Mẹ chồng đại nhân mở cửa chính ra, tầm mắt bồi hồi dừng ở bụng cô một lúc lâu, sau lại trợn mắt nhìn Hoắc Sở Kiệt.
Có trời mới biết cho dù không nói gì nhưng với ánh nhìn chăm chú như vậy có khác gì như đang trực tiếp nói rõ rành rành.
A Hoa cô dù sao da mặt cũng mỏng, cố hắng giọng một cái.
Mẹ chồng đại nhân chậm rãi nói: "Bé con à, đều là người một nhà, mẹ cũng không cần khách khí làm gì nữa. Cũng khuya rồi, đi tắm một cái rồi ngủ đi."
Cô cảm thấy được mình đặc biệt giống như con hươu đang rơi vào trong hang sói đợi người ta làm thịt mình vậy.
Không cần mẹ chồng đại nhân ra ý chỉ, thì Hoắc Sở Kiệt đã kéo cô lên cầu thang, cô quay đầu lại nói: "Mẹ, mẹ cũng đi ngủ sớm một chút."
Trong mắt mẹ chồng lóe lên nét cười gian xảo như hồ ly, cô chỉ có thể theo lão Hoắc đi lên lầu hai.
Bố chồng mẹ chồng ở lầu một, lầu hai là chính là lãnh thổ của lão Hoắc.
Nơi này cô đã rất quen thuộc.
Đến gần cửa cầu thang chính là thư phòng, có trời mới biết người thô lỗ như Hoắc Sở Kiệt sẽ đọc sách sao, chỉ muốn bày cho oai thôi.
Sau đó là phòng khách, tiếp đến mới là phòng ngủ của anh.
Cô đến phòng của Hoắc Sở Kiệt không phải lần đầu tiên, nhưng đây chính là lần đầu tiên lấy thân phận làm vợ của anh bước vào đây.
Cô đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Trước kia nơi này chỉ có một chiếc giường lớn, được trải ga giường màu đen, tủ đầu giường màu đỏ sậm cùng với tủ treo quần áo.
Đồ không nhiều lắm, cho nên phòng ốc có vẻ trống trải.
Mà tối nay, cô không khỏi ồ lên kinh ngạc.
Biến hóa thật ghê gớm .
Giường lớn bốn chân đều khắc hoa, ga giường đỏ thẫm, chiếc chăn trải phía trên có thêu hình uyên ương nghịch nước, thật đúng là tục.
Lão Hoắc vội vã cuống cuồng nhìn cô...cô lại làm bộ như không nhìn thấy, vẫn lắc đầu.
Đèn trên tường, tủ đầu giường, tủ quần áo bốn cánh, bàn tròn nhỏ phối hợp với hai cái ghế, màu vàng nhạt, toát ra sự ấm áp của gia đình.
Thảm màu xám tro, lông thật dày, thật mềm khiến cô không dám đạp lên.
Cô nghiêng cổ hỏi: "Vì sao lại đổi thành màu hồng phấn?"
Cả gian phòng được sơn màu hồng nhạt, mặc dù sắc màu ấm như thế này hiệu quả thị giác cũng không tệ lắm, nhưng tuyệt không phù hợp với style của A Hoa cô có được hay không.
Lão Hoắc khom lưng ôm lấy cô, đi mấy bước đến bên giường ngồi xuống, đặt cô lên đầu gối đáp: "Chủ ý của mẹ chồng và mẹ em."
Cô sờ sờ cằm, hứng thú nhìn anh: "Thì ra là một chút thành ý của anh cũng không có ."
Lão Hoắc vừa nghe cô nói như vậy, liền bóp một cái vào eo của cô, cất giọng khàn khàn đáp: "Cái giường này, tủ này, bàn này, cái ghế này đều do anh chọn."
Cô tiếp tục sờ cằm, cười ý vị sâu xa: "Khó trách, xem ra nhìn rất quen."
Lão Hoắc vừa nghiêng đầu, rên một tiếng, không để ý tới cô nữa.
Cô vòng tay lên cổ của anh, cắn lên miệng anh lấy lòng: "Ông xã, em thích."
Cô đương nhiên rất thích, mỗi một đồ dùng ở nơi này, đều là ý thích của cô.
Tháng mười một măm ngoái, Tống Thần kéo cô đi dạo IKEA, cô cứ nhìn chằm chằm chiếc giường có bốn chân khắc hoa kia mãi, nhưng tiếc là không có nơi dụng võ.
Còn cả cái tủ, cái bàn, cái ghế này, đều là cô nhìn trúng .
Ai biết được đảo mắt qua hai ba tháng, lại xuất hiện ở trong tân phòng của bọn họ.
Phụ nữ mà, luôn dễ dàng bị cảm động, dễ dàng mềm lòng.
A Hoa cô cũng không là ngoại lệ.
Lão Hoắc đặt cô lên trên giường, động tay đông chân tuyệt đối không quy củ.
Dán chặt lên người cô, vô cùng khít khao.
Thân thể của cô cũng bị anh lây bệnh, dần dần nóng lên.
Cô nuốt nuốt nước bọt, vuốt ve bàn tay đang làm loạn ở trước ngực mình: "Dì cả cũng sắp nghịch lưu rồi !"
Lão Hoắc dừng lại , bàn tay vuốt ve trên đùi cô liền bấu một cái, không cam lòng mà nói: "Lão Nhị nhịn đến hỏng."
Khụ, cô nhẫn nhịn không được.
Lão Nhị quả thật là mạnh mẽ, đêm qua không hề bị thương tổn gì sao?
Cô chỉ chỉ tay vào ngực của ai đó nói: "Anh không phải là người luôn chín chắn sao, mà sao lại mất kiểm soát như vậy?"
Tay Lão Hoắc lại vuốt ve trước ngực cô đáp: "Người ta không phải vì em mà nín nhịn ba mươi năm sao, hơn nữa,… "
Toàn thân của anh chợt đè lên trên người cô, lão Nhị ra sức cọ sát ở giải đất tam giác, mặt của anh dán vào hôn lên cánh môi của cô: "Gian phòng này, chiếc giường này, đây là lần đầu tiên đối tượng mà anh luôn nghĩ đến xuất hiện ở đây, sao có thể không hưng phấn cho được?"
A a a a a, lão Nhị lại cố ý hạ xuống, khiến kinh nguyệt của cô lại lần nữa nghịch lưu.
Cô trừng anh: "Lưu manh!"
Thừa dịp cô đang si ngốc anh liền vén áo ngủ lên, môi cắn lên quả dâu tây đỏ thẫm: "Anh lại chỉ thích . . . . . Giở trò lưu manh với một mình em."
Giọng nói rất hạ lưu, ánh mắt của anh rất mông lung, động tác thì lại rất dâm đãng.
Máu của cô, liền bị kích thích, chợt đi xuống, rốt cuộc cũng thông suốt rồi.
Nhưng dù sao cũng không tiện lắm, cho nên ông chồng già cũng phải suy nghĩ cho bà vợ của mình.
Cho nên sau khi thân ái sờ sờ vân vê xoa bóp, hai vợ chồng ngoan ngoãn ôm nhau đi ngủ.
Mà đang giữa mùa đông , tắm nước lạnh cũng không hay lắm.
Vẫn an tâm đi ngủ thì hơn.
Nhưng tuy vậy, lão Nhị vẫn rất anh dũng, cứng rắn chống đỡ thật lâu.
Cô thì ngược lại vô cùng mệt mỏi, chỉ chốc lát đã đi hẹn hò với Chu công.
Về phần lão chồng có tiến hành ảo tưởng lưu manh với người muốn ngực không có ngực, muốn mông không có mông như cô đây hay không cũng lười phải nghĩ đến.
Buổi sáng khi tỉnh lại, tình trạng sinh lý đặc biệt, vẫn còn ở đó.
Cô vừa mở ra mắt, liền đối diện với một đôi mắt đen nhánh đầy dâm mị đang nhìn mình chằm chằm.
Cô ngáp một cái rồi nói: "Chào buổi sáng."
Anh liền đánh về phía cô, dừng lại cuồng liếm.
Đầu lưỡi cùng hàm răng, bắt đầu đánh nhau.
Nước miếng cùng nước miếng, bắt đầu dung hợp.
Thật ra thì rất ghê tởm, cho nên lúc kết thúc, lòng cô đầy căm phẫn khinh thường anh: "Bẩn quá, thối chết rồi."
Lão Hoắc kéo cô đứng lên mặc quần áo: "Rõ ràng chính tối hôm qua em không đánh răng, lại còn ăn hành tây nữa.."
Nói xong anh u oán nhìn cô, bật hơi ngửi một cái.
Nhãn đao của cô liền quét qua, được rồi, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.
Đánh răng xong, anh lưu luyến không rời ôm cô hồi lâu, cô vỗ vỗ anh nói: "Nên đi làm thôi."
Anh trầm mặc không nói .
Cô lại nói tiếp: "Ngoan, chúng ta đi ăn sáng đã."
Anh chợt ôm chặt lấy cô, một lát sau, mới bá đạo mở miệng: "Cùng nhau trở về!"
"Không."
Lão Hoắc ôm eo của cô áp sát vào người mình: "Người anh em của anh muốn chuyển cáo một câu với em."
"Hả?"
Cô ngẩng đầu chờ đợi, anh liền trả lời: "Nó nhớ em."
Cô vỗ vỗ mặt của lão Hoắc đáp: "Anh giúp em nói cho nó biết, chị gần đây không được thuận tiện, mấy ngày nữa sẽ bù đắp sau."
Lão Hoắc chẳng khác gì cô dâu nhỏ nghiêng đầu sang chỗ khác, quệt mồm, giả bộ đáng thương.
Cô đẩy anh ra, đi kiếm đồ ăn.
Cuối cùng, cô đương nhiên không cùng đi về với anh.
Mặc dù anh bá đạo cường thế đã quen, nhưng có lẽ tự biết mình đuối lý hay là đột phát thiện tâm, không cứng rắn túm cô cùng đi với mình.
Dĩ nhiên còn có mẹ chồng nói giúp cô mấy câu, như sau:
"Con xem, bé con gầy như vậy, để nó ở nhà bồi bổ một thời gian."
"Thân thể tốt lên rồi, thai nhi cũng sẽ khỏe mạnh."
"Mà còn nữa, mẹ còn muốn cùng ông bà thông gia thảo luận sách dạy nấu ăn, rồi còn lắp đặt thiết bị phòng trẻ nữa."
Nội dung phía dưới đã được tỉnh lược . . . . . .
Bởi vì A Hoa cô đang co quắp, nên lão chồng cô đang tựa bên cạnh xe, cười đến vô cùng hài lòng.
Cô tiến lên trước vòng lên cổ anh, ở trước mặt mẹ chồng, hôn lên mặt anh một cái. Mẹ chồng à, đừng xem thường cũng đừng thẹn thùng, ai bảo mẹ lôi con ra đây?
Cuối cùng, lão Hoắc lưu luyến không rời lên đi ô-tô lái đi, mỗi bước đi đều rất cẩn thận khiến cho lòng hư vinh của cô cực kì thỏa mãn.
Kể từ khi trở lại phố Xuân Phân, tâm hồn cô cũng tự nhiên được bầu không khí ở đây xoa diu đi rất nhiều.
Ở nhà cha mẹ mấy ngày, ở nhà mẹ chồng vài ngày, cơm có người nấu cho ăn, nói chuyện phiếm luôn có người tác nghiệp.
Vì vậy mấy ngày sau lão Hoắc trở về, ôm cô vào lòng, qua mấy phen quấn quýt si mê, liền đưa ra kết luận: "Phụ nữ có tí thịt ôm vào thật thoải mái."
Một chân của cô liền đá qua nói: "Biến, ghét bỏ em trước kia giống củi khô chứ gì?"
Anh giơ hai tay lên đầu hàng: "Em là củi khô, còn anh chính là lửa mạnh, cuối cùng vẫn tới thiêu đốt em mà thôi."
Được rồi, lão Hoắc khó có khi lãng mạn thâm tình một lần, để thưởng cho anh, cô chủ động hầu hạ lão Nhị một lần.
Như thế lại qua hơn nửa tháng, mùa xuân dần dần tràn về.
Ngày hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, vô cùng ấm áp, cô ngồi ở trong sân nhàn nhã phơi nắng.
Không ngờ lại nhận được một cú điện thoại của bạn tốt Đường Linh từ thời cấp ba từ lâu đã không liên lạc.
Tán gẫu một lát liền hẹn nửa giờ sau sẽ gặp nhau ở cửa bách hóa Thái Bình Dương.
Nhà cô cách chỗ này khoảng hơn 20 phút đi bộ, sau khi nói với cha già xong cô liền đi ra cửa.
Vừa bước ra cánh cửa gỗ nhỏ, thân thể hơi chấn động, hơi thở quỷ dị phả vào sau lưng .
Cô đột nhiên quay đầu lại, quê nhà quen thuộc , không có bất cứ khác lạ gì.
Lắc lắc đầu, đoán chừng mới vừa ngồi phơi nắng nhiều quá nên không được thoải mái cho lắm.
cô tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vài bước, sau lưng hình như có một cặp mắt thâm tình nhìn cô chăm chú… làm sống lưng lạnh toát, càng bước nhanh hơn.
đi tới đầu hẻm, cô quay đầu lại, vẫn chẳng có cái gì.
Mẹ nó, hôm nay gặp phải quái quỷ gì không biết.
Thôi thôi, thế giới rất to lớn, tồn tại cũng hợp lý, những chuyện tâm linh không thể giải thích được vẫn có rất nhiều.
Nghĩ như vậy, cô liền khôi phục lại nhàn nhã tự tại.
Lảo đảo đi đến Thái Bình Dương, con ngươi liền càn quét, khóa chặt mục tiêu.
Nhưng…… Thân ái làm sao cô ấy……
Thấy cô, Đường Linh liền chạy tới, bàn tay của cô toàn tâm toàn ý đặt lên trên bụng cô ấy: “A, dẫn bóng chạy sao!”
cô ấy liền cười lên, trong mắt không giấu nổi tình mẫu tử tràn lan: “Ha ha ha…..”
cô vuốt cái bụng tròn vo hỏi: “Mấy tháng rồi?”
cô ấy liền đưa ra bốn + nửa ngón tay.
Rồi lôi kéo cô, chạy đến khu dành cho trẻ em.
Gào khóc, không biết vì sao, tròng mắt cô không nhịn được vẫn đặt chằm chằm vào cái bụng kia.
Trái tim nhỏ a, không khỏi nhảy nhót tung tăng.
cô liền vỗ ngực một cái, Hạ A Hoa, mày hưng phấn, nhiệt tình cái gì chứ, cũng không phải là mày mang thai!
“A, nó đá mình.”
Đường Linh chợt níu cánh tay của cô lại, nhẹ giọng kêu lên.
cô ấy lại kéo đầu của cô sang nói: “Cậu nghe thử mà xem.”
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi kia, cô bỗng nhiên có chút khẩn trương, nuốt nuốt nước bọt, sau đó từ từ, ngồi xổm xuống.
Cách một lớp áo bông to, lỗ tai của cô dán lên, sao lại không có động tĩnh gì nhỉ.
Mắt cô ai oán nhìn Đường Linh, cô ấy vỗ vỗ đầu cô, cười một tiếng, hình như muốn nói, cứ chờ xem.
Vì vậy một giây kế tiếp, trái tim của cô liền ngưng đập, không nhịn được hô lên: “A, động thật này!”
Lỗ tai cô ở dưới cái bụng, mới vừa cảm nhận được thai nhi động đậy, cực kì chân thực.
Đường Linh bất đắc dĩ ngó ngó bốn phía, trấn an cô: “Thân ái, cậu cũng nhanh chóng lên.”
Tâm tư của cô liền nảy mầm, thần kinh hưng phấn liền bình tĩnh trở lại.
Vật nhỏ lại động, cô kìm chế kích động thét chói tai, hít vào thật sâu, sau đó thốt lên giọng nói tự cho là vô cùng dịu dàng của mình: “Xin chào bảo bối, cháu có thể gọi ta là dì Hạ, lần đầu tiên gặp mặt, chiếu cố nhiều hơn nha.”
Có lẽ thấy cô nghiêm túc lại ấm áp, Đường Linh không ngừng run rẩy, mặt vui mừng cũng đỏ lên, run run nói: “Thân ái, dì cũng thật đáng yêu nha.”
cô hơi ngượng ngùng đứng lên, ôm Đường Linh, đi rất thận trọng: “Thân thể thật nặng.”
“Ừ, chân sưng lên, cũng may cha của thằng bé mỗi đêm đều xoa bóp cho mình.”
“thật tốt.”
Đường Linh chợt tiến tới trước mặt cô, thần bí hỏi: “Cậu thì sao? Khi nào muốn có đứa bé? Hay là đã có?”
cô lắc đầu không đáp.
“Tháng trước gặp mẹ cậu với mẹ chồng cậu, hai bà nhìn chằm chằm vào bụng mình, mắt cũng trợn hết lên.” Đường Linh vỗ vỗ vai của cô nói tiếp: “Thân ái, cậu phải cố gắng rồi…!”
cô liền gào lên: “Đây cũng không phải là một mình tớ có thể định đoạt.”
“Chẳng lẽ anh Hoắc không đủ cố gắng?”
Mẹ nó, phụ nữ, không có một người nào mà không bát quái, đặc biệt là những người bên cạnh A Hoa cô.
cô liền kêu rên: “Trái lại rất cố gắng, nhưng Y và X lại không quá phối hợp.”
“Ha ha ha ha……”
Phụ nữ có thai cười đến vui vẻ, cô liền thận trọng đỡ lấy cô ấy.
Quần áo trẻ con rất nhiều style rất nhiều size, rất nhiều color, thật đáng yêu.
Thấy vậy mắt của cô liền hoa lên, sống ngầm hú trào hỗn loạn.
Từ khu trẻ em đi ra, trong lòng A Hoa lập tức liền lóe sáng một mục tiêu.
Trước khi chia tay Đường Linh còn chân thành nói: “Xem ra cậu thật thích trẻ con.”
cô gật đầu mạnh, hoa si đáp: “Mình thật muốn mặc quần áo cho chúng, áo khoác nhỏ, váy nhỏ quần yếm, trông thật đáng yêu.”
Đường Linh liền hôn mê: “thì ra chẳng qua cậu cảm thấy quần áo đáng yêu thôi sao, tóm lại, thật ý nghĩa làm sao!”
Ừ, có đôi lời cô không thể không bổ sung, cảm nhận được đứa trẻ đang động đậy trong bụng thì lòng của cô liền bị chấn động rồi.
Từ lúc này trở đi, khẩn cấp muốn vì người đàn ông mình yêu, sinh một đứa bé.
Loại nguyện vọng này, chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Sau khi lưu luyến không rời nói lời từ biệt, cô liền dao động trở về.
Bước chân đặc biệt nhẹ nhàng, tâm tình cũng rất tốt.
Nhưng đáng chết, không khí quỷ dị kia lại ập đến.
đi tới là một loại khúc quanh, cô nấp ở trong góc, chờ đợi.
một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sau đó là câu hỏi bật ra: “Người nào?”
cô từ từ trong bóng tối đi ra, dưới ánh nắng chiều, quả nhiên là khuôn mặt quen thuộc.
Nóng nảy, sầu lo lơ lửng hiện đầy trên gương mặt anh tuấn, người đàn ông hai mươi tám tuổi, bởi vì tâm tình như vậy lại tăng thêm vài phần mị lực.
Nhưng cô cũng có tâm tình thưởng thức, lạnh lùng nói: “Quý Quân, anh thật thích chơi trò vô gian đạo?”