Canh Mạnh Bà

Chương 61: Chén canh 07 - Tám




Chén canh số 7 - Tám

Editor: Bạch Lạc

Beta: Lạc Tiếu - 15/03/2020

Tưởng Uyển Nhi dịu dàng tri kỷ, thấu tình đạt lý tới mức Thanh Hoan kém chút nữa cảm động. Nàng nghĩ nghĩ, ra vẻ nghiêm túc suy xét: "Nhưng mà... em không biết phải đi ra ngoài bằng cách nào..."

"Chị có thể giúp em!" Tưởng Uyển Nhi vội vàng nói, hận không thể ngay lập tức đuổi Thanh Hoan đi.

"Chị thật sự có thể giúp em! Em nhất định phải tin tưởng chị. Nếu em đồng ý rời khỏi đây, chị tuyệt đối sẽ không để ba và các anh phát hiện!"

"Nơi này là nhà của em, chị muốn em đi, em có thể đi đâu đây?" Thanh Hoan ưu thương không thôi.

Trong lòng Tưởng Uyển Nhi hơi chột dạ, nhưng nghĩ lại, Viện Nhi vốn dĩ không phải người nhà của cô, lại đoạt mất ba cùng anh trai cô, giờ cô chỉ tới đòi lại, có cái gì sai?

Cho dù có sai, cũng nhất định không phải cô: "Chị mặc kệ em muốn đi đến nơi nào, em ở lại, chị sẽ mất đi bọn họ. Em giành lấy sự sủng ái của họ dành cho chị, thân phận của chị cũng bị em cướp đi, chẳng lẽ chị không nên đuổi em đi sao?"

Thanh Hoan không tỏ ý kiến: "Nếu như vậy, chị cũng đừng hối hận."

"Chị đương nhiên sẽ không hối hận." Tưởng Uyển Nhi cắn răng.

"Được, em đáp ứng chị."

Tưởng Uyển Nhi cảm thấy nụ cười của Thanh Hoan có chút kỳ quái, nhưng cô ta cũng không thèm nghĩ tiếp, mà càng thêm kiên định với suy nghĩ của mình.

So với Tưởng Uyển Nhi bệnh tật yếu đuối, dĩ nhiên Viện Nhi có thân thể khỏe mạnh lại xinh đẹp đáng yêu sẽ làm ba cùng các anh vui vẻ hơn! Mình đuổi nó đi là đúng!

Nhưng sau khi Thanh Hoan mất tích, Uyển Nhi lại không biết mình nên làm gì bây giờ. Rõ ràng Viện Nhi đã đồng ý... để mình sắp xếp nơi đến cơ mà? Nhưng cái gì mình cũng chưa kịp làm, sao con bé kia lại có thể biến mất?

Nhưng điều tức giận nhất chính là, ba cùng các anh đều không tin tưởng cô. Bọn họ không ở nhà, còn lại cũng chỉ có Viện Nhi và Uyển Nhi, cho nên không thấy Viện Nhi, bọn họ liền khẳng định rằng, chuyện này có liên quan đến cô!

Tưởng Uyển Nhi ủy khuất muốn khóc, cô sự muốn Viện Nhi rời đi, nhưng chuyện này thật không phải cô làm, cô còn chưa kịp ra tay thì con nhỏ đó đã không thấy tăm hơi, sao có thể là cô cơ chứ?!

Đối với việc Tưởng Uyển Nhi thề thốt phủ nhận, Tưởng Trạc Tưởng Cẩn tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, bọn họ không tin Viện Nhi e lệ nhát gan dám một mình trốn đi, con bé cái gì cũng không hiểu, sao có thể có năng lực cũng như lá gan lớn mà bỏ nhà đi?

Nhất định là có người hỗ trợ!

Mà người kia không phải ai khác, chính là Uyển Nhi!

Giúp việc trong nhà đều biết Uyển Nhi, nếu cô đưa Viện Nhi đi, đám vệ sĩ chắc chắn sẽ không ngăn cản. So với Viện Nhi không hiểu việc đời, Uyển Nhi đương nhiên đáng nghi hơn.

Tưởng Uyển Nhi hận đến chết! Rõ ràng cô ta mới là đại tiểu thư của cái nhà này, kết quả lại chỉ có thể sống trong bóng tối. Đã không thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt mọi người, mà còn phải trơ mắt nhìn yêu thương của ba cùng các ca ca chia sẻ cho người khác!

Vốn dĩ muốn Thanh Hoan rời đi, cũng đã chuẩn bị tốt để xuống tay, cô không muốn con nhỏ đó lại xuất hiện ở Tưởng gia một lần nữa!

Đây là nhà của cô, người thân của cô, ai cũng không thể chia sẻ!

Nhưng ngoài dự đoán chính là, Viện Nhi cũng không tin tưởng cô, lại còn biến mất trước khi được cô dẫn đi.

Tưởng Uyển Nhi cảm thấy không thể tưởng tượng được, cô ta vốn nghĩ rằng mình có thể đem Viện Nhi nắm trong tay, cô cũng không giống như con ngốc kia, cái gì cũng không hiểu.

Tưởng Khiêm bực mình nói: "Em thì biết cái gì?! Em ấy đi rồi, em còn muốn sống hay không?!"

Tưởng Uyển Nhi nghe được lời này, tâm đều vỡ vụn, bọn họ yêu thương Viện Nhi như vậy, thậm chí muốn con nhỏ đó thế chỗ cô sao?!

Tưởng Uyển Nhi hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ không dám tin, nhìn chằm chằm ba người đàn ông trước mắt. Bọn họ trước giờ luôn sủng ái cô, dung túng cô, ngoan ngoãn phục tùng cô, nhưng hiện tại, bọn họ lại vì một người ngoài mà hung dữ với cô! Chỉ trích cô! Chất vấn cô!

Vì thế Tưởng Uyển Nhi cũng nổi điên: "Tôi không muốn sống đó! Nếu như các người muốn giết tôi, vậy thì giết đi! Tôi đúng là không thích con nhỏ đó, tôi đúng là không muốn nó ở nhà của chúng ta, đúng là tôi đuổi nó đi đó, các người có thể làm gì?! Giết tôi sao? Tới đây đi! Giết đi!"

Bởi vì thân thể không tốt, cho nên Tưởng Uyển Nhi chưa bao giờ dám quá kích động, sắc mặt cô trắng bệch, hô hấp khó khăn, suýt nữa ngất đi.

Tưởng Khiêm phát hiện, xông tới ôm em gái vào trong ngực, nôn nóng không thôi: "Uyển Nhi, thuốc, thuốc của em ở đâu?!"

Tưởng Uyển Nhi chảy nước mắt cũng không chịu nói thuốc ở đâu: " Ở cái nhà này... Có nó thì không có tôi, có tôi thì không nó... Các người, các người chọn đi......"

Tưởng Khiêm không nói hai lời liền đáp ứng: "Được được được, không cần em ấy không cần em ấy, mau nói cho anh ba, thuốc của em để ở nơi nào?!"

Tưởng Uyển Nhi suy yếu, chỉ chỉ túi ren nhỏ bên hông, Tưởng Khiêm tìm được thuốc hiệu quả tức thời của cô, nhanh chóng sử dụng.

Một lúc sau, Tưởng Uyển Nhi mới ngừng run rẩy, từ từ bình tĩnh trở lại. Tưởng Trạc và Tưởng Cẩn cả người cứng đờ đứng tại chỗ, bọn họ một bên vì Viện Nhi không rõ tung tích mà cảm thấy lo âu, một bên lại lo lắng vì bệnh tim của Uyển Nhi, hai loại cảm xúc ở trong lòng rối như tơ vò, không cần nghĩ cũng biết vô cùng khó chịu.

Tưởng Khiêm ôm Tưởng Uyển Nhi an ủi, nói ra nguyên nhân nhận nuôi Viện Nhi. Sau khi cô ta biết được mọi chuyện, không khác gì bị sét đánh giữa trời quang!

Thì ra Viện Nhi bất quá chỉ là bia đỡ cho đại tiểu thư chân chính là mình! Thậm chí trái tim của Viện Nhi cũng là để cứu mình!

Hối hận!

Hối hận đến xanh ruột! Sắc mặt Tưởng Uyển Nhi giãn ra, dịu dàng trở lại, một lúc lâu, cô ta mới run rẩy hỏi "Anh ba, anh...anh nói đều là thật sự? Trái tim của nó thật sự hoàn toàn thích hợp với em?"

Tưởng Khiêm nói: "Ừ, em có thể sống đến bây giờ cũng là vì em ấy vẫn luôn truyền máu cùng hiến tủy cho em, nếu không phải em ấy, Uyển Nhi, em căn bản sống không đến tuổi mười bốn."

Viện Nhi quả thực chính là phân thân khác của Uyển Nhi, thân thể vô cùng thích hợp với Uyển Nhi, đặc biệt là trái tim kia! Bác sĩ nói khả năng tương xứng là 80%!

Từ nhỏ đến lớn, Tưởng Uyển Nhi hâm mộ nhất chính là những người có thân thể khỏe mạnh, chạy được nhảy được, tuy rằng hiện tại cô còn sống, nhưng so với những người khác, cô cảm thấy không đủ.

Cô không muốn như vậy, cô muốn thân thể khỏe mạnh!

Muốn đến điên rồi!

Ba cùng các anh vẫn luôn tìm kiếm người có trái tim thích hợp để tiến hành phẫu thuật cho mình, thì ra, thì ra Viện Nhi chính là người kia! Nếu sớm biết như vậy, cô tuyệt đối sẽ không để Viện Nhi đi!

Nghĩ đến việc mình bỏ lỡ cơ hội trở nên khỏe mạnh, Tưởng Uyển Nhi liền thống khổ muốn chết. Điều mà cô vẫn luôn tha thiết ước mơ... Kết quả lại...

"Anh ba, mau! Mau giúp em tìm nó về đây đi! Anh ba! Em không muốn chết, em muốn khỏe mạnh, anh ba!" Nói xong cô quay đầu nhìn Tưởng Trạc cùng Tưởng Cẩn: "Ba! Anh hai! Cầu xin các người mau tìm Viện Nhi về đây!"

Tưởng Trạc cùng Tưởng Cẩn không nói gì, bọn họ thật sự muốn tìm Viện Nhi, nhưng tìm được rồi thì sao... Hiện tại con bé đi rồi, bọn họ tuy rằng lo lắng, nhưng cũng không cần phải giãy dụa với ý nghĩ có lấy tim của con bé để thay cho Uyển Nhi hay không.

Ở cùng với con bé thời gian càng dài, bọn họ càng rối rắm về vấn đề này.

Không có trái tim của Viện Nhi, Uyển Nhi sẽ không sống được, nhưng Uyển Nhi sống, Viện Nhi nhất định phải chết đi. Đây là vấn đề, mà cho dù đáp án bọn họ chọn là gì, đều rất tàn nhẫn.

Quan hệ giữa Uyển Nhi và bọn họ chính là ruột thịt, bọn họ yêu thương cô là điều không thể nghi ngờ, mà Viện Nhi... Cho dù không có huyết thống ràng buộc, bọn họ vẫn muốn con bé được sống.

Một sinh mạng ngây thơ đáng yêu như vậy, không có người nào nỡ bóp chết.

Nhưng để Viện Nhi một mình ở bên ngoài, bọn họ càng không yên tâm. Bên ngoài nhiều người xấu, con bé cái gì cũng đều không hiểu, sẽ dễ bị lừa. Vì thế các nam nhân Tưởng gia quyết định, vẫn phải tìm Viện Nhi về, nhưng sau khi tìm được thì sao, vẫn nên đợi lúc đó rồi tính.

Chỉ là bọn hắn như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, lần tìm này chính là mười năm.

Thanh Hoan không chút khách khí rời Tưởng gia, không đi nơi khác, mà là dựa theo con đường nữ quỷ Viện Nhi từng đi qua. Cảm xúc của nữ quỷ Viện Nhi đối với người nhà họ Tưởng chỉ có không cam lòng, không hiểu rõ cùng mê man, nhưng cô lại hận, hận sâu sắc kẻ đã cưỡng gian rồi giết mình.

Mà thế gian này, nếu Thanh Hoan không can thiệp, thì vẫn sẽ phát triển đúng như nguyên bản của nó.

Tuy rằng nữ quỷ Viện Nhi không yêu cầu, nhưng từ trước đến nay Thanh Hoan luôn là người biết săn sóc người khác. Huống chi, căn cứ theo lời Mặc Trạch, người nọ không chỉ cưỡng gian giết chết Viện Nhi, hắn ta còn không buông tha cho các thiếu nữ khác.

Thanh Hoan búng tay một cái, Sổ Sinh Tử hiện ra, xung quanh nàng lập tức xuất hiện bốn năm âm hồn tản ra oán khí dày đặc. Nàng cúi đầu cười, nói: "Đi thôi, ta đưa các ngươi đi báo thù."

Hồ Tam là đầu bếp trong trường học, ngày thường cao lớn thô kệch, không nhìn ra hắn là người có lòng dạ xấu xa, nhưng thật ra hắn có sở thích luyến đồng.

Trong trường học mấy năm gần đây thỉnh thoảng có mấy nữ sinh mất tích không lý do, cũng không biết còn sống hay đã chết, người nhà khóc đến mù mắt, cảnh sát lục tung cả thành phố cũng không tìm ra hung thủ, lại không ngờ rằng hung thủ ở dưới mí mắt bọn họ. Các thi thể đầy người xanh tím của những nữ sinh bị Hồ Tam hãm hại được hắn ướp hương rồi chôn dưới sàn nhà ký túc xá, tản ra mùi hôi tanh tưởi lẫn với hương thơm.

Ngắn ngủi mười năm đã có năm thiếu nữ mất tích, có người là học sinh của trường, cũng có người chỉ là đi ngang qua đây, sau đó liền mất tích. Mà lúc đầu, sau khi mọi chuyện diễn ra, Hồ Tam còn vô cùng trấn định, mở miệng an ủi người nhà nạn nhân.

Đây là tên hung thủ giết người thành tính, bình tĩnh, lớn mật, tàn bạo, háo sắc. Hắn thậm chí mê luyến những đoạn phim mình dùng camera quay lại cảnh người bị hại bị hắn tra tấn. Sau khi các nạn nhân chết đi, thời gian dài chưa tìm được người bị hại mới, Hồ Tam liền xem những đoạn phim này để thủ dâm.

Nếu không phải gần đây thường xuyên bị dòm ngó, hắn đã sớm ra tay. Lâu lắm không nếm qua mùi vị nữ nhân, đối với người như Hồ Tam mà nói, chính là khó chịu muốn chết.

Cho nên, thời điểm có người gõ cửa phòng, Hồ Tam liền giật mình, nhanh chóng tắt đi đoạn ghi hình, kéo quần lên, khóa dây nịt lại, cất đoạn băng vào hộc dưới giường, sau đó mới đi mở cửa.

Vừa đi vừa nghĩ, trước giờ chưa từng có người tới tìm hắn, bọn nhỏ sợ hãi bề ngoài của hắn, các đồng nghiệp cho rằng hắn cổ quái, ngay cả ở ký túc xá, hắn cũng luôn ở phòng cho một người.

Một nơi chưa từng có người khác tới đây, giờ lại bị gõ cửa. Hồ Tam không khỏi miên man suy nghĩ, có phải là do cảnh sát tra được thủ phạm là mình hay không.

Không, không có khả năng, hắn vẫn luôn rất cẩn thận, hắn thậm chí đọc không ít sách tâm lý học tội phạm,nắm giữ rất nhiều kỹ xảo đánh lạc hướng trinh sát. Không có khả năng, không có khả năng, ngàn vạn không cần chính mình dọa mình.

- --

Thông báo nhỏ nhỏ về sự thay đổi Editor:

- Nghê Thường hiện tại có kỳ thi nên sẽ tạm chia tay với chúng ta trong thời gian dài.

- Cục Bơ yêu thích cổ đại và tiên hiệp nên sẽ không tiếp tục edit những chén canh hiện đại.

- Bạch Lạc sẽ nhập bọn với chúng ta (❁"◡"❁)~