Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 37: Tặng hoa






<tbody></tbody>
  • Edit: Tiểu Hân
  • Beta: Tiểu Hân

Dù sao Elizabeth cũng là một tiểu thư, bị Chris nói thế tất nhiên cảm thấy mình mất hết mặt mũi, “Lâm cũng nói không có nguy hiểm, anh cần gì phải lo chứ?”

Chris bước từng bước về phía trước, ánh mắt gần như muốn đâm thủng Elizabeth, “Nếu cậu ấy ngã thì sao? Em sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ em muốn thấy cảnh cậu ấy bị ngã.”

“Đương nhiên không phải!” Elizabeth biết Chris đã tức giận, nhưng nhiều bạn bè nhìn như thế, nàng không thể nhượng bộ được, “Có nam sinh nào không biết trượt cầu thang đâu chứ?”

“Anh không biết.” Chris mở miệng.

“Bỏ đi, trượt cầu thang rất không an toàn, hay là chuyển sang làm chuyện khác.” Andrew cảm nhận được mùi thuốc súng, nhanh chóng hòa giải.

“Không.” Lúc Elizabeth cứng đầu lên cũng là bất trị.

“Vậy thì em nghe cho rõ đây, thứ nhất, sau này Dật Phi sẽ trở thành vận động viên đấu kiếm, nên tuyệt đối không thể làm gì nguy hiểm, nhất là trượt cầu thang. Thứ hai, đây là nhà Ozbourn, anh là chủ nhân nơi này, anh nói không làm là không làm. Em có hiểu chưa.” Chris nhướng mày, cả phòng đều im lặng. Thật ra mọi người cũng cảm thấy trượt cầu thang có chút nguy hiểm, không quá quan trọng thì không nên cứng đầu, chỉ là do Elizabeth quá để tâm đến mặt mũi mà thôi.

Mạn Mạn nhìn tình hình trước mắt, cảm thấy áy náy, vì mình mà họ khắc khẩu, “Chỉ là trượt cầu thang mà thôi, tớ trượt là được mà, không cần Dật Phi theo đâu.”

Nói xong, nàng muốn đi lên, Lâm Dật Phi nhanh chóng kéo nàng lại, “Cậu có biết trượt đâu chứ?”

Elizabeth vẫn nhìn Chris không nói lời nào.

“George, giúp tôi đưa Dật Phi và bạn của cậu ấy về.” Chris nhìn về phía George đang đứng ở cầu thang lầu hai.

“Thiếu gia, bây giờ chỉ mới chín giờ tối.”

“Tôi nói đưa bọn họ về.” Chris đi lên lầu hai, nhìn George một cái, sau đó trở về phòng mình.

George đành phải đi đến trước mặt Lâm Dật Phi nói: “Lâm, thực có lỗi, bác phải đưa con và tiểu thư Mạn Mạn về nhà.”

Lâm Dật Phi nhìn thoáng qua Elizabeth đã sắp khóc, đành gật đầu.

Xe chạy ra khỏi nhà Ozbourn, Lâm Dật Phi theo bản năng quay đầu lại, thấy một bóng người đang đứng ngoài ban công tầng hai nhìn theo hướng bọn họ rời đi.

Elizabeth mím môi khóc, một đám người luống cuống tay chân an ủi nàng. Vì vậy buổi tiệc sinh nhật cũng không vui mà kết thúc.

“Tớ cảm thấy mình hơi có lỗi với Lệ Tư.” Mạn Mạn ngồi trong xe nhỏ giọng nói.

“Quên đi, có lẽ mấy ngày nữa Lệ Tư sẽ hết giận.”

George đang lái xe an ủi họ, “Thật ra đó cũng không phải chuyện gì lớn lắm. Tiểu thư Elizabeth chỉ là đang ghen tỵ thiếu gia để ý Lâm hơn biểu muội mà thôi. Tất cả chúng ta đều biết, thiếu gia chỉ là luôn rất kiên trì với chuyện này. Trượt cầu thang vốn là một việc làm rất nguy hiểm, lại càng đừng nói cuối tuần sau Lâm phải đấu trận chung kết với trường Griffith nữa.”

Trận chung kết đoàn thể vào cuối tuần, trường trung học thứ ba của Washington đấu với trường Griffith, xem ra khó khăn hơn Lâm Dật Phi nghĩ nhiều. Khi đối phương triển khai đội hình lên sân khấu, Lâm Dật Phi thật sự ngây người, bởi vì người dự thi ngoài Andrew, còn có Chris. Điều này khiến Mark lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

“Nếu chỉ có mình Andrew, Lâm còn có thể miễn cưỡng ứng phó, nhưng nếu Chris cũng đấu, vậy chúng ta chỉ có nước xuống địa ngục.”

Lâm Dật Phi kinh ngạc bởi vì căn cứ theo hiểu biết của cậu đối với Chris, anh không thích hợp với đấu đoàn thể. Tuy rằng trường Griffith có thi đấu đoàn thể, nhưng Chris thì luôn bị xếp ở vị trí cuối cùng của danh sách, nên chưa từng tham gia loại thi đấu này. Có lẽ là do trận chung kết, huấn luyện viên của trường Griffith muốn nắm chắc phần thắng tuyệt đối.

Mark ra trận đầu, hắn bị Chris đánh bại hoàn toàn, quá trình cũng rất thê thảm. Katherine ngồi trên thính phòng chỉ kém không ôm đầu mà thôi.

Ivy đấu thứ hai, trình độ của Griffth rất tốt, Ivy không tài nào thắng nỗi mà thua hai điểm, khi Lâm Dật Phi lên, ngoài việc cố gắng hết sức cũng không thể làm gì khác. Khí thế của Andrew mạnh mẽ hơn nhiều so với buổi tối hai người cùng luyện tập lúc trước. Hắn rất trầm ổn, vô luận Lâm Dật Phi có đảo loạn tiết tấu hay tập kích đột ngột như thế nào, hắn đều có thể hoàn mỹ mà ứng đối. Khi bọn họ chấm dứt vòng một, thì Lâm Dật Phi chỉ thắng hắn một kiếm, nhưng lúc trước thua điểm nghiêm trọng như vậy, bọn Lâm Dật Phi muốn thắng cũng khó. Tình huống như thế cứ lặp đi lặp lại, Lâm Dật Phi lần đầu cảm thấy mình vất vả như thế, khi trận đấu chấm dứt, trường trung học thứ ba của Washington thua trường Griffith bốn điểm.

“Không sao, các cậu còn có thể đấu trận giành hạng hai.” Lúc bắt tay Andrew an ủi họ.

“Cảm ơn.”

Mark thì đưa tay với Chris, “Ha, tớ đã hoàn toàn quỳ gối dưới thực lực của cậu, nếu cậu không tham gia thi đấu đoàn thể, có lẽ chúng tớ còn cơ hội.”

Chris không nói gì, nhưng vẫn bắt tay với Mark.

Andrew mở to mắt với Lâm Dật Phi, “Cậu biết không, lần này Chris chủ động yêu cầu được đấu đấy.”

“A? Vậy sao?” Lâm Dật Phi nhìn về phía Chris, đối phương đang sửa lại hộ cụ của mình.

“Hơn nữa cậu ấy còn muốn đấu ở vị trí của tớ, xem ra cậu ấy rất muốn quyết đấu với cậu đó.” Andrew xoay người, “Nhưng đáng tiếc, huấn luyện viên kiên trì để người đấu cuối cùng là tớ. Nhưng Lâm này, cậu thật sự rất mạnh, khả năng cũng thực vô hạn.”

Sau trận đấu, Lâm Dật Phi cùng tất cả các thành viên đi ăn pizza. Katherine cảm thấy đáng tiếc, nếu tài chính của trường công lập đầu tư vào đấu kiếm một chút, thì đấu kiếm xã của họ đã có phát triển tốt rồi. Bây giờ trong cả đội bội kiếm, về phía nam sinh cũng chỉ có Ivy và Lâm Dật Phi là mạnh, trình độ cũng không đều, đụng tới đội nào có huấn luyện viên hay một chút, thì có nước thua trận, càng đừng nói đến cái nơi nhiều trường danh giá như Washington.

“Không nên để ý kết quả như thế!” Lâm Dật Phi giơ ly nước ngọt lên, “Cạn ly vì đội đấu kiếm của chúng ta – đã thua trường Griffith bốn điểm!”

“Đúng, cạn ly vì đội bội kiếm của chúng ta!” Ivy cũng nâng chén.

“A, bị các cậu thu hút như thế làm tớ cũng muốn có một đội nữ bội kiếm!” Katherine mỉm cười, nỗi buồn vừa rồi biến mất không còn dấu vết.

Những trận sau đó cũng đúng như lời của Katherine, bởi sự chênh lệch trình độ, trường trung học thứ ba của Washington chỉ đạt được hạng ba, vô duyên đấu trận chung kết của cả nước.

Trong trận chung kết cả nước, biểu hiện của trường Griffith rất tốt, tuy Chris không xuất chiến, nhưng vẫn có thể đạt được giải quán quân. Mà trong cuộc thi đấu cá nhân, Chris cũng giành quán quân, tuy chưa lên cấp ba, thế nhưng đã có rất nhiều trường trung học muốn lôi kéo cành cây vàng này. Katherine cũng oán giận một câu, “Lâm, nếu cậu tham gia thi đấu cá nhân, nói không chừng cũng có thể được như vậy!”

Nhìn Chris đứng trên đài lĩnh thưởng, cho dù là một nữ quan viên người Mỹ lên trao giải cho, anh vẫn mang bộ dáng kiêu ngạo như cũ.

Katherine ôm một bó hoa đi tới bên cạnh Lâm Dật Phi, đụng đụng cậu: “Hắc, dù sao Chris cũng là bạn tốt của cậu. Được rồi, không biết bây giờ các cậu có còn là bạn tốt của nhau không, ít nhất vẫn còn là bạn bè. Cầm bó hoa này đến chúc mừng cậu ấy đi nào!”

Lâm Dật Phi nhìn bó hoa bách hợp tươi tắn, bỗng nở nụ cười, “Tặng hoa cho cậu ấy thì sẽ rất kỳ quái.”

“Sao lại kỳ quái chứ? Thế nào? Chẳng lẽ muốn tặng một nụ hôn hay sao?” Katherine cưỡng chế ép bó hoa vào tay Lâm Dật Phi, “Nhanh đi nào!”

Lâm Dật Phi ôm bó hoa, cậu biết nếu không tặng hoa, thì Katherine sẽ không bỏ qua cho mình, hơn nữa nếu lựa chọn cậu muốn chọn tặng hoa hơn chọn tặng nụ hôn. Trên đường đến phòng thay quần áo, Lâm Dật Phi cố ý đi chậm, trong đầu toàn nghĩ đến những câu hỏi xấu “Hắc, tớ không thi đấu cá nhân có phải cậu rất nhớ tớ hay không.” Nhưng cậu còn chưa đến phòng thay quần áo, thì đã thấy Chris lưng đeo ba lô đi ra.

“Kia, chúc cậu đạt giải quán quân!” Lâm Dật Phi hướng theo bóng anh mà hô lên.

Chris xoay người nhìn cậu, khóe môi gợi lên một mạt cười như có như không, tăng thêm vài phần mị lực, “Nếu cậu tham gia thi đấu cá nhân, tớ giành được quán quân càng đáng chúc mừng hơn.”

“Mặc kệ thế nào, quán quân chính là quán quân.” Lâm Dật Phi bước đến, nhét bó hoa vào tay Chris, nở nụ cười thật tươi, “Hắc, cùng đi ăn McDonald để chúc mừng đi.”

Đúng vậy! Nên là như thế! Nhớ trước kia họ cùng ăn khoai tây chiên, cùng uống nước ngọt, vui cỡ nào a!

Chris cười khẽ, vừa cúi đầu lại trông thấy một mảnh giấy được lẫn trong bó hoa: Từ Katherine.

Thoáng chốc tất cả ý cười biến mất, đôi mày gắt gao nhíu lại, đẩy Lâm Dật Phi ra nhanh chóng bước đi.

“Này! Cậu sao thế!”

Lâm Dật Phi nhìn thấy anh để bó hoa trên thùng rác, dường như muốn ném xuống.

“Chris cậu uống lộn thuốc hả!”

Cậu lại muốn bỏ bó hoa mà tớ tặng cho cậu sao?

Tên đáng ghét này! Tớ phải chém chết cậu!

Tay Chris cứng lại, cuối cùng vẫn thu về, sau đó không chút biểu tình nào đi đến phía bãi đỗ xe.

Nửa phút sau, tâm tình Lâm Dật Phi chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng cậu vẫn có cảm giác bị tổn thương. Cắn răng, Lâm Dật Phi tiến lên.

Ngay lúc này, cậu thấy hai người đội mũ đeo khẩu trang đang đánh nhau với Chris, đầu của George bị cái gì đó đập mạnh, bất tỉnh nằm trên mặt đất.

Chris giãy dụa, một gã ấn hắn xuống, rút một cái khăn tay bịt mũi Chris lại, thoạt nhìn có lẽ là thuốc mê.

Lâm Dật Phi muốn xông lên, Chris đang giãy dụa nhìn thấy cậu, đung đưa cánh tay ý bảo đừng, lập tức sẽ thoát.

Nhưng cậu ấy muốn thoát bằng cách nào chứ?