Cảnh Sát Hình Sự La Phi

Chương 14: Chương 14: Chương 4: BỨC TRANH TỨC GIẬN (1)





Ngoài phòng bông tuyết trắng xóa như soi sáng thế giới, chỉ một cửa sổ ngăn cách, bên trong nhà lại làm cho người ta có cảm giác như Địa ngục.
Nơi phát ra loại cảm giác này chính là thi thể Không Vong đang treo ở trên xà nhà. Ông đưa mắt nhìn từ trên cao xuống cửa sổ bên dưới, giống như đang bảo vệ cánh cửa thông đến Địa Ngục.
Từ hai tuần trước Không Vong đã bắt đầu đóng cửa không ra ngoài, từ khi đó đến nay, mỗi ngày chừng sáu giờ rưỡi là Thuận Đức lại đặt thức ăn trên bệ cửa sổ, sau khi Không Vong ăn xong sẽ đem khay đồ ăn trống không đặt lại chỗ cũ. Tối hôm qua sau khi xảy ra chuyện không may, mấy hòa thượng ở nhà bếp đều xuống vách núi để cứu Trần Kiện, cơm nước cũng theo đó bị trì hoãn. Vì vậy cho đến chừng bảy giờ sáng, khi Thuận Đức đẩy cửa sổ ra thì thi thể Không Vong mới bị ba người La Phi phát hiện.
Trong một ngôi chùa nhỏ liên tục xảy ra hai vụ án mạng thần bí, La Phi bắt đầu cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc. Để xử lý những thi thể chết không rõ nguyên nhân như thế này, theo lý thuyết phải do nhân viên kỹ thuật đội hình sự đến hiện trường phát hiện án tiến hành khám nghiệm, nhưng căn cứ vào tình hình thực tế trước mắt, La Phi quyết định đi vào nhà nhìn trước một chút, dù sao mình cũng chịu trách nhiệm liên quan đến đào tạo học viên khám xét hiện trường.
Vì quan trọng nhất là phải giữ nguyên hiện trường, La Phi không có mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra, mà cẩn thận từng li từng tí bò từ bệ cửa sổ vào. Cho dù La Phi đã rèn luyện tâm lý, nhưng trong quá trình tiến vào trong căn phòng da đầu cũng không tránh khỏi chút cảm giác tê dại, dường như từ đầu đến cuối thi thể kia vẫn dùng ánh mắt khác thường dõi theo anh, để cho anh cảm thấy rất không thoải mái.

Khi La Phi từ trên cửa sổ rón ra rón rén nhảy vào trong phòng, bất kể từ cảm quan hay giác quan mà nói, anh đều giống như tiến vào một cái thế giới khác. Trong nhà là một mảnh yên tĩnh, ánh sáng vô cùng mờ ảo, ẩm ướt, âm u lạnh lẽo, trong không khí tràn ngập một mùi hương nhàn nhạt quái dị. Mà mùi này vô cùng đặc biệt, vừa giống như mùi dược liệu, vừa giống như mùi thuốc lá thấp kém nào đó, La Phi quan sát khắp mọi nơi, một góc phòng có vài lư hương trên đó đựng đầy tro bụi, thoạt nhìn đây là nơi duy nhất có khả năng phát ra mùi hương.
Phòng ốc theo kiểu cũ có giàn khung làm bằng gỗ, ở chính giữa có một cây xà nhà vắt ngang. Thi thể Không Vong bị treo ở gốc cây trên xà nhà. Dưới chân thi thể có một băng ghế ngồi bị đá ngã, ít nhất từ bên ngoài nhìn vào, người chết là thắt cổ tự tử.
Trong những việc đã trải qua ở trước kia, La Phi cũng đã gặp qua một vài thi thể, có độ thối rữa cao, cũng có không hoàn chỉnh không đầy đủ, nhưng chưa bao giờ gặp qua một thi thể giống như lần này vậy, mang đến cho anh cảm giác kinh khủng mãnh liệt như thế. Có lẽ bản thân thi thể cũng không phải nguyên nhân kinh khủng, dù người treo ở trên xà nhà này còn sống, cũng đủ làm cho người ta không dám đến gần.
Nếu như không phải tàn tật bẩm sinh, như vậy chắc chắn khi còn sống người đó phải trải qua một chuyện nào đó ngoài ý muốn làm cho người ta sợ hãi. Lần ngoài ý muốn này khiến cho cột sống và thần kinh của ông hứng chịu tổn thương nghiêm trọng. Ông cong lưng, cơ mặt và ngũ quan vặn vẹo đến khó có thể tin. Đáng sợ hơn nữa là cặp mặt ông trợn trừng lên.
Mặc dù người đã chết, nhưng hai mắt của ông vẫn cứ như còn sống. Con ngươi hiện đầy tia máu lồi ra bên ngoài, trừng mắt nhìn xuống phía dưới, con mắt đỏ tươi này, tựa như một ngọn lửa bùng cháy – ngọn lửa phẫn nộ.
Đúng, phẫn nộ! Đây chính là cảm giác mãnh liệt nhất mà sau khi Không Vong chết đã truyền lại cho La Phi. Nếu quả thật tồn tại một thế giới khác, linh hồn Không Vong nhất định không có nghỉ ngơi, mà trở thành linh hồn người chết hung ác nhất.
La Phi và người chết Không Vong nhìn nhau, cái loại phẫn nộ đó giống như một cơn gió lạnh thổi vào trong lòng anh, để cho anh vừa run sợ, cũng cho anh vừa có loại xúc động mãnh liệt quyết tâm đi tìm kiếm nguồn gốc sự phẫn nộ này.

Phẫn nộ này và bức vẽ tên ‘Bức tranh tức giận’ kia có phải có gì đó liên quan bên trong không?
Trước mắt La Phi không thể nào hiểu rõ đáp án trong đó, nhưng dường như anh đã có thể đoán được một chút: Không Vong không phải tự sát.
Người uất ức sẽ tự sát, người tuyệt vọng sẽ tự sát, người đau khổ sẽ tự sát, nhưng người phẫn nộ tuyệt đối sẽ không tự sát.
Mặc dù phán đoán như vậy rất chủ quan không có đủ bằng chứng làm căn cứ kết luận, nhưng La Phi có lòng tin tương đối vào trực giác của mình. Hiện tại điều anh phải làm, chính là đi tìm một chứng cớ có thể duy trì suy nghĩ đó.
La Phi kéo một băng ghế ngồi khác từ bên giường đến, sau đó đứng lên trên dán chặt vào thi thể. Lúc này vóc dáng người chết hơi lùn, do đó La Phi phải hơi cúi người xuống mới tạo thành đường thẳng với đỉnh đầu người chết. Trong nháy mắt này, La Phi giống như đột nhiên phát hiện ra chuyện gì đó kỳ quái, anh đưa lỗ mũi đến bên đầu người chết, khẽ ngửi thật sâu.

Không sai! Mùi hương cổ quái tràn ngập khắp căn phòng, lại phát ra từ thi thể Không Vong.
La Phi trầm tư một chút, không có cách nào phát đoán được mùi hương này có ý nghĩa gì. Tóm lại, chắc chắn là thi thể không thể nào tự biến hóa sinh ra mùi, cũng không liên quan đến mùi do cơ thể không tắm rửa một thời gian dài sinh ra.
La Phi không quan tâm mùi này có liên quan đến chuyện của mình hay không, không có chút đầu mối nào làm rõ nguyên nhân nó đến, chỉ có thể tạm thời đem nỗi băn khoăn này để qua một bên. Anh bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ quan sát tình trạng khắp người thi thể, và dựa theo đó làm ra một vài phán đoán tương ứng.