Editor: Bạch Lạc - 10/04/2020
Beta: Lạc Tiếu ♡
"Con không phải cố ý..." Trịnh Noãn Noãn hơi mở miệng, cánh môi duyên dáng có chút run rẩy, vài giây sau, nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống:"Con thật sự không phải cố ý... Con, con thật tình thích A Mục......"
"Thiệt tình cũng được, là giả cũng không sao, tóm lại tôi sẽ không đáp ứng chuyện A Mục cùng cô ở bên nhau." Tần mẹ lãnh đạm nói.
Nghe vậy, Trịnh Noãn Noãn phảng phất bị tổn thương thật sâu, cô ta nhìn Tần mẹ chăm chú, vẻ mặt không dám tin tưởng, giống như không rõ tại sao lại như vậy: "Bác gái, bác... Bác luôn là trưởng bối ôn hòa từ ái trong lòng con. Vì sao bác lại cự tuyệt chuyện con cùng A Mục kết giao chứ? Con đã ở bên cạnh A Mục nhiều năm như vậy, người bên cạnh anh ấy chỉ có một mình con, chẳng lẽ còn không thể đủ chứng minh người anh ấy thích chính là con?"
Tần mẹ không hiểu trên thế giới này sao lại có một người không biết liêm sỉ như Trịnh Noãn Noãn. Nếu là trước kia, không clip nóng của cô ta, có lẽ bà còn có thể cho rằng tính cách Trịnh Noãn Noãn quá mức ngây thơ, nhưng hiện tại, rõ ràng không phải ngây thơ, cô ta chính là kẻ tàn nhẫn chuyên giả heo ăn thịt hổ!
Dùng cái mặt nạ này lừa gạt bao nhiêu người!
Tần mẹ đột nhiên muốn cảm tạ người đã tung video cùng ảnh chụp 18 cấm của Trịnh Noãn Noãn trên mạng, bằng không, mọi người ai cũng không biết bộ mặt thật của cô ta, còn nghĩ cô ta là thiên kim tiểu thư băng thanh ngọc khiết.
Nói câu không dễ nghe, Tần mẹ thật sự cảm thấy vui vẻ, mọi người đều biết Trịnh Noãn Noãn là dạng người gì, về sau nếu như có người tiếp tục muốn tạt nước bẩn lên người A Mục nhà bà, dĩ nhiên cũng sẽ không hề đơn giản như vậy.
"Trịnh tiểu thư, khi ông nội đưa ra ý muốn cô và tôi đính hôn, tôi nghĩ thái độ của tôi đã cực kỳ rõ ràng rồi. Tôi không thích cô, cũng không phải quan hệ trai gái gì với cô, bạn trai cô tên Tiền Vĩ, chẳng lẽ cô quên mất sao?"
Mọi người xoay người lại, thì ra là Thanh Hoan đã tan tầm về nhà. Áo sơmi của nàng đã cởi hai nút, lộ ra mảnh ngực rắn chắc bóng loáng, Trịnh Noãn Noãn nhìn khuôn ngực kia có chút xuất thần, không biết sờ lên xúc cảm sẽ như thế nào, có phải cũng giống A Vĩ hay không? A Mục cao lớn như vậy, nếu hai người làm chuyện đó, nói không chừng anh cũng sẽ không thua A Vĩ đi?
Kinh ngạc trước suy nghĩ bậy bạ của mình, mặt Trịnh Noãn Noãn đỏ hồng, thẹn thùng cúi đầu xuống, hoàn toàn không nghe được lời Thanh Hoan.
Trịnh Noãn Noãn đúng là có cái chiêu này, cô hoàn hoàn sống trong thế giới của riêng mình, lời người khác nói, cô chỉ nghe những gì mình thích nghe, những cái khác hoàn toàn không để bụng.
Đây cũng là một loại cảnh giới, Thanh Hoan nghĩ.
Trách không được có thể cấu kết với Tiền Vĩ làm hại Tần Mục cửa nát nhà tan.
Nhắc tới chuyện này, nàng chợt nghĩ tới người ông từ ái, người cha người mẹ luôn yêu thương Tần Mục, thiếu nữ Đóa Đóa đáng yêu kiều tiếu, còn có cô chú hai và em họ xa đang ở nước ngoài của anh. Thanh Hoan thật sự rất thích cả gia đình này, nếu như tất cả những người chân thành như bọn họ đều bị hủy trong tay Tiền Vĩ cùng Trịnh Noãn Noãn, đừng nói chính Tần Mục, mà ngay cả nàng cũng sẽ không tha thứ cho bọn họ.
Điều người ta khát vọng cũng như khó có được nhất trên thế gian này chính là cái gì? Có lẽ có người nói là tiền tài, có người nói là quyền thế, nhưng Thanh Hoan cho rằng, khó có được nhất, cũng là đáng giá quý trọng nhất, chính là thật lòng. Không có chút tạp chất nào, không có ý đồ, không có mục đích.
Giống như người nhà họ Tần đối xử tốt với Tần Mục, sự chân thành ấy quý giá biết bao nhiêu. Không chỉ vì tâm nguyện của Tần Mục, cũng là vì chính nàng, nàng sẽ bảo vệ tốt gia đình này.
Trịnh Noãn Noãn cùng lắm chỉ là đá chặn đường, đá sang một bên thì tốt rồi, Tiền Vĩ mới là thứ khó giải quyết chân chính. Cái tên này có vận khí vô cùng tốt, đặc biệt là vận đào hoa, nói đến cũng kỳ lạ, cho dù là thanh danh hỏng bét, hắn ta cũng có thể ngẫu nhiên gặp được đại minh tinh, hơn nữa còn được đại minh tinh thưởng thức.
Trịnh Noãn Noãn nghe được lời Thanh Hoan, ả ta ra vẻ bị tổn thương thấu tim, đang muốn mở miệng khiển trách, Thanh Hoan liền quay mặt sang nói với vợ chồng Trịnh gia: "Sau khi thương nghị, Tần thị quyết định giải trừ quan hệ hợp tác với Trịnh thị, Trịnh tiên sinh, Trịnh thái thái, về sau nhà họ Trịnh không còn là khách của Tần thị."
So với việc chung thân đại sự của con gái, đương nhiên sự nghiệp càng quan trọng hơn, Trịnh tiên sinh vừa nghe xong, sắc mặt tức khắc trắng bệch: "Hả? Đứa nhỏ này... Đứa nhỏ này nói chuyện gì ngốc nghếch vậy? Trịnh thị đã hợp tác với Tần thị nhiều năm, quan hệ hợp tác xưa này đều rất tốt, sao con có thể nói giải trừ là giải trừ......"
"Kỳ thật hiệp ước đã sớm đến kỳ hạn, Tần thị ngày càng lớn mạnh, nhưng Trịnh thị bảo thủ, không chịu thay đổi, điều đó không những không thể trợ giúp cho chúng tôi, ngược lại còn kéo chân sau. Thân là tổng giám đốc Tần thị, đương nhiên tôi có tư cách quyết định." Thanh Hoan bình tĩnh nói.
Nói tới công việc, nàng lập tức không phải là A Mục tính tình ôn hòa lại dễ nói chuyện, mà là bá đạo tổng tài có khí thế kinh người, ánh mắt lạnh thấu xương.
Vừa nghe ngữ khí của Tần Mục, Trịnh tiên sinh đã biết nhà mình tiêu rồi, bọn họ hoàn toàn bị Tần thị bài xích. Ý thức được sự thật này, cả người ông ta đều suy sụp, bờ vai gục xuống, tử khí trầm trầm, muốn lấy tình cảm ngày xưa ra nói, nhưng giữa bọn họ làm gì có tình cảm ngày xưa?
Sở dĩ Trịnh thị có thể sừng sững bất động nhiều năm như vậy là dựa vào Tần gia, hơn nữa còn là nhờ có hào quang của Trịnh Noãn Noãn! Bởi vì mọi người đều cho rằng Tần Mục thích tiểu thư Trịnh gia, cho nên tuy rằng Trịnh Noãn Noãn không đủ tư cách, nhưng người Tần gia đều sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hiện tại Tần Mục lên tiếng nói không thích cô ta, ai còn nghĩ như vậy?
Trịnh tiên sinh đứng dậy cáo từ, Trịnh phu nhân vốn không định thiện bãi cam hưu, nhưng thấy bóng dáng tiêu điều cô độc của chồng, bà ta thật sự là không yên tâm, đành phải ra lệnh cho con gái giải thích thật tốt rồi cầm túi xách đuổi theo.
Trịnh Noãn Noãn ngồi ở sô pha, lệ quang lấp lánh: "A Mục, em cầu xin anh, anh đừng đối xử như vậy với cha em được không? Nếu ông ấy có chỗ nào làm không đúng, thì anh thông cảm cho ông một chút, dìu dắt ông một hồi, giúp đỡ ông một phen, có thể chứ?"
Cô ta còn tưởng mình là khách quý được Tần gia đối xử có lễ chắc!
Lúc này, Thanh Hoan cũng mặc kệ Trịnh Noãn Noãn, trực tiếp gọi người "mời" cô ta ra ngoài. Trịnh Noãn Noãn đương nhiên không muốn đi, một bên lớn tiếng bày tỏ tình yêu, một bên khóc sướt mướt la hét.
Thanh Hoan cũng phục. Người phụ nữ này chỉ lo sống ở tháp ngà voi hạnh phúc của bản thân mà không hề muốn bước ra đối diện với hiện thực. Dường như đứa con như cô lại như không hề cảm giác được sự thương tâm của Trịnh tiên sinh.
Người như vậy thật đáng sợ, cũng không biết Tiền Vĩ coi trọng Trịnh Noãn Noãn ở điểm nào.
Nói đến Tiền Vĩ, gần đây hắn có thể nói là đến xuân phong đắc ý!
Đầu tiên là không hiểu sao cứu được một mỹ nhân lạnh lùng bị thương nặng, ở nhà băng bó cho cô xong, lúc ra cửa mua thuốc, Tiền Vĩ lại ngẫu nhiên gặp được đại minh tinh nổi danh, không chỉ có vậy, ấn tượng của đại minh tinh này với lời nói cử chỉ của hắn không tệ chút nào, thậm chí còn chủ động để lại số điện thoại.
Tiền Vĩ cảm thấy, bản thân có thể sắp đổi vận!
Bởi vì trước đó hắn đúng là thật sự xui xẻo.
Trước không nói tới chuyện lớn như thanh danh rối mù và video 18 cấm, chỉ nói tới việc nhỏ thôi, tỷ như buổi sáng đi học chân đạp nhầm vô cống thoát nước, ra cửa bị té chổng vó như chó gặm bùn, tới trường học phát hiện quần jean bị rách, giữa trưa đi nhà ăn lấy cơm thì chỉ còn lại duy nhất món mình ghét là khổ qua xào thịt, khi tan học còn gặp một tên khốn không vừa mắt mình...
Từng cái từng cái tích lũy, Tiền Vĩ thật sự cảm thấy mình sắp bị ông trời đùa chết.
Nếu đã mang tôi đến nơi này, khẳng định không phải để tiếp tục làm trạch nam đúng không? Tiểu thuyết Long Ngạo Thiên đều là vô cùng nổi danh, vô cùng ngưu bức, không chỉ có danh lợi song thu mà còn có thể mỹ nữ vây quanh, đây mới là cuộc sống mà Tiền Vĩ mong muốn!
Trịnh Noãn Noãn tuy rằng xinh đẹp, nhưng dù có xinh đẹp mấy đi nữa cũng có một ngày nhìn phát chán, hắn cũng không thể ngày ngày đêm đêm chỉ nhìn mỗi một gương mặt của Trịnh Noãn Noãn chứ!
Mỹ nữ lạnh lùng danh xứng như thực, tên gọi là Băng, Tiền Vĩ hỏi cô họ gì, Băng nói không biết, bản thân không có họ. Hắn cũng không để ý, cái hắn muốn chính cơ thể của Băng, đáng tiếc thiếu nữ lạnh lùng thân thủ cao siêu, căn bản không phải người hắn ta có thể tùy ý chơi chiêu trò. Hơn nữa, ý thức cảnh giác của Băng rất mạnh, Tiền Vĩ căn bản không dám hạ dược ở nước hay đồ ăn của cô, hắn sợ người đẹp này chỉ cần nhìn là biết, đến lúc đó lỡ như cô muốn thu mạng nhỏ của hắn thì làm sao bây giờ, hắn còn không chưa nghịch tập thành cao phú soái đâu!
Thật ra Tiền Vĩ cũng cảm thấy kỳ quái, Trần Mị trước kia cũng tốt, Tôn Nhưng cũng vậy, hai cô đều không bị hắn mê hoặc, như vậy có vẻ không giống như hướng đi của tiểu thuyết cho lắm? Bản thân không phải là dạng vừa ra đường sẽ được vạn người kính ngưỡng sao? Cho dù có vô dụng thì cũng nên làm các cô gái với hắn nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu chứ!
Đây là cái không tốt của trạch nam như Tiền Vĩ, hắn cả ngày chỉ ở trong phòng ăn nhậu chơi bời, trừ đi WC ra, thời gian còn lại đều ở trên giường, lại có thể có bao nhiêu lần ra ngoài thể nghiệm một chút dân sinh dân thái? Bất quá chỉ là đọc mấy quyển tiểu thuyết, liền cho rằng bản thân rất lợi hại, mọi việc đều có thể giải quyết, kỳ thật cũng chỉ là nhược trí.
Khi vết thương của Băng mỹ nhân đã khỏi bảy tám phần, cô muốn nói lời từ biệt với Tiền Vĩ, nhưng không biết vì sao hắn lại ra vẻ "tôi luyến tiếc cô lắm đó, chừng nào thì cô mới trở về, tôi sẽ vẫn luôn ở chỗ này chờ cô"? Nếu Băng nhớ không lầm, giữa hai người cũng không thân mật đến loại trình độ này mà?
Cái tên Tiền Vĩ này thật đúng là quái nhân.
Băng phải rời khỏi, nhưng cô lại không muốn thiếu nợ ai cái gì, vì vậy nên mới hỏi mong muốn của Tiền Vĩ. Tiền Vĩ ngay lập tức nghĩ tới hình ảnh nào đó không hài hòa, còn không chờ hắn nói ra, Băng mỹ nhân đã dứt khoát nói thẳng: "Lấy thân báo đáp là không có khả năng, cậu hết hy vọng đi!"
Tiền Vĩ: "......" Kỳ thật hắn ta vốn dĩ thật sự nghĩ tới cái này.
Yêu cầu của Tiền Vĩ có thể nói là đơn giản, rồi lại không đơn giản chút nào. Bởi vì cái hắn muốn, là ám sát Tần Mục.
Tiền Vĩ nghĩ, sở dĩ hắn xui xẻo đến như vậy đều là do Tần Mục! Vậy nên chỉ cần anh chết đi, thì hết thảy sẽ trở lại quỹ đạo! Cảm giác nắm giữ sinh tử của một người đàn ông thân phận cao quý, cao quý đến mức khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ thật tuyệt làm sao!
Chỉ cần Tần Mục chết, bản thân có thể thật sự đổi vận! Tiền Vĩ tin tưởng không thôi vào điều này.
Băng cảm thấy mình thiếu Tiền Vĩ một nhân tình, tất nhiên là phải trả lại, hơn nữa, hai tay mình dính máu còn ít sao? Bất quá là nhiều giết một người mà thôi, có cái gì khó khăn. Hơn nữa thiếu niên này thoạt nhìn như là người tốt, hẳn sẽ không đào bẫy cho mình.
Tiền Vĩ cũng không quá mong đợi vào kết quả. Nếu như Tần Mục thật sự chết, hắn phải giữ Băng lại, coi đây là nhược điểm của cô. Còn nếu Tần Mục không chết, đây là một vở diễn, Tiền Vĩ muốn chính là kế liền kế, một lưới bắt hết nhà họ Tần, đặc biệt là Tần Mục!