Canh Mạnh Bà

Chương 28: Chén canh 05 - Năm




Canh Mạnh Bà - Ai Lam

Chén canh số 5

Năm

Editor: Lạc Tiếu - 03/08/2019

Một đêm thừa hoan, Thanh Hoan không cảm thấy gì, nhưng những phi tần khác biết được việc này lại suýt nữa cắn nát khăn tay.

Từ khi Thục phi tiến cung, trái tim Hoàng Thượng liền hoàn toàn đặt lên người nàng. Mấy tháng qua đi, rõ ràng tâm của hắn đối với Thục phi đã bắt đầu phai nhạt, thậm chí một tháng chỉ ở Cẩm Tú cung ngủ lại mấy ngày. Nhưng hiện tại, Thục phi cũng không biết có thủ đoạn gì, vậy mà lại có thể tiếp tục câu Hoàng Thượng trở về!

Cái này thì cũng thôi đi, đáng giận nhất chính là, Thục phi lại câu lấy Hoàng Thượng, làm hắn ngủ ở Cẩm Tú cung suốt nửa tháng!

Đổi lại là trước kia, khi Thục phi tiến cung, dù có được sủng ái cỡ nào đi nữa, một tháng cũng nhiều lắm có mười ngày. Vậy mà hiện tại đã ước chừng mười lăm ngày. Hơn nữa xem động tĩnh của Hoàng Thượng, dường như vẫn còn tiếp tục muốn ngủ lại Cẩm Tú cung!

Cả hoàng cung chỉ có một miếng thịt, chỉ mình Thục phi ăn sung sướng, còn bọn họ lại phải nhìn!

Đối với oán niệm của các phi tần khác, Thanh Hoan tỏ vẻ phi thường sung sướng. Nàng phát hiện, người khác càng ghen ghét, càng hận nàng, nàng lại càng vui vẻ, làm việc cũng càng thêm không kiêng nể gì. Ngay cả ấn đường bắt đầu ẩn ẩn đau từ sau khi Bùi Thiên Hoa chết hiện tại cũng thấy thư giải phần nào.

Ngày này buổi sáng, đẩy Minh Thành Đế đang lưu luyến gặm cắn cổ mình ra, Thanh Hoan không kiên nhẫn nói: "Hoàng Thượng mau đứng dậy thay quần áo thượng triều đi. Thần thiếp còn muốn đi Ngự Hoa Viên ngắm hoa."

Minh Thành Đế thực vô ngữ, hắn gần đây rất mê luyến Thanh Hoan, tới nỗi hận không thể chết ở trên người nàng. Có thể được thiên đại ân sủng như vậy, nàng thế nhưng vẫn khinh thường nhìn hắn!

Nói khinh thường nhìn thì cũng có chút khoa trương, nhưng Thanh Hoan thật sự không phải rất để ý tới hắn. Nhưng mà nếu nói không thèm để ý cũng không đúng, mỗi tối nàng trên giường lại nhiệt tình như hỏa, quấn lấy hắn, câu lấy hắn, làm hắn thực cốt tiêu hồn. Nhưng phàm là ban ngày, không thân thiết, nàng chính là bộ dáng lười biếng chẳng hề để ý.

Hơn nữa, Minh Thành Đế còn phát hiện, Trần Khuynh Dung hiện tại cùng trước kia có rất nhiều điểm khác biệt. Trước kia nàng luôn muốn ở trước mặt hắn bảo trì dáng vẻ đoan trang nhất, tư dung nhất, phấn son trên mặt thậm chí khi lăn giường cũng không lau đi.

Mà hiện tại...... Minh Thành Đế nghĩ, nếu phải dùng một chữ để hình dung mà nói, đó chính là lười.

Là thật sự lười.

Mặc kệ hắn, lười lấy lòng hắn, lười ăn mặc chỉnh tề, lười giả vờ đoan trang, thậm chí lười đến mức không thèm mang giày......

Dưới sự hướng dẫn vô tình cố ý của Thanh Hoan, Minh Thành Đế đã thành công có thói quen mỗi ngày ôm nàng vào lòng ngực, sau đó mang vớ cho nàng.

Trần Khuynh Dung có một đôi bàn chân non mềm tuyết trắng, móng chân mượt mà chỉnh tề, ngay cả làn da ở gót chân làn da cũng vô cùng kiều nộn.

Minh Thành Đế không có yêu thích gì đặc biệt, nhưng gần đây hắn phát hiện mình rất thích chân, nữ nhân hậu cung phần lớn là quấn chân, duy chỉ có Thanh Hoan một đôi chân trời ban, rồi lại còn nhỏ xinh non mềm, thật là làm hắn yêu thích không buông tay. Việc giúp nữ nhân rửa chân, chà chân, liếm chân như vậy, cho dù trước kia có đánh chết Minh Thành Đế, hắn cũng không tin mình sẽ có một ngày chủ động làm như vậy, thậm chí yêu thích điều đó, nhưng hiện tại......

Hắn thật sự phi thường phi thường mê luyến cặp chân nhỏ này.

Nữ nhân khác ở trước mặt hắn uyển chuyển thừa hoan, tìm mọi cách lấy lòng, nhưng trải qua nửa tháng này, Thanh Hoan đã thành công xoay chuyển cục diện.

Minh Thành Đế muốn cùng nàng giao hoan, có thể, nhưng hắn cũng cần phải học được hầu hạ cùng lấy lòng nàng. So với Thanh Hoan, Minh Thành Đế bất quá là một Hoàng đế trẻ, dưới sự dụ dỗ cùng khai thông của nàng, hắn chỉ có thể trước mặt ngoại nhân duy trì mặt nạ táo bạo lãnh khốc, nhưng trước mặt nàng, hắn lại ngoan giống như một con cừu con.

Đương nhiên, Thanh Hoan cậy sủng mà kiêu là vừa đủ đạp lên điểm mấu chốt của Minh Thành Đế, nàng rất rõ ràng nghịch lân của người nam nhân này là gì, cũng biết đâu là giới tuyến mình không thể vượt qua.

Khoảng cách vị Quý Phi kia vào cung hiện tại chỉ còn không đến một tháng, nàng muốn thời gian còn lại này làm cho Minh Thành Đế đối với nàng khăng khăng một mực.

Duỗi hai tay để cung nữ thay quần áo, Minh Thành Đế quay đầu nhìn thấy mỹ nhân đang rũ mi ngủ thật sâu trên giường, đáy lòng không khỏi có vài phần ghen ghét. Sáng sớm mỗi ngày hắn đều phải đúng giờ thượng triều, gia hỏa này lại mỗi ngày ngủ say giống như một con heo nhỏ, thật là làm người ta trong lòng có loại cảm giác không cân bằng.

Nghĩ nghĩ, hắn cho lui cung nữ bên người, nhanh chóng tiến lên, nắm chặt mũi Thanh Hoan, thấy nàng bất luận ra sao cũng không chịu trợn mắt, vừa tức giận vừa buồn cười, cúi đầu đi hôn hôn cái miệng nhỏ đang hô hấp, Thanh Hoan vô ngữ, đôi mắt đen mượt mà trừng mắt nhìn Minh Thành Đế, đẩy hắn ra, không vui dẫu môi: "Thân thể thần thiếp không khoẻ, tối hôm nay Hoàng Thượng vẫn là đi đến chỗ Hiền phi kia đi."

Minh Thành Đế bất đắc dĩ: "Sao mới đây đã tức giận rồi?"

Thế nhân đều nói hắn tính tình không tốt, nhưng hắn thấy, ai cũng không bằng nàng. Tiểu nữ nhân này nói phong chính là vũ, nếu không cao hứng lập tức liền phát giận, cho dù là hắn cũng không ngoại lệ.

Minh Thành Đế cảm thấy tôn nghiêm ngôi cửu ngũ của mình một lần lại một lần bị khiêu chiến.

"Hừ." Đẩy đôi tay đang vuốt ve khuôn mặt nhỏ mình ra, Thanh Hoan kéo mền che đầu lại.

Minh Thành Đế thấy vậy, hắn nhanh chóng kéo mền xuống, thấy bộ dáng tức giận của nàng, lại cảm thấy rất là đáng yêu, nhịn không được mềm giọng: "Theo lý thuyết, mỗi ngày nàng nên đứng dậy giúp trẫm thay quần áo, trẫm đã miễn cho nàng, làm sao còn nhăn mặt với trẫm?"

Thanh Hoan cảm thấy Minh Thành Đế là người có khuynh hướng chịu ngược cuồng, bởi vì nữ quỷ Khuynh Dung càng đối xử tốt với hắn, hắn càng xua như xua vịt. Hiện tại lại ngược lại.

Thanh Hoan hừ lạnh, nghiêng mắt liếc Minh Thành Đế. Khuôn mặt sáng sớm mới vừa tỉnh giống như đóa hoa hồng kiều diễm ướt át đang nở rộ, gò má khỏe mạnh ửng hồng, cánh môi đô đô, tựa như mê hoặc người. "Tránh ra."

Nàng không thèm để ý, giơ chân trần chuẩn bị bước xuống giường, lại bị Minh Thành Đế nhanh tay lẹ mắt giữ chân lại. Thanh Hoan trừng nam nhân tuấn mỹ trước mắt: "Làm gì đó?"

"Đừng giận được không? Chờ lát nữa trẫm hạ triều, đi Ngự Hoa Viên cùng nàng ngắm hoa?" Minh Thành Đế hạ thấp tư thái nói, bàn tay to vô ý thức cạ lên lòng bàn chân non mềm đến cực điểm, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve gan bàn chân, Thanh Hoan sợ nhột, lập tức cười khanh khách, gót chân nhỏ liên tục dẫm lên tay Minh Thành Đế.

Cho dù bị nàng dẫm, Minh Thành Đế cũng thực vui mừng, hắn cúi đầu hôn lên đôi chân tuyết trắng một cái, nói: "Ngoan, đừng giận, nha?"

Hắn hiện tại chịu khó dỗ nàng, cũng bắt đầu dần dần chuyên sủng một mình nàng, nhưng đối với Thanh Hoan mà nói thì vẫn xa xa không đủ.

Cái nàng muốn là tình yêu độc nhất vô nhị cùng mê luyến của Minh Thành Đế, nàng muốn cho dù Quý Phi tiến cung, trong mắt hắn cũng chỉ có thể kiên trì có nàng.

"Không được." Thanh Hoan dẩu miệng. "Thần thiếp không nổi giận thì Hoàng Thượng phải dỗ ai bây giờ?"

Nghe vậy, Minh Thành Đế mỉm cười, hắn thật sự cảm thấy, dưới sự lăn lộn mỗi ngày của Thanh Hoan, tính tình của hắn đã tốt rất nhiều.

Nếu như trước kia có người dám nói chuyện với hắn như vậy, hiện giờ cỏ trên mộ đã cao tới đầu người. Nhưng người trước mắt này, thật là mặc kệ nàng như thế nào quấy rối ương ngạnh, hắn đều luyến tiếc nói một câu nói nặng.

Ngay từ đầu chỉ cảm thấy tính cách nàng đại biến rất thú vị, nhưng sau tiếp xúc nhiều, sự thông tuệ cùng giảo hoạt của nàng đều làm hắn thật sâu khuynh tâm.

Chỉ là...... Vì sao nàng cố tình lại là người Trần gia?

Nếu nàng không phải, thật là tốt biết bao. Trần gia hiện giờ càng thêm lớn mạnh, tất nhiên là không thể có thêm một Hoàng Hậu. Nghĩ đến đây, trong lòng Minh Thành Đế có điểm khó chịu nói không nên lời, mà hắn... Cũng không thể cho nàng một hài tử.

Những điều này làm cho khi đối mặt với Thanh Hoan, Minh Thanh Đế bất giác bao dung hơn rất nhiều.

Hậu cung phi tần vô số, các nàng mỗi người đều rất có khả năng sinh hạ cho hắn một đứa trẻ, mỗi người đều có khả năng trở thành Hoàng Hậu, chỉ có Thanh Hoan là hoàn toàn không có khả năng.

Minh Thành Đế trước nay không tim không phổi lãnh tâm lãnh tình, rốt cuộc cũng biết cái gì gọi là áy náy. Đổi lại là là trước đây, khi hắn không hề có hứng thú với Trần Khuynh Dung, hắn chỉ cảm thấy đây là vinh hạnh của nàng.

Nếu đã lựa chọn thành sủng phi, dĩ nhiên cũng phải gánh vác hậu quả, không phải sao?

Thanh Hoan mới lười quản trong lòng Minh Thành Đế nghĩ gì, nàng muốn chính là sự dao động của hắn. Ngay thời điểm khi hắn dao động đến không biết nên bỏ hay lấy, mới càng dễ dàng làm hắn từ đây đối với nàng khăng khăng một mực.

"Được rồi, Hoàng Thượng nên đi thượng triều, thần thiếp lát nữa ở Ngự Hoa Viên chờ ngài." Ngữ khi một giây trước còn ôn nhu, giây tiếp theo liền trở nên không kiên nhẫn, như là đang nói đi đi đi nhanh đi thôi đừng lưu lại phiền ta!

Minh Thành Đế còn không kịp đắm chìm trong ôn nhu, đã bị ngữ khí đầy ghét bỏ của Thanh Hoan làm cho đầy đầu hắc tuyến. Nghĩ nghĩ, hắn nhịn không được lại oán hận ôm nàng vào lòng hôn một trận, cảm thấy cho dù là vẻ mặt ghét bỏ của nàng cũng phi thường đáng yêu.

Thật vất vả tiễn đi ôn thần, nửa tháng cảm tình này bồi dưỡng cũng không sai biệt lắm. Loại người như Minh Thành Đế, chuyện lâu ngày sinh tình là không có khả năng, nàng muốn chính là giống như liệt hỏa, yêu đến mức có thể đem người đốt cháy hầu như không còn.

Nàng muốn cho Minh Thành Đế cảm thấy mình yêu hắn, yêu đến thâm trầm, như vậy ở thời điểm lòng dao động, hắn mới có thể không bỏ được nàng.

Ngẫm lại mình sắp trở thành ""mỹ nhân"" trong việc ""chọn lựa giữa giang sơn và mỹ nhân"" kia, Thanh Hoan liền cảm thấy rất có ý tứ.

Bất quá nàng càng cảm thấy có ý tứ, những phi tử khác cũng chỉ có hâm mộ ghen tị và phẫn hận. Hiện giờ bốn phi đã có tam phi, trừ nàng là Thục phi ra, còn có Đức phi cùng Hiền phi. Trước khi nữ quỷ Trần Khuynh Dung chết, Đoan Tần cùng Võ Chiêu Nghi cũng tương đối được sủng ái.

Minh Thành Đế tuy rằng sủng hạnh nhiều phi tử, nhưng lại mưa móc đều dính, cho nên cũng khó trách lần này các phi tử vô cùng có ý kiến với nàng, ai kêu nàng độc chiếm Minh Thành Đế?

Không có biện pháp, Thanh Hoan cũng là người có chút thói ở sạch, đã từng có nam nhân như Cảnh Hằng Đế cùng Bùi Thiên Hoa, nàng đối với nam nhân cũng là có chút yêu cầu, sao cũng được nhưng phải sạch sẽ một chút chứ?

Đối phương muốn tam thê tứ thiếp cũng không sao, điều kiện tiền đề là nàng cũng có tam phu bốn hầu, bất quá nam nhân đều giống nhau, không có cách nào hào phóng như vậy, vậy chỉ có thể ủy khuất bọn họ, ở thời điểm đang thuộc về nàng phải giữ mình trong sạch.

Diệu Thúy đứng bên cạnh cẩn thận lột nho bỏ hạt, rồi sau đó đặt lên dĩa thủy tinh, đưa đến trước mặt Thanh Hoan. Ngay khi Thanh Hoan vừa cầm một quả chuẩn bị ăn, cách đó không xa, một đám cung trang mỹ nhân đến gần, cầm đầu là một nữ nhân đầu đeo tám vị phượng trâm, đúng là Hiền Phi tạm thời giữ chức quản lý hậu cung.

Vị Hiền phi nương nương này có thể cũng là phải vì không làm thất vọng chữ "Hiền", ngày thường có thể nói là người ngay thẳng, luôn nhìn cái này không vừa mắt, xem cái kia không phải cái mũi, đặc biệt lanh lẹ.

Nàng ta xuất thân cũng không tồi, nhưng so cùng Thanh Hoan lại kém xa, dung mạo cũng chỉ là thanh tú, được cái biết tiến biết lùi đúng mực, cho nên Minh Thành Đế mới có thể cho nàng ta tạm thời quản lý hậu cung.

Bất quá xem tình hình trước mắt, Hiền phi nương nương hiển nhiên là đã xem mình trở thành Hoàng Hậu tương lai.