Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 72: Nửa đêm có người bò lên giường




Nửa đêm, khi bị một cặp mắt nhìn gắt gao, chằm chằm, ai cũng phải tỉnh lại đúng không? !

Nửa đêm, Lưu Mật Nhi trằn trọc, không ngủ được.

Bỗng nhiên, có một đôi mắt tập trung, chăm chú nhìn nàng, ánh mắt nóng bỏng khiến cho nàng mở to mắt, lùi người về phía chân giường.

"Ai ở đây vậy?"

Trong phòng yên tĩnh mà lạnh lùng, một cơn gió mát lành thổi qua khiến màn giường hơi lay động, trái tim Lưu Mật Nhi vừa trở về chỗ cũ, nàng run run mở miệng, "Rốt cục là ai vậy?"

Chờ mãi không thấy ai đáp lại, Lưu Mật Nhi đánh bạo, thò tay chậm rãi vén màn giường lên.

Ngay lập tức, nàng bị một lực mạnh mẽ kéo ra ngoài, sau trận hoa mắt chóng mặt, Lưu Mật Nhi bị người ta đè lên. Theo bản

năng, nàng muốn vùng vẫy, nhưng vì mùi hương quen thuộc của người kia mà nàng chậm rãi thả lỏng.

Môi mòng cực nóng, an ủi làn da nóng bỏng của nàng. Nụ hôn thương tiếc trải từ tóc nàng, sau tai, cổ, cuối cùng chạm vào môi đỏ mọng của nàng.

Không biết vì sao, Lưu Mật Nhi cảm thấy mũi đau xót, nước mắt theo khóe mắt chậm rãi rơi xuống, biến mất trong làn tóc mai và lỗ tai của nàng. Khổ sở nghẹn ngào được người ngậm vào trong miệng, nơi quấn quýt răng môi của hai người tập trung mọi cảm giác của nàng.

Dần dần, nụ hôn không thể thỏa mãn cảm giác của người nằm trên nàng, bàn tay to, dày vuốt ve, an ủi thân thể nàng vô cùng vội vàng.

Trong lúc hai người dây dưa, quấn quýt hôn nhau, quần áo đã bị ném ra khỏi màn giường từ lúc nào chẳng ai hay, cơ thể nóng bỏng cọ sát, khiến cả hai người đều há miệng ngâm khẽ.

Hắn than nhẹ, chậm rãi nâng cao mông tròn của nàng, hướng về nơi đang hưng phấn đứng thẳng, trong từng cử động nhịp nhàng, bốn cánh môi vẫn triền miên quấn quýt không hề có ý định tách ra. Dường như nụ hôn là chưa đủ, môi lưỡi của hắn và nàng dây chưa chặt chẽ, thăm dò lẫn nhau...

Cuối cùng, hắn chậm rãi đi vào nơi khít khao trong cơ thể nàng, cảm giác trơn mịn như tơ khiến hắn cất tiếng nỉ non thỏa mãn, đôi tay lớn vội vàng ôm thân thể của nàng, một phen lại một phen, một lần lại một lần xâm nhập, khuấy động...

Ngoài cửa sổ, dường như cơn gió mát lành cảm nhận được nhiệt độ cực nóng ở bên trong, tựa hồ ấm rồi... Thiên hạ bé bỏng càng được chiều chuộng !

Cuối cùng cũng cảm thấy không còn cơn gió nào nhẹ nhàng lướt qua, không còn bất cứ một âm thanh nào, nàng cùng hắn quấn quýt, hắn tiến công mãnh liệt, lần sau lại sâu hơn lần trước, gắn kết hai người lại với nhau.

Cả người kêu lên, hắn ưỡn thẳng lưng, đưa chính mình đâm thật sâu vào trong cơ thể nàng.

Lưu Mật Nhi nỉ non, giật giật, cảm nhận vui thích hắn đem lại cho nàng.

Hắn cũng không rời khỏi cơ thể nàng, hắn muốn được vùi trong nới khít khao của nàng, cảm nhận nhiệt độ của nàng.

Hôm sau

Lưu Mật Nhi chậm rãi mở mắt, nhìn đôi tay trống trơn không có gì, đôi mắt lập tức nhìn xung quang phòng như muốn tìm thứ gì. Một lúc sau, nàng nhìn chăn và quần áo mặc sạch sẽ ở trên người.

Cả người không thoải mái chứng minh cho nàng biết chuyện đêm qua không phải là giấc mơ!

Mùi hương quen thuộc ấy, sự điên cuồng chiếm giữ ấy, nói cho nàng biết, chuyện đó không phải giấc mơ! Đúng rồi, vì sao vậy?

Mấy ngày sau, đêm nào Lưu Mật Nhi cũng cố gắng mở to mắt chờ hắn, nhưng...

Nhưng là, sự điên cuồng đêm ấy giống như một giấc mơ vậy. Lúc này, nàng bắt đầu nghi ngờ chuyện ấy là thật hay mơ đây.

Ba tháng trôi qua, cuối cùng Lưu Mật Nhi cũng hoàn toàn khoẻ mạnh, chuyện đầu tiên nàng là tìm Phượng Dương, hỏi xem Phượng Cảnh Duệ đã đi đâu rồi.

Phượng Dương, nàng không tìm được, nhưng lại nhìn thấy A Hoa!

A Hoa đang đứng trước mặt, nhìn vẻ mặt kỳ lạ của nàng, Lưu Mật Nhi buồn cười mở miệng hỏi, "A Hoa, vẻ mặt ngươi sao vậy?"

Mắt A Hoa nháy mấy cái, sau khi nhìn kỹ Lưu Mật Nhi, nói vô cùng chắc chắn, "A Đại, ta thật không ngờ cốc chủ lại có thể thích ngươi. Vì muốn ở cùng với ngươi, cốc chủ lại có thể bắt ngươi mặc quần áo của nữ nhân!"

Nghe vậy, khoé miệng Lưu Mật Nhi co rút cô cùng mạnh, "... A Hoa, thật ra..."

A Hoa vội vàng xua tay, "A Đại, ngươi không cần nói nữa! Bây giờ biết ngươi cùng cốc chủ ở bên nhau. Ta sẽ không phân biệt đối xử với ngươi đâu, thật đấy!" Nàng ôm hai tay của Lưu Mật Nhi. Chưa được một lúc, nàng lại sụt sịt lqd mũi, "Nhưng mà... Ta rất khổ sở...! Ta thích nhất là A Đại! Hu hu... Bây giờ, A Đại là người của cốc chủ! Sau này, ta không thể thích A Đại nữa rồi !"

Lưu Mật Nhi cảm thấy, cảm giác không còn gì để nói đã biến mất từ lâu giờ là ập về.

Diệp Ly Tâm thấy thế, mắt trừng to ngạc nhiên, vẻ mặt vui mừng cầm tay A Hoa, "Ngươi cũng thích nàng sao! Hu hu hu, chúng ta giống như rồi..., ta thích nàng nhất, bây giờ nàng và Phượng Cảnh Duệ ở bên nhau rồi. Lúc đầu, tamuốn gả cho nàng cơ! Ta rất đau khổ...!"

"Ly Tâm..." Lưu Mật Nhi nâng trán, "Ngươi không cần phải đùa nghịch giống A Hoa thế không?"

"A Đại, người ta thích ngươi thật mà! Tuy ngươi hơi xinh, làn da hơi đẹp một tý, người cũng đẹp, giọng nói cũng hơi giống nữ nhân. Nhưng ta không ngại! Thật, thật mà, giờ ngươi và chủ tử ở cùng một chỗ, A Hoa không thể thích A Đại nữa rồi !" A Hoa nói vô cùng nức nở, Diệp Ly Tâm

đứng ở bên cạnh gật đầu lia lịa.

"Các ngươi..." Khoé miệng Lưu Mật Nhi giật giật. Không nói gì!

"A Hoa, ngươi sao vậy? Sao lại khóc?" Giọng nói ôn nhu mềm nhẹ truyền tới tai mọi người.

Lưu Mật Nhi chậm rãi quay đầu, nhìn thấy đôi mắt ôn nhu như nước. Chủ nhân của đôi mắt nhìn thấy nàng cũng ngạc nhiên, hơi há miệng, sau đó nhếch môi cười, "Con là Mật Nhi?" Cơ Hoàn Hoàn đi nhanh đến chỗ nàng. Giơ tay cầm tay Lưu Mật Nhi.

Bỗng nhiên thấy mỹ nhân đến gần, lòng Lưu Mật Nhi chấn động, đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Cơ Hoàn Hoàn, tại sao cảm giác này lại xuất hiện.

"Con là cô nương Duệ nhi thích đúng không, thật tốt!" Cơ Hoàn Hoàn vui mừng nói, "Còn nữa, lần trước cảm con! Nếu không có con, không biết tới lúc nào ta mới có thể gặp Duệ nhi!" Nàng nói lời cảm ơn.

Lưu Mật Nhi lắc đầu, "Không có gì, phu nhân. Con muốn hỏi..."

"Con muốn hỏi Duệ nhi sao?" Cơ Hoàn Hoàn chậm rãi thở dài, "Thật xin lỗi, ta cũng không biết Duệ nhi ở đâu?"

"Phu nhân cũng không biết sao?" Lưu Mật Nhi ngạc nhiên, mở miệng hỏi.

Cơ Hoàn Hoàn cười khổ, "Ta không dám hỏi. Tướng công không bao giờ đồng ý cho ta hỏi hắn chuyện của Duệ nhi!"

Lưu Mật Nhi ngạc nhiên, miệng há to, "Thật ra, hắn rất yêu phu nhân!"

Nghe vậy, Cơ Hoàn Hoàn đỏ mặt, tuy đã hơn bốn mươi tuổi, bởi vì Phượng Dương bảo vệ, trên mặt Cơ Hoàn Hoàn lóe sáng sự khó xử của thiếu nữ. Nhẹ nhàng gật đầu, Cơ Hoàn Hoàn nói, "Đúng vậy, tướng công đối với ta tốt lắm!"

"Phượng Dương... Á, không phải, con muốn nói hắn rất tốt, nhưng hơi biến thái!" Lưu Mật Nhi nói theo bản năng.

"Biến thái?" Cơ Hoàn Hoàn trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu cười, "Con nói không sai, đúng là như vậy! Nhưng chuyện này là do lỗi của ta!" Sắc mặt của nàng chậm rãi trầm xuống.

"Dạ?" Lưu Mật Nhi nghi hoặc nhìn nàng.

Cơ Hoàn Hoàn lắc đầu, "Đều là chuyện quá khứ. Sức khoẻ của con tốt chưa?" Nàng quan tâm hỏi.

"Dạ, tốt rồi, con muốn tìm Phượng Cảnh Duệ!" Thật ra, Lưu Mật Nhi có cảm giác, nàng cảm thấy Phượng Cảnh Duệ luôn ở bên cạnh nàng, nhưng vì sao hắn lại không muốn nàng nhìn thấy hắn?

Cơ Hoàn Hoàn khó xử, mở miệng nói, "Chuyện này... Ta không giúp con được!" Nàng chỉ là nữ nhân được Phượng Dương yêu thương, bảo vệ lòng bàn tay, là nữ nhân bị quay cuồng bởi tình yêu, nàng sẽ không quan tâm tới bất cứ ai ngoại trừ chuyện về trượng phu của nàng, kể cả nàng có quan tâm thì trượng phu của nàng cũng không cho phép.

Đôi mắt loé sáng nhìn Cơ Hoàn Hoàn chằm chằm, Lưu Mật Nhi hỏi Cơ Hoàn Hoàn về sự nghi ngờ nàng đã dấu rất lâu trong lòng, "Chuyện... của phu nhân và Khuất Liễu Phong..."

"Các con thấy hắn rồi?" Sắc mặt Cơ Hoàn Hoàn thay đổi.

Lưu Mật Nhi gật đầu, "Hắn tìm mọi cách để chiếm được hoàng lăng dưới đất, vì sao phu nhân không cho Phượng Cảnh Duệ động tới hắn?"

"Duệ nhi nghe lời ta nói sao?" Đây là chuyện khiến Cơ Hoàn Hoàn thấy bất ngờ.Nàng vẫn cho rằng, Phượng Cảnh Duệ không thích hắn, sau khi nhìn thấy những việc nàng đã làm, hoàn toàn không có phản ứng.

Lưu Mật Nhi gật đầu, "Người gửi thư cho hắn, hắn đều giữ gìn cẩn thận!"

Cơ Hoàn Hoàn cười an ủi, "Thật ra, ta biết ta đang gây khó dễ cho nó, nhưng... Ta chỉ muốn hắn buông tha cái danh vọng hão huyền thôi!"

"Vì sao? Nghe người nói, nhiều năm trước, người đã biết tính cách của hắn, vì sao..." Lưu Mật Nhi vội vàng hỏi.

Cơ Hoàn Hoàn khẽ lắc đầu, nói nhỏ, "Đó là nhiều lâu lắm rồi, ta chỉ muốn để cho nó trôi qua!" Chuyện đó là hiển nhiên, hắn vẫn tìm kiếm vật hắn muốn tìm. Chưa từng thay đổi.

Nghe vậy, Lưu Mật Nhi cũng không hỏi nhiều. Hôm nay, cuộc tìm kiếm Phượng Cảnh Duệ cũng đành kết thúc.

Trước khi Phượng Dương đuổi theo đến đây, Lưu Mật Nhi và Diệp Ly Tâm vội vội quay về. Không phải vì nàng không tìm, mà là. Nàng không có đủ tự tin, cho rằng Phượng Dương sẽ bỏ qua cho nàng!

Nàng tiêu sái đi vào phòng, Lưu Mật Nhi hoàn toàn nhận thấy, lúc này, có người đang bò vào phòng nàng bằng cửa sổ.

Không biết Lưu Mật Nhi đang tự hỏi cái gì, đột nhiên một người xuất hiện trước mắt nàng, theo bản năng, nàng cầm chiếc ghế ở bân cạnh giơ lên đập hắn.

Sau khi nghe thấy âm thanh chiếc ghế bị đập tan tành, lúc này, Lưu Mật Nhi mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt nàng.

Giơ tay tung một quyền đập nát chiếc ghế dựa, Phượng Cảnh Duệ bày ra vẻ mặt tội nghiệp nhìn Lưu Mật Nhi, "Mật Nhi, nàng hoan nghênh ta như vậy sao?"

Lưu Mật Nhi ngẩn ngơ nhìn của hắn, sau đó lập tức hoàn hồn. Không dễ dàng mới tìm được giọng nói của bản thân, lập tức mắng, "Thì sao? Ta cứ thế này đấy, ngươi làm gì được ta? Có bản lĩnh ngươi đánh ta đi!" Nàng vênh cằm, tức giận nhìn hắn. Không biết vì tức giận hay là kích động, giọng nói của nàng nhẹ nhàng run run.

Phượng Cảnh Duệ bước thêm một bước, dang tay ôm nàng vào lòng, bàn tay to ôn nhu vuốt tóc nàng, nhẹ nhàng mở miệng, "Ta, làm sao bỏ được chứ? Khó khăn lắm mới cứu được đứa ngốc như nàng đấy!"

Cổ họng dường như bị thứ gì chặn lại, hốc mắt nóng lên, chóp mũi đau xót, nước mắt không thể khống chế rơi xuống, ôm chặt eo Phượng Cảnh Duệ, Lưu Mật Nhi yên lặng khóc.

Cũng chẳng biết là nước mắt hay nước mũi, Lưu Mật Nhi ôm chặt Phượng Cảnh Duệ không chịu buông tay, giống như đứa trẻ đang sợ hãi tìm thấy mẹ, được mẹ ôm ấp. Ôm thật chặt, không chịu buông tay. Mùi hương quen thuộc, tiếng tim đập cộng thêm sự áy náy, đối với Lưu Mật Nhi, chuyện này, giống như là một bài hát ru con thật hay.

Chẳng thèm quan tâm tới việc quần áo của mình bị Lưu Mật Nhi phá phách tới mức nào, khoé miệng Phượng Cảnh Duệ hơi nhếch lên hơi, độ cong của khóe miệng, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn...

(vivi: định ngoác mồm ra cười hả????)

Cánh tay ôm trọng cả người nàng, càng ngày càng gấp... Như muốn đem nàng hoà vào cùng máu thạt của bản thân hắn!