Thời điểm này khách không nhiều lắm, Vương Hiểu thỉnh thoảng cắn răng, thỉnh thoảng đè nén âm thanh, đột nhiên lại cất cao.
Tầm mắt của mọi người tuy không nhiều, bắn về phía bọn họ bên này.
Cô để cái thìa bằng bạc xuống, quệt quệt mồm, uống một ngụm nước cho thấm giọng: "Cho nên, cô chỉ muốn ly gián? Muốn xem tôi la lối om sòm?"
Vương Hiểu nhíu mày, liếc xéo cô, nhưng cũng không tính là cam chịu.
Lòng của phụ nữ, kín đáo như kim dưới đáy biển.
Thời tiết hình như càng thêm trầm xuống, những chiếc lá ngô đồng rơi rụng bên cạnh bị gió thổi lên, lá cây vàng rượm va vào trên kính thủy tinh, chậm rãi rơi xuống.
Cô nhún vai, mỉm cười: "Thật xin lỗi, để cho cô phải thất vọng."
"Vương Hiểu, cô cảm thấy có ý nghĩa sao?"
"Cứ xem như cô được như ý nguyện, cứ xem như tôi nổi giận rồi hiểu lầm lão Hoắc, cô sẽ đạt được cái gì chứ ?"
Trên trán có một ít sợi tóc cứng đầu cứng cổ xòa xuống, cô giơ tay lên vuốt vuốt, nụ cười trên mặt liền chìm xuống, ánh mắt cũng chìm xuống.
"Cô cảm thấy như vậy, thì sẽ có cơ hội xen vào giữa hai chúng tôi?"
Cô hất cằm lên, gằn từng chữ rõ ràng: "Trừ phi tự tôi buông tha, nếu không, cô đừng mơ tưởng phá hư tình cảm của chúng tôi!"
Từng chữ từng chữ hồi kích lại: "Tôi cũng sẽ không cho cô bất cứ cơ hội nào!"
Theo lời nói của cô..., mắt Vương Hiểu từ từ trợn to, dần dần lạnh lẽo, hung dữ nhìn cô chằm chằm: "Hạ Sơn Chi, cô cho rằng cô là ai? Tôi nhìn không vào mắt nhất chính là thái độ vênh váo tự đắc này của cô!"
"Vậy, cô muốn tôi giống như tiểu Bạch Thỏ nhu nhược, để mặc cho cô khi dễ?" Tay chống bên cạnh bàn, người nhích lên trên ghế sofa, cô miễn cưỡng đưa mắt nhìn Vương Hiểu: "Nếu thế, thì có phải cô lại nói tôi là loại người yếu đuối sao. Một khi phụ nữ đã ghét nhau, thì bất luận đối phương có như thế nào, đều có thể lấy ra mà đâm tới."
"Hừ, đúng là mỏ nhọn răng sắc!" tiểu thư C hừ mũi cả giận, anh khí cau mày, trông không được đẹp mắt cho lắm.
Cô liền đưa ngón trỏ lên, lắc lắc: "no,no,no. . . . . .Cô lầm rồi, lần trước tôi đã nói qua, tôi không lạ gì chuyện giả vờ đóng kịch. Tôi nhiệt tình yêu thương tổ quốc, quan tâm đến tình cảm người nhà, tình đoàn kết bạn bè, tuy hiện giờ đang thất nghiệp ở nhà, cũng không ảnh hưởng đến cô chút nào."
Sắc mặt của tiểu thư C đã bắt đầu tím bầm, môi đỏ mọng mím chặt.
Cô lắc lắc cổ, thấy hơi ê ê.
Không phải là cô thích bắt nạt người khác, nhưng thật sự nếu làm người mà quá lương thiện, thì đều sẽ bị mỗi một người đè đầu cưỡi cổ.
Những người như vậy thật phiền, nên không muốn tiếp tục kiên nhẫn nữa : "Cô sử dụng thủ đoạn gì khiến cho Hoắc Sở Kiệt say rượu rồi đi theo cô đến khách sạn thuê phòng, tôi thật sự không muốn biết, đối với việc cô đem ra đùa giỡn một chút hứng thú cũng không có. Cô thích thì nên đi tìm đầu sỏ mà gây chuyện, cầu xin cô, về sau đừng nên quấn lấy tôi nữa, được không?"
Dùng giọng thương lượng này cũng coi như là đang lấy lòng tiểu thư C thôi.
Cô ta lớn hơn cô một tuổi, cô nói đến mức này đã đủ nể mặt lắm rồi.
"Đầu sỏ gây nên. . . . . . Ha ha ha, tôi bỗng nhiên nhớ tới tấm hình kia, cô cảm thấy góc độ như thế nào?"
Cô liền gãi đầu, cô ta thật sự muốn dây dưa, đích xác làm cho người ta tưởng tượng đến việc đánh BOSS thì nên đánh vào đầu.
Cô ta thật sự thiếu người lắng nghe, nên cô liền phải rửa lỗ tai thôi.
Cô không để ý cô ta nữa, đúng thật là không có não, tiếp tục bắn lời nói sắc như dao găm: "Nếu tôi có thể cho cô thấy tấm hình như vậy, thì nếu muốn gần thêm một bước hoặc là hai, ba bước nữa đều được không cần phải để ý cô có nguyện ý hay không."
Cô nâng cổ tay xem đồng hồ, hai mươi tám phút ba mươi ba giây, lâu như vậy, đòn sát thủ rốt cuộc đã xuất ra.
Thấy cô suy sụp trầm mặc, thu hồi cười, Vương Hiểu lại cười hả hê: "Không vui mừng nổi rồi hả ? Tôi còn tưởng rằng cô thật sự không để ý tới cái gì cơ đấy, chẳng qua cũng đến như vậy thôi."
Cô ta đi đến bên này, lại gần cô, mặt đối mặt, lông mày, môi, mắt trang điểm vô cùng tốt, phấn cũng phủ vừa đúng, dung nhan tinh xảo, muốn đi tới chiến trường sao?
Ánh mắt của cô ta như đang mỉm cười, thật ra là khinh thường thì đúng hơn, nơi sâu thẳm như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Thật không biết người phụ nữ này. . . . . .
"Không phải cô muốn thấy tôi khó chịu sao? Được, nếu như cô cảm thấy nói ra sẽ tốt hơn một chút, cũng sẽ không quấn lấy tôi nữa, vậy thì tôi nói rõ ràng cho cô biết, tôi thật sự đang rất khó chịu!"
Cô không chịu nổi mùi thơm trên người của cô ta, mặc dù là hương hoa nhài nhè nhẹ, làm mũi cô ngứa ngáy, không nhịn được muốn hắt hơi.
Cô lui về phía sau nói tiếp: "Đúng như cô đoán, thật sự tôi hận không thể cho anh ấy mấy bạt tai, càng hận hơn là không thể xén tóc của cô, cào nát mặt của cô ra!"
Cô hung ác mắng, ánh mắt sắc như dao hắt thẳng lên mặt của cô ta.
Gương mặt của Vương Hiểu ở đối diện vốn là đang căng cứng, nghe cô đay nghiến như vậy ngược lại từ từ dãn ra.
Ngay sau đó bất giác mặt mày cũng cong lên, lộ ra nụ cười mị hoặc: "Nói thật hay, nếu đêm hôm đó, cô thật sự đánh với tôi một trận, nói không chừng tôi sẽ không giống như bây giờ. . . . . . Chán ghét cô như thế này."
Cái khỉ gì vậy. . . . . . Cô không biết nên biểu đạt như thế nào, chẳng lẽ những người khác từ nhỏ liền có khẩu vị nặng?
Toàn thân chấn động, cô không ngừng nhẫn nhịn để không đẩy cô ta ra, cùng nhau đại chiến 300 hiệp.
Dĩ nhiên cô không thể, buổi tối đó vì khí thế, nhưng bây giờ là vì. . . . . .
Cô cúi đầu, sờ sờ vào cái bụng nhỏ, cũng dịu dàng đi một chút, phải làm gương tốt cho con cháu noi theo chứ.
Vì vậy cô tuy muốn chửi con mẹ nó chứ, nhưng lại nhẹ nhàng nói: "Nhưng thưa Madam, tôi làm sao dám cùng cô động thủ chứ, đó không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao. Riêng chút khôn vặt này chẳng lẽ không thể có?"
Cô khẽ nghiêng về phía cô ta, nói tiếp: "Cho nên Vương Hiểu à, cô cũng không cần canh cánh trong lòng, thật sự là tài nghệ của tôi không bằng cô."
Cô lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ để nói rõ, hạ thấp tư thái, rủ mày xuống, tầm mắt thấp đến hết mức có thể, Vương tiểu thư à, cô cũng giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi.
Rốt cuộc dưới ánh mắt vô hạn thuần lương của cô, khóe môi của Vương Hiểu càng khắc sâu: "Nếu như không phải cùng yêu một người đàn ông, thì tôi nghĩ, tôi có thể sẽ có chút hứng thú cùng côi. . . . . ."
Cô ta im bặt, câu lửng lơ phía sau để lại cho cô không gian tưởng tượng vô hạn, nên cô rất tha thiết nhìn cô ta nói tiếp: "Cố Đại nói cô rất có ý tứ, xem ra tin đồn không phải là hư cấu."
Cô nâng quyền, khiêm tốn đáp: "Quá khen, quá khen."
Chân mày đẹp đẽ cau lại, cô ta buồn cười quan sát cô, ánh sáng lưu chuyển trong mắt, không biết đang đánh chủ ý gì.
Ngoài cửa sổ thời tiết vẫn âm u như cũ, mà bên trong phòng theo nụ cười này của cô ta, lại thêm mấy phần rạng rỡ như cảnh đẹp mùa xuân.
Cô nhịn không được mà cảm thán, một mỹ nhân xinh đẹp không hề xuống sắc, trong một giây này, cô chợt quên khuấy mới vừa rồi cô ta còn thận trọng giở thủ đoạn ra với mình.
Nhưng một giây sau, này ánh sáng chợt vụt tắt, con ngươi co rụt lại, khiến cô ngẩn ra, một túi tài liệu màu vàng da trâu được đưa tới trước mặt của cô: "Nơi này có vài thứ, tôi đã cầm trong tay một thời gian rồi."
Móng tay sơn màu đỏ tươi xẹt qua cái túi màu vàng, mắt của cô liền giật giật, trong đầu nhảy ra một cảnh đầy màu sắc.
Không phải cô vui mừng quá sớm rồi chứ?
Mới vừa mềm lòng liền bị bày kế?
Tức giận men theo lồng ngực vọt lên, nghẹn đến khó chịu.
Cô sững sờ nhìn hai màu đỏ, vàng đan xen, cổ họng hình như bị chặn lại, một chữ cũng không nói nổi.
Ngón tay thon dài trắng nõn, dừng ở chỗ dây buộc, đầu ngón tay nhảy dựng lên, cũng không đẩy ra: "Tôi đang suy nghĩ có nên để cho cô xem hay không ? Nơi này lại có chút đồ tốt. . . . . ."
Giọng nói của cô ta tựa như không thiết tha lắm, cô ngẩng đầu, quả thật bắt gặp vẻ mặt kia.
Nhịp tim TNND liền rối loạn , Vương tiểu thư, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Một hồi âm, một hồi dương, biến ảo thần tốc như thế không mệt mỏi sao?
Cô còn cảm thấy mệt nhọc thay tế bào thần kinh của cô ta.
Vì vậy cô liền tốt bụng mở miệng: "Vậy thì đừng nên cho tôi xem, ra cửa rẽ phải mười lăm thước có một thùng rác."
"Ha ha ha. . . . . ."
Mẹ nó chứ. . . . . . cô ta thế nhưng lại vui vẻ cười lên, nụ cười sáng lạn không hề chói mắt.
Đợi cô ta cười lạc giọng, hết hơi mới lên tiếng trả lời: "Cô thật biết điều, khó trách anh ấy lại thích cô như vậy."
Trong lời nói còn mang theo vẻ sung sướng khó tả, tựa như cất giấu tiếng thở dài ý vị.
không biết cô ta đang khen cô, hay là tự cảm khái.
cô khều khều tóc mái, mỉm cười đáp: “Cám ơn đã khen tôi, tôi cũng chỉ học theo anh sống. Sống có nội hàm một chút!”
Có lẽ thấy cô nghiêm chỉnh nhưng giọng lại đầy hài hước nên tiểu thư C lại một lần nữa ôm bụng cười, chỉ còn kém nước đấm ngực nữa thôi.
cô nhìn chằm chằm vào cái túi da trâu, nghĩ nghĩ: có gì buồn cười sao?
Này, người anh em da trâu, cô đang bọc cái gì thế?
“thật ra thì trong lòng cô đang vô cùng hiếu kỳ, có đúng không?”
Cũng không chờ cô trả lời, cô ta lại nói tiếp: “Hạ Sơn Chi, người đàn ông tôi không với tới, cô cũng đừng mơ tưởng sẽ sống vui vẻ.”
A Hoa không nhịn được nữa muốn chửi người rồi, hay là nhặt cây côn lên hung hăng đánh vào đầu cô ta, cô hít thở, điều hòa tinh thần: “Vương Hiểu à, cô chỉ có chút ít kĩ xảo thế thôi sao, còn có chiêu nào, hay thủ đoạn nào nữa lấy ra hết đi. Bác sĩ đã nói, phụ nữ có thai không thể bị kích thích, lần này xem ra cô ta không ngại cực khổ để tới đây, cô cũng nên lễ độ đáp trả.”
một tay cô sờ bụng, một tay cầm túi da trâu đưa cho cô ta: “Tôi nghĩ, nếu anh ấy có gì lừa dối, thì tự có lý do của nó. Mà tôi, cũng không cần người khác nhúng tay vào chuyện của hai vợ chồng chúng tôi làm gì.”
Đường văn của cái túi ma sát dưới tay, nhịp tim có chút rối loạn, cô liền nhanh chóng thu tay lại, đẩy trả lại.
thật ra thì trong lòng, cũng có chút… hơi khẩn trương.
Lại có chút ưu thương… Dù sao lòng hiếu kỳ của con người, thường thường vẫn lớn hơn những gì họ nghĩ.
Vương Hiểu không thể tin nhìn cô, trong mắt chợt lóe, vừa khinh thường lại vừa luống cuống.
cô ta cầm ly nước lên, uống ừng ực, có lẽ uống quá nhanh nên bị sặc, che miệng lại đèn nén ho khan, trên gương mặt đang giả vờ bình tĩnh, từ từ có lúng túng cùng… bối rối.
A Hoa cô tung hoành ở xã hội nhiều năm như vậy, sao không nhìn ra khí thế trên người cô ta đang từ từ xẹp xuống chứ.
cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi, đùa bỡn thìa bạc trên tay.
Xoẹt xoẹt… âm thanh ma sát của mũi giày và sàn nhà vang lên hơi chói tai.
cô ngẩng đầu, ánh sáng trước mặt đã bị ngăn trở, Vương Hiểu từ trên cao nhìn xuống nói: “Những thứ Vương Hiểu tôi đưa ra, chắc chắn sẽ không thu hồi lại. Hạ Sơn Chi, nếu không thích thì liền ném, còn nếu thích xem thì cứ xác định thôi.”
cô ta phất tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra.
cô không khỏi suy nghĩ cách rời vị này có phải quá hoa lệ rồi hay không, giày của cô ta đột nhiên dừng lại, màu rám nắng vào trong mắt của cô.
cô nghe thấy giọng nói rất nhỏ truyền tới: “Cái gai trong lòng Hoắc Sở Kiệt, để tôi thay anh ấy rút ra thôi.”
cô ta lại phất tay áo nói tiếp: “Hôm nay, rất cám ơn cô.”
âm thanh vang vọng từ từ cách xa, cô quay đầu lại, chỉ thấy một mỹ nữ thẳng sống lưng đi ra ngoài.
Dưới màn trời âm u, tư thế này có vẻ… cô độc cùng cao ngạo.
cô cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, da đầu chợt tê rần, ngồi yên trên ghế.
Chẳng lẽ bởi vì nguyên nhân mang thai mà A Hoa cô lại trở nên đa sầu đa cảm rồi sao?
Thời gian từ từ trôi đi, Lục Ấm dần dần trở nên náo nhiệt.
Trời đã đen kịt lại, tầm mắt của cô vẫn rơi vào cái túi da trâu, miệng đắng lưỡi khô.
Trong lòng một vết thương nào đó chậm rãi rách ra, lỗ hổng kia đúng như Vương Hiểu từng nói, có một móng vuốt đang cào lên đó.
Đầu ngón tay không nhịn được đưa tới bên kia, dùng sức, nắm được góc cạnh.
thì ra là A Hoa cô… Cuối cùng chỉ là một con cọp giấy mà thôi.
Hay là, bị những chữ… “Tôi thay anh ấy” của Vương Hiểu kích thích.
Tính tiền, đi ra khỏi Lục Ấm.
Ngẩng đầu, quả nhiên có mưa, sương mù mênh mông.
cô rất ghét mưa xuân lâm thâm như thế nào, khắp nơi ẩm ướt, giày cũng ngấm nước khiến cho tâm tình của con người ta cũng trở nên tí tách.
Đúng vậy, A Hoa cô giờ phút này không được bình tĩnh cho lắm.
thật ra có nhiều người rất thích mưa xuân lất phất vô cùng mỹ cảm này, cô chung quy cũng không phải là người có tình điệu.
Đá lát trắng mịn, cô vững vàng bước đi, một tay bám lấy cái ô, một tay rũ xuống bên người, nắm chặt cái túi da trâu.
Về đến nhà, chào hỏi cha già, xoay người liền vùi đầu lên gối.
thì ra là có chút mệt mỏi rồi.
Mẹ cô cũng đã từng nói qua, khi mệt mỏi nên đi nằm ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy sẽ thấy khá hơn.
Vốn vị Vương Hiểu náo loạn như vậy, theo lý thuyết cô phải trằn trọc không ngủ được.
Kỳ quái là vừa nằm một lát, cô liền trầm ngâm ngủ mất, ý thức mơ hồ trong một nháy mắt kia, cô đã nghĩ… Hoắc Sở Kiệt, em chưa bao giờ hiểu rõ con người của anh sao?