Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng

Chương 106: Thành thân đi




“Nếu như hoàng thượng không chịu thả chúng ta đi, thật sự chúng ta phải ở lại đây sao?” Nhịn chừng mấy ngày, Lưu Mật Nhi mở miệng hỏi Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ cười nhìn nàng: “Mật Nhi lo lắng? Nơi này có ăn có uống, Mật Nhi lo lắng cái gì?”

“Không phải ta lo lắng, chúng ta không ra được thì Minh cốc phải làm sao?”

“Không sao!” Phượng Cảnh Duệ cười nói. Chỉ cần Ngụy công công vẫn còn ở trong cung, như vậy hắn cũng sẽ không lo lắng.

“Chàng không lo lắng cho nương chàng sao?”

“Bà có người bảo vệ!” Phượng Cảnh Duệ nói.

“Chàng quên ông ấy đã truyền hai mươi năm công lực của mình cho chàng rồi sao?” Lưu Mật Nhi không thể không thể không nhắc nhở hắn. Người này rõ ràng là để ý như vậy, bằng không cũng sẽ không vì vừa nghe nói Cơ Hoàn Hoàn ở đây liền vội vàng chạy đến. Biểu hiện lại thờ ơ như vậy, cũng không biết cá tính ưỡn ẹo này là ai dạy hắn.

Phượng Cảnh Duệ không nói gì. Dĩ nhiên hắn nhớ, nhưng hiện tại vịhoàng thượng này không biết là do thời gian tịch mịch quá hay vì lí do gì vẫn không chịu cho hắn đi.

Lưu Mật Nhi quan sát Phượng Cảnh Duệ: “Cuối cùng chàng đang nghĩ gì?”

Phượng Cảnh Duệ quay đầu lại: “Mật Nhi, hôm nay chúng ta liền rời khỏi đây!”

“Rời đi? Rời đi như thế nào?” Bây giờ đang ở hoàng cung a!

“Vào bằng cách nào thì đi ra như thế!” Hắn cũng chỉ là không muốn Ngụy công công biết bọn họ rời đi, nếu như hoàng đế vẫn không thả người, bọn họ chỉ có thể rời đi.

“Chàng cảm thấy hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”

“Không phải nàng là công chúa sao?” Phượng Cảnh Duệ nhướn mày: “Danh hiệu công chúa vẫn dùng được đi!”

Lưu Mật Nhi nhất thời hết ý kiến: “Chàng đã sớm nghĩ đến điểm này mới không cự tuyệt đúng không?”

“Mật Nhi cũng không cự tuyệt mà!” Phượng Cảnh Duệ cười hì hì nói: “Không phải Mật Nhi cũng không cự tuyệt hoàng thượng sao?”

“Hắn là hoàng thượng mà, làm sao ta dám cự tuyệt. Ngộ nhỡ hắn giết ta thì sao?” Lưu Mật Nhi nói.

“Mật Nhi sẽ sợ những thứ này sao?”

“Ta là một dân chúng bình thường, đương nhiên là sợ rồi!” Lưu Mật Nhi cười ha ha nói: “Bây giờ chúng ta đi?”

“Tại sao lại gấp gáp như vậy?”

Lưu Mật Nhi sờ sờ bụng: “Mấy ngày nay ăn quá tốt lại không vận động, có chút mập!”

“Không có việc gì, ta không ngại, mập cảm giác sờ vào càng tốt!” Hắn cười tà.

Lưu Mật Nhi liếc hắn một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Quyến luyến vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ của nàng, nhất thời Lưu Mật Nhi rơi vào đôi mắt đen như mực, bị hắn dắt đi về phía cửa. Sau đó, có thể nghĩ ra Lưu Mật Nhi thống hận cỡ nào mình trúng phải mỹ nam kế của người khác a!

Không ngoài ý muốn, kim bài đưa ra, cộng thêm danh hiệu công chúa mới nhậm chức, một đoàn người chậm rãi rời khỏi hoàng cung. Đợi đến lúc hoàng đế hạ triều, bọn họ đã rời đi rồi. Chỉ là, rất nhanh hoàng đế thấy được vật mà Phượng Cảnh Duệ để lại. Coi như là một chút bồi thường, dù sao cũng là bắt cóc một công chúa a.

Rốt cuộc rời khỏi hoàng cung, Lưu Mật Nhi không hiểu nhìn vào mắt Phượng Cảnh Duệ: “Chàng đã không cần nơi ở của hoàng thượng, tại sao lại muốn đến đây?”

“Sao nàng biết ta không có lúc cần hắn?” Phượng Cảnh Duệ cúi đầu nhìn nàng.

“Vậy chàng đi hoàng cung làm gì?”

“Đi xem Ngụy công công tỷ tỷ của nàng một chút nha!” Hắn bướng bỉnh nháy mắt mấy cái, trêu đùa nói.

Phốc, Lưu Mật Nhi không nhịn được cười nói: “Thật sự Ngụy công công sẽ tổn thương hoàng thượng sao?”

“Không phải hắn!” Phượng Cảnh Duệ cười nói: “Không phải hắn đang tổn thương hoàng thượng!”

“Tại sao chàng biết?” Lưu Mật Nhi nhướn mày: “Trừ hắn ra còn có ai?”

Phượng Cảnh Duệ trầm ngâm chốc lát, giải thích: “Ngôi vị hoàng đế này không phải ai giết hoàng thượng là có thể làm được. Hắn cần là quyền lợi, ẩn thân làm việc sau lưng hoàng thượng là tốt nhất. Như vậy hắn lấy được giống nhau, nếu như hắn thật sự giết hoàng thượng, muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế,” Nói đến đây, Phượng Cảnh Duệ dừng lại một chút: “Hoàng gia cũng không thiếu người, coi như hoàng thượng chết rồi cũng không đến phiên hắn. Nàng gặp qua một thái giám làm hoàng đế chưa?”

Lời nói có đạo lý, chỉ là trời sinh Lưu Mật Nhi thích đối nghịch với Phượng Cảnh Duệ, lại nói trong lịch sử cũng không phải chỉ có nam nhân làm hoàng đế. Vì vậy nàng không nhịn được phản bác: “Cái này thì có gì kì quái đâu, về sau chàng sẽ thấy có nữ nhân làm hoàng đế!”

Phượng Cảnh Duệ dừng bước nhìn nàng: “Là nàng đã biết sao?”

Lưu Mật Nhi gật đầu: “Dĩ nhiên, sẽ có nữ nhân làm hoàng đế! Chuyện này có gì kì quái chứ, dân chúng cũng không quan tâm ai là chủ, như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến họ. Chỉ cần cuộc sống của họ không bịảnh hưởng, ai làm Hoàng đế thì có sao?”

“Nàng nói đúng!” Phượng Cảnh Duệ gật đầu. Nàng luôn có vài ý tưởng đặc biệt, những ý nghĩ này làm cho không ai có thể cãi lại.

“Dĩ nhiên ta nói đúng! Cũng không nhìn xem ta là ai?” Lưu Mật Nhi hất cằm lên cười ha hả nói.

“Xú nha đầu!” Cưng chiều vuốt chóp mũi nàng, Phượng Cảnh Duệ cười nói:

“Chúng ta đi thôi!”

“Được!” Lưu Mật Nhi nhìn hai người nắm tay nhau, không nhịn được mỉm cười.

Phát hiện nụ cười của Lưu Mật Nhi, Phượng Cảnh Duệ nhếch môi: “Nàng rất vui vẻ?”

“Không có a!” Nụ cười trên khóe miệng Lưu Mật Nhi không thay đổi.

Phượng Cảnh Duệ lắc đầu bật cười: “Mật Nhi!”

“Hả?”

“Giúp đỡ lần này xong, chúng ta thành thân đi?” Lúc nói chuyện Phượng Cảnh Duệ không nhìn Lưu Mật Nhi, chỉ là nắm tay chặt hơn.

Nghe vậy, bước chân Lưu Mật Nhi dừng lại một chút, im lặng.

“Thế nào?”

Lưu Mật Nhi quay đầu nhìn ánh mắt hắn, nghiêm nghị mở miệng: “Chàng nghiêm túc sao?”

“Đương nhiên!” Phượng Cảnh Duệ gật đầu.

“Vậy cũng được!” Lưu Mật Nhi cười cười. Buông tay Phượng Cảnh Duệ ra, xoay người rời đi. Thật lâu không thấy Phượng Cảnh Duệ đuổi kịp, nàng quay đầu nhìn nam nhân phía sau, chỉ thấy Phượng Cảnh Duệ vẫn còn ở tư thế cũ, không nhúc nhích!

“Chàng làm sao thế?” Lưu Mật Nhi cau mày quay lại nhìn bộ dáng Phượng Cảnh Duệ đang ngây ngô. Nếu như nơi này có vật gọi là máy chụp hình như nàng nói, nàng nhất định sẽ chụp lại bộ dáng này của hắn, để trêu ghẹo hắn.

“Mật Nhi, nàng đồng ý?” Phượng Cảnh Duệ ngây ngốc nói. Hắn còn tưởng rằng Mật Nhi nhất định sẽ kiếm cớ sau đó không đồng ý.

“Đúng vậy nha, chàng đổi ý rồi sao?” Ánh mắt Lưu Mật Nhi không bỏ sót một chi tiết nhỏ, nắm y phục của hắn, hỏi nhỏ.

Một giây sau, eo Lưu Mật Nhi căng thẳng, cảngười bị bế lên, tiếng cười của Phượng Cảnh Duệ vang bên tai nàng: “Mật Nhi, nàng đồng ý?” Hắn không nhịn được hô to một tiếng, ôm nàng quay một vòng.

Bị tiếng cười của hắn lây lan, Lưu Mật Nhi gật đầu một cái: “Đúng vậy, đúng vậy.”

“Ha ha” Phượng Cảnh Duệ không nhịn được cười to. Ôm thân thể của nàng thật chặt như muốn hòa nàng vào thân thể mình.

“Đau! Phượng Cảnh Duệ, buông tay!” Lưu Mật Nhi đau kêu thành tiếng.

“Thật xin lỗi!” Phượng Cảnh Duệ buông nàng ra: “Ta rất vui!”

Lưu Mật Nhi liếc hắn một cái: “Có gì vui chứ? Không phải chàng vẫn luôn nói ta là nương của con chàng sao?” Câu nói cuối cùng nàng không nhịn được đỏ mặt.

“Thì ra là Mật Nhi đã xem mình là nương của con ta rồi.” Phượng Cảnh Duệ đắc ý nói. Sau đó vẻ mặt tiếc hận: “Sớm biết sẽ không cần thành thân rồi!”

“Chàng dám?” Lưu Mật Nhi hung ác nhìn hắn chằm chằm.

“Dĩ nhiên ta không dám!” Phượng Cảnh Duệ nắm tay nàng thật chặt: “Mật Nhi, ta sẽ cho nàng một hôn lễ thật lớn!”

“Không cần.” Lưu Mật Nhi không quan tâm những thứ này. Một người sống đã lâu, sẽ đặc biệt hi vọng có một mái nhà ấm áp, có người làm bạn. Mong ước của Lưu Mật Nhi chính là như vậy, coi như bây giờ nàng có người thân, nhưng người cho nàng cảm giác này chỉ có một mình Phượng Cảnh Duệ. Nàng không phải là một người đang đói có người mời ăn lại nói đã no để từ chối, có người như vậy bên cạnh mình, nàng sẽ không cự tuyệt.

Phượng Cảnh Duệ cười cười: “Vậy hôm nay Mật Nhi không được đạp ta xuống giường!” Hắn cười tà nói. Đôi tay nắm tay Lưu Mật Nhi không tự chủ vuốt nhè nhẹ.

Lưu Mật Nhi mím môi: “Trước khi thành thân, không cho phép chàng đụng vào ta!” Nàng cảnh cáo.

“Không được!” Phượng Cảnh Duệ nghiêm túc nói.

“”Tại sao không được?”

“Buổi tối Mật Nhi hay gặp ác mộng, ta ở bên cạnh với Mật Nhi, chỉ cần là việc của Mật Nhi, ta đều sẽ tận tâm tận lực mà làm!” Phượng Cảnh Duệ nói đạo lí rõ ràng.

Mẹ nó, thế nào người này không biết xấu hổ vậy? Lưu Mật Nhi trừng Phượng Cảnh Duệ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu: “Cái gì ta cũng không nghe thấy!”

“Mật Nhi!” Phượng Cảnh Duệ lắc đầu bật cười.

Vô Trần tiến lên: “Gia!” Đồng thời đưa hắn một tờ giấy. Phượng Cảnh Duệ nhận lấy, liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Mật Nhi!”

Lưu Mật Nhi quay đầu lại: “Thế nào?”

“Chúng ta phải về Minh cốc!” Phượng Cảnh Duệ nói.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lưu Mật Nhi khẩn trương nói.

Phượng Cảnh Duệ gật đầu một cái: “Ừm!”

“Vậy phụ mẫu của chàng…”

“Bọn họ không sao.” Bọn họ đã sớm không có ở Minh cốc rồi. Chắc chắn Phượng Dương sẽ không mang Cơ Hoàn Hoàn trở về. Không biết bây giờ họ đang tiêu dao ở nơi nào đấy.

“Tin đó có đúng…”

“Trở về xem sẽ biết!” Phượng Cảnh Duệ không nói gì.

“Được!” Hi vọng không có việc gì. Đại đa số người trong Minh cốc đều không thích tranh giành với đời, ở nơi đó tự mình làm việc cơm no áo ấm vô cùng tốt.

“Trở về là chúng ta thành thân!”

“Ừ!”

“Sau khi thành thân không rời khỏi Minh cốc nữa!”

“Ừ!”

Phượng Cảnh Duệ phân tâm nhìn nàng một cái, tiếp tục mở miệng: “Mật Nhi phải làm thê tử của ta!”

“Ừ!”

“Còn phải sinh con cho ta!”

“Ừ!”

“Tối nay ta muốn ngủ với Mật Nhi!”

“…Chàng thật sự xem là ta không nghe được gì?” Lưu Mật Nhi tức giận nhìn Phượng Cảnh Duệ nói.

Phượng Cảnh Duệ nghe vậy nói: “Không dễ chơi, cái gì Mật Nhi cũng gật đầu rồi, tại sao điều này lại không được?”

“Ta nói không được là không được, chàng có thể cắn ta sao?” Lưu Mật Nhi ngửa đầu khiêu khích.

“Mật Nhi, đây là nàng nói! Ta nhất định sẽ cắn nàng không ra khỏi cửa được!” Phượng Cảnh Duệ được nói ra nguyện vọng ngang ngược, cười hì hì nói:

“Liền tối nay tốt lắm, nếu Mật Nhi đã nói lên yêu cầu như thế rồi, nếu ta không làm theo hình như có chút không thích hợp!”

Lưu Mật Nhi: “…Không biết xấu hổ!”

“Mật Nhi không có câu mắng nào khác sao?”

“Không phải chàng cho là ta đang khen chàng chứ?” Lưu Mật Nhi nổi giận.

“Cám ơn Mật Nhi khích lệ!” Phượng Cảnh Duệ rất biết nghe lời.

Lưu Mật Nhi nghiêng đầu nhìn hắn: “Tính tình chàng như vậy, là Phượng Dương truyền cho chàng sao? Không phải Phượng Dương cũng là người không biết xấu hổ chứ?”

Phượng Cảnh Duệ cười khẽ: “Mật Nhi, nàng đang hoài nghi con người của ta!”

“Không sai! Tính tình vặn vẹo như vậy, không phải người bình thường dạy dỗ được!”

“Thật ra thì ta có sư phụ!” Phượng Cảnh Duệ nói.

“Ai vậy?” Ngược lại nàng muốn gặp được người nào dạy một người thật tốt thành như vậy.

“Nàng nha!” Từ khi gặp nàng, hắn mới biết, mình có tính ưỡn ẹo như vậy!