Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 89: Kết thúc chính văn






<tbody></tbody>
  • Edit: Hân
  • Beta: Hân

“Bây giờ chúng ta lập tức xuất phát.”

Trái tim Chris căng thẳng, cầm vé máy bay lên, ngay cả hành lý cũng không lấy, tìm hộ chiếu sau đó lao ra cửa. George theo sát phía sau.

Chris rất rõ tính tình của Elizabeth, càng đừng nói những giáo dục của Taylor tiên sinh với nàng, không cần nghi ngờ, Elizabeth muốn trả thù Chris, mà cách tốt nhất đó là làm tổn thương Lâm Dật Phi.

Chris gọi điện thoại đến Trần Lâm Kí, người nhận điện thoại là Trần Mạn Mạn, từ chỗ nàng có được số điện thoại của Lâm Dật Phi ở Luân Đôn.

Lúc này Lâm Dật Phi đã ngủ say, di động vang n lần cũng chỉ xoay người ngủ. Trước đây mỗi lần Chris gọi cậu dậy cũng phải tốn chút công sức, càng đừng nói bây giờ Lâm Dật Phi đang say giấc.

Chris ném mạnh điện thoại lên giường, tay đặt bên môi im lặng suy tư, sau đó gọi một cuộc điện thoại đến chỗ huấn luyện viên Lippmann, lấy số điện thoại của Kevin.

“Chú ý Lâm Dật Phi, có người của gia tộc Taylor đến Luân Đôn.”

Chỉ một câu nói đơn giản. Kevin liền hiểu ý của anh.

“Tôi sẽ chú ý cậu ấy.”

Sáng hôm sau Lâm Dật Phi tỉnh lại, phát hiện di động của mình có hơn mười cuộc gọi nhỡ. Mà những cuộc gọi nhỡ đó đều từ một dãy số gọi đến, tim cậu run lên. Dãy số này cho dù có đảo ngược lại cậu cũng nhận ra là của ai. Đã rất lâu rồi Chris không gọi điện thoại cho cậu, vì sao chỉ một buổi tối đã gọi nhiều cuộc như thế? Lâm Dật Phi không suy nghĩ nhiều gọi lại, nhưng lại nghe thông báo không gọi được.

Rốt cuộc là sao?

Vì không thể gọi được nên Lâm Dật Phi rất lo lắng.

Sau đó, Kevin gõ cửa phòng cậu, dựa vào cửa cười thật tươi, “Nhanh rửa mặt đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”

“A, được.”

Lúc ăn sáng, Lâm Dật Phi có vẻ không yên lòng, ngay cả khi nước trái cây đổ lên tay mình cũng không phát hiện.

Kevin khẽ thở dài, cầm phần bánh mì và dao ăn của cậu đi qua, “Có phải đang nghĩ về Chris không?”

“A?”

“Nghĩ vì sao cậu ta lại gọi điện thoại đến tìm em?” Kevin cười giúp cậu lau nước trái cây, đặt bánh mì đến trước mặt cậu.

“Sao anh biết cậu ấy gọi điện thoại cho em?” Lâm Dật Phi như nghĩ ra chuyện gì, đứng bật dậy, “Cậu ấy cũng gọi điện cho anh phải không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Kevin kéo Lâm Dật Phi ngồi xuống, “Chuyện gì cũng không quan trọng. Em vẫn là một lễ vật khiến người khác rung động, thượng đế cho em ở bên cạnh anh, nhưng có thời hạn. Bây giờ đã đến lúc trả em về.”

“Cái gì?”

“Ý của anh là, Chris sẽ đến đây đón em.”

“Chris đến đây?” Lâm Dật Phi sửng sốt. Nói vậy vấn đề của gia tộc Ozbourn đã giải quyết xong cả rồi? Cậu ấy có được tự do rồi?

Kevin nhìn đồng hồ trên tay, “A, hẳn là bây giờ cậu ta sắp đến rồi. Có lẽ trưa nay các em sẽ gặp nhau.”

Lúc này Lâm Dật Phi rất vui, trái tim lâng lâng, kích động còn hơn cả khi cậu đạt giải quán quân thiếu niên thế giới.

“Nên hôm nay anh đã bàn bạc riêng với huấn luyện viên Chelsea, thả cho em một ngày.” Ngón tay Kevin điểm nhẹ lên trán Lâm Dật Phi, nở một nụ cười cô đơn.

Cả buổi sáng, Lâm Dật Phi trôi qua trong niềm vui chờ đợi.

Cậu thỉnh thoảng sẽ nhìn di động mình, nghĩ khi Chris xuống máy bay sẽ gọi đến.

Kevin buồn cười nhìn cậu, sau đó vào bếp thay cậu chuẩn bị hồng trà và điểm tâm.

Cuối cùng, chuông cửa vang lên, Lâm Dật Phi nhanh chóng bước ra trước cửa.

Mà Kevin thì đặt hồng trà xuống, một tay kéo Lâm Dật Phi ra phía sau.

“Kevin… sao thế?” Lâm Dật Phi có thể cảm nhận rõ sự căng thẳng của Kevin.

“Không sao.” Chris từng nói mình phải cẩn thận người của gia tộc Taylor, mình đương nhiên phải xác định đối phương là ai trước khi mở cửa.

Màn hình xuất hiện gương mặt đáng đánh của Ryder.

“Là cậu à.” Kevin buồn cười ấn nút mở cửa.

Nhưng khi Lâm Dật Phi ra cửa nhìn, không khỏi sững sờ.

Vẻ mặt Ryder rất căng thẳng, nụ cười trên mặt cương cứng lại, toàn thân run rẩy.

Bên cạnh đầu hắn là một cánh tay đang cầm súng, người cầm súng là Elizabeth.

Trái tim ngừng đập trong nháy mắt, não bộ đã quên mất khả năng tự hỏi.

Gương mặt nàng lạnh như băng, không biết có phải ở cùng Chris quá lâu hay không, ngay cả ánh mắt vô tình cũng giống đến thế.

“Liz…”

Tay Lâm Dật Phi cứng lại.

“Không được gọi tôi là Liz, chỉ có ba mẹ tôi mới có quyền gọi tôi như vậy.”

Huơ huơ họng súng, Ryder cứng người đi vào trong, áy náy nói: “Tớ… tớ không ngờ có người…”

Kevin rất tự nhiên kéo Lâm Dật Phi ra sau lưng mình, đây là lỗi của y. Chris đã nhắc nhở rằng gia tộc Taylor sẽ đến làm phiền, thế nên y hủy tất cả những buổi luyện tập của Lâm Dật Phi để cậu ở nhà, nhưng không ngờ Elizabeth mới sáng sớm đã tìm đến cửa, thậm chí còn cầm theo một khẩu súng.

Mồ hôi chảy xuống hai bên thái dương của Kevin, y đã trải qua nhiều trận đấu mạo hiểm, nhưng chỉ có giờ phút này mới thật sự tiếp cận với ranh giới giữa sự sống và cái chết.

“Lâm, cậu nghĩ cậu trốn đến Luân Đôn thì gia tộc Taylor không tìm được cậu sao? Ồ, không… người khờ dại không phải cậu, mà là Chris. Anh ấy không biết khi con người mất hết tất cả, sẽ không có gì phải sợ hãi nữa. Cho dù anh ấy có giấu cậu đến tận Nam Cực, tôi cũng sẽ tìm ra cậu.”

“Tuy gia tộc Taylor nhà tan cửa nát, nhưng cũng không có nghĩa là cô đã mất tất cả.” Kevin lạnh lùng nói.

“Gia tộc Taylor phá sản khiến tôi thấy rõ bản chất của ba tôi, cũng khiến tôi thấy rõ bộ mặt thật của cái gọi là bạn bè, càng khiến tôi thấy rõ người tên là Christopher Ozbourn. Tôi quả thật không biết mình còn gì nữa.” Elizabeth cười lạnh, ánh mắt lướt qua Kevin nhìn thẳng Lâm Dật Phi.

Lâm Dật Phi muốn tiến lên, nhưng Kevin cố chấp ép cậu đứng phía sau.

“Cho dù đi đến đâu, dường như cậu cũng không thiếu người bảo vệ.” Ngón tay Elizabeth đặt lên cò súng, “Cậu không phải là loại người bắt người khác gánh vác hậu quả mình gây ra. Tôi đếm đến ba, cậu không bước lên, tôi sẽ bắn vào đầu anh ta.”

Thân thể Ryder run lên, nhắm chặt mắt.

“Cô không dám.” Kevin nhìn cô gái mười sáu tuổi, đáy mắt nàng chỉ chứa sự lạnh lùng và điên cuồng.

“Được, vậy thử xem tôi có dám hay không.” Elizabeth dời họng súng, nhắm lên vai Ryder.

“Đừng!” Lâm Dật Phi lập tức ngăn cản, Ryder là một vận động viên đấu kiếm, bị thương ở bất kỳ bộ phận nào cũng có thể mang đến sự tổn thất không thể bù lại. Đây là hận thù giữa cậu và Elizabeth, tuyệt đối không thể liên lụy người khác.

“Lâm!” Kevin kéo lại Lâm Dật Phi, nhưng không biết từ đâu cậu lại có sức mạnh, giãy ra khỏi tay Kevin đi đến trước mặt Elizabeth.

Elizabeth quyết đoán dời họng súng khỏi Ryder, chuyển qua đầu Lâm Dật Phi.

Biến cố bất chợt xảy ra, khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng.

“Lâm —” Kevin muốn bước lên kéo Lâm Dật Phi về, nhưng tiếng súng của Elizabeth đã vang lên, viên đạn sượt qua vai cậu, bắn vào ly trà trên bàn, tiếng thủy tinh vỡ như muốn cắt đứt thần kinh người nghe.

“Ai qua đây tôi sẽ bắn vào đầu cậu ta.” Elizabeth hừ lạnh, “Kéo tất cả màn xuống.”

Kevin nuốt nước miếng, nghe theo nàng kéo tất cả những tấm màn xuống. Cả phòng khách im lặng tột cùng.

Ryder vẫn đứng đó, thoạt nhìn bị dọa sợ, không còn sức lực hoạt động nữa.

Elizabeth và Lâm Dật Phi ngồi trên sô pha. Khuỷu tay nàng đặt trên lưng sô pha, họng súng chỉ vào huyệt thái dương của Lâm Dật Phi.

“Có muốn uống trà hay không?” Kevin khoanh tay đứng đối diện.

“Thế nào? Anh muốn gọi điện thoại cho Chris?”

“Tôi không cần gọi điện thoại, cậu ta cũng sẽ đến đây, “Kevin nhìn đồng hồ, Có lẽ khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến.”

Lâm Dật Phi ngồi bên cạnh Elizabeth, khi nàng chỉ súng vào Ryder, đầu cậu rất hỗn loạn, nhưng bây giờ lúc họng súng chỉ vào đầu mình, suy nghĩ của cậu trở nên rõ ràng hơn.

“Cậu không sợ hãi?” Elizabeth nhếch môi.

“Tôi đương nhiên sợ.”

“Chờ đến tôi bắt đầu chán rồi, cậu nói thử xem, lần đầu tiên cậu và Chris gặp nhau là khi nào?”

“Đó là năm học tiểu học, tôi vừa chuyển đến trường mới, cậu ấy ngày nào cũng dựa lên bàn ngủ.”

“Ồ? Anh ấy luôn tự phụ như vậy, cảm thấy cho dù nghe giảng cũng không bằng mình tự học.”

“Không phải, bởi vì mỗi buổi sáng cậu ấy đều phải dậy sớm đưa báo, tối đến Ozbourn phu nhân làm trong quán ăn Trung Quốc lại tan ca quá muộn, cậu ấy phải chờ mẹ cậu ấy.”

Elizabeth im lặng một hồi, mở miệng, “Hai người quen nhau như thế nào? Ngay từ đầu anh ấy đã tốt với cậu như thế sao?”

“Chúng tôi?” Lâm Dật Phi cười nhạo, “Chris luôn không thích nói chuyện với tôi.”

“Vậy hai người từ khi nào lại thân mật như vậy?” Elizabeth dí họng súng vào đầu Lâm Dật Phi, ngoài miệng là nụ cười độc ác, “Đừng keo kiệt như vậy chứ, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng không muốn chia sẻ.”

Động tác này khiến cho Kevin ngồi cách đó không xa run lên, ngay cả sắc mặt Ryder cũng trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm cò súng, sợ nàng không cẩn thận ấn trúng.

“Hình như là từ lúc chúng tôi cùng làm ra một ngôi nhà trong buổi liên hoan trường, Chris gắn thêm những mảnh thủy tinh nhỏ lên nóc nhà, còn biến nó thành một cái hộp âm nhạc. Tôi đem nó đi bán, Chris rất tức giận, nhiều ngày không thèm để ý tôi.”

Elizabeth cười khổ, nàng biết ngôi nhà đó, nó vẫn luôn được đặt trên đầu giường Chris, “Sau đó thì sao? Sao Chris lại tha thứ cho cậu? Ngôi nhà âm nhạc sao lại ở chỗ Chris?”

“Sau đó…” Lâm Dật Phi xụ mặt, như nhớ đến chuyện ấm áp nào đó, mỉm cười, “Tôi bán ngôi nhà âm nhạc đó để mua một bộ bội kiếm cũ cho cậu ấy, cậu ấy mới tha thứ cho tôi.”

Elizabeth đương nhiên cũng biết bộ hộ cụ kia, được Chris xem như bảo bối đặt trong tủ quần áo. Có một lần mình không cẩn thận trông thấy, còn nói đùa rằng Chris tại sao ném rác vào tủ quần áo. Ánh mắt anh rất lạnh, dường như muốn giết nàng.

Đừng chạm vào đồ của tôi, Chris nói như thế.

Từ đó về sau, mỗi lần Elizabeth ngồi lên chiếc ghế trong phòng Chris, đều phải cẩn thận không cho nó có vết nhăn.

“Thật lâu sau đó, chúng tôi gặp lại nhau ở Washington, tôi nhờ bạn lấy lại ngôi nhà âm nhạc đó về.”

Elizabeth vẫn mỉm cười, nụ cười khiến người khác không rét mà run.

Lúc này, chuông cửa vang lên.

Elizabeth hất cằm ý bảo Kevin mở cửa. Người đến không cần nghĩ cũng biết là Chris.

Thân thể Lâm Dật Phi cứng lại. Bây giờ bọn họ đang đi vào một tình thế căng thẳng, làm sao để thoát khỏi đây?

Chris nhìn sắc mặt Kevin, liền biết Elizabeth đã đến.

Anh mặc một cái áo sơ mi, bên ngoài là áo gió màu xám, có thể thấy rõ anh chỉ vừa đặt chân đến Luân Đôn.

Khi anh đi vào phòng khách, thấy họng súng bên đầu Lâm Dật Phi, cũng không lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Hai tay anh vẫn đút trong túi quần chậm rãi đi đến trước sô pha, ngồi đối diện Elizabeth.

“Thật vui khi được trông thấy anh, vị hôn phu của em.” Elizabeth mỉm cười, “A, em nghĩ hôn ước của chúng ta đã bị hủy bỏ, em hẳn nên đổi xưng hô. Christopher, người anh họ thân yêu nhất của em.”

“Khẩu súng đó giá bao nhiêu bảng Anh?” Chris không nhìn Lâm Dât Phi, ngược lại nhìn thẳng vào Elizabeth, trong mắt không có chút dao động.

“Một vạn bảng Anh, vì em không mang theo giấy chứng minh mình có thể dùng súng, nên đã tốn rất nhiều tiền.” Elizabeth mỉm cười đắc ý, “Anh không ngờ tới em sẽ đi tìm Lâm có phải không? Hay anh cho em giống người cha ngu ngốc kia sợ thân phận bị bại lộ, luôn mua chuộc những người bên ngoài tới?”

“Tự mình đến có vẻ an tâm hơn một chút.” Chris dường như rất đồng ý cách làm của Elizabeth.

“Anh không hỏi em chỉ súng vào Lâm Dật Phi là muốn gì?”

“Cho dù cô không bắn vào đầu cậu ấy, cô cũng sẽ bắn vào chân hoặc vai cậu ấy, hủy diệt con đường đấu kiếm của cậu ấy, dùng sự đau đớn của cậu ấy để tra tấn tôi, trả thù tôi.” Chris thản nhiên nói.

“Xem ra anh hiểu em hơn em nghĩ.” Nụ cười của Elizabeth càng thêm kiêu ngạo, dời họng súng xuống, đặt lên vai Lâm Dật Phi, “Anh nói xem viên đạn thứ nhất nên bắn vào đâu đây? Vai? Hay là chân?”

Chris đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Elizabeth, thấp giọng nói: “Cô nói xem, vai, hay là chân?”

Trong điện thoại là hình ảnh Taylor phu nhân ngồi trên ghế, toàn thân không thể động đậy, dường như ngay cả nói chuyện cũng không thể.

Con ngươi Elizabeth co rút, chỉ họng súng qua Chris, sự tàn nhẫn trong mắt không giống như thứ nên có trên người cô gái mười sáu tuổi.

“Anh làm gì mẹ em! Anh muốn gì!”

“Làm chuyện cô muốn làm, nói đi, vai hay chân?” Đáy mắt Chris bình tĩnh đến lạnh lùng, chỉ lặp lại câu hỏi.

“Thả mẹ em ra! Nếu không em giết anh!” Elizabeth rống lên.

“Tôi nghĩ cô ngay cả súng cũng chuẩn bị rồi, vậy nên mới tôn trọng quyết định của cô.” Chris nghiêng người, dáng vẻ không gì có thể khiến anh nhúc nhích được.

“Tôi nói thả mẹ tôi ra! Bà ấy là cô của anh!”

“Cô? Từ nhỏ đến giờ, bà ta chưa từng nói gì với tôi cả, cũng không làm gì cho tôi. Từ cô đó cũng chỉ là một danh từ mà thôi.”

“Anh cho là anh làm tổn thương mẹ em, ba anh sẽ bỏ qua sao? Đó là em ruột của ba anh!”

“Vậy nếu tôi cho người nổ súng, vậy ba tôi làm gì để trừng phạt tôi đây?”Chris ngửa người ra sau, hoàn toàn dựa lên sô pha, mà Elizabeth thì vươn cánh tay ra, họng súng chỉ cách đầu Chris hai, ba mm.