Cổ thấy rất ngứa, vừa tê vừa buồn, cô quay sang bên cạnh để tránh đi.
Vẫn có một vật không hề dịu dàng chạy ở trên da của cô, hình như đang khiêu chiến tính nhẫn nại của cô, hoặc là khơi lên sự hiếu kỳ của cô?
Cô liền tức giận mở mắt, mái đầu đen nhánh đang cần mẫn làm việc ở trước ngực cô.
Làm cô tỉnh cả ngủ, dùng sức kéo lỗ tai của anh: "Sáng sớm mà anh đã làm gì thế, cứ thích làm phiền người khác như vậy."
"Em CMN không thể ngủ một giấc yên ổn hay sao?"
"Anh mà còn quấy rầy giấc ngủ của em nữa thì em liền xử lý cái đó của anh!"
Trong mộng các thiếu niên đều phiêu tán hết, vì vậy mà sự nghiệp to lớn của nữ hiệp vô gian cô đành hủy bỏ.
Như vậy mà không giận được sao?
Cô kéo, cô dùng sức kéo, một hồi lâu mà cái trán của lão Hoắc vẫn còn đặt ở trên cằm của cô.
Mà tay của anh vẫn ở trước ngực cô làm loạn như cũ.
Đang lúc cô muốn rống giận lên lần nữa thì anh mới từ từ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Ba mẹ đang ở bên ngoài, em lại muốn lớn tiếng sao."
Tóc của Lão Hoắc loạn xạ ở trên đầu, ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt rõ ràng còn có mấy phần mơ hồ buồn ngủ.
Chỉ là trên mặt anh lại cố ý lộ ra uy hiếp, con ngươi trong mắt cổ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đầy hung dữ chỉ thuộc về ông chú cảnh sát bắn về phía cô.
Cô liền im lặng, thấy ảo não muốn cắn người!
Anh được đấy đồ đàn ông thối.
Cô dùng sức đá anh một cước: "Vừa nãy sao không nhắc nhở em?"
Lão Hoắc sụp một vai xuống, khí thế đàn ông trong nháy mắt phai đi rất nhiều thay vào đó là vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nhìn anh ảo não như thể một cô gái nhỏ mang trên mình bộ mặt đàn ông, cô liền lập tức rời khỏi giường.
Ánh mắt nhiều chuyện sáng như ánh sao nháy nháy: "Làm sao vậy, mới sáng sớm đã nhìn bộ dạng này đã thấy xúi quẩy rồi."
"Không phải tại em sao."
Năm chữ của anh rơi vào trong tai làm cô sững sờ, bắt đầu nghĩ lại.
Mới vừa rồi trong mơ, thân là nữ hiệp vô gian đang cùng cảnh sát nằm vùng lão Hoắc bắn nhau, tinh thần đang high liền bị anh làm cho tỉnh lại.
Suy tư xong, cô hạ thấp giọng quát lên: "Em khi nào chọc giận đến anh, rõ ràng là anh sáng sớm liền đã động dục rồi!"
Mặt lão Hoắc liền trầm xuống, chỉ tay nói: "Còn không phải là muốn làm cái này!"
Trong giọng nói của anh mang theo một chút trách cứ cùng với. . . . . . Làm nũng. . . . . .
Thoáng qua đầu của cô, mới vừa thức dậy nên không tỉnh táo lắm, ảo giác, nhất định là ảo giác rồi.
Lão Hoắc làm sao lại làm nũng với cô như vậy, một người đàn ông trưởng thành làm sao lại có kiểu cách như thế được.
Vừa nghĩ như vậy, cô cũng theo tay của anh nhìn xuống, liền thấy một cái vòng cổ?
Còn cái nhẫn bạch kim kia được xuyên vào cái vòng cổ nhỏ nhắn của cô, lẳng lặng nằm ở bên dưới.
Thì ra là anh mới vừa đeo vào, lại còn muốn trêu ghẹo cô nữa.
Cô kéo tay của anh, tay của cô rất trắng, nổi bật trên làn da ngăm đen thô ráp của anh, các đốt ngón tay thì lại vô cùng cứng cáp.
Trong lúc cầm đôi bàn tay này thì trong đầu lại hiện lên một khung cảnh như thế này:
Anh tỉ mỉ từng chút từng chút cởi dây chuyền ra , cho nhẫn vào sau đó lại đeo lên cổ của cô.
Lão Hoắc không phải người tỉ mỉ, khí phách cường bạo kèm theo các tật xấu mang trên người của một cảnh sát hình sự đều không thiếu
Có lúc tức giận cô nghiến răng sèn soẹt chảy cả máu ra ngoài.
Thế nhưng giờ phút này, không thể không nói, cô lại bị anh làm cho cảm động rồi, kể từ sau sự kiện" Vòng ngón út " tối hôm qua.
Người đang ông này bình thường cũng không thích lấy lòng, nhưng một khi đã kích thích. . . . . . thì liền làm cho lòng người ấm áp nước mắt rơi như bão tố.
"A, thì ra chân tay anh vụng về là để đeo cái này sao."
Cô không để ý lắm gẩy gẩy cái dây, ngón tay mân mê chiếc nhẫn, xúc cảm lành lạnh nhưng lại làm cho trái tim người ta ấm áp.
Không biết có phải lớn tuổi hay không, gần đây anh lại dễ dàng bị kích thích như vậy.
"Này, giấy tờ đâu rồi, cho em xem một chút!"
Lông mày nhíu một cái, cô liếc mắt nhìn lão Hoắc.
Anh sững sờ, mặt đen trầm xuống, nghiêm túc suy tư.
Lúc cô không kiên nhẫn được nữa tránh xa ma trảo của anh thì lão Hoắc rốt cuộc cũng phản ứng kịp.
Môi nhếch lên, vung ngược tay lên, kéo ra ngăn dưới cùng của tủ đầu giường.
Anh ra tay vô cùng chính xác, ba giây sau tờ giấy đỏ thẫm đưa tới trước mắt của cô: "Bà xã mời xem."
Khóe miệng anh nhếch lên cười lấy lòng, khi cười càng hiện rõ nếp nhăn nơi khóe mắt, mặt cô đang căng thẳng thoáng thả lỏng ra một chút.
Tức giận đánh anh một cái sau đó mới chậm rãi nhận lấy.
Người con gái tựa sát vai vào người đàn ông, khóe môi đều cong lên, ánh mắt sáng ngời.
Một đen một trắng, hình ảnh dừng ở bên dưới cằm của bọn họ.
"Không ngờ anh còn rất ăn ảnh đấy."
Cô chỉ vào khuôn mặt tươi cười như bao công của anh trên ảnh, châm biếm.
Lão Hoắc cũng nghe ra là cô đang nói móc mình, liền gãi gãi đầu, cười ngay ngô.
Thái độ thành khẩn nhận sai của người này xem ra rất tốt, chỉ là lần này có nên bỏ qua hay không đây?
"Hình này là người nào lấy cho anh?"
Tay cô run run cầm tờ giấy hồng, miễn cưỡng liếc mắt hỏi: "Tống Thần?"
Lão Hoắc trầm mặc, sắc mặt có chút hơi run rẩy khi bị nhìn thấu, cô nhún nhún vai: "Các người đúng là anh em họ vô cùng thân thiết trong ứng ngoài hợp có phải rất vui vẻ không."
"Thần Thần là thấy anh cũng đã lớn tuổi, cũng gấp gáp thay cho Hoắc gia ."
Cô thấy buồn nôn, ông chú à, ngài khi nào học được cách thức nói chuyện của bạn thân Tống khiến cho người ta không thể không buồn nôn rồi hả ?
Dạo này, xã hội biến đổi quả nhiên kinh người, cô liền thu hồi câu trước vừa nói, nếu không thì lòng cô thật sự thấy rất ngổn ngang.
Cô liền hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Các người một tháng trước đã hoạt động bí mật, thế thì vì sao tuần trước anh lại còn phải nói muốn đi đăng ký?"
"Lúc này anh phải tìm được lý do cho thật tốt ? Suy nghĩ cho kỹ đi."
Cô an ủi vỗ vỗ vào cái mặt dầy của anh, người ta rất hiền huệ đấy còn cho anh có thời gian mà bào chữa.
Hô hấp có sự thay đổi nhẹ, ánh mắt thâm sâu hơn, sắc mặt trở nên trầm xuống.
Cô sững sờ quan sát phản ứng của lão Hoắc, đại khái là qua 89 giây sau, sau khi trầm mặc khó hiểu, người đàn ông này liền mím chặt môi nói: "Em lại muốn làm gì?"
Giọng nói lại khôi phục lại cường thế, sắc mặt khôi phục lại vẻ thâm thúy, sóng mắt lão Hoắc vô cùng điềm tĩnh nhìn lại cô.
"Muốn cười nhạo anh? Hạ Sơn Chi, anh ăn muối so với em qua cầu còn nhiều hơn, cổ tay nhỏ bé của em anh còn không để vào trong mắt."
"Anh cố ý ra thủ đoạn như thế thì thế nào? Không phải cũng chỉ muốn lừa em vào cửa Hoắc gia anh thôi sao?"
"Theo tính tình của em, thì Hoắc gia sợ là muốn tuyệt hậu rồi."
" Hoắc Sở Kiệt anh há có thể trơ mắt nhìn mình vợ của mình không hiểu chuyện như vậy?"
"Dĩ nhiên là không thể rồi."
Anh liền phất tay, nhíu mày, ý bảo đã nói xong.
Một tràng phản kích vô cùng khí thế làm cô nhịn không được liền muốn vỗ tay hoan hô rồi.
Đây mới là lão Hoắc mà cô biết, còn bộ dáng làm nũng khi nãy cũng chỉ là giả bộ cho cô xem mà thôi.
Vì anh đã nguyện ý giả bộ, thì cô dâu mới là cô đây cũng phải thuận thế mà theo thôi.
Cô vọt một cái từ trên giường ngồi dậy, lại nhanh chóng chạy đến tủ treo quần áo bên cạnh, mở tủ ra lấy quần áo.
Quần ngủ vừa mới cởi được một nửa thì bị một thân thể nóng như lửa của ai kia ôm lòng.
"Bà xã, tức giận?"
"Anh lần sau sẽ không dám nữa."
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, tay của anh ở ngang hông cô bóp bóp.
"Mới vừa nói những lời kia không phải rất có khí khái hay sao, em nói này Hoắc Sở Kiệt, anh có phải đang mộng du hay không, bây giờ lại quay sang sợ hãi như thế."
Cô cố gắng đẩy tay của anh ra, nhưng ông chú già này hơi sức tràn đầy, cô thua rồi.
Đầu của anh ở hõm vai của cô mà cọ cọ, trầm mặc không nói gì.
"Buông ra, em muốn thay quần áo."
Cô tức giận đánh vào tay anh nhưng vẫn không ăn thua.
"Không buông, em nói không tức giận nữa anh mới buông ra."
Giọng nói vừa làm nũng kèm theo cả uy hiếp làm cô thấy nhộn nhạo, cũng may mới sáng sớm cô còn chưa ăn gì muốn nôn ra cũng không có gì để nôn cả.
"Ai nói em tức giận."
"Anh nói."
"Hoắc Sở Kiệt, sao anh lại không đứng đắn như vậy, cũng sắp đến đầu bốn rồi không phải là thiếu niên mười lăm tuổi nữa đâu."
"Khuê phòng chi nhạc."(Ý chỉ cuộc sống hòa thuận tốt đẹp giữa hai vợ chồng)
. . . . . .
Sau khi bị vô số lần phải hộc máu, lão Hoắc rốt cuộc cũng bỏ qua cho cô, đến lúc bọn họ tắm rửa sạch sẽ đi ra cửa thì bắt gặp ngay ánh mắt mập mờ hết sức bén nhọn của cha mẹ già.
"Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, phải dậy sớm mới có cái mà ăn chứ! Con nhìn lại mình đi, cha mẹ tới cũng không biết dậy sớm nấu cơm, con gái nhà này đúng là nuôi chỉ tốn công thôi."
"Mẹ, cô ấy thích ngủ nên con để cho cô ấy ngủ thêm một lúc nữa, dù sao có mẹ ở đây chúng con cũng sẽ không bị đói bụng đâu."
Người này rất biết cách lấy lòng, đúng là rất thú vị!
Cô ngoáy ngoáy lỗ tai, vội vàng vọt tới nhà bếp đi kiếm đồ ăn, để lại sau lưng tiếng đối đáp nhiệt tình của con rể ngoan cùng cha mẹ vợ
Ăn cơm trưa xong, thu thập xong đồ đạc, lão Hoắc đánh ô-tô đưa cha mẹ đến nhà ga.
Mẹ già nhân dịp năm mới tới dò hỏi, mục đích đã đạt được, đương nhiên là cười ha hả ngồi ở phía trước chuyện trò rôm rả cùng với lão Hoắc.
Chờ đến lúc sắp bước lên tàu thì mẹ già mới rốt cuộc kéo cô qua một bên, thiết tha nhìn vào bụng của cô nói: "Hạ Sơn Chi, gắng thêm chút sức nữa!
Mẹ à, con rể ngoan của ngài cũng đã nỗ lực lắm rồi, đây không phải là vấn đề của con.
"Lão Hạ và lão Hoắc nhà chúng ta cũng trông ngóng lâu rồi nên con cũng phải hăng hái chiến đấu lên một chút."
Mẹ cô cầm khăn tay lên xoa xoa khóe mắt, cô hoài nghi rốt cuộc đó có phải là nước mắt hay không .
Nói đến bản lĩnh diễn trò thì mẹ cô đúng là một cao thủ.
Nhưng chuyện này cũng không phải cô hăng hái lên thì có thể giải quyết được, cái này còn phải trông chờ vào năng lực của con rể bà nữa.
Sau khi tiễn cha mẹ, bọn họ đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn,mà Hạ Sơn Chi cô làm đầu bếp chính.
Lão Hoắc cực kỳ nể tình ăn hết tất cả các món ăn mà cô nấu, sau khi ăn xong bọn họ ngồi cạnh nhau xem ti vi đến chín giờ rưỡi.
Tắm rửa sạch sẽ, sau đó cùng lên giường ngủ.
Ngày đầu tiên đi làm của năm mới nên cô dậy thật sớm.
Vừa động đậy thì tay đã bị ngăn chận; cử động thêm cái nữa thì chân liền bị quặp chặt.
Lão Hoắc giống như bạch tuộc đem cô giam cầm trong ngực, rất sợ cô chạy mất.
Cô tránh thoát anh liền cau mày.
Mày kiếm vặn ngược lên đến mi tâm, trên mặt có nhiều hung dữ nhưng giọng điệu lại như van xin: "Bà xã, đừng đi."
Cô liền hôn lên chữ xuyên trên trán anh một cái rồi nói: " Ông xã, em đi làm bữa sáng."
Rón ra rón rén từ trong ngực anh bò ra ngoài, anh nói thầm mấy chữ sau đó liên lật người sang ngủ tiếp.
Vo gạo sau đó cho vào nồi cơm điện nấu. Trong tủ lạnh có bánh bao, cháo ăn cùng với bánh bao đúng là có hơi đơn giản một chút.
Bánh bao này thước là lần trước mẹ già mang tới, cô mới mở ra lần thứ hai.
Cô cũng tự thừa nhận bản thân mình quả thật không được chăm chỉ cho lắm.
Nhìn đồng hồ, đã bảy giờ bốn mươi cũng đến lúc gọi lão Hoắc rời giường rồi.
Vừa định xoay người lại lại bị người nào đó ôm vào lòng, hương bạc hà mát mẻ phả lên gáy của cô.
"Lập tức xong ngay đây."
Anh hít một hơi thật sâu, làm cho cô thấy thật là nhột: "Đừng làm rộn."
"Bà xã, anh nhớ tài nấu ăn của em."
Cô còn chưa kịp vui mừng thì anh đã lành lạnh nói tiếp: "Một năm cũng chỉ được thưởng thức một lần."
"Em cũng không phải là bà nội trợ, công việc của em rất bận rộn. Còn nữa, tối qua không phải đã cho anh ăn no rồi sao."
Lão Hoắc sờ sờ cằm, có nhiều hứng thú nhìn vào ngực của cô.
CMN, người này lại muốn suy nghĩ đi nơi nào rồi.
"Lưu manh!"
Cô khinh, lão Hoắc lại nhướng mày: "Anh cái gì cũng không có nói, là em tự nói đấy chứ."
Cô trừng anh, giơ giơ quả đấm.
Anh rốt cuộc cũng buông cô ra, đến bên bàn ăn ngồi xuống, chờ cô phục vụ.
Lão Hoắc vẫn là người có tư tưởng "Đàn ông tránh xa nhà bếp", ngay cả việc cầm bát cháo cho mình cũng còn lười, mấy ngày trước cha mẹ tới đều là giả vờ giả vịt tí thôi.
Bàn tay anh vẫn đặt sẵn lên mặt bàn, vô cùng nhàn nhã.
Thôi được rồi, khó có khi được làm vợ hiền một lần, muốn hầu hạ liền hầu hạ thôi.
Cô mở nắp nồi ra "Ưmh" , mùi cháo thơm lừng. Bê một bát đến trước mặt anh: "Nếm thử một chút xem sao."
Anh thong thả ung dung cầm thìa lên, múc ăn rồi nói: "Cũng không tệ lắm."
Lời nói làm người khác nhụt chí, đang đầy ắp nhiệt tình liền bị chảy hết ra biển Đông rồi.
"Người ta dậy từ sáng sớm, lấy lòng vị đại gia ngài, kết quả chỉ được một câu cũng không tệ lắm, Hừ!"
Cô lẩm bẩm nhưng cô ý để anh nghe thấy.
Anh cười rộ lên: "Rất mềm rất ngon "
"Tựa như người nào đó vậy . . . . . ."
Cô trừng anh một cái, mới sáng sớm mà đã không hài hòa thế này!
Thế nhưng anh lại vẫn dáng vẻ lười biếng, cố ý đưa đầu lưỡi ra liếm liếm khóe môi.
Ông chú gian ác!
Cô cúi đầu mãnh liệt ăn, không để ý tới anh nữa.
"Lỗ mũi cũng sắp dính vào rồi, em ăn từ từ thôi, cúng không có ai giành với em."
Anh gõ một cái lên trán cô, một đầu ngón tay giữ mặt của cô.
Cô dùng sức chụp được tay của anh: Đã nói anh bao nhiêu lần, nhẹ một chút, không cần phải mạnh như vậy."
Cô xoa trán, đoán chừng thế nào cũng lưu lại dấu vết.
Con người thô lỗ, anh chính xác là một người thô lỗ. Tuyệt không biết thương hoa tiếc ngọc là gì!
Anh ngượng ngùng thu tay lại, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Cô vui vẻ, bắt đầu biết hối cải rồi, không tệ, đây là một biểu hiện rất tốt.
Nhưng mặt lại vẫn khó chịu không thể để cho anh hả hê được.
Sở trường của lão Hoắc khi ở trung học là môn thể dục, sau khi tốt nghiệp đại học cảnh sát, ra ngoài làm việc cùng với một đám toàn là cường đạo lăn lộn, làm việc khó tránh khỏi cứng rắn thô lỗ.
Cô muốn từ từ dạy anh, dạy anh hiểu được thế nào là dịu dàng.
Vừa thử liền có chút thành quả rồi.
Lão Hoắc trước kia rất thích ngủ nướng, buổi sáng co phải tự mình thức dậy bắt xe buýt, sau này cô thỉnh thoảng oán trách với anh chuyện xe buýt phải chen lấn như thế nào, lại còn có cả bàn tay quấy rối nữa. Từ đó anh dần dần ý thức được khổ cực của vợ mình, tình nguyện làm tài xế cho cô.
Dĩ nhiên bên trong này không ngoại trừ tâm tư nhỏ của ai kia.
Thật ra thì cô cũng biết rõ, anh muốn cho cô khắc sâu thể nghiệm việc bắt xe buýt khổ cực như thế nào tiếp theo là nên từ chức về nhà làm bà nội trợ.
Nhưng chỉ với một điểm này thôi thì cô không thể thỏa hiệp.