Cảnh Sát, Không Được Nhúc Nhích

Chương 2: JQ thứ hai




Không ngoài dự liệu, lúc tỉnh lại lần nữa đã là vào buổi trưa. Cô vuốt vuốt cái hông muốn đứt rời của mình thầm rủa cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này. Nhưng anh đi đâu mất rồi? Bên cạnh chỗ cô nằm đã trống không, khắp phòng ngủ cũng không thấy bóng dáng.

Chẳng lẽ là ngoan ngoãn đi nấu cơm? Cô đang định khen ngợi thì giọng nói quyến rũ của anh từ phòng tắm truyền đến: "Thế nào? Nhanh vậy mà đã nhớ đến anh?"

Cô nuốt nuốt nước bọt, người này nhất định là cố ý, tuyệt đối cố ý. Anh nghiêng người dựa vào khung cửa hướng về cô mà nói pha chút trêu chọc. Vạt áo choàng tắm màu xám tro mở rộng, đàn ông bây giờ không phải thích có lồng ngực màu đồng sao? Anh thì ngược lại bởi vì hàng năm phải vận động nhiều mà làn da có chút ngăm đen, lồng ngực rắn chắc co dãn. Giọt nước men theo lọn tóc rơi trên ngực, chầm chậm chảy xuống. Cô nghe thấy mình nuốt nước bọt liền quay mặt đi, dĩ nhiên cô không phải bởi vì xấu hổ mới quay mặt, cô chỉ không muốn người đàn ông đắc ý mà thôi. Đàn ông mà, bạn mà nhìn anh ta với ánh mắt sùng bái sẽ làm anh ta tự mãn ngay, cho nên ..., cô thức thời dừng lại đúng lúc không thèm nhìn anh nữa.

Hoắc Sở Kiệt thấy cô không nhìn mình liền bước tới. Cô liếc mắt thấy anh hất hất đầu, không kịp hô một tiếng"lạnh" thì những giọt nước lạnh lẽo đã trượt qua cổ vào người cô trong khi cô còn chưa kịp mặc quần áo. Cô rúc vào chăn rồi hét lên: "Hoắc Sở Kiệt, anh con mẹ nó thật không có lương tâm mà."

Anh không để ý nhún vai, lông mày anh tuấn nhếch lên, cất giọng êm ái làm cô chỉ muốn đánh: "Để cho em tỉnh lại, giữa trưa rồi mà còn tỏ vẻ háo sắc."

Cô giận dữ, cô háo sắc thì sao, có gì liên can tới anh chứ. Cô nhìn anh rồi hừ mũi: "Thoả mãn rồi thì chạy về phòng của anh đi, đừng có làm phiền bà đây."

Thế nhưng anh lại nhìn cô cười như có như không, không thấy buồn phiền chút nào. Ngược lại mấy phút sau cô đã không chịu nổi đá đá anh: "Cha mẹ em nói rằng cuối tuần sẽ đến đây, anh xem. . . . . ."

"Đến thì cứ đến thôi, thời gian này trong đội cũng không có nhiệm vụ gì, nếu em bận thì để anh đưa bọn họ đi tham quan."

Cô thật ra rất muốn xem bộ dạng của anh nổi điên lên, đây có lẽ là hứng thú tệ hại của cô, anh giận giữ thì trái lại cô càng sung sướng. Vì vậy cô nghiêm túc theo dõi anh, nhìn anh chằm chằm, rốt cuộc vẻ mặt lạnh nhạt của anh từ từ thả lỏng. Cô cho là anh đã thua rồi, thế nhưng anh lại nhếch môi cười với cô, khuôn mặt lạnh lùng quyến rũ trông thật đẹp trai. Trái tim nhỏ bé của cô đột nhiên run lên, không kìm được tức giận, cô đâu phải là đối thủ của anh. Cô bĩu môi, không để ý đến anh nữa.

Cô ở trong chăn ấm oán thầm Hoắc Sở Kiệt lần nữa, đúng lúc này bụng lại kêu lên "ùng ục ùng ục", nghĩ đến một màn kia lúc sáng sớm, cô liền tức giận nhìn anh. Hoắc Sở Kiệt khua khua tay, đột nhiên cúi người áp sát cô, may là trái tim của cô vẫn hoạt động tốt không lại bị anh kích thích, vì vậy mà khí thế cũng yếu đi mấy phần. Cô ôm góc chăn cất giọng có chút không phù hợp với phong cách hung hãn của mình : "Anh muốn làm gì?"

Hoắc Sở Kiệt lại cười hết sức quỷ dị, rồi nói bên tai cô: "Trên người em hôi chết, đi tắm đi, sau đó xuống nhà ăn cơm."

"Anh anh anh. . . . . ." Cô chỉ vào anh, đây là do ai tạo thành như vậy, lại còn muốn chê cô.

Tự dưng thấy trước ngực trống trơn, sau đó cô bị anh ngang nhiên ôm lên, cơ thể cô đang trần trụi như vậy nói thế nào cũng phải dè dặt một chút . Mắt cô rũ xuống rúc vào trong lòng anh. Lúc co người lại bàn tay cô liền đặt trên ngực anh, quả nhiên là cảm xúc rắn chắc co dãn thật tốt, anh rụt người lại cắt đứt hành động sỗ sàng của cô. Vừa lúc đến cửa phòng tắm, cô liền tuột xuống, bước vào đóng phanh cửa lại.

Người đàn ông này mặc dù hành hạ cô một đêm lại thêm sáng sớm hôm nay nữa, coi như vẫn có chút lương tâm — cô chợt nghĩ như vậy lúc ngâm mình trong bồn nước nóng. Dưới tác dụng của tinh dầu hoa hồng cô cảm thấy buồn ngủ. Trong thoáng chốc giống như nghe được tiếng của Hoắc Sở Kiệt ở bên ngoài nói có người tìm, cô hàm hồ đáp một tiếng.

Không biết là qua bao lâu, một cánh tay khoác lên ngang hông cô nắn bóp, sức lực vừa phải, làm cảm giác đau nhức giảm đi mấy phần. Cô thoải mái"Ưm" một tiếng, đổi tư thế tính tiếp tục ngủ bù. Hoắc Sở Kiệt liền ghé vào lỗ tai của cô nói: "nước lạnh rồi."

Cô bất mãn cau mày, không để ý tới anh. Sau một giây kế tiếp anh lại lên tiếng, lời này làm cho cô cả kinh mở mắt ra, anh nói: "Quý Quân vừa đến, đang đợi em ở dưới."

Quý Quân, hai chữ này vang lên trong đầu cô một lần, rồi lại một lần nữa. Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, vội vàng nhìn Hoắc Sở Kiệt, sắc mặt anh vẫn bình thường, chỉ là trong mắt có nét kì quái, cô lo lắng cúi đầu xuống. Thế nhưng anh lại kéo cô lên lau người cho cô, sau đó ôm cô trở về phòng ngủ, giúp cô mặc quần áo. Đầu ngón tay thô ráp của anh bận rộn ở sau lưng cô, vụng về lại đặc biệt ấm áp, cô gỡ tay anh ra: "Xem cái tay chỉ biết cầm súng của anh sao mà lại đi làm công việc này được chứ? Nếu truyền ra ngoài kia thì không biết cấp dưới cười anh thế nào."

Tuy là nói như vậy nhưng trong lòng cô lại thấy ngọt ngào. Nhanh chóng cài xong khuy áo ngực, mặc xong quần áo ở nhà, búi tóc lên. Cô nhìn vào gương, trước gương là một cô gái có gương mặt dịu dàng thanh tú, đang mỉm cười. Tay cô vẫy vẫy Hoắc Sở Kiệt rồi lên tiếng: "Đi thôi, cùng đi đón khách nào."

Anh tiến lên ôm lấy cô...cô thấy trong mắt anh lóe lên vui mừng, đúng là chỉ có cô hiểu tâm tình anh, cô toét miệng cười phô ra hàm trắng đều tăm tắp. Nhưng vậy thì có quan hệ gì đâu? Gương mặt của người đàn ông này lúc nào cũng lạnh lùng khó coi ngay cả chân mày cũng không buồn chau.

Cô khoác tay anh, thể hiện một bộ dáng vui vẻ hạnh phúc nhưng khi nhìn thấy Quý Quân do dự từ sofa đứng lên thì tinh thần phấn chấn trên mặt cô đột nhiên trầm xuống. Nếu cứ như vậy sẽ không thể giấu nổi tâm tình, dù thế nào cô cũng đã 28 tuổi rồi cũng không thể giống như trước kia được.

Hoắc Sở Kiệt cùng cô ngồi xuống đối diện với Quý Quân, rồi bảo Quý Quân ngồi xuống nói chuyện. Trong nháy mắt cô liền cảm nhận được có một nguồn khí lực mạnh mẽ vây lấy, người đàn ông này đi đến chỗ nào cũng không thay đổi được sắc mặt lạnh lùng.

Cô đi vào bếp rót ly trà nóng mang đến trước mặt Quý Quân, mắt dò xét Hoắc Sở Kiệt, anh có hiểu đạo lý tiếp khách không vậy? Người này dù thế nào cũng mang tiếng là cảnh sát, là đầy tớ của nhân dân. Hoắc Sở Kiệt không nhìn đến ánh mắt trách móc của cô, dựa vào ghế rảnh rang xem phim.

"Tiểu Quân anh đã trở về rồi, thoáng một cái đã đi được ba năm."

Quý Quân từ lúc vào vẫn luôn nhìn cô chăm chú, ánh mắt hết sức nóng bỏng làm cho cô bối rối.

Từ lúc bọn họ chia tay, cũng đã hơn ba năm.

Quý Quân nói: "ừ, cảm thấy nhớ nhà rồi, anh nghĩ. . . . . ."

Quý Quân vẫn nhìn cô chằm chằm, muốn nói lại thôi. Người đàn ông này đúng là phiền chán, cô cũng không nóng không lạnh liền nói tiếp:"Vậy là anh đã tốt nghiệp thạc sĩ rồi, vinh quy bái tổ.Tốt quá rồi, mẹ anh rốt cuộc cũng có những tháng ngày sung sướng."

Quý Quân nghe thấy cô nói đến mẹ của anh ta, mặt cứng lại, trong lòng cô cũng không thấy thoải mái gì. Tay phải của Hoắc Sở Kiệt đang xoa bóp lưng giúp cô, làm cô cảm thấy trong lòng được an ủi đôi chút.

Quý Quân nói: "Sơn Chi, thật xin lỗi."

Người trong nhà hay gọi cô là Nam Nam, Tống Thần thì gọi tên đầy đủ của cô, còn Sở Kiệt lại gọi cô là bảo bối. Trong đám người mà bọn họ quen trước đây đều bắt chước Quý Quân gọi cô là Sơn Chi. Ngày trước anh luôn nói cô thật giống như hoa sơn chi thanh thuần, tinh khiết, thật trùng với ý tưởng của cha mẹ cô. Nhưng qua nhiều năm không có ai gọi cô như vậy nhất thời thật không quen, cô nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Sở Kiệt, ánh mắt của anh vẫn dán lên màn ảnh. Cô bỗng nhiên muốn nghe cái giọng trấm ấm gọi cô là: "Bảo bối" .

"Quý Quân, anh có lỗi gì đâu. Làm người ai chẳng muốn vươn đến vị trí cao hơn, anh không có gì đáng trách cả ."

Cô muốn thăm dò tâm trạng của Quý Quân một lần nữa vì thế mà bày ra một dáng vẻ dịu dàng, tao nhã muốn làm cho anh ta hối hận lúc đầu đã buông tay cô. Nhưng mà, cô đã nhiều năm không có thục nữ như vậy. Ha ha, xem ra ở cùng với người đàn ông Hoắc Sở Kiệt kia mưa dầm thấm đất, cô thật sự luyện được một trái tim sắt đá, từ trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ đã lột xác thành công.

Vì vậy cô vừa nắm tay lão Hoắc vừa hướng Quý Quân nói: "Trước kia còn trẻ con, không hiểu chuyện. Chỉ là làm người ai cũng phải lớn lên, hôm nay em đã là người phụ nữ trưởng thành rồi."

Quý Quân nghe được cô nói như vậy, sắc mặt chợt tái đi, cô nắm chặt tay Hoắc Sở Kiệt, cười châm biếm: "Tiểu Quân, bà xã của anh đâu?"

Quý Quân đột nhiên đứng lên do tốc độ quá nhanh lảo đảo một chút mới đứng vững, thốt lên khó khăn: "Anh vẫn còn độc thân. Sơn Chi, anh còn có chút việc, để lần sau anh mời em ăn cơm."

Anh chào cô một cái, cười cười rồi quay người rời đi.

Quý Quân đi rồi, nghe ra cũng không có tiếng đóng cửa nặng nề. Tính tình của anh vẫn tốt như vậy, trước sau như một, cô đối với tính cách này của anh có chút tán thưởng.

"Nghĩ gì thế?" anh bất chợt đem ôm cô vào trong ngực hỏi.

Cô đếm đến 109, đợi gần hai phút, thấy người đàn ông bên cạnh này rốt cuộc cũng nhịn không được phải lên tiếng. Trong lòng thầm dễ chịu, lại cố ý hạ thấp giọng: "Không có gì."

"Anh ta chắc là đang nhớ về mối tình đầu. Sơn Chi, làm cho anh nổi hết da gà."

Hoắc Sở Kiệt ném điều khiển ti vi lên khay trà, dùng sức cấu cấu ở bên hông cô.

Cô tốt bụng cúi đầu không để ý đến anh, ai bảo mới vừa rồi anh còn lạnh lùng như vậy. Hừ, cũng không phải là anh giả vờ chứ.

"Đã là con dâu nhà họ Hoắc thì phải tuân thủ theo tam tòng tứ đức ."

"Này, Hoắc Sở Kiệt, anh có thừa nhận là anh đang ghen không." Cô nhếch cằm lên nhìn kiêu ngạo như chim Khổng Tước, thật ra thì cô muốn nói mình giống như máy bay chiến đấu hơn. Vốn là đang buồn cười lại phải nhịn thật khó chịu, hay là thôi đi.

Cô liếc anh, anh đang lẳng lặng nhìn cô, trong mắt rõ ràng mang ý khiêu khích. Qua một lúc, thấy cô không duy trì nổi nữa, Hoắc Sở Kiệt lại nhếch nhếch môi. Cô cho là anh lên tiếng đả kích cô..., thế nhưng anh lại ôm cô lên đùi vỗ cái mông nhỏ của cô: "Bảo bối, anh đúng là đang ghen."

Cô toét miệng cười phô hàm răng trắng, nhưng câu nói tiếp theo của anh lại làm cho da đầu của cô căng thẳng: "Cô dâu nhỏ, chúng mình đi đăng ký đi. Rốt cuộc cũng phải danh chính ngôn thuận rồi, nếu không thì thật có lỗi với sức lực đã bỏ ra của lão nhị nhà anh."

Cô cười tươi ghé vào ngực Hoắc Sở Kiệt, lời nói của lão Hoắc nhà cô một khi đã nói ra mà không làm cho người khác chết vì kinh ngạc thì cũng kể hơi uổng phí, cô giơ ngón tay cái lên, anh và thiên lôi Tống thật không kém cạnh là mấy.

Đúng rồi, quên giới thiệu, cô bây giờ 28 tuổi, mà anh lại là lão già bốn mươi. Anh là đội trưởng đội hình cảnh, cho nên cô bình thường thích gọi anh là lão Hoắc, thời điểm tức giận thì cô sẽ gọi tên đầy đủ của anh, ba chữ thật kêu— Hoắc Sở Kiệt!