Sau khi tiến vào hầm rượu, cảnh sát dựa theo manh mối Tịch Huyên cung cấp để tìm thấy một cánh cửa bí mật dẫn đến tầng hầm trên quạt thông gió. Người của đội kỹ thuật bước vào trước, tìm được chốt mở trên vách tường, sau khi ấn vào, cả tầng hầm hoàn toàn hiện ra dưới ánh sáng mờ nhạt.
“Quả nhiên.” Hạng Dương nhìn cảnh tượng trước mắt, không ngạc nhiên chút nào.
Ngay lúc mấy người Giang Ly bước vào đã thấy toàn bộ tầng hầm rộng lớn có vẻ hơi trống trải, hoàn toàn không có những chiếc lồng sắt chứa phụ nữ trong đó như lời Tịch Huyên nói. Thay vào đó, trong góc chỉ có mấy cái thùng gỗ sồi và vài thùng bia ngoại, một bên khác chất đống những vật dụng hỗn độn, số đồ đạc này đúng là hơi ít so với diện tích không gian ở đây nên có cảm giác rất lạnh lẽo.
Đã 3 ngày kể từ khi Tịch Huyên chạy thoát chỗ này, chúng có lẽ đã chuẩn bị tâm lý hết, dù sao loại tội phạm này cũng sẽ không ngốc tới mức biết rõ có người chạy thoát mà còn giữ lại chứng cứ ở đây chờ cảnh sát tới bắt mình.
“Làm việc đi.” Giang Ly hất cằm về phía Phương Giai Mậu.
Phương Giai Mậu khẽ gật đầu, dẫn theo mấy người mở thùng dụng cụ mang theo ra, bắt đầu tiến hành thu thập chứng cứ.
Ngay lúc này, phía trên truyền đến tiếng động, ngay sau đó là tiếng bước chân trên cầu thang truyền đến. Một người đàn ông hơn 30 tuổi được ông lão gác cổng dẫn xuống căn hầm. Anh ta mặc âu phục màu xám sắt, tóc được tạo kiểu tỉ mỉ, nhìn qua là dáng vẻ của tầng lớp thượng lưu thành phố. Lúc hai người đi xuống dưới, ông lão chỉ tay về phía Giang Ly, anh ta liền sửa lại áo khoác chỉnh tề, tiến lên lịch sự chào hỏi anh: “Các vị cảnh sát đây là muốn…?”
Lúc đầu Thái Thành Tể ở một bên khom lưng nghiên cứu gì đó với Phương Giai Mậu đang ngồi xổm dưới mặt đất, nghe thấy động tĩnh bèn quay đầu ngồi dậy: “Không thấy đang điều tra lấy chứng cứ sao? Cảnh sát phá án, mong anh phối hợp. Mà anh là… ông chủ của hầm rượu này à?”
Người đàn ông xua tay: “Chủ nhân chúng tôi hiện tại đang ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn, nhưng rượu trong hầm này thường ngày vẫn do tôi phụ trách, có vấn đề gì các người có thể hỏi tôi.”
Nghe vậy, Giang Ly cũng chỉ cho anh một ánh mắt nhàn nhạt: “Báo cho ông chủ các anh nhanh chóng quay về phối hợp cảnh sát điều tra đi.”
Đối phương có vẻ muốn tức giận, nhưng nhìn lại đám người mặc cảnh phục thì cố kìm lại, giọng điệu cũng không khách sáo như trước nữa: “Thứ cho tôi nói thẳng, cảnh sát các người có chứng cứ gì không? Chúng tôi từ chối yêu cầu vô lý này.”
“Chứng cứ chắc chắn phải có, nếu không anh cho rằng lệnh khám xét có thể tuỳ tiện phát à à?” Thái Thành Tể mỉa mai.
“Còn nữa, chúng tôi cần video giám sát trong ngoài hầm rượu của các người trong vòng nửa tháng nay.” Giang Ly nói tiếp.
“Thật xin lỗi, chúng tôi không thể cung cấp video giám sát.” Người đàn ông nói nhìn sang ông lão bên một chút: “Máy giám sát chỗ chúng tôi đã hỏng mấy tháng rồi, hiện tại 2 cái camera cũng chỉ là để trang trí thôi, hoàn toàn không có tác dụng, đúng không chú Cao?”
Ông lão vội vàng gật đầu theo: “Đúng đúng đúng.”
“Vậy đúng là trùng hợp thật.”
“Chúng tôi hầm rượu tư nhân, không được mở của bán cũng không có lợi nhuận, giờ không có camera giám sát cũng là phạm pháp sao?” Người đàn ông khoa trương giang tay, chớp mắt làm ra vẻ vô tội.
Thái Thành Tể nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của anh ta thì ngứa hết cả mắt, đối phương đơn giản là thấy cảnh sát không có cách nào nên mới giở trò đây mà.
“Mấy người các người đi lên lầu đi.” Giang Ly nhìn thật sâu đối phương một cái, vẫy tay gọi mấy người còn lại trong đội kỹ thuật đi lên tầng 2 và tầng 3.
“Này, đừng nói chúng tôi không phối hợp với cảnh sát làm việc, chỉ là phiền các vị cảnh sát nhẹ tay một chút, rượu ở lầu trên đều là do chủ nhân chứ tôi dùng rất nhiều tiền mua từ khắp nơi trên thế giới về, nếu lỡ tay đánh vỡ 1 2 bình… ôi…” Người đàn ông nói tới đây thì hít một hơi: “Sợ là 1 tháng lương cũng không đủ đâu nhỉ? Đồ đạc và đồ trang trí cũng như vậy, không có cái nào là đồ nát ngoài đường đâu nhé.”
Nói tới đây, anh ta cười khinh miệt, nhìn tình huống trong tầng hầm một vòng: “Mặc dù tôi rất muốn khuyên cách vị cảnh sát đừng phí sức nữa, nhưng nghĩ lại thì vẫn là thôi đi, ai… Tầng hầm đầy bụi thế này, các người nhất định phải bịt kín mũi miệng đấy!” Nói xong, anh ta dẫn theo ông lão kia ra khỏi tầng hầm.
“Đức hạnh*!” Thái Thành Tể quay về phía sau “phì” một tiếng.
(*) Từ dùng để nhạo báng người khác, dùng trong ngữ cảnh khinh thường ngoại hình, cử chỉ, tính cách của một người nào đó.
Lúc này Phương Giai Mậu đi tới bên cạnh Giang Ly, sắc mặt không được tốt lắm: “Đội trưởng Giang, toàn bộ tầng hầm đã bị dân chuyên nghiệp xử lí qua hết rồi, mặt đất và tường đều rất sạch sẽ, đã được dùng nước khử trùng để phá huỷ tất cả các chứng cứ DNA, sạch đến mức không còn tì vết.”
Tất nhiên là có gì đó mờ ám, tầng hầm nhà ai cũng có thể sạch sẽ, nhưng đến mức này thì không còn gì để chối cãi nữa.
“Tiếp tục đi.” Giang Ly khẽ vuốt cằm ra hiệu mình đã biết, như cho dù hy vọng có mỏng manh thì họ cũng không thể cứ thế mà từ bỏ được. Anh híp mắt nhìn chằm chằm vách tường tầng hầm một lúc lâu mới xoay người đi, lúc lên tầng 1 thấy người đàn ông đang nói gì đó với ông lão ngoài sảnh chính, còn Tô Ngôn thì đang đi qua đi lại chỗ tủ rượu, thình thoảng còn nhón chân lên nhìn kỹ một thùng gỗ nào đó, không biết đang tìm thứ gì.
Anh nhấc chân đi tới.
Tô Ngôn phát hiện có người đến gần, thuận miệng gọi: “Đội trưởng Giang, tình hình tầng hầm thế nào rồi?”
“Giống như dự đoán, hy vọng không nhiều.” Vẻ mặt của Giang Ly không có nhiều thất vọng lắm, trong nghề này, không phải mỗi việc làm đều sẽ có kết quả, đa số đều là vô ích, nhưng cũng không cần quá lo lắng: “Cô đang nhìn gì thế?”
“Tôi… tôi đang lo thay cho anh Phương, chỉ riêng tầng 1 thôi đã có hơn trăm loại bia rồi, nếu không may mắn thì sẽ mất khoảng 7, 8 ngày mới có thể tìm được loại bia trên váy của Tịch Huyên.” Tô Ngôn nhún vai, như nhớ ra điều gì đó liền nói tiếp: “Mấy người này hành động cũng nhanh thật, đúng rồi, cái người bóng nhẫy bên ngoài kia là ai thế?”
Giang Ly tựa như rất hài lòng với cách dùng từ của cô, trên mặt hiếm thấy nở một nụ cười: “Người quản lý.”
“Hay là chúng ta lên lầu xem thử một chút đi?”
Hai người liền đi lên tầng 2, đập vào mắt đầu tiên là một căn phòng khách rất lớn, trong đó cũng có vài cái tủ bày đầy rượu, ở giữa là một cái sô pha cực kỳ hoành tráng màu nâu đậm với kiểu dáng Châu Âu, phối với bàn trà mặt đá cẩm thạch, vừa nhìn đã biết chắc chắn giá trị không nhỏ. Bên kia tủ rượu là một cái bàn dài, phía trên chưng hoa và một vài cái ly thuỷ tinh dùng để trang trí, bênh cạnh còn có một cái máy quay đĩa, nhìn bề ngoài có lẽ là đồ cổ.
Đinh Khải Nhạc thấy hai người bọn họ liền tiến lên đón, vẻ mặt nặng nề lắc đầu: “Cũng giống như tầng hầm, đã được xử lý chuyên nghiệp rồi.”
Đúng thật, nếu nơi này thật sự có hoạt động mà Tịch Huyên nói tới tất cả bọn chúng phải rất cẩn thận, hơn nữa thân phận của “khách hàng” đều không đơn giản, muốn làm tới mức này cũng không có gì là khó.
“Đội trưởng Giang, tiếp tục như vậy cũng không phải cách, nếu hôm nay không thu hoạch được gì thì phía trên còn không phải sẽ gây chuyện với anh sao?” Đinh Khải Nhạc rõ ràng hơi lo lắng, dù có chuyện gì thì người cõng nồi vẫn là bọn họ: “Cho dù có chứng cứ còn sót lại thì cũng không biết đến khi nào chúng ta mới tìm ra được.”
Diện tích toà nhà này quá lớn, cùng với đồ trang trí xa hoa ở đây, thật sự là quá nhiều!
Tô Ngôn nhân lúc hai người đàn ông nói chuyện với nhau thì lui ra tới bên cạnh cái bàn dài, mang găng tay nhẹ nhà lướt qua mép bàn, sau khi lượn một vòng lớn thì ngẩng đầu nhìn vài lần phía đèn treo.
“Tô Ngôn đang làm gì vậy?” Đinh Khải Nhạc báo cáo xong, cuối cùng phát hiện ra sự bất thường ở đằng kia.
Đúng lúc này, Tô Ngôn bỗng dừng bước, mỉm cười: “Tôi đang thử chiêm ngưỡng ngôi nhà này dưới góc độ nạn nhân, nói không chừng sẽ có thu hoạch bất ngờ thì sao?” Nói xong, cô rời khỏi cái bàn dài đi về hướng mấy căn phòng ngủ đối diện hành lang: “Vì tất cả nạn nhân đều bị dạy dỗ phải thật ngoan ngoãn nên tầng hầm nơi giam giữ họ không có nhiều vết tích là chuyện bình thường. Nhưng nghi phạm thường xuyên đem nạn nhân vào trong phòng để tiến hành hành vi bạo lực, chúng không thể nào quét dọn sạch sẽ được.”
Vừa dứt lời, cô liền đẩy cửa một gian phòng ở cuối hành lang ra, các đồng nghiệp đội kỹ thuật còn đang ở phòng khách lấy chứng cứ nên vẫn chưa kịp vào chỗ này.
“Tịch Huyên nói, những căn phòng trước kia cô ấy đi vào đều không cố định, nhưng từ khi tên “súc sinh” kia đến, hắn thích nhất là đưa cô ấy lên căn phòng này trên tầng 2, giống như là một sở thích cá nhân.
Ba người lần lượt đi vào, gian phòng rất rộng rãi, là một căn phòng kép, bên ngoài có một phòng khách nhỏ, bên trong là phòng ngủ và phòng tắm. Đi vào sâu bên trong, họ phát hiện trần nhà làm bằng chất liệu mặt kính màu trà, góc độ có thể phản chiếu rõ ràng nhưng gì phát sinh trên cái giường lớn. Căn phòng này lấy ánh sáng rất tốt, có một cái cửa sổ sát trần lớn, đằng xa xa là một mảnh đồng ruộng mênh mông, cỏ dại mọc cao, không nhìn thấy một bóng người.
“Hắn thích những nơi có ánh sáng…” Tô Ngôn vừa lầm bầm như đang tự thì thào với chính mình, vừa đi đến cửa sổ sát trần cúi người xuống nhìn cẩn thận khe cửa 4 phía, gần như dán mặt vào đó.
Đinh Khải Nhạc được Giang Ly ra hiệu liền ra ngoài cửa phòng, vẫy gọi 2 đồng nghiệp kỹ thuật tới.
Giang Ly chỉ về phía cửa sổ sát trần: “Chỗ đó.”
Tô Ngôn thấy thế liền bước sang một bên, có vài bằng chứng thật sự không thể nhìn bằng mắt thường được. Sau khi đi ra, cô quay lại bên cạnh cái giường lớn kiểu Châu Âu, miệng tiếp tục thì thầm: “Thủ đoạn của hắn lợi hại hơn so với những người trước đó, đôi khi tôi đau đến mức chịu không nổi sẽ dùng lòng bàn tay nắm lấy vài thứ ở đầu giường…”
Lời còn chưa dứt, cả người cô không chút khách khí bò lên trên giường sau đó nằm xuống, vươn tay chống lấy đầu giường.
Cô trợn mắt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên trần nhà, không ngừng thay đổi tư thế, tay tự nhiên sờ soạng trên đầu giường. Sau khoảng 5 6 phút, cả người cô bỗng cứng đờ, trên tay sờ thấy một viên pha lê dùng để trang trí đầu giường, mỗi một viên đều được đính chặt vào lớp da phía dưới, chỉ có một viên này là hơi lỏng lẻo.
Cô xoay người đứng dậy, trong tiếng hô của Đinh Khải Nhạc, cô không chớp mắt mà trực tiếp dùng sức nhổ viên pha lên đó ra. Một lỗ thủng xuất hiện trên đầu giường đắt tiền, phần da bị hỏng lộ ra vài sợi bông tơ.
Tô Ngôn giơ viên kia thủy tinh xông về cửa sổ phương hướng, đón sung túc tia sáng tinh tế nhìn, cuối cùng tại này mặt sau chất keo chỗ thấy được một chút đỏ.
Mỗi lần Tịch Huyên bị tra tấn thì toàn thân không còn chỗ nào nguyên vẹn, trên đầu ngón tay bị dính máu cũng không phải chuyện lạ, sau đó cô ấy dùng ngón tay đó chạm lên đầu giường, viên pha lê này bị lỏng nên khi cô ấy nắm vào phía sau sẽ lưu lại một ít máu, đó cũng là nằm trong dự đoán.
“Đội trưởng Giang, nếu chứng minh được là máu người thì đây chính là bằng chứng để triệu hồi ông chủ của hầm rượu này.” Tô Ngôn lắc vật trong tay, nhướng mày nói.
Giang Ly tiến lên nhận viên pha lê kia, đặt trong lòng bàn tay, ánh nắng xuyên qua phản xạ lại những tia sáng đầy màu sắc, anh hạ mắt trầm giọng nói: “Vất vả rồi.”
…
Phát hiện ngoài mong đợi ở “Thịnh Tửu Trang” đã khiến cho toàn bộ đội Chuyên án lại bắt đầu hành động.
Giang Ly định về Cục để báo cáo tình hình và tiến triển mới với cấp trên nên Tô Ngôn đi cùng Thái Thành Tể đến toà nhà Thân Viễn. Sau khi đăng kí dưới lầu xong, họ lên thẳng tầng 26 của tập đoàn, thật khéo vẫn gặp nhân viên lễ tân lần trước đã đón tiếp cô và Giang Ly.
“Xin chào, xin hỏi có thể giúp gì cho cô?” Nhân viên lễ tân mỉm người, trong lòng tự hỏi sao thấy đối phương nhìn hơi quen mặt.
Đợi đến khi hai tấm thẻ cảnh sát bày ra trước mặt cô ta thì ký ức đóng bụi cuối cùng cũng được nhớ tới, nụ cười có chút cứng đờ nhưng rất nhanh lại càng thêm xán lạn: “Thì ra là cô Tô, tôi sẽ lập tức liên hệ với Giám đốc ạ.” Nói xong cô ta đi đến bên điện thoại.
Không lâu sau đó, nhân viên lễ tân từ phía đi tới, dẫn hai người vào thang máy. Vẫn là vị thư ký kia đến đón và dẫn họ đến văn phòng giám đốc, lúc hai người ngồi trên ghế sô pha, vị thư kí nói xin lỗi: “Giám đốc chúng tôi hiện đang có một cuộc họp nhỏ, phiền hai vị cảnh sát chờ một lát, anh ấy sẽ trở lại ngay.” Sau khi bảo trợ lý mang cà phê lên cho hai người, anh ta cũng ra ngoài.
“Chậc… Chậc chậc…” Sau khi thư ký đóng cửa, Thái Thành Tể liền đứng dậy đi vài vòng quanh khu tiếp khách, cuối cùng chép miệng nói: “Chủ nghĩa tư bản xấu xa.”
Sau đó anh ta thò đầu vào nhìn khu làm việc bị bức bình phong ngăn cách, quan sát cách bày trí bên trong.
Lúc này, cửa ban công bị người từ ngoài kéo ra, anh ta vội vàng quay người lại, dựa vào bức bình phong giả vờ như chưa làm gì.
Diêm Phi bước đến, vẫn là khuôn mặt dịu dàng như cũ, nhưng gầy hơn lúc trước rất nhiều, dù sao cũng bị thương không nhẹ, phải nghỉ ngơi khá lâu mới có thể phục hồi được. Anh ta gật đầu nho nhã với hai người, sau đó đi thẳng tới trước bàn làm việc của mình rồi cởi áo khoác ra, thuận tay mắc lên một cái giá trên bàn.
“Không biết hai vị cảnh sát đến lại là vì chuyện gì.” Anh ta vừa nói vừa đi đến khu tiếp khách, cởi tay áo sơ mi ra kéo lên để lộ ra một đoạn cánh tay: “Chẳng lẽ là vụ án của Lưu Chu đã mở phiên toàn rồi sao? Hai người đến để báo cho nạn nhân là tôi biết một tiếng à?” Nói xong anh ta ngồi xuống sô pha, giơ tay lên nới lỏng cà vạt của mình.
“Không phải vụ của Lưu Chu.” Tô Ngôn mở miệng, đặt vài tấm ảnh lên trên bàn trà: “Hầm rượu tư nhân này, quản lý Diêm có biết không?”
Diêm Phi liếc qua, bắt chéo chân: “Biết, là của một người bạn mở.”
“Hôm trước cảnh sát chúng tôi nhận được báo án, nạn nhân là nữ giới, thông qua lời khai của cô ấy chúng tôi đã phát hiện ra chứng cứ cho thấy nạn nhân từng bị giam cầm trong hầm rượu tư nhân này. Vì trên vách tường hầm rượu có trưng ảnh chụp thân thiết của anh và ông chủ nên chúng tôi muốn tìm hiểu một chút với anh.” Tô Ngôn lấy ảnh chụp của Tịch Huyên ra, đặt lên trên mấy bức ảnh trước, cô nhìn chằm chằm vào đối phương: “Lúc anh đến “Thịnh Tửu Trang” đã từng gặp qua cô bé này chưa?”
“…” Diêm Phi như đang thực sự nghĩ lại, ánh mắt luôn đặt trên tấm ảnh kia, một lát sau anh ta hơi dựa vào lưng ghế, hai tay đan nhau đặt trên đầu gối: “Tôi không thường đến đó, nếu có ngẫu nhiên được mời thì cũng là đi cùng với rất nhiều người. Cô bé này, tôi chưa từng gặp qua.”
“Vậy lúc đến đó anh có nghe hoặc phát giác ra sự khác lạ nào trong hầm rượu này, hoặc là những âm thanh khả nghi không?” Thái Thành Tể hỏi tiếp.
“Không có.”
Sau khi hỏi vài câu hỏi, họ vẫn tuyệt nhiên không lấy được thông tin nào hữu dụng từ Diêm Phi. Vì vậy Tô Ngôn không muốn dây dưa nữa, thu lại ảnh chụp trên bàn, nhưng lại “không cẩn thận” gấp ảnh của Tịch Huyên lại một chút, cô cũng không để ý, đứng dậy nói: “Quản lý Diêm, quầy rầy rồi.”
Diêm Phi hơi nhíu mày, vẫn tươi cười đưa bọn họ ra cửa.
Thái Thành Tể đi ra ngoài trước, ngay lúc Tô Ngôn đi qua người anh ta, anh ta bỗng nhẹ giọng nói: “Mặc dù tôi chưa thấy qua cô bé kia, nhưng lúc nãy nhìn thoáng qua ảnh chụp đã cảm thấy hơi quen thuộc, nghĩ nửa ngày cuối cùng cũng nghĩ ra rồi.”
“Cô Tô, chưa có ai nói hai người trông rất giống nhau sao?”