Cảnh Năm Biết Bao Lâu

Chương 13




Tối đến, hắn kiên quyết ngủ ở tròng khách, không chịu đi tìm khách sạn, chắc là sợ tôi lại chạy trốn. Tôi mặc kệ hắn, ném cho hắn một cái gối bông, bảo hắn ra ghế sô pha ngủ,

Ghế sô pha trong phòng khách rất ngắn, vóc dáng hắn lớn như vậy, chỉ có thể cuộn người lại. Tôi đoán nhất định hắn không thấy thoải mái, vì hắn không ngủ, tôi cũng không ngủ được. Tôi còn ăn no căng, có thể ngủ được sao? Tuy Lục Dữ Giang ngàn dặm xa xôi ôm gấu bông của tôi tới đây, tôi vẫn nghĩ sau khi ly hôn hắn sẽ ném nó đi, không ngờ hắn còn giữ. Tôi hỏi hắn: “Con gấu này anh chưa ném đi sao?” Dường như hắn tức giận: “Không ném.”

Hắn giữ con gấu này làm gì? Tôi không nhịn được suy nghĩ miên man, tuy rằng ôm gấu tôi vẫn không ngủ được. Nhưng sủi cảo Lục Dữ Giang làm ngon lắm, trước đây sao tôi không phát hiện ra tay nghề của hắn nhỉ? Không ngờ rằng hắn cũng giống anh rể, toàn tài nha.

Không ngủ được đành ngồi dậy, chạy tới phòng khách nói chuyện phiếm với Lục Dữ Giang: “Anh làm sao mà tìm được tôi?”

Chuyện quan trọng như vậy mà vừa nãy tôi lại quên hỏi, có thể thấy rằng trí nhớ của tôi gần đây giảm xuống, không biết có liên quan tới đứa bé trong bụng không, hay là liên quan tới khối u trong đầu? Đương nhiên tôi phải bảo vệ đứa bé trong bụng, nên sẽ quy hết tội trang cho khối u trên đầu. Tuy rằng trước mắt nó không có dấu hiệu gì, nhưng nó chính là tên đầu sỏ gây nên mọi chuyện, nếu không có nó, có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy sao?

Kết quả Lục Dữ Giang nhắm mắt nói: “Không nói cho em.”

Ngoài dự kiến, đêm nay tôi ngủ rất ngon, không biết là bởi vì nắm chắc thắng lợi hay vì sủi cảo ngon thơm của Lục Dữ Giang. Dù sao tôi ngọt ngào ngủ, đến khi tỉnh dậy, trời đã sáng.

Đến khi tôi đánh răng xong đi ra, vậy mà Lục Dữ Giang đã chuẩn bị điểm tâm xong hết. Xem ra thực sự muốn so tài cùng thịt kho tàu của anh rể, chỉ là điểm tâm thôi, hắn đã chiên trứng, làm ấm sữa, chuẩn bị cháo, xuống lầu dưới mua bánh bao cho tôi, còn chú ý bật lò sưởi ấm áp.

Tôi không phụ công sức của hắn, ăn hết toàn bộ.

Hắn cũng không giật mình với sức ăn của tôi, chỉ giúp tôi xách túi, đi đến bệnh viện.

Nơi này cách bệnh viện rất gần, tất cả mọi người tới khoa phụ sản khám bệnh đều có người đi cùng. Tôi cảm thấy lần này rất hãnh diện, lần trước tới một mình, khiến người khác đều nhìn tôi với ánh mắt khác thường, hôm nay tôi cũng có người đi cùng rồi.

Tôi đặc biệt yêu cầu siêu âm B[1], tôi nói; ‘Trước đây chưa từng làm, tôi có hơi lo lắng.’’

[1]Siêu âm B: Siêu âm B là dùng thiết bị sóng siêu âm để kiểm tra chẩn đoán bệnh

Thật ra tôi giả bộ hoảng sợ thôi, khi đứa bé còn nhỏ hơn đã thử siêu âm một lần. Nhưng hôm nay tôi có chuẩn bị mà tới, bác sĩ đã đồng ý, đưa cho tôi một cái đơn kiểm tra.

Phụ sản siêu âm B người nhà cũng có thể đi vào. Lần này vận may không tồi, khám cho tôi là một nữ bác sĩ rất thân thiện, đối với phụ nữ có thai tốt lắm. Tôi quấn lấy cô ấy hỏi đông hỏi tây, lộ vẻ con mẹ nó thật hiếu kì. Cô ấy vô cùng kiên nhẫn chỉ cho tôi coi: “Đây là đầu của đứa bé, đây là cánh tay của đứa bé, đây là trái tim của đứa bé…”

Con tôi đã thành hình rồi, từ màn hình có thể nhìn được hình dáng của nó, nhất là trái tim, từng nhịp từng nhịp, thình thịch, mạnh mẽ giống như đang tuyên bố một điều gì đó. Tôi nhìn trộm Lục Dữ Giang, hắn cũng đang nhìn tới mê mẩn, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, như muốn chui vào trong màn hình luôn, mà nhịp tim đứa bé như là ánh sáng ngôi sao, tất cả mọi ánh nhìn đều đặt vào nó. Tôi trộm cười vui vẻ. Cuối cùng nữ bác sĩ đưa báo cáo cho chúng tôi, trên đó có một bức đóng dấu ảnh chụp, có thể thấy được hình dáng mờ mờ ảo ảo của đứa bé, cuộn tròn nơi đó như con ếch con. Cô ấy cười nói: “Cái này có thể cất làm kỉ niệm, đây là ảnh chụp đầu tiên của đứa bé!”

Lục Dữ Giang cầm báo cáo trong tay, giống như đang cầm thứ trân bảo nhất, tôi nhìn hắn ngay cả cười cũng không rõ ràng.

Tôi kéo hắn lên lầu, hắn cũng không hỏi gì tôi, cứ mất hồn mất vía đi phía sau, tôi chỉ biết linh hồn hắn đã bị những tiếng thình thịch đi kéo đi rồi.

Tôi dẫn hắn tới phòng sinh của khoa nhi, cách một tấm thủy tinh lớn có thể nhìn thấy rất nhiều trẻ con, một loạt được đặt ngủ trong từng ngăn ấm áp, nhỏ như vậy, mỗi đứa trẻ còn không có bình sữa. Nhưng có đứa khóc, có đừa ngủ im re, có đứa mở đôi mắt to tròn.

Đã lâu rồi tôi mới tới phòng thủy tinh này, lần trước cũng không muốn rời đi. Lục Dữ Giang cũng bất động rồi hứng khởi chỉ vào thủy tinh gọi tôi: “Em xem kìa, đứa bé kia còn đang quơ nắm tay đấy, còn đây nữa, ôi nó đang ngáp! Bé quá! Em nhìn cái miệng nó đang há ra kìa, thú vị thật!”

Tôi và hắn nhoài người trên kính thủy tinh, nhìn những thiên sứ nho nhỏ này, chúng đều là lễ vật đẹp nhất mà trời xanh ban cho loài người. Đứng ở đây, trái tim tôi đã tan chảy, tôi nghĩ tới đứa bé trong bụng tôi. Hiện tại không chỉ đầu nó to hơn, mà mọi thứ của con đều phát triển, có tay, có chân, còn có trái tim của con, qua mấy tháng nữa thôi, nó có thể cất tiếng khóc chào đời, giống như tất cả đứa trẻ ở đây, bước chân vào thế giới này, khiến tôi mừng rỡ vô vàn.

Lục Dữ Giang quay đầu lại cười với tôi, sau đó dịu dàng nắm tay tôi, dần tiến lên phía trước, những khuân mặt cách một tấm kính này đều đáng yêu đến thế. Cho tới khi có hộ lí đi ngang qua, có lòng tốt hỏi chúng tôi: “Là tới nhìn đứa bé sao? Giường của hai người là giường thứ mấy? Có bảng nhận biết không, tôi có thể ôm bé ra đây cho hai người nhìn.”

Lúc này Lục Dữ Giang cực kì ngại ngùng, cười với hộ lí: “Không phải, bà xã nhà tôi còn chưa sinh, cô ấy vừa mang thai bốn tháng.” Hắn nắm chặt tay tôi, hơi ngượng nói: “Chúng tôi chỉ muốn nhìn…”

Hộ lí cũng vô cùng hiểu biết: “Không sao, sắp làm ba mẹ ai cũng kích động như vậy đó.”

Tôi cảm thấy về cơ bản Lục Dữ Giang đã bị tôi thu gọn. Đây là tuyệt chiêu của tôi, đánh vào tình cảm. Để hắn nghe nhịp tim của con, lại nhìn những khuân mặt nhỏ bé của những đứa trẻ khác, hắn sao có thể nhẫn tâm muốn bỏ đi con của chính mình được nữa?

Đúng vậy, tôi đã động đến tình cảm, đừng nghĩ rằng chỉ có mỗi tác giả viết truyện mới biết điều này, tôi cũng biết đó, hơn nữa tôi có thể đánh vào tâm tình khiến nội dung vở kịch phát triển theo chiều hướng tốt. Hừ hừ, còn hơn mẹ kế chỉ biết ngược tình người ta, chẳng lẽ không phải bậc cao cấp sao?

Trên đường về nhà, Lục Dữ Giang nắm tay tôi, chậm rãi dắt tôi theo, cuối cùng hắn nói: “Cảnh Tri, tôi vẫn luôn lo lắng cho cơ thể em, tôi không muốn em phải mạo hiểm lớn như vậy, nhưng hôm nay, khi chúng ta nhìn thấy đứa trẻ, mặt em bừng sáng rực rỡ, tôi chưa từng thấy em như vậy. Tôi nghĩ có lẽ đấy gọi là ánh sáng tình mẹ, không giống em của ngày trước. Nếu em kiên trì muốn giữ lại đứa bé này, tôi sẽ không phản đối nữa. Nhưng tôi mong em cân nhắc suy nghĩ thật kĩ, bởi vì tôi, không muốn mất em.”

Không thể không thừa nhận, Lục Dữ Giang nói mấy lời tâm tình ấy rất bùi tai, dù hắn chỉ nói một câu – à mà không, chỉ nói nửa câu thôi, tôi đã rất vui rồi: “Lục Dữ Giang, anh yêu tôi từ bao giờ?”

Sắc mặt hắn đột nhiên rất kì lạ, đánh trống lảng nói: “Trưa nay em muốn ăn gì? Thịt kho tàu nhé?”

Tôi lớn tiếng hỏi: “Rốt cuộc khi nào anh bắt đầu yêu tôi?”

Hắn thẹn quá hóa giận: “Loại chuyện này có thể nói trên đường sao? Về nhà nói sau!”

“Hóa ra anh chưa từng yêu tôi…” Tôi sắp khóc: “Anh cũng không thích đứa bé trong bụng tôi…”

“Ai nói vậy chứ?”

“Anh vẫn luôn lừa dối tôi, ngay cả chuyện tôi bị bệnh lớn tới vậy cũng giấu tôi, còn hại tôi phải chạy trốn…”

“Không phải tôi như vậy, hơn nữa sau đó tôi cũng giải thích với em rồi mà, em tha thứ cho tôi đi…”

“Giải thích mà có ích thì cảnh sát tồn tại làm gì?” Tôi gây sự: “Anh còn bắt tôi phải li hôn với anh, hơn nữa không chia cho tôi một phần tài sản nào hết, ngay cả căn nhà chúng ta cùng mua, anh cũng tính toán…”

“Là em buộc tôi ly hôn đấy chứ, còn chuyện căn nhà, không phải là vì tôi muốn buộc em ở lại đó sao, mới đề xuất điều khoản ấy cho luật sư. Em nhìn xem tôi còn giữ lại cả gấu bông cho em, tôi lo sau này em không ngủ được…”

Rốt cục cũng lỡ miệng nói ra, tôi đã nghĩ không biết thằng cha luật sư nào mà táng tận lương tâm đến thế, ngay cả một nửa quyền sở hữu căn nhà cũng quy định hà khắc, hóa ra là tên khốn này làm chuyện tốt!

Tôi đỡ eo hùng hổ nói với hắn: “Lục Dữ Giang, chúng ta kết thúc rồi. Đứa bé này không liên quan đến anh. Anh đi mà sinh với “Cao Câu Lệ” kia đi, chúng ta đã sớm li hôn, hai bên từ bỏ. Hiện tại anh đi đường Dương Quan của anh, tôi đi cầu độc mộc của tôi!”

Nhắc tới “Cao Câu Lệ” kia, Lục Dữ Giang cũng không dám mạnh miệng với tôi, cúi đầu túm tay tôi: “Đó là vì tôi bị mẹ ép buộc, đành phải tạm thời mang cái cô “Cao Câu Lệ” ấy về an ủi mẹ. Em biết mẹ có bệnh mà, chuyện chúng ta li hôn đã nói với bà, bà thiếu chút nữa phải đến bệnh viện, buộc tôi nhanh chóng tìm bạn gái, vậy nên tôi mới…”

Đê tiện! Vô sỉ!

Tôi nổi giận: “Vậy anh coi Cao Tây Lệ là cái thá gì? Đàn ông sao đều có tật xấu như thế, anh coi tình cảm của tôi và những người phụ nữ khác đều như bùn dưới lòng bàn chân, muốn vứt bỏ ra sao thì vứt bỏ, đúng không?

Hắn chỉ có thể cười khổ: “Sao em lại nói giúp cô ta…”

“Vì sao tôi không thể nói chuyện thay cô ta?” Phụ nữ sao phải kiếm chuyện với phụ nữ, tôi ghét nhất là bị đàn ông coi rẻ tình cảm. Cái gì mà anh chỉ yêu thân thể của cô ta, không yêu linh hồn cô ta, cái gì mà tình một đêm, chơi đùa cho vui, cuối cùng người tổn thương chỉ là phụ nữ!

Lục Dữ Giang nói: “Em nghĩ rằng cô ta thích tôi thật sao? Cô ta qua lại với tôi mấy tháng, lợi dụng tôi để tìm một công việc tốt, lại thăng chức tăng lương, cuối cùng còn dùng danh nghĩa của tôi muốn giở trò quỷ bên chính trị. Lần đó em tới văn phòng tôi, đúng lúc cô ta đến nhờ tôi trợ giúp, bị tôi cự tuyệt, tôi đã sớm kết thúc với cô ta rồi.”

Tôi bị đè chết cũng chưa tin, mi mắt long lanh: “Anh cùng cô ta đã mật ngọt rồi phải không, lần nào cũng là tôi gặp hai người…. Cô ta dám giẫm lên chân anh như thế, các người đã sớm không rõ trắng đen…”

Lục Dữ Giang nhìn tôi sắp khóc, cuối cùng cũng nóng nảy: “Cảnh Tri em đừng khóc nhé, không phải em cũng khiến tôi tức giận sao? Em và Trì Phi Phàm ngày nào cũng ở bên nhau, tôi có thể không tức giận sao? Tôi cùng cô ta thực sự không có gì, chỉ ăn cơm vài lần thôi. Nếu tôi lừa dối em tôi chính là chó con.”

OK!

Đường đường là Lục tổng đã gấp tới mức thề độc rồi, có lẽ không thật thì cũng cách lời thật không xa. Tất cả tin tức đều đã nằm trong tay tôi, còn chuyện này có thể từ từ thẩm tra.

Tôi nín khóc mỉm cười, vỗ nhẹ lên mặt hắn: “Diễn xong một màn đau khổ vì tình rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Một lúc lâu sau hắn mới hồi phục tinh thần, dở khóc dở cười: “Diệp Cảnh Tri, sao em có thể làm tôi sợ hãi như vậy?”

Hừ, hù dọa anh thôi đã lợi cho anh quá rồi. Đây là nể mặt đứa bé trong bụng nhé, nếu không có nó, tôi ngay cả hù dọa anh cũng chưa đủ, anh cứ chờ đi.

Tôi cau mày nói: “Ai hù dọa anh cơ? Tôi là phụ nữ có thai, cảm xúc thất thường, anh đây là đang mong tôi khóc sướt mướt đấy hả? Nếu anh đã mong vậy, tôi khóc tiếp…”

Hắn sợ tới mức dơ tay đầu hàng: “Không phải, không đâu…”

Tôi rốt cục cũng lấy con ra áp chế Lục Dữ Giang. Bây giờ hắn đối với tôi rất tốt, tôi muốn cái gì hắn mua cho tôi cái đó, tôi muốn ăn gì hắn cũng làm cái đó, cũng không cãi nhau với tôi, không quát mắng tôi. Có lẽ tôi chỉ tay, nói mặt trăng hình vuông, hắn cũng sẽ nói, đúng vậy, nhìn qua thấy có phần góc cạnh….

Chưa được hai ngày, tôi đã cảm thấy nhàm chán. Ở chung với Lục Dữ Giang như vậy quá kinh khủng, tôi thực sự không quen việc ngày nào hắn cũng đặt tôi trong lòng bàn tay, sợ tôi bị ngã, ngậm trong miệng sợ tan. Tuy tôi cảm thấy hết giận, vứt bỏ hết uất ức mấy năm qua của mình, nhưng hôm đó tâm trạng cũng không tốt, vì vậy tôi đuổi hắn về đi làm: “Anh không lo công ty anh sẽ đóng cửa à?”

“Phi phi, miệng quạ đen!”

“Nói ai đấy?”

Giọng hắn lập tức xoay tám trăm độ, vâng lời lắm: “Em đừng tức giận, tôi nói chính mình mà.”

Lại nói, việc công ti không phải còn động tới pháp luật sao? Xương cốt toàn thân tôi căng cứng, tôi cầu Lục Dữ Giang: “Anh trở về đi, em ở đây không sao đâu.”

Kết quả hắn buông lời: “Tôi tuyệt đối sẽ không để em đối mặt một mình, tôi sẽ ở bên cạnh chăm sóc em.”

Như đinh đóng cột, rất có khí phách.

Đàn ông nếu đã quyết tâm làm việc, gió tháng mười hai cũng không thể cản.

Tôi lại đề ra biện pháp khác: “Nếu không em về với anh, như vậy anh vừa có thể đi làm, tan tầm là nhìn thấy em rồi.”

“Không thể đi máy bay, nguy hiểm lắm! Càng không thể đi tàu hỏa, càng nguy hiểm hơn! Em vẫn nên ngoan ngoãn ở đây đi, chuyện công ty anh đã sắp xếp rồi. Nếu không có thể gọi ban giám đốc tại Thượng Hải, dù sao năm trước chúng ta cũng đã mở cửa tại Tam Á.”

Tôi đã quên việc hôm trước vừa kể chuyện phụ nữ sinh con trên tàu cho hắn, tâm lí hắn sợ hãi việc phụ nữ có thai đi tàu hỏa. Thậm chí hắn còn có ý nghĩ viển vông, muốn lợi dụng thân phận người nhà, đề nghị đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc thông qua luật pháp, cấm phụ nữ mang thai đi tàu hỏa tránh chuyện ngoài ý muốn. Cũng không sợ tất cả người mẹ trên đất nước đều mắng chửi hắn… quả thực là… bất trị.

Tôi buồn bực, tôi nhàm chán, tôi cả ngày nói với hắn: “Nói đi, tôi yêu em.”

Hắn rất ngoan ngoãn thật lòng: “Tôi yêu em.”

“Anh yêu em từ bao giờ?”

“Rất lâu rất lâu về trước.”

“Rốt cuộc là lâu thế nào?”

“Lâu tới nỗi có lẽ em chẳng nhớ nữa.”

Tôi vốn dĩ không bằng lòng: “Rốt cuộc là sớm thế nào?”

Hắn nói: “Khi em ném kem que vào người tôi.”

Tôi tin hắn – – – mới lạ đấy!

Bình thường hắn không cho tôi làm nhiều việc, còn không cho tôi tự đi giày, hắn mua cho tôi rất nhiều giày đé bằng có nút thắc. Mỗi lần ra ngoài hắn đều tự mình ngồi xổm xuống đi giày cho tôi, như sợ tôi cử động eo một chút cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé. Về phần ăn kiêng gì đó còn nhiều hơn, không cho tôi ăn đồ cay, nói sẽ bị nóng, mỗi ngày đều bắt tôi ăn thịt cá, nếu không sẽ là uống nước hoa quả, làm tôi giống y như gấu trúc, càng ngày càng tròn.

Về phần khám định kì, mỗi lần hắn đều lên lịch rồi ôm hình siêu âm của con về, Đối với khối u trong đầu tôi, hắn còn lo lắng hơn cả tôi, mà mỗi khi tôi lo lắng cho đứa bé trong bụng, hắn lại dịu dàng an ủi: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Mỗi lần đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra, hắn vốn dĩ không cho tôi nói chuyện với bác sĩ, hơn nữa không cho phép tôi nghĩ tới khối u trong não, chỉ cần tôi nhắc tới, hắn sẽ nói lảng sang chuyện khác.

Tôi cũng muốn tới tìm bác sĩ tâm lí, kết quả người ta trịnh trọng nói cho tôi biết: “Đây là chứng điển hình của việc người sắp làm ba thôi, đưa anh ta tới phối hợp trị liệu đi.”

Nhưng Lục Dữ Giang sống chết không đi tới bác sĩ tâm lí: “Tôi không bị bệnh.”

Anh không bệnh, nhưng tôi sắp bị anh làm cho có bệnh rồi đấy!

Cảm ơn trời đất mang thai chỉ có chín tháng, cảm ơn trời đất vì khối u trong não tôi vẫn yên ổn. Tôi chỉ biết mẹ kế viết truyện kia cũng hiểu rằng bà ta cho tôi một bệnh nan y rất khó khăn cho tôi, vì vậy bà ta cho tôi một con ngựa. Nhưng bà ta cũng không muốn tôi sống thoải mái, vì vậy có ý sắp xếp để một tên Lục Dữ Giang tới tra tấn tôi, còn tra tấn tôi tới tận đêm sắp sinh. Tới lúc tôi sắp sụp đổ, vừa muốn cãi nhau với Lục Dữ Giang, kết quả bụng tôi có động tĩnh.

Tôi đau đớn vào bệnh viện, Lục Dữ Giang đã chuẩn bị phòng bệnh từ trước. Hiện nay bệnh viện phục vụ không tồi, còn có thực đơn chọn món ăn. Cuối cùng tôi kiểm tra xong khối u trong não, nó vẫn là một hạt đậu be bé, không có dấu hiệu chuyển biến xấu. Vị giáo sư khoa não kia sợ hãi than thở: “Đây quả thật là kì tích.”

Vận may của tôi rất tốt. 10% hy vọng rơi trúng đầu tôi, tôi vừa cảm thấy hạnh phúc vừa nói với lão giáo sư: “Nếu không cố gắng, vĩnh viễn không có kì tích.”

Tôi thừa nhận bản thân mình thực sự nhát gan, tôi muốn đứa bé, cũng muốn sống, vận mệnh bắt buộc tôi phải chọn một trong hai, tôi lại bí quá hóa liều. Không ngờ tới vách núi vạn trượng cũng có thể bước qua, cái gọi là kì tích, cũng chỉ là vệt sáng hạ trần theo cách tay Thượng Đế mà thôi.

Tuy là ít, nhưng luôn có.

Chúng tôi đã sớm quyết định sẽ mổ, vì Lục Dữ Giang lo quá trình mổ sẽ rất đau đớn, sợ khối u trong đầu tôi xảy ra việc gì ngoài ý muốn. Mà tôi thì bị cảnh sinh đẻ trên tàu hỏa dọa, trong lòng có bóng ma, vì vậy biết thời biết thế, cũng đồng ý sinh mổ.

Tôi ngay cả ngày sinh dự tính của mình cũng không biết, bởi vì tôi đã quên ngày “đèn đỏ” của mình, may mà Lục Dữ Giang nhớ rõ, bác sĩ mới có thể tính ra, không nghĩ tới tiểu bảo bối lại gấp đến thế, trước một tuần đã muốn chui ra. Nhưng tôi khâm phục nhất vẫn là Lục Dữ Giang, tối hôm nay tôi ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy bụng có hơi không thoải mái, hắn đột nhiên giật mình đứng dậy, hỏi tôi: “Có phải sắp sinh không vậy? Chúng ta đi bệnh viện đi!”

Thạt không biết làm sao hắn có thể biết được. Người đàn ông này nắm rõ mọi việc của tôi trong lòng bàn tay, không uổng công tôi thua hắn nhiều năm như vậy, biết người biết ta, tôi thắng hắn mới là lạ.

Sinh mổ chỉ là phẫu thuật nhỏ, bác sĩ cũng không cho tôi dùng nhiều thuốc mê, chỉ chốc lát sau tôi chợt nghe tiếng trẻ con khóc, tôi muốn nhìn đứa bé: “Con tôi đâu?”

“Cô và đứa bé đều gấp như nhau thế, chúng tôi vừa mổ nó đã quơ nắm tay muốn chui ra, làm hại chúng tôi đành phải mau chóng kéo nó ra.” Bác sĩ vừa nói qua loa vừa ôm đứa bé cho tôi nhìn: “Nào, hôn một cái đi.”

Tôi nằm trên bàn phẫu thuật, chỉ có thể nhìn mơ hồ khuân mặt nhỏ bé của con. Vốn dĩ tôi không thể nhìn rõ bộ dáng nó, chỉ thấy cái miệng nhỏ đang khóc thật to. Tôi không biết vì sao lại rơi nước mắt, thân thể đứa bé, thật mềm mại, thật thơm. Đây là con tôi, đây là bảo bối của tôi, tới tận hôm nay tôi mới nhìn thấy nó, tôi liều mình sinh đứa bé. Chưa đợi tôi nhìn đủ, bác sĩ đã ôm đứa bé đi.

Mổ lấy đứa bé ra không lâu, nhưng thời gian khâu bụng lại rất dài, đây là cảm thụ duy nhất của tôi.

Ra khỏi phòng phẫu thuật tôi mới biết mình sinh được một bé gái, bảy cân sáu. Vừa ra khỏi phòng phẫu thuật đã thấy Lục Dữ Giang đứng đó, vừa giúp đẩy giường bệnh vừa nói với tôi: “Con gái rất xinh đẹp, giống em lắm.”

Tới tận bây giờ tôi cũng không cảm nhận được nét đẹp của mình, nhưng giờ phút này tôi tin hắn, bởi vì hắn nắm tay tôi, lòng bàn tay hắn đầy mồ hôi, trên trán cũng đều là mồ hôi, hắn ở bên ngoài chắc chắn lo lắng hơn cả tôi trong phòng phẫu thuật. Hắn cúi đầu hôn trán tôi, nhưng lại có hai giọt nóng hổi rơi giữa mi mắt. Ngẩng mặt, trong mắt hắn vương nước mắt, tôi cảm động đã nói: “Hay sau này chúng ta sinh con trai nhé, nhà anh đã năm đời độc đinh rồi mà!”

Kết quả hắn lập tức biến sắc, quát tôi: “Không được nghĩ nữa!”

Không có nhân tính!