Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 87






<tbody></tbody>
  • Edit: Hân
  • Beta: Hân

Thiếu niên tay chống cửa, vẻ mặt lạnh băng nhìn y, “Là anh. Có chuyện gì không?”

“Lâm suýt chút đã xảy ra chuyện.”

Con ngươi thiếu niên co rút, “Cậu ấy bị gì?”

Kevin đẩy cửa đi thẳng vào trong, ngồi xuống ghế.

“Suýt chút bị bắt cóc, bởi bị hít thuốc mê, nên phải nhập viện nghỉ ngơi.”

Hô hấp của thiếu niên kéo dài, dựa vào bàn học đứng trước mặt Kevin.

“Chris, tôi mặc kệ gia tộc Ozbourn của cậu có chuyện tranh đấu phức tạp gì, nhưng không được liên lụy đến Lâm.”

Nắm tay của Chris siết chặt.

Gia tộc Taylor đã bị ép vào đường cùng, nếu không sao có thể làm đến nước này. Không… là mình chủ quan, không để bọn họ vào mắt.

“Cậu có biết, Lâm luôn chờ cậu.”

Chris nghe thế, lông mày đang nhíu chặt lập tức thả lỏng, cậu nhớ đến ánh mắt thiếu niên kia nhìn mình sau khi kết thúc trận đấu, khiến cho lòng nhớ thương của mình điên cuồng nảy sinh, hằng đêm đều nghĩ đến.

“Tôi biết.”

“Vậy cậu cần bao lâu để giải quyết những vấn đề rắc rối này?”

“Trong năm nay.” Chris không thích loại quan tâm vượt quá giới hạn bạn bè của Kevin Phil đối với Lâm Dật Phi, nhưng nếu không nhờ sự quan tâm này, hôm nay chắc chắn Lâm Dật Phi đã ở trong tay người khác.

“Được.” Kevin chỉnh sửa lại quần áo, thấp giọng nói, “Còn hơn một tháng để Ghosn bước vào kỳ nghỉ. Tôi sẽ dẫn Lâm về Anh.”

“Anh dẫn cậu ấy về Anh?” Chris kéo dài giọng, sự tức giận biểu hiện rõ qua ngữ điệu.

“Đúng, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt. Cho đến khi cậu giải quyết xong rắc rối của cậu, mới đến đó đón cậu ấy.”

Nói xong, Kevin đứng dậy bỏ đi.

Chris ngồi trong phòng, suy tư điều gì đó. Bỗng nhiên nện mạnh lên mặt bàn, thấp giọng mắng “FUCK”.

Lúc Lâm Dật Phi tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Lâm ma ma bên cạnh chăm sóc cậu, thấy cậu mở mắt mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi đến lúc Lâm Dật Phi hoàn toàn tỉnh táo, một nữ cảnh sát trẻ đến hỏi cậu toàn bộ sự việc đã diễn ra trong nhà vệ sinh. Lần phong ba này dần lắng lại sau khi Lâm Dật Phi đi học.

Chris trở về New York, mà sinh hoạt của Lâm Dật Phi vẫn tiếp tục.

Chuyện khiến cậu cảm thấy ngạc nhiên đó là Kevin vốn nên về Anh đột ngột ở lại, nói là có ý định ở lại Washington đến lúc Lâm Dật Phi nghỉ.

“Anh không cần lo cho em, em thật sự đã lành lặn rồi, không phải người bắt em cũng đã bị giam rồi hay sao?” Lâm Dật Phi cầm điện thoại hỏi nguyên nhân Kevin ở lại Mĩ, nếu vì mình mà làm kéo dài thời gian luyện tập của Kevin, Lâm Dật Phi sẽ rất áy náy.

“Luyện tập thôi thì ở đâu chẳng giống nhau. Chỉ là sau khi kết thúc cuộc thi thiếu niên thì một số huấn luyện viên đã chú ý đến kiếm đạo của Mĩ. Một tháng này vừa lúc trao đổi với các vận động viên một chút, hiểu thêm về kiếm đạo Mĩ.” Kevin nói rất chân thành, dường như quyết định của y không liên quan gì đến Lâm Dật Phi.

“Ha ha, anh ở lại cũng tốt, em có thể tìm anh luyện tập.”

“Luyện tập? Kì thi học kỳ của em thì sao? Em phải thi đậu rồi mới được chứ? Những cuộc đấu kiếm đã làm giảm không ít thời gian học tập.”

“Yên tâm đi, những bài thi đó không làm khó được em đâu.”

Trường học rất quan tâm Lâm Dật Phi, sau giờ học các giáo viên sẽ giúp Lâm Dật Phi bổ túc, chương trình học lớp mười một có hơi khó, nhưng sau lời giảng của các giáo viên, chuyện Lâm Dật Phi có thể theo kịp tiến độ học tập của bạn cùng lớp hay không đã không còn là vấn đề, thành tích thi của Lâm Dật Phi tuy không phải giỏi lắm, nhưng cũng ngoài dự đoán của các giáo viên dạy cậu.

Sau khi cuộc thi chấm dứt, là một chuỗi ngày nghỉ, Lâm Dật Phi vui vẻ về phố người Hoa.

Chelsea đặc biệt đến nhà họ, trò chuyện thân thiết với ba mẹ Lâm Dật Phi. Hắn kiên định nói ra quyết định muốn hướng Lâm Dật Phi theo con đường vận động viên đấu kiếm, chuyện này cũng được ba mẹ Lâm Dật Phi chấp nhận và ủng hộ. Dù sao con mình được vào Ghosn học cũng vì trình độ đấu kiếm, có được ba vạn đô la cũng vì đấu kiếm, có thể thấy rất rõ thiên phú hơn người của con mình ở mặt này, làm ba mẹ sao có thể không ủng hộ chứ.

“Kỳ nghỉ này, tôi dự định sẽ dẫn Lâm sang Anh.” Khi Chelsea nói ra quyết định này, Lâm ba ba Lâm ma ma lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đi một nơi xa xôi như Anh quốc để làm gì?”

“Ngài đã quên quyết định vừa rồi của tôi là muốn Lâm tham gia tranh giải thế vận hội vào năm sau sao? Nên nửa năm sau là lúc đấu vòng loại. Bây giờ Anh quốc là nơi mạnh nhất về bội kiếm, tám tuyển thủ đứng đầu thế giới, có hết ba người trong đó là của Anh. Lần này dẫn Lâm đến Anh, tìm mấy vận động viên cao cấp, để bọn họ đấu với nhau, trình độ của Lâm chắc chắn sẽ được nâng cao nhanh chóng.”

Không cần Chelsea nói ra những cái tên của các “vận động viên cao cấp”, Lâm Dật Phi đã biết họ là ai. Mấy hôm trước Ryder và Mitchell luân phiên gọi điện thoại hỏi Lâm Dật Phi thi xong có muốn đến Anh chơi hay không, bọn họ đã chờ không nổi để có thể “chỉnh sửa” Lâm Dật Phi, cậu thiếu niên đạt giải quán quân của cuộc thi thiếu niên thế giới.

“Ba mẹ, con muốn đi.” Lâm Dật Phi kiên quyết biểu đạt nguyện vọng của mình, cậu biết ý của Ryder và Mitchell là nếu cứ tham gia cái gọi là cuộc thi đấu kiếm dành cho học sinh trung học thì tuyệt đối sẽ không tiến bộ.

“Mẹ sao có thể không cho con đi? Chỉ là hơi không nỡ mà thôi.” Lâm ma ma cầm tay Chelsea, rất nghiêm túc nói, “Huấn luyện viên, vậy phiền anh giúp tôi chăm sóc tiểu Phi. Trước kia nó ra ngoài chơi… lúc đến Anh thì có Chris đi cùng nó, nhưng giờ Chris đã chuyển trường… đứa nhóc này khiến tôi rất lo lắng.”

Nhắc tới Chris, trái tim Lâm Dật Phi lại đau đớn.

Người cô đơn không phải mình, mà còn có Chris.

Lúc này, Chris đã về đến New York. Vừa vào cửa, liền thấy Elizabeth ngồi trên sô pha.

Vẻ mặt nàng lạnh lùng, đã không còn sự điên cuồng lúc trước. Thậm chí khi Chris lên lầu, nàng cũng không cố ý nhắc đến Lâm Dật Phi hoặc thốt ra những lời kích thích Chris.

“George, mấy người còn muốn nhốt tôi ở đây bao lâu nữa?”

Elizabeth có thể cảm nhận được quan hệ hết sức căng thẳng của gia tộc Taylor và Ozbourn.

Mình từng mơ ước sẽ như một nữ chủ nhân ngồi trong phòng khách nhà Ozbourn, nhưng bây giờ nguyện vọng này chưa được thực hiện, ngược lại nàng hoàn toàn không có tự do, ngay cả điện thoại hoặc những thiết bị có thể kết nối mạng đều bị khống ché, hoàn toàn bị giam lỏng.

Trong ti vi truyền đến tin tức anh em Lehman đã phá sản, Elizabeth nuốt nước miếng, đó là một gia tộc có quan hệ thâm sâu với gia tộc Taylor.

Khi cổ phiếu của gia tộc Taylor và Ozbourn bị đóng băng, Chris và ba anh dường như không chịu đả kích gì quá lớn, phần lớn tài sản của họ đã sớm đầu tư vào những lĩnh vực khác ít có nguy cơ bị liên lụy. Hiện tại Elizabeth rất nghi ngờ bọn họ có phải tự giảm giá cổ phiếu của mình để khiến tài chính của gia tộc Taylor sa sút đến ngày hôm nay.

George bưng một cái mâm nhỏ tới.

“Elizabeth tiểu thư, thiếu gia nói tóc tiểu thư quá dài, muốn tôi sửa sang lại giúp.”

“Tóc của tôi?” Elizabeth nhướng mày, Chris từ trước đến giờ rất ít chú ý tới mình, từ khi nào anh ấy lại để ý chuyện tóc mình dài hay ngắn?

“Chiều nay bạn học của thiếu gia ở New York sẽ đến, tiểu thư quên rồi sao, hôm nay là sinh nhật của thiếu gia.”

George vừa nói thế, Elizabeth liền cảm thấy buồn cười. Mình luôn đặt Chris vào vị trí thứ nhất, nhưng từ khi nào ngay cả sinh nhật của anh ấy mình cũng không nhớ?

Cho dù có qua sinh nhật lần này, Chris vẫn chưa đến tuổi trưởng thành, nhưng trong lòng Elizabeth, anh đã trưởng thành đến nỗi còn đáng sợ hơn cả những người đã trưởng thành.

George bắt đầu cắt tóc cho Elizabeth, cây kéo màu tối phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Bên tai là tiếng tóc mình bị cắt, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt, tựa như chúng nó đang rơi xuống lòng nàng.

Không như sự xa xỉ của nàng, mỗi năm sinh nhật Chris đều rất đơn giản, mời một số bạn bè đến tham dự, ngay cả những người tham gia vào cuộc trò chuyện trên bàn ăn cũng là bạn của Chris, anh rất ít tham gia vào.

Lúc này trong buổi tiệc sinh nhật, chỉ có hai người, KK và Mika. Trong cuộc trò chuyện của họ, Elizabeth hiểu ra thay vì nói họ là bạn của Chris, không bằng nói họ là bạn của Lâm Dật Phi. Bọn họ mở miệng ngậm miệng đều nói về chuyện Lâm Dật Phi thắng Chris trong giải đấu. Không khí này khiến Elizabeth không thể hô hấp, rời bàn rất sớm.

Buổi tối, di động của Chris vẫn không ngừng vang, anh tựa như không nghe thấy mà tiếp tục chú ý tin tức tài chính và kinh tế của mấy hôm nay, kinh tế Mĩ đang rơi vào khủng hoảng.

George gõ cửa phòng Chris, “Thiếu gia, Taylor tiên sinh gọi điện thoại đến.”

“Tắt điện thoại đi.”

“Vâng, thiếu gia.”

Taylor tiên sinh vẫn không ngừng gọi điện thoại cho Chris, gọi cả buổi tối cho đến tận khi điện thoại anh không còn pin nữa.

Hôm sau, hắn tự mình tới, bị bảo vệ của nhà Ozbourn chặn ở ngoài cửa, bảo vệ hai nhà xung đột nhau, hắn chỉ có thể rống lên: “Christopher Ozbourn! Mày ra đây cho tao!”

Elizabeth đứng bên cửa sổ nhìn thấy ba mình, vội vàng muốn xuống lầu, nhưng lại bị bảo vệ ngăn cản, vác nàng trở lại phòng.

Chris chậm rãi ra cửa, Taylor tiên sinh cầm súng nhắm vào anh, điều này khiến tất cả bảo vệ đều lấy súng ra chỉ vào hắn. Chris đi đến trước mặt Taylor tiên sinh, tùy ý hắn chỉ súng vào ngực mình.

“Nổ súng đi, chú nổ súng ở đây, vậy đầu của Elizabeth trên lầu cũng sẽ nở hoa.”

“Mày… mày… mày cắt tóc Liz gửi cho tao là có ý gì!”

“Lễ vật thôi. Không phải tôi đã nói với chú, chú chạm vào một sợi tóc của Lâm, tôi sẽ tặng ngón tay Elizabeth cho chú. Chú làm rơi một giọt máu của Lâm, tôi sẽ tặng đầu Elizabeth cho chú sao?”

Tay cầm súng của Taylor tiên sinh run lên, “Con gái của tôi đâu? Con gái của tôi!”

Chris hờ hững chỉ cánh cửa sổ, Elizabeth đang nằm trên giường, vẻ mặt căng thẳng nhìn xuống họ.

“Tôi bảo George thay kiểu tóc mới cho cô ta, rất đẹp đúng không?”

“Tao muốn dẫn nó về! Ngay bây giờ!”

“Được thôi.” Chris nghiêng người, dường như đang nhường đường cho Taylor tiên sinh.

Taylor tiên sinh bước từng bước lên cầu thang, cánh cửa sang trọng của nhà Ozbourn mở ra làm bước chân hắn dừng lại.

“Mày mà lại tốt như vậy để tao dẫn con tao đi?”

“Tôi đương nhiên không tốt bụng rồi.” Chris khoanh tay, nghiêng đầu, dưới ánh nắng ban mai nở rộ một mỹ cảm khát máu, “Elizabeth đi rồi, tôi mới có thể nói với Deroni, chú đã không muốn hợp tác với chúng tôi nữa.”

“Mày…”

“George.” Chris ngẩng đầu, nhìn George đứng ở cửa, “Giúp Elizabeth thu dọn hành lý đi, ba cô ta đến đón.”