nói với cô:

"Được rồi đấy bỏ tay xuống đi"

Cô bỏ tay xuống, hai bên má vẫn ửng hồng vì xấu hổ. Nhìn cô lúc đó thực sự rất đáng yêu.

"Đi thôi…" - anh kéo tay cô ra ngoài.



Tại căn cứ bí mật của BlackWolf,

Ông chủ đứng đầu băng đảng xã hội đen khét tiếng này tên Devil (nghĩa là ác quỷ), dưới trướng ông ấy có rất nhiều các băng đảng nhỏ khác mà đứng đầu đều là đệ tử số một của ông ta. Căn cứ của Sói Đen thực sự không rõ địa phận, nơi này đi đâu cũng có người canh gác rất nghiêm ngặt.

Bên trong căn cứ, trong căn phòng to nhất, một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi râu ngắn tóc có phần hơi bạc tay cầm hai viên trân châu màu đen đưa qua đưa lại. Ông ấy chính là Devil - chủ nhân của nơi này.

Đột nhiên một tên mặc vest đen đeo kính đen bước vào cúi đầu trước Devil.

"Lão đại, ngài Garrick đã về rồi"

"Hừm…ta biết rồi"

Tên đó lại cúi đầu lần nữa rồi bước ra ngoài. Tên Garrick - người đã từng đến nhà bắt ba cô chính là đệ tử số một của Devil. Garrick vừa gặp Devil bèn chắp tay về phía trước hơi cúi người:

"Anh…"

Devil quay người lại liếc nhìn Garrick.

"Đã tìm thấy cuốn sổ chưa?"

"À, anh…cuốn sổ thì chưa nhưng mà em đang…thực hiện đường sống của chúng ta"

"Cái gì? Đường sống?"

"Vâng. Anh, em vừa cho giao dịch hàng loạt tấn ma túy, nếu giao dịch thành công chúng ta sẽ thu lại rất nhiều lợi nhuận"

Devil không hề vui trước lời nói của Garrick, ông tiến đến gần chỗ Garrick ánh mắt tức giận:

"Còn nếu thất bại?"

"Anh, sao có thể thất bại được"

Vừa nói khỏi miệng Garrick đã nhận được điện thoại từ đàn em.

"Alo, có chuyện gì vậy?"

"Đại ca không xong rồi, người của chúng ta bị bắt rồi"

"Cái gì?"

"Mấy xe chở hàng của chúng ta cũng bị cảnh sát phát hiện rồi, làm sao đây thưa anh"

"Hừ…một lũ vô dụng. Giải quyết nhanh gọn lẹ đừng để bọn cảnh sát đó phát hiện"

"Vâng"

Garrick cúp máy, mồ hôi nhễ nhại. Devil đã nghe rõ mồn một cuộc điện thoại vừa rồi, ông không lấy làm hài lòng.

"Sao cậu vừa nói là sẽ không thất bại?"

Garrick vội vã quỳ xuống dập đầu liên tục xuống đất.

"Anh. Em xin lỗi, em không nghĩ là bọn cảnh sát có thể phát hiện"

Devil cúi người xuống nâng lấy cằm của hắn. Garrick vừa run vừa sợ tay chân cứ luống cuống cả lên.

"Mục đích của ta là cuốn sổ chính xác là cả cái nước này. Đừng để một vài chuyện dở người của cậu phá hỏng chuyện tốt của ta. Nếu vì mấy món hàng cấm ấy mà cảnh sát phát hiện nơi ở của ta thì cậu…sẽ là kẻ chết đầu tiên"

"Đại ca xin anh tha cho em. Em sẽ đi giải quyết ngay tức khắc"

Devil gật đầu. Garrick vội vàng đứng dậy. Hắn vừa mới bước được vài bước thì đã bị gọi lại:

"Đứng lại. Cậu tính giải quyết thế này"

"Em…em sẽ…em sẽ bịt miệng những tên đó, sẽ không để chúng nói cho cảnh sát"

"Hừ. Nên nhớ rằng chỉ có người chết mới giữ được bí mật"

"Dạ? À vâng…em hiểu ý anh rồi"

Garrick vội vàng chạy đi. Devil tiếp tục cầm lấy hai viên trân châu đứng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cuốn sổ…rốt cuộc là kẻ nào đang giữ?"