Editor: Bạch Lạc - 22/04/2020
Beta: Lạc Tiếu ♡
Ngày hôm qua có bài tập đọc về nhà, giờ trả bài hôm nay, giáo viên tiếng Anh gọi mười mấy học sinh, không có một người có thể đọc được.
Tuy là lớp Z, nhưng học sinh trường này nếu đi học ở những ngôi bình thường khác, bọn họ cũng sẽ là những học sinh đứng đầu. Bất quá ở trường quý tộc hiện tại, nội dung kiến thức dạy học vượt xa so với nội dung quy định của Bộ giáo dục, nếu phải so sánh lớp Z với các lớp khác... thật là quá kém.
Có thể nói, bọn họ là những học sinh luôn bị kỳ thị trong trường. Gia thế không tốt, thành tích cũng không được, quả nhiên là nhân vật sinh hoạt ở dưới đáy kim tự tháp.
Ngay lúc giáo viên tiếng Anh tức giận đến mức sắp phát hoả, một cánh tay nhỏ từ phía sau giơ lên.
Tư thế nhấc tay đủ tiêu chuẩn, năm ngón tay tinh tế, tay áo đồng phục rũ xuống, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết.
Giáo viên tiếng Anh hơi sửng sốt, ông phát hiện mình hoàn toàn không nhận ra học sinh đang giơ tay này là ai trong đám học sinh của mình.
Ông chỉ vào đối phương, nói: "Em, ừ, chính là em, có chuyện gì?" Thái độ không quá tốt đẹp, bởi vì hễ là học sinh ngồi ở phía cuối lớp thì thành tích đều không ra sao, ông nghĩ rằng nữ sinh này muốn xin đi WC hay gì đó.
Giọng Thanh Hoan lạnh nhạt vang lên, chỉ có hai chữ: " Trả bài."
Tất cả học sinh trong lớp không hẹn nhưng đều quay đầu lại nhìn. Thì ra là nữ sinh lạ mặt ngồi ở vị trí U Linh, lúc này thân hình đơn bạc của bạn ấy đang ngồi tại chỗ, thần sắc lãnh đạm, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt lại tràn ngập kiên định cùng tự tin.
Giáo viên tiếng Anh rõ ràng không ngờ mình sẽ nhận được câu trả lời này, ông do dự hỏi lại: "Em sao?"
Thanh Hoan không có trả lời, mà bắt đầu trả bài. Vừa mở miệng, các bạn học lẫn thầy giáo đều bị phát âm lưu loát, đạt tiêu chuẩn của nàng làm sợ tới ngây người! Từ đầu tới cuối, không có một lỗi sai, không có một chỗ tạm dừng, thậm chí ngữ điệu cũng vô cùng chuẩn xác! Ngay cả giáo viên tiếng Anh cũng không dám nói mình nhất định có thể trả lời tốt như vậy!
Từ khi nào trong lớp lại có học sinh lợi hại như vậy... Sao ông lại không biết?! Thái độ giáo viên tiếng Anh từ tức giận thành tươi cười, liên tục xua tay: "Em ngồi xuống, ngồi xuống đi, trả lời rất tốt!"
Không có thầy cô nào không thích học sinh nỗ lực học tập. Bọn họ luôn có đủ kiên nhẫn và vui sướng đối với học sinh có thái độ học tập đoan chính. Tuy rằng trước kia ông không hề có ấn tượng đối với học sinh này, cô bé tên cái gì mà... À, Hách Tiểu Yên, nhưng từ giờ trở đi, ông sẽ nhớ kỹ!
"Các em hãy học tập bạn Hách Tiểu Yên! Bài học ngày hôm qua thầy đã tỉ mỉ giảng cho các em ngữ pháp, cũng đã cho các em viết lại, ở ngay chính vị trí này của bảng!" Nhìn thấy vẻ mặt mê man của đám học sinh lớp mình, ông lại nhịn không được tức giận. "Ai còn không thuộc thì mau sao chép lại cho tôi! Nhanh tay lên!"
Thanh Hoan dĩ nhiên không cần viết lại, khóe miệng nàng khẽ nhếch, bởi vì nghe được Mặc Trạch nhắc nhở tiến độ tăng 1, hiện tại âm 14, đương nhiên, kế hoạch dưỡng thành mỹ thiếu nữ cũng tăng 1.
Thanh Hoan hơi nhìn nhìn tay mình, ừm... Bàn tay bởi vì nhiều năm làm việc nặng mà làn da trở nên sần sùi thô ráp, bây giờ hình như trắng lên một chút?
Hiện tại nàng không có ý tưởng gì khác, chỉ muốn nhanh chóng đẩy tiến độ học thần lên thành số dương... Mỗi lần nghe được Mặc Trạch nhắc đến số âm, nàng đều ẩn ẩn cảm thấy trứng đau.
Ách, suýt thì quên mình đã không còn trứng...
Sau khi tan học, Thanh Hoan làm lơ ánh mắt tò mò của các bạn cùng lớp. Đại đa số bọn họ cũng không có bắt nạt Sầm Ninh, chỉ là bàng quan, đồng tình, thương hại, đồng thời cũng thấy may mắn vì người bị bạo lực học đường không phải mình. Thật là bi ai.
Tiết đầu tiên là Toán học, có thể là giáo viên ở văn phòng nghe được chuyện về Thanh Hoan, thầy dạy Toán đầu trọc bụng bia viết một đề toán lên bảng đen, sau khi gọi bảy tám học sinh cũng không làm được, các bạn trong lớp đang ồn ào bàn tán, thầy Toán mới gọi tên "Hách Tiểu Yên", cũng xua đám học sinh đứng trên bảng đen đứng sang một bên.
Thanh Hoan cau mày đi lên, nàng... Không am hiểu số học cho lắm. Cầm phấn viết bảng trầm mặc vài giây, ngay lúc thầy Toán bắt đầu bực bội, nàng bắt đầu viết. Loạt xoạt loạt xoạt vài cái, tốc độ tay rất nhanh, trình bày rõ ràng, mấu chốt nhất chính là đáp án chính xác.
【 Chủ nhân, chủ nhân! Có phải ta rất lợi hại hay không? Chỉ cần người muốn, ta có thể lập tức cung cấp đáp án cho chủ nhân đó, người viết theo là xong rồi! Đương nhiên, cái giá phải trả là độ hoàn thành nhiệm vụ Học thần tăng chậm một chút, trừ phi đây là kiến thức thật sự của người...】 Câu nói cuối cùng phát ra, ngay cả Mặc Trạch cũng cảm thấy mình đúng là thiếu đòn.
Dù sao cũng không phải lần đầu bị tên nhóc này đào hố, Thanh Hoan bình tĩnh thật sự, dùng phấn nhanh chóng viết ra bài giải xong, nàng liền xoay người trở về chỗ ngồi.
Sau đó, trong suốt một tiết học này, Thanh Hoan bắt đầu quá trình hưởng thụ ánh mắt chăm chú của các bạn học lẫn ánh mắt hưng phấn của thầy giáo khi nhìn thấy học thần. Ông liên tục đưa ra những đề bài siêu khó, đừng nói là lớp Z, ngay cả lớp H cũng không chắc có thể làm được, vậy mà con bé này lại có thể! Chẳng lẽ... Ông sắp dạy được một học sinh thiên tài sao! Không có yêu cầu khác, chẳng sợ có thể tiến vào vị trí trước một trăm của năm nay, ông đã có thể ngẩng mặt cao đầu rồi!
Điểm môn Toán của lớp Z mỗi học kỳ đều đội sổ, ngay cả vị trí trước một ngàn cũng chen không nổi, không biết thầy Toán đã bị cười nhạo bao lâu! Rõ ràng trình độ của mình cũng không kém, sao điểm số của học sinh lại có thể tệ hại như vậy chứ!
Tiết Ngữ Văn, Thanh Hoan đã sẵn sàng chuẩn bị việc mình sẽ bị chủ nhiệm lớp là giáo viên Ngữ Văn bắt phải ngâm nga một bài cổ văn thật dài. Nói thật ra, đây chỉ như một bữa ăn sáng, nàng yêu thích cầm kỳ thư họa, lại đặc biệt yêu thích thơ ca, những thứ này vốn luôn được nàng nhớ kỹ trong lòng.
Lúc còn sống, Thanh Hoan cũng có thể coi như là tài nữ nổi tiếng gần xa, thậm chí nàng còn có thể viết những dòng chữ nhỏ thật đẹp lên trâm cài. Đi qua nhiều thế giới, nàng lại chưa bao giờ ngừng học hỏi, trình độ của Thanh Hoan sao thầy cô cấp hai có thể đuổi kịp.
Thời điểm viết từng dòng chữ lên bảng đen, tất cả mọi người đều than thở sợ hãi! Thanh Hoan lại rất bình tĩnh, nàng căn bản không sợ bản thân bị vạch trần. Người nhà Hách gia chỉ muốn áp bức nàng, khi dễ nàng, căn bản không quan tâm việc học của nàng, mà ngày thường ở trường học, Sầm Ninh lại vẫn luôn là trạng thái U Linh, học kỳ đầu lại còn không làm kiểm tra cuối kỳ, ai mà biết được trình độ của nàng tới đâu!
Vì vậy chỉ trong một buổi sáng, Thanh Hoan thành công nâng tiến độ của nhiệm vụ từ âm 14 lên tới âm 5, còn thiếu 5 điểm nữa là có thể được số dương, nàng thật sự rất vui mừng.
Bởi vì không có tiền, mỗi ngày trước kia Sầm Ninh đều phải về Hách gia ăn cơm vào buổi trưa, đồng thời cũng phải nấu cơm, Hách phu nhân thậm chí cho dì giúp việc nghỉ làm, tất cả mọi việc trong nhà đều do Sầm Ninh đảm nhiệm.
Nhưng lần này, Thanh Hoan đã rời khỏi Hách gia. Nàng lại không ngốc, trừ mấy thế giới đầu tiên yếu đuối không có chút ưu thế nào, chưa từng có người nào dám xúc phạm quyền uy của nàng!
Giữa trưa về nhà mình nấu cơm trưa, còn phải chăm sóc Cát Quang cùng Tiểu Hắc, hai đứa nhỏ này tự tung tự đắc ở nhà chơi, tuy rằng không ăn thức ăn của mèo và chó, nhưng thật ra chúng nó rất thích gậy chọc mèo cùng đồ chơi cho cún... Còn nói không phải cái gì, rõ ràng là cùng một thuộc tính, thích làm nũng lại tham ăn.
Ai biết buổi chiều tới trường, tiết đầu tiên còn chưa bắt đầu, đã có người tới lớp Z để chịu ngược.
Là Hách Manh và hai tùy tùng. Thanh Hoan lười nhớ tên bọn họ, trong ánh mắt của hai nữ sinh một ốm cao như cây sào một mập lùn như bí đao, đều là ác ý.
Lúc ấy Thanh Hoan đang làm đề toán, khi là tổng tài, mấy thứ này nàng không cần chạm tới, chỉ cần ra quyết sách là được. Huống chi bản thân Thanh Hoan vẫn luôn si mê với văn học, căn bản không đặt tâm tư ở Toán, Lý, Hóa. Có thể nói, trừ kiến thức cơ bản nhất là cộng trừ nhân chia, toán học đối với Thanh Hoan mà nói chính là hồ nhão.
Nhưng hiện tại không phải.
Nàng cảm thấy toán học rất thú vị, vừa hay ho lại tràn ngập ảo diệu! Chỉ tiếc quyển sách trong tay này không đủ sâu xa, nếu có cơ hội, có điều kiện, nàng có thể hiểu càng thấu triệt hơn!
Mặc Trạch nhìn chủ nhân nhà mình lại khai quật thêm được một yêu thích mà đỡ trán thở dài, chủ nhân, nhiệm vụ quan trọng nhất của học thần chính là danh tiếng, là danh tiếng, là danh tiếng đó! Người không cần lại chạy lệch đường được không?!
Ngẫm lại bản thân đúng là một hệ thống đáng thương, quỳ lạy chủ nhân nhà mình làm nhiệm vụ thì thôi đi, lão nhân gia như nàng căn bản chính là tùy tâm sở dục, thích thì làm, chưa bao giờ nghe theo lời nó! Lúc trước ở thế giới của nữ quỷ Viện Nhi, rõ ràng nó muốn NP, kết quả nàng lại tùy hứng xoay người, nhiệm vụ chủ tuyến cũng không thèm làm! Tùy hứng như vầy mà còn nói tâm tính nó trẻ con......
Bởi vì đắm chìm trong sự thần kỳ của toán học, cho nên ngay khi có một bàn chân đá vào bàn, làm cho chồng sách trên bàn cùng dụng cụ học tập rơi rớt trên mặt đất, Thanh Hoan nhăn mày, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người tới là hai nữ sinh một cao gầy một mập lùn.
Không ngờ mình lại bị ánh mắt của Thanh Hoan làm cho đứng hình, Cây sào và Bí đao nhìn nhau, đột nhiên vỗ một bàn tay lên bàn Thanh Hoan: "Con tiện tì, mày nhìn cái gì?!"
Thanh Hoan nhìn bọn họ, không để ý tới.
"Hỏi mày đó!" Thoạt nhìn tính tình của Cây sào rất kém, trực tiếp chỉ vào mũi Thanh Hoan chất vấn: " Mày điếc hay gì?!"
Thanh Hoan không chút khách khí cầm quyển sách toán đập vào móng vuốt của nữ sinh cao gầy kia, lãnh đạm nói: "Chó săn của Hách Manh đừng nói chuyện với tao."
Cây sào đau đến hít sâu một hơi, đó là đương nhiên, Thanh Hoan dùng lực vừa mạnh vừa xảo diệu, hiện tại cô ta chỉ hơi đau, thống khổ còn ở phía sau. Bí đao bên cạnh lại nổi giận: " Mày nói ai chó săn? Ngon lặp lại lần nữa coi!"
Thanh Hoan nhấc mí mắt, lười biếng liếc bọn chúng một cái, ngữ khí nhẹ nhàng khinh bỉ: "Chó săn."
Hai chữ vừa nói ra, mọi người ồ lên. Con nhỏ nhát gan này vậy mà thật sự dám nói!
Lập tức Cây sào và Bí đao điên lên nhào tới muốn đánh Thanh Hoan, bọn chúng hoành hành ngang ngược đã lâu, thiếu gia tiểu thư chân chính coi thường mấy trò tiểu đánh tiểu nháo, trước nay lười để ý, bọn chúng lại thật sự cho rằng mình có thể đi ngang ở trường học này.
Học sinh lớp Z vẫn chỉ đứng xem, không nói lời nào, bọn họ nhường ra một khoảng đủ để cho Cây gậy và Bí đao có chỗ đánh đấm. Thanh Hoan cảm nhận được cảm xúc bi ai cùng bất đắc dĩ ở sâu trong nội tâm của Sầm Ninh, ừ, còn có cả sự khó chịu nhàn nhạt.
Đúng vậy, Sầm Ninh vẫn luôn hy vọng có thể cùng bạn học hòa thuận ở chung, nhưng mà ngày thường các bạn học không để ý tới cô bé, dĩ nhiên thời khắc mấu chốt bọn họ cũng sẽ không vươn tay trợ giúp.
Bọn họ vĩnh viễn cũng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn.
Nhưng không đấu tranh, không phản kháng, hôm nay người ta có thể bắt nạt Sầm Ninh, ngày sau sẽ không bắt nạt bọn họ sao? Trộm được chút học thức mà vẫn hành xử như vậy, từ nhỏ đã đọc phải nhiều sách thánh hiền cũng thật là làm khó cho bọn họ rồi.
Nói đến cũng thật là kỳ lạ, người hiện đại học tập cổ văn, ngâm thơ cổ, mặc quần áo phong cách cổ trang, học đòi nét văn vẻ của cổ nhân, lại cố tình không chịu học khí khái của cổ nhân. Thanh Hoan vừa nghĩ, thuận tay cầm lấy cái chỗ trong góc cạnh nhà vệ sinh, ai, hình tượng của nàng...
Cổ nhân người ta đều sử dụng gì đó ưu nhã để làm vũ khí, ví dụ như là kiếm, lụa trắng hay lục lạc gì đó, nàng lại dùng cây chổi...
Chua xót.