Cảnh Sát Trưởng, Em Yêu Anh

Chương 1: Trộm Nhầm




"Các anh tha cho tôi một lần này nữa thôi được không?"

Tiếng van xin của một cô gái có thanh âm trong trẻo vang lên trong Sở cảnh sát Thiên Du. Cô gái này đã năm lần bảy lượt bị áp giải tới đây vì tội móc túi nhưng lần nào cũng vậy, cô cũng xin tha nhưng lại chứng nào tật nấy.

Cô - Tô Dịch Nhi, 24 tuổi, ở độ tuổi này ai cũng nghĩ cô là sinh viên nhưng vì gia đình không có đủ điều kiện nên cô mới không được học đại học. Có rất nhiều nghề để cô chọn nhưng cô lại thích cái nghề đi móc túi của người khác. Chính xác cô là một kẻ trộm.

"Tô tiểu thư, đây đã là lần thứ n cô bị bắt tới đây, chẳng lẽ cô không hề có ý định sửa đổi sao?"

Một viên cảnh sát trẻ tuổi, gương mặt thanh tú, giọng nói có vẻ bất lực nhưng dường như hai người có quen nhau đã lâu. Cũng phải, cô tới sở cảnh sát này cũng không phải một hai lần mà là rất rất nhiều lần.

"Thực ra tôi không phải là ăn trộm ví của người đó mà tôi thấy ví của người đó rơi chỉ ra tay… nhặt hộ thôi"

Cô liên tục biện minh cho hành động của mình. Gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn, mái tóc dài ngang lưng, thân hình nhỏ nhắn ba vòng đầy đặn nhìn qua thì chắc chẳng ai nghĩ cô lại là một người thiên về hành động mạo hiểm.

Viên cảnh sát lắc đầu, chỉ tay ra lệnh cho cấp dưới của mình:

"Hai người, giam cô gái này vào nhà tạm giam cho tôi"

"Vâng"

Cô nhảy dựng lên:

"Ấy, Hàn Đăng, dù gì tôi với anh cũng là chỗ quen, sao lại…dùng biện pháp mạnh tay như thế chứ"

"Tô Tiểu thư, Hàn Đăng này cũng là làm vì nhiệm vụ. Tha cho cô lần một lần hai có thể được nhưng đến lần này thì tôi xin lỗi tôi không thể"

Nói rồi, hai tên cảnh vệ dưới trướng bám lấy tay cô kéo cô ra khỏi ghế ngồi lôi đi. Cô liên tục vùng vẫy, nhìn nhỏ bé mảnh khảnh nhưng cô cũng rất khỏe. Nhanh chóng cô đưa chân lên cao một góc 180 độ đá liên tiếp vào mặt hai tên cảnh vệ. Hàn Đăng giật mình đứng dậy nhìn cô há hốc mồm ngơ ngác:

"Tô Dịch Nhi"

"Xin lỗi Hàn Đăng nhé, tôi đi trước đây"

Cô đang định chạy khỏi sở cảnh sát thì va phải một thân hình cao lớn, trên ngực có đeo rất nhiều huy chương. Mùi thơm tỏa ra từ người đó khiến cô cảm thấy dễ chịu, ngửa mặt lên nhìn thử thì ra là một viên cảnh sát trưởng đẹp trai à không phải là cực kì đẹp trai.

Người đó cúi xuống nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô dựng cả tóc gáy. Cô hiểu ra người này dù đẹp nhưng không dễ đối phó, cô mỉm cười:

"Hì, xin lỗi anh"

Cô định tiếp tục chạy thì bị giữ lại:

"Đứng lại"

Cô tưởng mình sắp bị bắt lên cứ đứng đơ người nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

"Không thấy nó bị cô làm bẩn rồi sao?"

Anh ta lạnh lùng chỉ tay vào quân phục. Cô không thấy một vết bẩn nào cả nhưng vẫn cố gắng phủi sạch sẽ.

"Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi"

Phủi xong cô cố chuồn cho nhanh, may là cái tên Hàn Đăng không tiết lộ thân phận của cô cho anh ta biết.

Anh - Lục Nam Thành, 26 tuổi là cảnh sát trưởng của sở cảnh sát Thiên Du. Anh nổi tiếng đẹp trai được nhiều cô gái mến mộ nhưng bọn họ cũng chỉ dám ngắm anh từ xa chứ không dám đến gần. Hai mươi sáu năm anh chưa trải qua một mối tình hay dính líu gì đến người khác giới, trong công việc anh cũng nghiêm khắc, người lạnh lùng và cao ngạo như anh khiến người khác vừa mến mộ lại vừa sợ hãi.

Hai tên cảnh vệ vừa bị cô đá ngã xuống đất, nhìn thấy anh nhanh chóng đứng dậy thẳng người dơ tay chào anh:

"Đội trưởng"

Anh gật đầu, hai người họ mới dám thả lỏng. Hàn Đăng vội vàng chạy đến chỗ anh khúm núm:

"Đội trưởng, anh tới rồi"

"Từ lần sau đừng có đưa người nhà tới đây. Đây là nơi làm việc không phải là nơi để tình tứ"

"Dà…dạ?"

Hàn Đăng đớ người sau khi nghe câu nói đó của anh, hình như có chút hiểu lầm ở đây thì phải.

Anh liếc nhìn xung quanh thì thấy trống trơn ngoài ba người này thì chẳng còn ai cả. Anh chép miệng:

"Mấy người khác đâu rồi?"

"À, họ đều nhận được lệnh lên ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi thưa đội trưởng"

Anh nhăn mặt điệu bộ khó hiểu:

"Thiên Du ngoài lệnh của tôi ra thì còn ai được ra lệnh nữa sao?"

"Đội trưởng, là…Hoàng Mặc Dương, anh ta nói đã được anh cho phép nên là được tự do dùng người của chúng ta"

Anh bình tĩnh, lấy khẩu súng ngắn từ trong túi ra đưa lên trước mặt Hàn Đăng, giọng nói lạnh lùng đến khiếp sợ:

"Thế lỗi là do?"

Hàn Đăng vội vàng quỳ xuống, liên tục biện minh:

"Đội trưởng, tôi…tôi thực sự không biết là Hoàng Mặc Dương nói dối, tôi…tôi cũng không thể phản kháng lại được lệnh anh ta cho nên..."

"Đứng lên đi"

Hàn Đăng nghe anh đứng dậy nhưng hai chân cứ run run không vững.

"Sao phải sợ hắn chứ, nếu còn một lần như thế cậu chỉ cần cầm khẩu súng này bóp cò…là hắn sẽ sợ ngay"

"V…vâng"

Anh để súng xuống bàn, quay đầu rời đi. Theo sau là năm sáu người cũng mặc quân phục dẹp đường thành hai bên để nhường anh đi.

"Đi thôi, đi bắt kẻ dám lấy ví của tôi"

Hàn Đăng nghe mất ví là nghĩ ngay đến cô, ngoài cô ra ai lại cả gan lấy được cả ví tiền của anh nữa. Biết là do cô làm nhưng Hàn Đăng không dám lên tiếng mà cứ im bặt để cho anh rời đi.



Tối hôm ấy, cô cãi nhau một trận với ba mình. Cô mất mẹ từ lúc 10 tuổi nên kể từ lúc đó cô luôn sống với ba mình. Ông là một người nợ nần chồng chất nên lúc nào cũng phải trốn chui trốn nhủi, nhưng cô thì khác cô thích được tự do được tung hoành ngoài xã hội.

"Ông ấy thật là cổ hủ, không biết một cái gì cả"

Cô vừa đi vừa lẩm bẩm mắng miếc ba mình. Đêm xuống, trời cũng lạnh nếu không vì giận ba cô cũng chẳng ra ngoài này. Đang bực mình cô bỗng dưng sờ vào túi thấy được vài chiếc ví nay trộm được cũng cảm thấy ấm lòng.

Vừa đi vừa hát cô đột nhiên thấy xe cảnh sát đỗ ở phía trước. Thấy lạ cô trốn sau cột điện nghe ngóng thử nào ngờ lại nhìn thấy anh.

"Là anh ta, người nay mình gặp ở đồn cảnh sát"

Cô tò mò không biết anh làm gì ở đây nữa. Đang lấp la lấp ló sau cột điện cô bị anh phát hiện, chột dạ cô quay đầu định chạy.

"Này cô, cho tôi hỏi một chút"

Cô sợ sẽ bị anh phát hiện lên nhanh chóng cầm thỏi son trong túi tô vẽ lên mặt để anh khỏi nhận ra, giả bộ làm điệu bộ điên khùng để anh tưởng là bị thiểu năng rồi tha cho.

"Hihi, anh muốn hỏi gì tôi?"

Cô quay lại khiến anh giật mình, còn tưởng là gặp phải ma chứ.

"Quanh đây cô có thể kẻ nào khả nghi không? Tôi nghe nói gần đây hay xảy ra những vụ móc túi"

"À, hihi, tôi không biết gì cả"

Cô lo lắng quay người lại, lặng lẽ rút trong túi ra một chiếc ví mò xem thử. Đọc được danh thiếp của chủ nhân chiếc ví cô suýt nữa thì ngã ngửa.

"Lục Nam Thành…của…của Sở cảnh sát Thiên Du…anh ta…là cảnh sát trưởng sao?"