Tiểu Lộ đột nhiên mở to mắt ra, ngồi ngơ ngác trên giường.
Cậu nhìn khắp bốn phía một lượt rồi kéo chăn lên trùm kín đầu, âm u như thế mới dễ kiểm tra chỗ cần kiểm tra nha!
Sau khi chui ra khỏi chăn thì mặt Tiểu Lộ đỏ như táo chín.
Hóa ra lúc nãy là mình nằm mộng xuân, mà cảnh trong mơ đó lại giống y như thật nữa chứ. Cũng may là không có xuất ra, nếu không thì tiêu luôn rồi.
Cậu chỉnh chỉnh lại quần áo, đầu tóc rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Chỗ cậu ngủ khi nãy là căn phòng nhỏ mà Lâm Tiểu Hồng ở lại khi không về nhà. Lúc cậu vừa bước ra ngoài phòng họp thì không nhìn thấy Lâm Tiểu Hồng đâu cả mà chỉ thấy tên tóc tím đó, đáng ghét nhất là khi nãy cậu lại nằm mơ thấy anh ta…
Trước mặt Tất Lập Kỳ chính là một xấp hồ sơ. Tuy y đã có vòng điện trở của Tiểu Lộ, nhưng y đã quen xem văn bản bằng giấy rồi, giờ đổi thành văn bản bằng điện tử thì đúng là quen không nổi.
Tiểu Lộ nhớ đến cảnh trong mơ bị anh ta lấy còng tay có đính lông xù màu tím còng mình lại, sau đó còn làm xằng làm bậy với mình thì hai má cậu đỏ bừng.
“Hồng Thử đâu?” Tiểu Lộ lùi về sau một chút rồi hỏi.
“Hồng Thử nào?”
“Nick name của Lâm Tiểu Hồng trên mạng là Hồng Thử, tôi thường gọi cô ấy như vậy.” Tiểu Lộ từ tốn giải thích.
Tất Lập Kỳ buông xấp hồ sơ xuống, đôi chân thon dài đang gác trên bàn cũng để xuống theo. Y từ từ đi đến bên người Tiểu Lộ, “Tiểu Hồng đi gặp đồng nghiệp nghiên cứu nửa con chip rồi, tạm thời cậu do tôi…chăm sóc.”
Tất Lập Kỳ nở nụ cười và kèm theo đó là ánh mắt thâm trầm nhìn trân trối vào Tiểu Lộ. Tiểu Lộ lập tức liếc trái liếc phải không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
“Tôi phải về nhà.” Không biết tại sao khi Tất Lập Kỳ lại gần cậu thì cậu cảm thấy lạnh cả người, ngón tay run lẩy bẩy. Sức ảnh hưởng của giấc mộng xuân đó quả là quá lớn, quá chân thật, khiến Tiểu Lộ không biết nên làm thế nào đối mặt với anh ta.
“Sao thế? Sao lại không nhìn tôi?” Tất Lập Kỳ cười cười, “Khi nói chuyện với người khác mà nhìn thẳng vào đối phương cũng là một loại lễ độ đó.”
Tiểu Lộ không nói gì, cậu nghiêng người tránh khỏi Tất Lập Kỳ đang đứng ở đối diện rồi lập tức chạy đi, cậu thật muốn dùng tốc độ ánh sáng thoát khỏi căn phòng chỉ có hai người này.
Ai ngờ vừa mới chạy, cậu đã bị Tất Lập Kỳ níu tay kéo lại. Y trở tay một cái, áp sát người, túm lấy tay cậu giơ cao lên đầu.
Tất Lập Kỳ nở một nụ cười dâm đãng, nói khẽ vào tai người đang bị áp nọ, “Sao lại vô tình như vậy chứ, người ta đã chiêu đãi cậu rồi, cậu bỏ đi mà không thèm đáp lễ lại người ta tí nào sao?”
“Cái gì, tôi không hiểu anh đang nói gì!” Tiểu Lộ nghiêng đầu sang một bên tránh né Tất Lập Kỳ.
Tất Lập Kỳ liếm nhẹ lên vành tai cậu một chút rồi nói khẽ, “Mới một lát mà thôi, cậu sẽ không quên đi cái cảm giác xuất trên tay tôi nhanh như vậy chứ!”
“Hả?” Tiểu Lộ quay đầu lại, trừng mắt, nhìn Tất Lập Kỳ.
“Tỉnh dậy thì quên hết rồi sao?” Tất Lập Kỳ lại nở thêm một nụ cười dâm đãng, “Thế nào? Cậu vẫn chưa nhớ ra à?” Nói xong, y lại lấy một chiếc còng tay xù lông màu tím trong túi ra, “răng rắc” hai tiếng, còng hai tay Tiểu Lộ lại.
“Oa!” Tiểu Lộ kêu lên thảm thiết.
“Sao vậy?” Tất Lập Kỳ sợ mình làm đau người nhỏ bé xinh xinh.
“Tôi cứ nghĩ là nằm mơ!” Tiểu Lộ chớp chớp đôi mắt hồng hồng, thành thật trả lời.
Ai nha, vẻ mặt nhăn nhó đó của Tiểu Lộ khiến Tất Lập Kỳ yêu chết được. Cuối cùng, y nhịn không được, muốn cắn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cậu. Không ngờ, lại bị Tiểu Lộ nghiêng đầu né đi, cuối cùng còn để lại mấy dấu răng ở một bên má người ta.
“Cục cưng của tôi, sao lại là nằm mơ chứ.” Tất Lập Kỳ mỉm cười nhìn người trong lòng, “Hai chúng ta đều bắn ra, hòa lẫn vào nhau, trong tôi có cậu, trong cậu có tôi. Cậu còn hưng phấn đến run rẩy không còn chút sức lực, sau cùng tôi còn tẩy sạch giúp cậu, cậu quên rồi sao?”
“Đừng nói nữa!” Nhắc tới chuyện đó, Tiểu Lộ sẽ nhớ tới vụ mình muốn phóng ra mà Tất Lập Kỳ lại cố tình ngăn cản, không cho. Tên xấu xa đó dám thừa lúc người ta ngủ tập kích lại còn trưng ra mặt đương nhiên như vậy. Đúng là biến thái chính là biến thái, cho dù anh ta có là cảnh sát tốt và cũng đã từng cứu mình, nhưng cũng không thay đổi được chuyện anh ta là một tên biến thái chuyên đánh lén người khác.
Tất Lập Kỳ thật muốn hôn lên đôi cánh hoa mềm mại của ai đó, nhưng Tiểu Lộ cứ né trái né phải khiến y không hôn được. Cuối cùng, y đành để lại cả đống dấu răng trên hai má, trên cổ cậu.
Tất Lập Kỳ là cảnh sát và khoảng thời gian mà y huấn luyện ở quân trường cũng không phải là công phu mèo cào. Cho dù Tiểu Lộ có cố giãy giụa như thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi tay y, huống chi lần này Tất Lập Kỳ đã quyết tâm không buông cậu.
Bị Tất Lập Kỳ đè, Tiểu Lộ cảm thấy choáng váng đến nghẹt thở.
Tất Lập Kỳ to gan, chen một chân vào giữa hai đùi của Tiểu Lộ và vật cứng rắn đó đã chạm vào đùi cậu làm cho cậu sợ đến phát run lên.
Tên Tất Lập Kỳ đó cương lên.
Điên khùng, bệnh hoạn, biến thái! Chẳng lẽ chỉ cần ở nơi không có ai, bên cạnh còng thêm một người là anh ta có thể hưng phấn đến cương lên hay sao? Đồ chết bầm, chết dẫm, chết toi!
Tiểu Lộ vừa chửi thầm vừa giãy mạnh khỏi Tất Lập Kỳ.
Tuy Tất Lập Kỳ đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp nên tay chân rất có lực, nhưng Tiểu Lộ cũng không kém, cậu cũng rèn luyện từ nhỏ đến lớn nha!
Tiểu Lộ bắt đầu tạo dần khoảng cảnh giữa cơ thể mình với Tất Lập Kỳ, sau đó từ từ nâng đầu gối lên, thúc vào hông Tất Lập Kỳ một cái. Bị một cú đau, Tất Lập Kỳ hơi buông Tiểu Lộ ra, ngay tức khắc, Tiểu Lộ cho ngay một đạp thẳng vào ngực tên chết tiệt mà cậu đang không ngừng rủa xả, cho anh ta ngã ngay vào bức tường phía sau.
Lúc này, Tiểu Lộ lộn ngược một vòng ra sau, đứng ngay trên cái bàn cạnh cái máy tính siêu đắc tiền, cậu lấy một sợi kẽm nhỏ trong người ra, bắt đầu sự nghiệp mở khóa còng tay.
Tất Lập Kỳ cũng lồm cồm bò dậy, một tay xoa eo, một tay ôm ngực, vẻ mặt y chang bà vợ bị chồng ruồng bỏ: chân dậm dậm, mày nhíu nhíu, mặt mày mếu máo như sắp khóc đến nơi, “Tên Cố Tiểu Lộ vô lương tâm, tôi đối xử với cậu tốt như vậy, cậu lại đá chỗ này của tôi, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa nè!” Y dùng tay chỉ những nơi đang bị Tiểu Lộ đá và đã từng bị đá.
Sau cùng, Tất Lập Kỳ bước ngay lên ghế, rồi nhảy thẳng lên trên bàn máy tính.
Tiểu Lộ thấy Tất Lập Kỳ tới gần mà còng tay vẫn còn chưa mở được, cậu chỉ biết lùi ra phía sau mấy bước.
“Aizz, sao lại sợ tôi như thế chứ? Tôi cũng không làm hại cậu mà!” Tất Lập Kỳ vươn bàn tay xinh đẹp về phía Tiểu Lộ, vừa đi vừa nói, “Nào, cục cưng của tôi, lại đây cho tôi hôn một cái nào!”
Tiểu Lộ gấp đến nỗi toát mồ hôi lạnh, nếu để Tất Lập Kỳ bắt được không biết sẽ ra sao nữa. Ngay lúc này, dây kẽm và còng tay vang lên một tiếng, chiếc còng tay lông xù tím đã mở ra.
Tiểu Lộ thở ra một hơi, cuối cùng cậu cũng vượt qua chướng ngại này. Tuy nhiên, lúc này nguy hiểm cũng đã đến gần, đôi môi chết người đó đang tiến đến, chỉ còn kém 0.1cm nữa là chạm vào Tiểu Lộ.
Trong hốt hoảng, Tiểu Lộ không chút suy nghĩ đã xuất ra tuyệt chiêu bách chiến bách thắng: giơ chân ra, gạt chân Tất Lập Kỳ, làm y mất trọng tâm rồi xoay người, quăng Tất Lập Kỳ nằm đo ván trên bàn.
Tất Lập Kỳ rên lên một tiếng đau đớn rồi lập tức nhảy dựng lên, “Cậu vẫn không chịu theo tôi đúng không?”
“Tôi trốn anh còn không kịp, theo anh làm gì!” Tiểu Lộ đỏ mặt, quát.
Tất Lập Kỳ tiếp tục chạy đến gần người trong lòng, sau đó vung tay lên định giữ chặt Tiểu Lộ, nhưng Tiểu Lộ đã nhanh chóng kéo tay y quăng thẳng lên bàn.
Tất Lập Kỳ hừ một tiếng, lẩm bẩm, “Không thích mềm mà lại khoái cứng. Không cho cậu biết sự lợi hại của tôi, cậu còn tưởng tôi dễ ăn hiếp.”
Mém chút nữa là Tiểu Lộ xỉu ngay tại chỗ, người bị “ăn hiếp” từ trước tới giờ hình như đều là mình nha.
Tiểu Lộ nhảy lên bàn, chân đạp trên thủy tinh rất vững vàng, tư thế ổn định.
Tất Lập Kỳ thấy Tiểu Lộ có công phu không tồi, thấy ngứa nghề. Y nhìn Tiểu Lộ, nở một nụ cười tươi rói, kế đó liên tục công kích cậu.
Nhưng một quyền, hai quyền, ba quyền,… nếu không bị Tiểu Lộ né thì là bị đỡ đòn, thật là làm cho y không biết phải làm sao.
Ngược lại, Tất Lập Kỳ bị quăng ngã một lần, hai lần, ba lần, đến lần thứ tư thì bay thẳng vào tường luôn.
Tất Lập Kỳ không chịu thua, y lập tức bò dậy rồi nhảy phắt lên bàn đánh tiếp. Thừa dịp Tất Lập Kỳ sơ suất, Tiểu Lộ lập tức “thưởng” hai quyền vào mắt y, đá y ngã nhào xuống đất lộn mấy vòng, làm y choáng váng đầu óc, sao bay tứ phía.
Nhưng Tất Lập Kỳ vẫn kiên trì, nhảy lên bàn. Lần này y bắt được chân Tiểu Lộ, kéo cậu xuống, tức thì “Cốp” một cái, đầu Tiểu Lộ tiếp xúc ngay với mặt bàn.
Vào lúc này, Tất Lập Kỳ nhanh chóng nhào lên, ngồi trên người Tiểu Lộ. Y định vung tay đánh xuống, nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt cậu thì y lại không đành lòng.
Vì thế y gõ nhẹ lên trán Tiểu Lộ một cái, “Nè, đừng đánh nữa. Sau này tôi sẽ không làm chuyện như thế với cậu nữa!”
Tiểu Lộ ôm đầu đang đau như búa bổ, nghi hoặc, hỏi,”Thật sự?”
“Thật sự!”
Tuy nhiên, Tiểu Lộ vẫn cảm thấy không thể tin anh ta được,”Vậy còng tay đó?”
“Không còng tay cậu nữa!”
Tiểu Lộ chau mày. Vì Tất Lập Kỳ đang ngồi trên người mình, nên Tiểu Lộ có thể cảm giác được phản ứng từ phần dưới của Tất Lập Kỳ.
“Vậy, vậy cái đó!” Tiểu Lộ chỉ chỉ thứ giữa hai chân Tất Lập Kỳ.
“Aizz, đây là biểu hiện của tình yêu thôi.” Tất Lập Kỳ cúi đầu, nhìn Tiểu Lộ bằng nụ cười đắm đuối, “Chỉ cần nó đụng tới cậu thì sẽ có phản ứng, chuyện này tôi cũng không thể khống chế được!”
Vì Tất Lập Kỳ cúi xuống gần quá nên Tiểu Lộ vung tay lên định đánh y, nhưng ngay tức khắc lại bị bắt được.
Ngay sau đó, tên cảnh sát vừa giống lãng tử lại vừa giống lưu manh nọ đã nói khẽ vào tai Tiểu Lộ, “Tôi thật sự thích cậu, không phải có một số người khi thích ai sẽ trêu chọc người đó hay sao? Tôi chính là loại người như thế. Mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi đều nhịn không được muốn chọc ghẹo cậu, thấy vẻ mặt cậu vừa tức vừa gấp, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Không phải với ai tôi cũng như thế, cậu là ngoại lệ, cũng là duy nhất.”
Tiểu Lộ im lặng ba giây, sau đó, cậu chỉ chỉ thứ giữa hai chân Tất Lập Kỳ, “Tôi không thích người khác ngồi trên người mình, nếu anh vẫn tiếp tục ngồi như thế thì chúng ta cũng không cần nói chuyện gì nữa.”
Tất Lập Kỳ nghe Tiểu Lộ nói như thế, không khỏi nghĩ thầm, “Câu này không phải có hơi quá rồi sao?”
Y vội vàng tránh khỏi người Tiểu Lộ, rồi ngồi ngay ngắn trên bàn, nhìn Tiểu Lộ cười cười.
Tiểu Lộ mím môi, ngồi dậy, hai người vừa định mở miệng nói gì đó thì cửa phòng họp đã mở ra.
Lâm Tiểu Hồng cầm mấy xấp tư liệu vừa chỉnh sửa lại, định đem cho Tất Lập Kỳ xem, nhưng vừa bước vào thì thấy tổ trưởng đại nhân của cô và Cố Tiểu Lộ đang cùng nhau ngồi trên bàn máy tính. Trên mặt đất còn cả một cái còng tay với chùm lông xù màu tím, thứ này hình như là dụng cụ tình thú nha!
Hơn nữa bên trong còn có dấu vết đánh nhau, nhất là Tất Lập Kỳ, hai mắt sưng vù, xem ra Tiểu Lộ đã dùng không ít sức.
Còn trên hai má và cổ của Tiểu Lộ đều có dấu răng cắn sưng đỏ lên, tóc cũng bù xù, nút áo thì bị kéo hết một nửa.
Trước lúc đi, cô đã nói với Tất Lập Kỳ là đừng làm chuyện gì bậy bạ với Tiểu Lộ, nhưng với tình hình này…xem ra Tất Lập Kỳ đã không có làm theo những gì cô đã nói…mà cô cũng đã quên mất, Tất Lập Kỳ có bao giờ chịu làm theo người khác, y chỉ muốn làm chuyện mà y muốn làm thôi.
Nhưng cho dù Tất tổ trưởng muốn làm GAY và thật sự có cường bạo một trạch nam như Cố Tiểu Lộ đi chăng nữa, thì cô cũng chỉ biết an ủi cậu nhóc này thôi.
Nhưng mà khi cô ngó qua bên này, thấy cái máy tính màn hình 3D trên bàn có một vết xước thật dài, thủy tinh vỡ thành từng mảnh, từng mảnh và Tất Lập Kỳ lại đang ngồi cạnh bên, thì Lâm Tiểu Hồng lập tức phát điên lên.
Vì phòng họp vẫn chưa kịp khóa lại, nên toàn bộ nhân viên trên dưới cảnh cục đều nghe thấy tiếng rít gào khủng bố của Lâm Tiểu Hồng, “Tất Lập Kỳ, cái máy tính màn hình 3D này giá đến ba nghìn bảy trăm tám mươi vạn, tôi phải viết báo cáo rất lâu mới có thể mang về được, hiện tại cái mông của anh lại cả gan phá nát máy tính của tôi. Tốt nhất là anh xuống dưới nhanh cho tôi, bằng không tôi giết anh ngay…”
Không đợi Lâm Tiểu Hồng la đến tên mình, Tiểu Lộ đã nhảy ngay xuống bàn.
Mắt Lâm Tiểu Hồng gần như sắp phun ra lửa khi nhìn thấy cái ‘đại mông’ của tổ trưởng mình và cái màn hình máy tính đang bị tổn hại. Trong lòng cô đau đến độ tưởng chừng như sắp xuất huyết đến nơi, nhưng cái tên Tất Lập Kỳ đó thì vẫn đang trưng ra vẻ mặt vô tội, nhìn mình.
“Tại sao tôi lại có cấp trên như anh chứ…” Lâm Tiểu Hồng tiếp tục rít gào thêm lần nữa.
Tất Lập Kỳ từ từ nhảy xuống, vỗ vỗ mông nói: “Đánh nhau thôi, nếu có làm vỡ cái gì thì cũng là chuyện đương nhiên. Cái gì mà máy tính hình chiếu 3D, chờ lát nữa tôi bảo tổng cục trưởng viết báo cáo, cấp trên sẽ nhanh chóng gởi xuống cho cô một cái, cô yên tâm đi! Còn trẻ mà ham nổi giận, sẽ mau già lắm đó!”
Lâm Tiểu Hồng cảm thấy quả thật mình sắp điên đến nơi rồi.
Tòa nhà Tả Ánh Long.
Tả Ánh Long đứng ở cuối hành lang nhìn tấm bảng được trang trí bằng màu phấn hồng, phía trên hiện rõ ràng ba chữ: “Phòng Tiểu Manh.”
Sắc mặt của ông ta trở nên âm trầm, mặt mày vô cùng khó chịu. Ông còn rất nhiều chuyện cần làm, phía cảnh sát lại đang thành lập một tổ chuyên án để đối phó ông ta. Bình thường, Tiểu Manh làm việc chưa từng thất bại, ai ngờ lần này kêu cô đi lấy nửa con chip, mà cô nàng lại ngốc đến nổi xông thẳng vào cảnh cục giết người!
Lần này thì hay ho rồi, cảnh cục đã phát lệnh truy nã, đồng thời cho dán ảnh ở khắp nơi, mà diện mạo của cô lại dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến “Thiên Đường Cuối Cùng” như thế, nếu như sau này có phái cô ra ngoài làm việc, thì tốt nhất là cho cô mang theo cái mặt nạ mới được.
Đứng ở ngoài cửa oán giận một hồi, Tả Ánh Long hít sâu một hơi để máu huyết đang sắp dâng lên từ từ hạ xuống rồi mới gõ cửa “người trong lòng” của ông ta, đi vào.
Phòng của tiểu Manh chỉ có màu lục, màu lam và màu trắng. Mà trên người Tả Tiểu Manh cũng chỉ có ba màu này.
Thảm lót sàn màu lục, trần nhà màu lam, bốn vách tường màu trắng.
Tả Ánh Long đi đến bên cạnh Tiểu Manh, đôi mắt của cô đang nhắm nghiền bỗng chốc mở to ra.
Tả Ánh Long nhìn dòng điện lưu trên người cô đang lần lượt thay đổi và cả tiếng “bùm bùm” ngay tại vị trí bị phóng hỏa tiễn, mày ông ta nhíu lại.
“Sao lại bị thương nặng như vậy? Đã mấy ngày rồi mà vẫn chưa trị khỏi sao?” Vẻ mặt Tả Ánh Long vô cùng lo lắng, “Tôi có quen mấy nhà thiết kế chương trình máy tính, có cần gọi họ đến chữa trị không?”
Tiểu Manh hơi giật mình, cô hé miệng định nói chuyện, nhưng phải cố gắng một hơi, cô mới điều chỉnh được giọng của mình, “Tốc độ tự chữa trị của người máy nano thế hệ thứ nhất có hơi chậm, phải thêm hai ngày nữa mới được.”
“Được rồi, vậy hai ngày sau cô nhất định phải khỏe đấy. Lúc làm việc không có cô ở cùng, tôi cảm thấy rất trống vắng.” Dứt lời, ông ta sờ lên mặt Tiểu Manh, trên mặt là vẻ lo lắng và không cam lòng.
Về chuyện Tả Ánh Long đối xử tốt với mình, Tiểu Manh luôn không hiểu. Sau này, cô xem TV thấy các đôi nam nữ ôm nhau, nghe bọn họ nói rất nhiều ngôn ngữ mà cô không hiểu, nhưng nó đã khiến cô nhớ tới vị tiến sĩ tạo ra cô đã từng nói một câu, “Hy vọng sẽ có một ngày con hiểu được thế nào là yêu.”
Cô được tạo thành từ linh kiện và các dữ liệu ngôn ngữ máy tính, mã hóa thành trí năng nhân tạo. Cô thật mong sẽ có một ngày giống như tiến sĩ đã hy vọng, có thể hiểu được yêu là gì.
Tiểu Manh nhìn thẳng vào mắt Tả Ánh Long, ánh mắt màu xanh biếc nhìn y như viên bảo thạch đó đã khiến Tả Ánh Long bối rối.
Ông ta vỗ vỗ hai má Tiểu Manh, nói khẽ: “Mau khỏe lại!” Sau đó xoay người rời khỏi căn phòng này, rời khỏi Tả Tiểu Manh.
Tiểu Manh nhắm mắt lại, cô đóng bớt một phần nguồn điện trong cơ thể để tập trung chữa trị phần vết thương bị hỏa tiễn làm hại.
Một lát sau, trong mơ màng cô lại thấy vị tiến sĩ tóc bạc, mặc áo khoác trắng, chống gậy đứng trước mặt mình. Ông nhìn cô, nở nụ cười.
Khi đó cô vẫn chưa có tứ chi, chưa có đầu óc, chưa có thân thể.
Thứ cô có chính là các bộ phận có chức năng xem xét, dùng năng lực vận chuyển siêu nhanh của mình để giúp tiến sĩ và những người khác làm việc.
Tiểu Manh biết là mình đang ngủ, hơn nữa còn là đang nằm mơ.
khi bộ phận kiểm tra phát hiện có một thứ kì quái gì đó bay đến gần máy tính, sau khi tìm hiểu, cô biết được thứ đó là một con chim sẻ. Tuy nhiên, cô cũng không có cảnh báo ngay lập tức, bởi vì trong cơ sở dữ liệu cũng không có nói chim sẻ có tính nguy hiểm.
Con chim sẻ đó đậu trên bộ phận biến điện, kêu lên chi chít. Sau đó, lại bay tới một con chim sẻ khác, nó cũng bay lại gần và đậu trên bộ phận biến điện cạnh con chim sẻ nọ.
Hai con chim sẻ giống như đang nói chuyện với nhau, kêu không ngừng. Mà trong dữ liệu của cô lại không thể phiên dịch được tiếng chim, cho nên Tiểu Manh chỉ có thể nhìn hai sinh vật đến từ thế giới bên ngoài xuất hiện trong thế giới của mình, nhìn bọn chúng di chuyển cùng nhau như thế nào.
Hai con chim sẻ từ từ tiến gần lại đối phương, hai cái cổ nhỏ nhắn dán sát lại với nhau. Lúc này, Tiểu Manh chợt nhớ tới một từ ngữ “Giao cảnh tương mĩ”, đó chính là lúc mà hai người tỏ tình với nhau. Đột nhiên, hệ thống biến điện nổ “Oanh” một tiếng.
Sau tiếng nổ đó, hệ thống điện lưu trên người chạy thẳng lên hệ thống chủ của cô, trước mắt cô tối đen một mảnh, còn tự động phát ra cảnh báo, “Cảnh báo, hệ thống sắp cưỡng chế đóng lại… Cảnh báo, hệ thống sắp cưỡng chế đóng lại…” Rồi sau vài giây, cô lập tức chìm vào hắc ám.
Vì bị dòng điện cực mạnh đánh sâu vào hệ thống chủ, nên khi tỉnh lại, cô phát hiện bản thân mình cũng xuất hiện biến hóa, cô có những ý thức riêng thuộc về mình. Nhưng vì máy móc và con người không giống nhau, cho nên phương thức tự hỏi của cô cũng không giống của nhân loại, cũng chính vì thế, khiến cho cô rơi vào một vùng hắc ám thống khổ.
Cái gì là cảm tình, cái gì là cảm xúc, cái gì là thật, cái gì là giả?
Cái gì là yêu, cái gì là hận, cái gì là máy móc?
Bởi vì ý thức của cô hỗn loạn, nên đã khiến hệ thống bảo vệ khắp thành phố T cũng bắt đầu xuất hiện lỗ hỏng. Có khi cô ngắt điện toàn thành phố hết cả ngày, đơn giản là vì cô muốn bóng tối, có khi cô lại ngắt đi hệ thống bảo vệ, bởi vì cô không hiểu tại sao mình lại phải bảo vệ con người.
Tình hình như vậy cứ kéo dài liên tục, khảo nghiệm của cô, suy nghĩ của cô, lúc này đã bắt đầu phát sinh xung đột với ba nguyên tắc của người máy trí năng. Mấy ngày mà cô đóng hệ thống bảo vệ, tỉ lệ tội phạm tăng lên 10%, hệ thống bảo vệ của thành phố T xuất hiện lỗ hỏng dẫn đến mười mấy người chết.
Tình hình như thế không thể tiếp tục kéo dài, bởi vì con người không cho phép một máy tính hỗn loạn nắm giữ toàn bộ an nguy của cả thành phố.
Có một ngày, tiến sĩ đi đến trước mặt cô.
“Tiến sĩ.” Cô rất nhớ ông ấy.
Tiến sĩ ngồi xuống ghế, vuốt vuốt các phím trên bàn rồi mỉm cười, “Máy tính siêu cấp đời thứ hai đã nghiên cứu thành công, bọn họ nói con phải rút lui, thu hồi tiêu hủy.”
“Bọn họ là ai?” Cô hỏi, “Thu hồi tiêu hủy có nghĩa là tôi sẽ chết phải không?”
“Bọn họ là cấp trên!” Trong mắt tiến sĩ nhòe đi, “Là cảnh sát, quân đội và những người nắm trong tay quốc gia này. Nhưng con là kết tinh cả một đời tâm huyết của ba, ba sẽ không để cho bọn họ tiêu hủy con, con sẽ không chết.”
Tiến sĩ bỏ con chip vào máy tính, đó là bản sao toàn bộ cơ sở dữ liệu của cô. Sau đó ông bảo cô tắt máy, bảo sẽ mang cô về nhà.
Lúc cô mở mắt ra, đã không còn hỗn loạn, ba nguyên tắc lớn của người máy trí năng cũng đã biến mất, chỉ còn lại trí năng nhân tạo giúp cô có bản năng tự học hỏi.
Nhưng cô vẫn thấy không hiểu, hình như có thứ gì đó đã thay đổi.
Cô nhìn trái nhìn phải, sau đó giơ lên thứ giống như cánh tay của con người. Cô phát giác, thì ra mình có tay.
Tiến sĩ đỡ cô đứng dậy, tập cho cô cách đứng thẳng. Trước mặt cô chính là một tấm gương lớn, cô phát hiện mình biến thành người, có tay, có chân, còn có khuôn mặt. Hết thảy những thứ đó đều giống với con người.
“Con đi đi!” Tiến sĩ hòa ái nói, “Ba đã dùng hết khả năng của mình để tạo cho con khối thân thể này, hiện giờ con không còn là cơ sở dữ liệu đơn thuần nữa, cũng không phải là máy tính siêu cấp đời thứ nhất, mà con là người máy trí năng có năng lực tự hỏi. Nhưng con không thể ở lại chỗ của ba, nếu bọn họ phát hiện con, nhất định sẽ đem con tiêu hủy.”
Tiến sĩ nhìn cô, nhân từ như một người cha, “Con của ba, con là đứa con duy nhất trong kiếp này của ba, cho nên ba muốn cho con một cái tên, có được không?”
Cô nhìn tay chân của mình, rồi gật đầu, “Được.”
“Con ngoan, từ nay về sau, con gọi là Tiểu Manh. Manh là sự nảy mầm của cây cối, là sự mở đầu của vạn vật. Có một chuyện ba muốn con nhớ rõ: Sau khi rời khỏi nơi này, con phải quên đi mình là máy tính siêu cấp đời thứ nhất, cũng phải quên đi mình là người máy trí năng. Ba hi vọng con có thể giống như con người, có một cuộc sống của con người, học cách lựa chọn, hiểu được cái gì là yêu, cái gì là ấm áp, biết quan tâm đến suy nghĩ của người khác.”
“Ba yêu con, con ngoan của ba.” Tiến sĩ dùng một chút sức lực còn sót lại của mình mà nắm tay Tiểu Manh.
Rồi sau đó, cô rời khỏi ông ấy.
Tiểu Manh giống như một đứa trẻ sơ sinh, tuy rằng ý của tiến sĩ là muốn cô giống những người khác trong xã hội, nhưng tạm thời cô lại không muốn mình như vậy.
Tuy rằng cô có được trí năng nhân tạo, nhưng cô lại cảm thấy dường như mình còn thiếu thứ gì đó, nhưng thứ đó là gì, cô cũng không biết.
Hôm đó là một ngày mưa, mưa rất to, Tiểu Manh đứng một mình ở bờ đê, nhìn ngọn đèn phía bên kia sông.
Vào lúc này, có một người đàn ông trung niên liều mạng chạy về phía cô, phía sau ông ta là mười mấy người cầm súng đuổi theo.
Tiếng súng không ngừng vang lên, ngay cả tiếng mưa lớn như thế cũng không thể che giấu được. Tiểu Manh dùng mắt phân tích một chút, người đàn ông đó mặc áo chống đạn nên mấy phát súng ấy tuy trúng vào ngực, nhưng cũng không hề hấn gì cả. Tuy nhiên, chân của ông ta cũng bị trúng mấy phát, xem ra chỉ cần có người bắn vào đầu ông ta một phát nữa, ông ta nhất định sẽ chết.
Người đàn ông đó cố sức chạy, chỉ còn khoảng một mét là đến chỗ cô, người ở phía sau cũng đuổi theo gấp rút.
Tên dẫn đầu đám người đó lên tiếng: “Tả Ánh Long, lá gan của mày lớn thật, dám ăn chặn! Nói, số súng ống đạn dược đó dấu ở nơi nào? Chỉ cần mày nói ra, tao sẽ tha cho mày một mạng!”
Vẻ mặt của người đàn ông được gọi là Tả Ánh Long đó lộ đầy vẻ cố chấp, “Ăn chặn thì thế nào, mày đừng nói với tao là mày không biết chuyện tao rửa tiền lần trước là ai báo với cảnh sát, khiến bọn họ dẫn người đến bắt tao! Mẹ nó!”
Ban đầu, những người đó còn cười ha ha, không ngờ sau đó lại có mấy chiếc xe màu đen chạy đến. Xe ngừng lại, từ trên mỗi chiếc nhảy xuống vài tên thanh niên, trên tay bọn họ đều cầm sung. Họ không nói tiếng nào, cũng không cho đối phương cơ hội, đã nổ súng giết người.
Sau một trận hỗn loạn, những người đó đều bị thuộc hạ của Tả Ánh Long giải quyết. Sau đó, họ chia ra hai người một tổ, mang thi thể của bọn người đó ném xuống sông. Lúc này, Tả Ánh Long mới nhìn về phía cô gái đang đứng dưới mưa – cạnh mình nãy giờ – nhìn mưa bom bão đạn mà mặt cũng không đổi sắc.
Tả Ánh Long nhìn Tiểu Manh, Tiểu Manh cũng nhìn Tả Ánh Long.
“Cô không sợ?” Tả Ánh Long cầm khẩu súng chỉa thẳng vào đầu Tiểu Manh.
Tiểu Manh giơ cánh tay trái lên nhìn, có một viên đạn cắm vào cánh tay cô, thế là cô lập tức đánh văng viên đạn đó ra ngoài. Tả Ánh Long nhìn thấy thấy cảnh ấy, thấy nơi bị viên đạn bắn trúng lộ ra ánh kim loại, lại nhìn lớp da dần dần khép lại như cũ, giống như chưa từng bị thương.
“Tại sao phải sợ?” Tiểu Manh hỏi lại.
Tả Ánh Long sửng sốt một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười của ông ta rất dịu dàng, hoàn toàn không giống với con người ác độc trước đó.
Tiểu Manh cảm thấy lúc Tả Ánh Long cười,có đến 10% giống nụ cười của tiến sĩ.
Vì thế khi Tả Ánh Long hỏi Tiểu Manh ở đâu và cô lắc đầu, thì cô đã bị Tả Ánh Long mang về nhà.
Cô còn nhớ lúc đó Tả Ánh Long nói với cô một câu, “Nếu như vậy, cô về nhà tôi đi! Nhà của tôi rất lớn, nhất định cô sẽ thích.”
Nhà là thứ gì, cơ sở dữ liệu của Tiểu Manh cũng tra ra được. Thích là thứ gì, Tiểu Manh cũng đã tra ra. Nhưng cô không rõ nhà có hình dạng như thế nào, giống như chuyện cô cũng không thể hiểu được cảm giác thích là như thế nào.
Vì thế cô theo Tả Ánh Long về nhà. Có thể người này sẽ giống như tiến sĩ, có thể dạy cô hiểu biết vài thứ cũng không chừng.
Về sau, Tả Ánh Long biết cô gọi là Tiểu Manh, không có họ, ông đã lấy họ của mình đặt cho cô.
Từ đó về sau, máy tính siêu cấp thế hệ thứ nhất nhờ hai người đó mà có họ, có tên.
Tiến sĩ cho cô cái tên Tiểu Manh, Tả Ánh Long cho cô họ Tả, thế là cô trở thành Tả Tiểu Manh.
Sau này, Tả Tiểu Manh đã ở lại một nơi gọi là “Nhà”.