Cảnh Hồn

Chương 74: Nữ nhân mê hồn án (Kết) + Vụ án thi thể không đầu 1




Đến khi xử lý xong hiện trường chôn xác ở câu lạc bộ golf thì đã xuất hiện ánh sáng mờ ảo ở đường chân trời.

Tô Ngôn và những người khác ép Tân Khải xuống xe, gặp Giang Ly đang đứng dưới lầu hút thuốc, Hạng Dương đứng từ xa liền gọi “Đội trưởng Giang”.

Giang Ly nâng mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó tiện tay dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại ném vào thùng rác, bước đến nhìn Tân Khải đang bị còng tay ủ rũ cúi đầu: “Xử lý xong rồi à?”

Hạng Dương lắc đầu: “Lát nữa bọn người bên anh Trương sẽ lần lượt chở thi thể của 10 nạn nhân về, còn Phương Giai Mậu thì vẫn còn ở câu lạc bộ tiến hành thu thập chứng cứ, có lẽ còn lâu mới xong.”

“Mang người vào trước đi.” Giang Ly xua tay về phía trong tòa nhà.

Hạng Dương và Thái Thành Tể liền mang người đi vào, lúc này Tô Ngôn đậu xe xong cũng bước ra, lúc đi ngang qua Giang Ly ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt thì hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái. Không biết từ lúc nào, trên người anh đã lâu chưa xuất hiện lại mùi hương này, họ cũng có thầm nói chuyện với nhau, không biết tại sao đội trưởng Giang vốn nghiện thuốc lá nặng lại đột nhiên cai thuốc.

Xem ra chuyện Tinh Võng đột nhiên xuất hiện ở Thành phố Nam Thành đã ảnh hưởng đến Giang Ly khá nhiều, đến nỗi anh phải dùng tới thuốc lá để xua đi phiền não trong lòng.

Tô Ngôn hiểu chuyện này, cô tin rằng chỉ cần bất cứ ai đã từng tham gia vào hành động Phá Tà sau khi biết tin này đều sẽ như thế, có lẽ là một tâm bệnh, vì thất bại nên không cam lòng.

Cho dù là cảnh sát hay quân nhân, đều không cho phép có thất bại, vì một khi thất bại là hàng vạn nhân dân có thể sẽ tiếp tục sống trong cảnh khốn cùng. Trên lưng mỗi người bọn họ đều là sứ mệnh nặng nề, có thể nói là không đánh cược được.

Sau khi bọn Hạng Dương đi, Giang Ly hiếm khi đứng thẩn thờ nhìn bụi cây bên cạnh, cho đến khi có một bàn tay trắng nõn giơ ra trước mặt anh, lúc đó anh mới tỉnh táo lại. Hơi ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay non mịn kia, phía trên còn có một gói chocolate, anh khẽ nhíu mày không nói nên lời.

Thấy anh bất động, Tô Ngôn rút tay về, xé bao ngoài của gói chocolate kia, vừa mở vừa khẽ lẩm bẩm: “Ai da… Để trong túi nên hơi tan ra rồi.” Nói xong, cô dùng ngón tay trỏ và ngón tay cầm viên chocolate đưa lên miệng anh, nâng cằm ra hiệu anh ăn: “Ăn đồ ngọt sẽ giúp vui vẻ hơn một chút, nếu anh vẫn cảm thấy khó chịu thì lát nữa chạy ra sân huấn luyện phát tiết một chút đi.”

Cô đưa tay về phía trước, viên chocolate trực tiếp chạm vào cánh môi của Giang Ly.

Giang Ly vô thức há miệng ra, vì ngọt ngào xen chút chua xót lan khắp đầu lưỡi, sau đó một cảm giác ấm áp ngay lập tức truyền đến môi anh, có lẽ là động tác đút của Tô Ngôn hơi dùng sức nên đầu ngón tay cô đã đụng vào môi trên của anh.

Nhưng cảm giác này vừa chạm đã biến mất ngay lập tức, trong nháy mắt chỉ giống như là ảo giác.

Tô Ngôn nhìn anh nuốt viên chocolate, hơi vui vẻ nhếch môi lên, đôi mắt trong màn đêm trở nên lấp lánh. Cô thấy ngón tay mình còn dính một ít chocolate, không do dự vô thức ghé miệng liếm sạch sẽ. Sau đó cô còn cùng tay kia vỗ lên vai anh như an ủi: “Cuối cùng thì vụ án của Diêm Phi cũng có tiến triển rồi. Cho dù hắn có phòng thủ cẩn thận thế nào thì tên Tân Khải cũng là đồ hèn nhát, chúng tôi sẽ lấy khẩu cung của hắn thật tốt. Đến lúc đó Diêm Phi không thừa nhận thì nhân chứng vật chứng cũng đã đủ, nhất định sẽ định tội được hắn.”

“Về phần trang web Tinh Võng kia, là chuyện rất nghiêm trọng sao? Nhưng tôi tin lưới trời tuy thưa mà khó thoát, dù khúc xương này có khó gặm thì chỉ cần kiên trì cũng có thể cắn đứt được.”

Trong lúc cô nói chuyện, toàn bộ sự chú ý của Giang Ly đều tập trung trên cánh môi hồng kia, sau khi cô nói xong anh mới ngượng ngùng dời mắt đi. Nhưng dù có thế thì trong lòng anh cũng thật sự đã thả lỏng không ít, anh xoay người lại bước vào trong tòa nhà: “Bận cả đêm rồi, cô về ký túc xá nghỉ ngơi đi.”

Tô Ngôn vội bước theo sau lưng anh: “Đội trưởng Giang, có phải anh quá tàn nhẫn rồi không, tôi bận rộn cả đêm, quả thắng lợi đã trước mắt rồi mà còn đuổi tôi đi ngủ?…”

Miệng cô bắt đầu líu lo không ngừng, không để ý đến đôi tai đỏ ửng và đôi môi mím chặt của người kia.



Thẩm vấn Tân Khải rất thuận lợi, tất nhiên hắn cũng có mời luật sư, nhưng chứng cứ phát hiện dưới lòng đất trong sân golf của hắn quá mức trâu bò, dù là luật sư nổi tiếng quốc tế cũng không thể nào bào chữa được.

Trong máy tính văn phòng của câu lạc bộ của hắn tìm thấy một đoạn phim khiến cảnh sát tê tái, là cảnh các nạn nhân bị tra tấn và giết hại, mà Tân Khải cũng xuất hiện trong video, căn bản không thể nào chối cãi nữa.

Cuối cùng vị luật sư nổi tiếng quốc tế kia cũng chỉ có thể khuyên hắn hợp tác với cảnh sát, chủ động khai báo sự thật, nếu như vậy thì ra tòa hắn mới có cơ hội tranh thủ xin giảm thời hạn thi hành án được. Những lời này nói ra mọi người đều hiểu, video ngược sát còn ở đó, nhẹ nhất cũng là tử hình.

Nhưng luật sư đã nói như thế thì chứng tỏ vẫn còn hy vọng, một khi đã phải đối mặt với cái chết, nếu thật sự có thể kéo dài hơi tàn thì ai lại muốn chết chứ? Đặc biệt là loại người như Tân Khải, ỷ vào đống tiền bẩn trong nhà mà tùy tiện chà đạp lên tính mạng của người khác, chắc chắn hắn cũng không muốn mình chết.

Vì vậy sau khi giằng co cả ngày, đến hơn 5 giờ chiều hôm sau hắn cuối cùng cũng ói ra tất cả tội trạng của mình.

Phòng thẩm vấn số 4, Cục thành phố.

Diêm Phi ngồi trên ghế gục mặt xuống, cửa bị người bên ngoài đẩy ra, đập vào tường phát ra một tiếng vang lớn, hắn mở mắt ra ngẩng đầu nhìn, thấy Hạng Dương và Giang Ly bước vào, phía sau còn có Tô Ngôn.

Hắn ta cười thầm, rõ ràng là vẫn không có ý định hợp tác. Hắn vẫn luôn trong căn phòng kín này, không biết Tân Khải đã bị bắt về, chuyện chôn xác ở câu lạc bộ golf từ lâu đã bị cảnh sát lật tẩy.

Ánh mắt của hắn vẫn dán vào người Tô Ngôn, Hạng Dương hung hăng vỗ bàn mới mở miệng nói: “Hai vị cảnh sát, các người dẫn người phụ nữ này đến là có ý gì? Sao? Muốn chơi chiến thuật tâm lý với tôi, nghĩ tôi sẽ vì cô ta mà bị dao động tâm lý à?” Nói tới đây, hắn cười tỏ vẻ khinh bỉ, giống như rất chướng mắt với “thủ đoạn” của cảnh sát, đúng là chậm phát triển mà.

“Không cần.” Tô Ngôn ngồi phía sau mở miệng, mặt không chút cảm xúc, giọng điệu bình tĩnh: “Chúng tôi đã thông qua nhân chứng Tịch Huyên để đến được chỗ các người giấu xác rồi, câu lạc bộ golf Phương Đông Thanh Hà của Tân Khải, đồng thời cũng đã tìm được thi thể của 10 nạn nhân. Sau khi Tịch Huyên nhận diện, 4 thi thể gần nhất là 4 người bị nhốt chung với cô ấy, cũng là 4 người đã mất tích ở công ty hậu cần kia.”

“Tốt lắm, nhưng các người phải đi tìm Tân Khải chứ, chuyện này liên quan gì đến tôi.” Diêm Phi cười mỉa mai: “Đừng dùng cuốn sách ảnh trong phòng tôi làm cái cớ, cái bằng chứng nực cười đó sẽ không đem ra tòa được đâu.”

“Tân Khải đã khai nhận mọi chuyện rồi, chính miệng hắn ta xác nhận anh là đồng bọn, đồng thời những người phụ nữ đó đều là anh đưa đến “Thịnh Tửu Trang”.” Hạng Dương mỉm cười đắc ý.

“Không thể nào!” Diêm Phi hơi sững sờ, sau đó lập tức cười lạnh: “Năng lực của cảnh sát các người cũng chỉ đến vậy thôi, muốn lừa tôi à? Ha ha…” Cho dù có phát hiện ra nạn nhân ở sân đánh golf thì dựa vào thủ đoạn của luật sư nhà Tân Khải cũng có thể giảo biện được, làm sao có thể dễ dàng khai nhận như thế! Vì vậy hắn nghĩ cảnh sát có ý đồ muốn nhiễu loạn suy nghĩ của mình, từ đó khiến hắn vô tình nói lộ ra manh mối.

“Có gì mà không thể.” Hạng Dương rút ra vài tờ giấy từ túi hồ sơ trước mặt, đẩy về phía hắn: “Chúng tôi đã tìm được một thư mục ẩn được mã hóa trong máy tính của hắn, những thứ này đều được chứa trong đó, tôi nghĩ chắc anh chưa xem qua những thứ này nhỉ? Chứng cứ vô cùng xác thực, đương nhiên hắn không thể chối cãi được rồi.”

Diêm Phi nhìn đống ảnh chụp màn hình video kia, sắc mặt hoàn toàn đen lại, bàn tay bị còng trên ghế ra sức nắm lại thật chặt, trên trán lại nổi đầy gân xanh. Rất lâu sau hắn mới phun ra một câu: “Ngu xuẩn!” Rõ ràng hắn đã dặn đối phương không được giữ lại những thứ này, quay chụp xong về nhà xem vài lần thì bỏ ngay đi, không ngờ hắn ta lại lưu hết trong máy tính! Giờ hắn chỉ thấy đầu óc mình quay cuồng.

Nhưng rất nhanh sau đó, hắn đã điều chỉnh là nét mặt của mình: “Chuyện này cũng chỉ có thể chứng minh anh ta giết người, có liên quan gì đến tôi đâu?”

“Anh đừng gấp… Đồng nghiệp của chúng tôi chưa nghiêm túc xem hết đống video này đâu, anh có dám chắc chắn mình chưa từng xuất hiện trong đó không?” Hạng Dương phủi tay, hơi dựa ra sau để lộ dáng vẻ an nhàn: “Không thể không khen đồng nghiệp pháp chứng của chúng tôi, trình độ có thể nói là tuyệt vời, nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết nào. Đến bóng người phản chiếu trên cửa kính còn có thể nhìn ra được, anh nói xem có đáng ghét không chứ?”

“Tân Khải sẽ ra tòa tố cáo anh.” Tô Ngôn nói tiếp: “Hắn không giấu diếm mà khai ra hết tất cả những người có liên quan để mong được giảm hình phạt.” Tuy rằng giết 10 mạng người tất nhiên sẽ bị tử hình, nhưng luật sư của hắn vẫn sẽ cố gắng hết sức.

Cô nói tới đây thì bật cười thành tiếng: “Tân Khải còn khai anh có liên quan đến vài vụ mất tích ở nước X, đồng thời lúc anh du học ở trường đại học M cũng đã bị cảnh sát điều tra qua, nhưng vì không có chứng cứ nên không giải quyết được. Chúng tôi đã liên hệ với Cục cảnh sát phụ trách vụ án này ở nước X, họ sẽ dựa vào chứng cứ chúng tôi cung cấp để tiến hành điều tra lại một lần nữa.” Cô từ từ giơ lên một tấm ảnh, chính là tấm ảnh phong cảnh trên bàn ở phòng Diêm Phi: “Đây là ở đâu? Cũng là sân golf sao?”

Nhìn cảnh vật có vẻ đúng là vậy.

“Anh Diêm, anh phải biết là thiên tài đều rất sáng tạo, họ sẽ không chọn một đồng đội ngu ngốc đâu.” Tô Ngôn thu lại tấm ảnh kia, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện: “Anh lần này chạy không thoát được rồi.”

Diêm Phi không lên tiếng, nét mặt không ngừng thay đổi như đang suy nghĩ gì đó.

Giang Ly nháy mắt, ba người lần lượt đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Lúc này, Diêm Phi đột nhiên mở miệng: “Tôi nghĩ các người sẽ có hứng thú với Tinh Võng, nếu chúng ta làm một giao dịch thì thế nào? Tôi giúp các người đăng nhập vào Tinh Võng…”

“Không cần.” Giang Ly ngắt lời hắn, không quay đầu bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Hạng Dương và Tô Ngôn cũng đi theo anh ra ngoài, để lại Diêm Phi u ám bên trong, nước đi cuối cùng cũng đã hỏng.

Sau khi trở về văn phòng, Giang Ly ngồi trên ghế của mình, hai mắt nhắm chặt, dường như thời gian gần đây anh đã rất mệt mỏi, lúc này chỉ muốn lập tức nghỉ ngơi.

Hạng Dương và Thái Thành Tể ở một bên nhỏ giọng thì thầm, sau đó Hạng Dương đi tới bên cạnh Giang Ly hỏi: “Đội trưởng Giang, không phải anh nói “Tinh Võng” rất quan trọng sao? Nếu chúng ta có username và mật mã của Diêm Phi…”

“Không có nếu như đâu.” Giang Ly hé mắt: “Người của Tinh Võng không phải đám ngu, cảnh sát chúng ta mấy lần vào máy tính của Diêm Phi rồi, chúng sớm đã cảnh giác, cho dù anh có lấy được username và mật khẩu của hắn thì cũng không thu hoạch được gì.”

“Hơn nữa những người như Diêm Phi và Tân Khải phải chịu trách nhiệm cho những tội ác mình gây ra, chúng ta không có tư cách thay những nạn nhân kia thực hiện bất cứ giao dịch nào.” Anh nói xong cũng nhắm mắt lại.

Cảnh sát Thành phố Nam Thành đã phá được một vụ án buôn người cực lớn gây chấn động xã hội, lai lịch phức tạp của những tên tội phạm liên quan đến vụ án có thể nói là rất hiếm thấy: Doanh nhân, minh tinh, luật sư…, có đến hơn 20 người. Một khi những phương tiện truyền thông đưa tin thì sẽ hot không hạ xuống được, những vụ án kiểu này đúng là hiếm thấy trên toàn thế giới, xã hội sẽ tự nhiên chú ý đến kết quả phán quyết cuối cùng.

Điều này vô hình trung lại gây áp lực không nhỏ cho việc công – kiểm – pháp ở Thành phố Nam Thành, bất kì vấn đề hoặc sai sót nào trong phiên tòa này cũng sẽ gây ra phản ứng dữ dội từ dư luận. Vì vậy vụ án này được mệnh danh là đại án kiện quốc gia, tất cả các hung thủ phải bị trừng phát đúng tội thì mới dập tắt được lửa giận trong lòng người dân.

Sáng sớm hôm nay, trong văn phòng đội chuyên án.

Hạng Dương và Thái Thành Tể đang ngồi trước máy tính, lên mạng xem tin tức và bình luận về vụ án của Diêm Phi, Thái Thành Tể chép miệng nói: “Xem ra đôi khi lực lượng cũng có hạn… Chí ít thì lần này bọn chúng không có cách nào dùng tiền để thoát khỏi chế tài của pháp luật nữa.”

“Thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh địa nghĩa*.” Hạng Dương thở dài.

(*) Thiên kinh địa nghĩa: Lý lẽ đúng từ xưa đến nay, không có gì phải nghi ngờ.

Cả hai bất giác nghĩ đến việc 10 nạn nhân kia cho đến nay vẫn chưa xác định được danh tính, không khỏi chìm vào im lặng.

“Chào buổi sáng~” Lúc này Tô Ngôn từ ngoài đi vào, hôm nay cô mặc một bộ quần áo thể thao màu xám tro nhạt, tóc đuôi ngựa buộc cao trông rất trẻ trung. Sau khi chào hỏi hai người, cô đi thẳng đến bàn của Giang Ly, đặt túi giấy trong tay lên bàn sau đó về chỗ của mình.

Hạng Dương duỗi cổ định nhìn xem trong túi là gì, còn Thái Thành Tể thì sờ cằm, cảm thấy có gì đó không bình thường lắm.

1 giây sau, Hạng Dương liền cầm cốc nước lên, giả vờ như đến máy đun để lấy nước, sau đó lủng lẳng đi đến bàn làm việc của Giang Ly cách đó không xa, hận không thể dùng ánh mắt đốt ra hai cái lỗ trên túi giấy để nhìn cho rõ.

“Khụ khụ!!!” Thái Thành Tể bỗng ho khan thật mạnh.

1 giây sau, sau lưng anh ta truyền đến một giọng nam trầm ấm: “Anh đứng đây làm gì?”

Hạng Dương chỉ cảm thấy gáy lạnh toát, chột dạ quay người lại. Nước trong ly vì động tác bất thình lình của anh ta mà vung tung tóe ra ngoài, làm ướt một mảng lớn ở vạt áo trước của anh ta. Nụ cười trên mặt Hạng Dương hết sức ngượng ngùng, anh ta giơ cốc nước trên tay lên: “Tôi… tôi lấy nước.”

Giang Ly chỉ nhàn nhạt nhìn anh ta một cái, không nói gì thêm, lách người đi đến chỗ của mình, lúc nhìn thấy túi giấy trên bàn cũng hơi sững sờ, đến khi thấy rõ đồ bên trong túi, trong đáy mắt mới hằn lên ý cười. Anh tiện tay cầm túi giấy đặt dưới bàn, chặn những ánh mắt tò mò xung quanh nhìn nó.

Đinh linh linh linh linh.

Giang Ly nhìn thoáng qua Hạng Dương đang ủ rũ trước mắt, đứng dậy bước sang nhận điện thoại: “Đội Chuyên án.”

“… Được.” Sau khi anh cúp điện thoại, thấy mọi người đều nhìn mình liền giang tay ra: “Đường Tần Thủy, khu Lục Hợp, chuẩn bị xuất trận!”

“Không phải chứ…”

“Không thể yên tĩnh được vài ngày à?!”

Sau những lời phàn nàn của mọi người, xe cảnh sát tiến thẳng vào một cư xá tên là Hoa Diệu Phủ trên đường Tần Thủy của khu Lục Hợp, dừng lại trước một tòa nhà cao tầng. Tiểu khu này đã xây dựng từ lâu, đến nay cũng đã hơn 20 năm nên thiết bị đều nhìn rất cũ kỹ, hành lang vẫn là loại xây bằng xi măng.

Mọi người men theo cầu thang vừa cũ vừa bẩn đến lên đến tầng 4, cửa căn hộ bên tay trái đang mở rộng, còn được kéo dải phân cách.

“Tình huống thế nào?” Hạng Dương hỏi cảnh sát của đồn cảnh sát bên cạnh.

“Tình hình có hơi phức tạp, nhưng chúng tôi là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường nên dám đảm bảo hiện trường không bị bất cứ ai phá hoại hết.” Vị cảnh sát đó vừa nói vừa chỉ về hướng phòng ngủ trong nhà.

Tô Ngôn cúi đầu nhìn, cửa phòng ngủ có vết máu, một đường đi đến tận cửa ra vào.

Bọn họ mặc đồ bảo hộ vào, cẩn thận tránh vết máu đi tới cửa phòng ngủ, vừa liếc mắt một cái Thái Thành Tể liền hít một hơi lạnh.

Trên vách tường phòng ngủ, ở đầu giường, ga giường, khắp nơi đều là vết máu vung vẩy, mà nằm giữa vũng máu trên giường là một thi thể nữ, căn bản không thể nhận dạng được. Sở dĩ không thể nào nhận dạng được là vì… Thi thể không có đầu.