“Vị cảnh sát này, cô đang nhìn gì thế?” Ông lão phát hiện Tô Ngôn đứng dưới bậc thang không nhúc nhích vội vàng đi tới: “Cô tuyệt đối đừng nghĩ đến việc đi lên lầu nha, đó là nơi chủ nhân chúng tôi chiêu đãi khách quý, tôi không có quyền ở đây, nếu 2 người thật sự muốn lên thì vẫn nên liên hệ với chủ nhân!”
“Không có, tôi chẳng qua chỉ là cảm thấy ảnh chụp treo trên tường cầu thang thật thú vị.” Vẻ mặt Tô Ngôn đã khôi phục lại bình thường, mỉm cười nói.
Lúc này Giang Ly cũng đi tới, nhìn lên trên tường vài cái sau đó khẽ nhíu mày, cũng là biểu cảm vi diệu như cô ban nãy.
Hai người liếc nhau một cái rất có ý tứ.
“À, những bức ảnh đó à?” Ông lão thấy cô không có hứng thú với lầu 2 liền hạ thấp cảnh giác, chỉ vào một dàn khung ảnh trên mặt thường cầu thang nói: “Bên trái đều treo ảnh lúc chủ nhân chúng tôi đi du lịch thế giới, đến thăm các chuyên gia chế tạo bia nổi tiếng, chủ hầm rượu tư nhân, bậc thầy thử rượu quốc tế… Còn ảnh chụp chung bên phải thì đều là bạn thân của chủ nhân chúng tôi, họ cũng là người có địa vị, minh tinh, doanh nhân nổi tiếng… Lúc nãy tôi cũng đã nói rồi, đây là nơi riêng tư, chủ nhân tôi chỉ dùng để tiếp đãi khách quen chứ không mở cửa bán hàng.”
“Oa!” Hai tay Tô Ngôn nâng má, bỗng làm ra vẻ mặt thẹn thùng: “Ông chủ của các người thật lợi hại, quen biết nhiều danh nhất đến thế, đây có phải là người gần đây rất hot không, Lâm Hạo Kiệt đóng phim truyền hình đúng không? Ôi trời, anh ấy chụp ảnh còn đẹp trai hơn trên TV!”
Ông lão bỗng bừng tỉnh, hoá ra lúc đầu cô bé này nhìn thấy thần tượng của mình, chẳng trách đứng đây không chịu đi đâu: “Tôi đã lớn tuổi rồi, không biết được minh tinh hiện giờ lợi hại đến mức nào, nhưng đúng là họ đều rất nổi tiếng.”
“Được rồi, cảm ơn ông đã phối hợp.” Giang Ly khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Sau khi hai người ra khỏi hầm rượu tư nhân này thì không nói một lời bước lên xe, ngồi trong xe đóng cửa lại, Tô Ngôn bỗng mở miệng: “Có thấy không?”
Vẻ mặt Giang Ly lạnh nhạt nổ máy xe, gật đầu: “Thấy, là Diêm Phi.”
Không sai, vừa rồi ảnh chụp chung của “chủ nhân” từ miệng ông lão còn có Diêm Phi, bức ảnh chụp chung của hai người lớn hơn rất nhiều so với những bức ảnh xung quanh, treo ở đó nhìn rất bắt mắt. Hai người chụp chung cả thảy là 2 bức, một là cả hai đứng ở sân golf cầm gậy đánh golf cười xán lạn, một bức khác có bối cảnh như trong hầm rượu, có lẽ là trên lầu 2, họ ngồi trên bàn, một người giơ ly bia nghiêng vai về phía ống kính, ánh mắt hơi mơ hồ vì uống quá nhiều.
Đề tài này cũng dừng lại vì hai người sẽ không đưa ra bất cứ phỏng đoán nào trong tình huống không có chứng cứ.
Xe đi được một lúc lâu, Tô Ngôn lại nói: “Có nhiều loại bia quá.”
“Ừm.” Giang Ly lên tiếng đồng ý, mặc dù lượng công việc rất nhiều nhưng họ vẫn phải tiếp tục tiến hành điều tra. Bây giờ phải xem danh sách các loại ba mà 3 chỗ cung cấp, sau đó đến cửa hàng lấy mẫu mới có tới nói tới chuyện so sánh.
Nhưng trong lòng anh biết rõ, phần lớn mẫu rượu trong danh sách này đều vô dụng, cảnh sát bên ngoài có thể lấy hết hàng mẫu, nhưng lỡ có những loại không xuất hiện trước mắt người khác thì sao?
Trong xe lại rơi vào im lặng một lúc lâu, lúc lái xe ra khỏi khu đang phát triển, Giang Ly cuối cùng lại lên tiếng: “Tiểu minh tinh lúc nãy cô nói… Tên cái gì mà Lâm Hạo Kiệt? Rất nổi tiếng sao?” Nói xong anh hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Tôi không ngờ cô cũng theo đuổi thần tượng.”
“…” Tô Ngôn hơi xấu hổ, cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, đúng là cô không theo đuổi thần tượng, nhưng nguyên thân vốn dĩ rất hiểu rõ về các loại minh tinh. Dù là sinh viên trường Cảnh sát nhưng cũng là con gái thôi, xem phim trên TV gọi ca ca cũng là chuyện bình thường mà? Hơn nữa Thành phố Nam Thành lại còn có điều kiện rất thuận lợi, thân là thành phố cấp 1 chuẩn quốc gia, ngành văn hoá giải trí tất nhiên phát triển rất tốt, các công ty giải trí, đài truyền hình, điện ảnh cũng rất nhiều. Ngoài ra nhờ vị trí địa lý mà rất nhiều khách du lịch cũng thường đến đây để quay chụp chương trình cho cả nước.
“Cái đó là vì mẹ tôi lúc trước ở nhà xem phim, tôi chỉ xem theo thôi.” Cuối cùng cô cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Giang Ly nghe vậy cũng không đáp lại, nét mặt không có gì thay đổi làm cho người ta không hiểu anh vừa đặt câu hỏi là vì mục đích gì.
Tô Ngôn hơi ngơ ngác, lấy tay nghịch dây an toàn trên người, lúc này điện thoại trong túi quần lại đột nhiên vang lên, vì đang thất thần nên cô hơi giật mình. Tô Ngôn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, nhận máy: “A lô? Anh Phương?”
Tốc độ nói của bên kia hơi nhanh, sắc mặt của cô dần trở nên nghiêm túc sau đó nhìn qua Giang Ly: “Đội trưởng Giang, anh Phương nói chuyện DNA của nạn nhân có phát hiện.” Nói xong cô ấn mở loa ngoài: “Anh Phương, anh cứ nói tiếp đi, đội trưởng Giang đang lái xe.”
“Là thế này…” Trong điện thoại truyền đến tiếng của Phương Giai Mậu: “Hôm qua đã lấy được mẫu DNA của nạn nhân từ bệnh viện, chúng tôi vội vàng tiến hành xử lý đồng thời tìm kiếm trong kho số liệu toàn quốc. Mới vừa rồi đã tìm được kết quả trùng khớp rồi! Theo thông tin hệ thống thì DNA của nạn nhân trùng khớp với DNA của một cô bé mất tích 6 năm trước, năm nay cô ấy mới 19 tuổi…” Phương Giai Mậu nói, không kìm được mà thở dài: “Cô ấy tên là Tịch Huyên, hộ khẩu ở thành phố Lâm Sơn, ngày 24 tháng 10 của 6 năm trước, ba mẹ cô ấy đã đến đồn cảnh sát báo mất tích. Theo lời của ba mẹ cô ấy thì hôm đó Tịch Huyên sau khi tan học đã mất tích, vì hai vợ chồng bình thường đều phải làm việc mà trường học chỉ cách nhà khoảng 7 8 phút đi bộ nên từ khi Tịch Huyên 8 9 tuổi đã bắt đầu đi cùng bạn học về nhà.”
“Được, anh gửi tình tiết cụ thể của vụ án mất tích vào điện thoại của Tô Ngôn, sau đó bắt tay vào liên hệ với Cục thành phố Lâm Sơn và người nhà Tịch Huyên đi.” Giang Ly trầm giọng nói.
“Được.”
Tô Ngôn vừa cúp điện thoại, Giang Ly nhìn thoáng qua kính chiếu hậu rồi nhanh chóng đánh vài vòng tay lái, nhanh chóng quay đuôi chiếc SUV quăng mấy vòng trên đường lớn rồi chuyển hướng chạy ngược lại.
Không lâu sau hai người đã tới bệnh viện nhân dân khu Hưng Lập.
Sau khi tìm hiểu tình huống với bác sĩ, họ biết được kết quả hội chẩn của khoa Thần Kinh là tích cực, hiện tại cảm xúc của nạn nhân cũng đã từ từ ổn định trở lại, trước mắt xem ra có thể dùng thuốc để khôi phục lại trạng thái bình thường. Sáng này cô ấy vừa được uống thuốc của khoa Thần Kinh kê, tình hình hiện tại không tệ lắm.
Sau khi được bác sĩ cho phép, Giang Ly và Tô Ngôn theo sự hướng dẫn của ông ta tới chỗ phòng bệnh nạn nhân, ngoài cửa có đồng nghiệp đang trực, họ chào hỏi lẫn nhau một chút rồi bước vào.
Cô gái ngửa mặt nằm trên giường bệnh gần cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền. Không hung hăng và sợ hãi như hôm qua, lúc này chỉ còn cảm giác bình yên và tĩnh lặng. Nhưng trên mặt và cổ của cô ấy vẫn còn nhưng vết bầm tím chưa khỏi, nhìn hơi đáng sợ.
“Ngủ một lúc rồi, chắc cũng sắp tỉnh lại.” Bác sĩ giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Lát nữa sẽ có y tá đến thay băng và mớm thuốc cho cô ấy, đáng mừng là cô ấy không hoàn toàn mất đi tỉnh táo, vẫn còn nhận thức được một chút, có thể cảm nhận được thay đổi xung quanh và thiện ý của những người khác. So với hôm qua đã chuyển biến tốt hơn một chút, dù vẫn đang sợ hãi nhưng hành động phản khác đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lúc y tá tiêm thuốc thì trạng thái của cô ấy mới thay đổi rõ.”
Điều này một lần nữa khẳng định lúc trước nạn nhân thường xuyên bị tiêm thuốc, vì vậy cơ thể mới phản kháng lại trong vô thức.
Lúc 3 người đang thì thầm nói chuyện thì người trên giường khẽ nhúc nhích, sau đó là hé mắt ra, cả người lập tức cứng đờ như đề phòng cái gì đó, đến khi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt mới dần thả lỏng. Rõ ràng sau 2 ngày ở đây, cô ấy đã biết chỗ này là nơi an toàn.
Nam bác sĩ tiến lên cười tủm tỉm hỏi thăm cô ấy: “Cảm thấy thế nào rồi? Có thấy không thoải mái ở đâu không?”
Cô gái dường như hiểu được ý tứ của câu nói này, qua vài giây sau mới chậm rãi lắc đầu. Ánh mắt cô ấy vượt qua người bác sĩ, cực kỳ đề phòng nhìn về phía hai “người lạ” đột nhiên xuất hiện trong phòng bệnh.
“Thả lỏng… Hít sâu…” Nam bác sĩ vươn tay trấn an, cũng không dám tùy tiện đụng vào thân thể cô ấy: “Họ là cảnh sát, cô có biết cảnh sát làm gì không? Sẽ không tổn thương đến cô, họ chỉ muốn hỏi vài chuyện thôi.” Nói xong, ông ta quay lại nhỏ giọng dặn: “Tôi không khuyến khích hai người hỏi những câu hỏi có khả năng khiến cô ấy kích động, đặc biệt là câu hỏi liên quan đến chuyện cô ấy bị tổn thương thế nào, hoặc ai làm tổn thương cô ấy.”
“Được.” Tô Ngôn gật đầu đáp.
Cô nhìn Giang Ly phía sau một chút, thấy đối phương khẽ vuốt cằm bèn tiến tới cạnh giường bệnh cười hiền lành. Đến khi cách giường bệnh khoảng nửa mét, cô ngồi xổm xuống để có thể nhìn thẳng người nằm trên giường: “Xin chào, Tịch Huyên, chị là Tô Ngôn.”
Cô gái vốn đang đảo mắt không ngừng, nghe thấy 2 chữ “Tịch Huyên” lại đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, sững sờ không biết nên phản ứng thế nào. Cứ như thế im lặng khoảng 2 3 phút, cô ấy cuối cùng cũng liếc mắt sang một bên: “Tôi…”
Có lẽ vì hôm qua la hét quá nhiều nên giọng cô ấy hơi chát chúa, âm thanh cũng không dễ nghe: “Tôi không phải Tịch Huyên, tôi là Candy.”
Sau khi nói xong, giống như muốn nhấn mạnh lại, cô ấy tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Ngôn, cố chấp lặp lại: “Tôi là Candy, tôi là Candy, tôi là Candy…”
Tô Ngôn không phủ định lời nói của cô ấy mà đợi đến khi giọng cô ấy nhỏ dần mới cười nói: “Được, Candy, chị biết tên tiếng Anh của em là Candy, nhưng em còn một cái tên tiếng Trung nữa, Candy là em, Tịch Huyên cũng là em.”
“…” Cô gái im lặng nhìn cô thật lâu, cuối cùng xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía cô để biểu hiện thái độ không muốn nói chuyện nữa.
“Em còn nhớ ba mẹ mình không? Họ vẫn luôn nhờ bọn chị tìm em trở về… Họ vẫn nhớ đến em, cũng chưa từng từ bỏ tìm em.” Tô Ngôn lấy trong túi ra 1 tấm ảnh vừa mới nhờ bác sĩ in ra, mặc dù là ảnh trắng đen nhưng khuôn mặt tươi cười của 3 người trên đó vẫn khiến người ta thấy vô cùng ấm áp. Cô nhẹ nhàng đặt tấm ảnh xuống chăn của cô gái: “Đây là bé Tịch Huyên 3 tuổi, sau nhiều năm như vậy không tìm được em đã khiến mọi người đều thấy có lỗi. Nhưng em nhất định phải tin rằng anh chị không có ai nghĩ đến chuyện từ bỏ, ba mẹ em cũng đang trên đường đến đón em về nhà. Chị nghĩ việc đầu tiên sau khi họ nhìn thấy em chắc chắn phải nói với em, họ yêu thương em rất nhiều, từ 6 năm trước chưa từng ngừng lại.”
Người trên giường không hề động đậy, tỏ vẻ thờ ơ, vì cô ấy quay lưng lại nên những người khác không thể thấy rõ vẻ mặt lúc này của cô ấy.
Tô Ngôn cũng không ép buộc, chậm rãi đứng lên. Giang Ly ra hiệu với vị nam bác sĩ kia, ông ta lại càm ràm vài câu “Một lát y tá đến thì ngoan ngoãn uống thuốc”, sau đó 3 người đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi đi ra từ phòng bệnh, Giang Ly nhìn thoáng qua sắc trời rồi đề nghị: “Đến quán ăn gần đây ăn cơm đi.”
“… Được.” Tô Ngôn không có ý kiến, vừa đi theo đối phương vừa tự hỏi tại sao chỉ cần 2 người ra ngoài làm nhiệm vụ thì chắc chắn không thoát nổi chữ “ăn” thế này. Tuy đúng là có bận đến đâu thì cũng phải ăn cơm, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác như đội trưởng Giang đang nuôi heo, mà cô thì… QAQ
Hai người đi bộ đi ra ngoài cửa bệnh viện, hộ dân gần đó đều là quán ăn, tuỳ tiện chọn đại một quán rồi đi vào. Sau khi gọi đồ ăn, hai người ngồi xuống chờ, mặt tiền quán này rất nhỏ, trong phòng chật chội chỉ có 3 cái bàn nhỏ, lối đi ở giữa khiến người ta có cảm giác đi thôi cũng tốn sức. Hẳn là quán cơm xung quanh đều chủ yếu giao đồ ăn vào bệnh viện nên để tiết kiệm tiền vốn, họ không đầu tư diện tích lớn.
Tô Ngôn đang đợi thức ăn mang lên, vài lần muốn bàn bạc vấn đề của Tịch Huyên với người đối diện, nhưng nghĩ lại dù sao đây cũng là bên ngoài, vì vậy cũng cố gắng nhịn lại. Đồ ăn của hai người gọi rất nhanh được mang lên đầy đủ, tuân thủ nguyên tắc ăn không nói chuyện nên hai người cầm đũa lên ăn rất nhanh.
Một giây sau, trong quán ăn yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng chuông.
Cô quăng đũa xuống luống cuống lôi điện thoại từ trong túi ra, không kịp xem tên người gọi đã nghe máy: “A lô…?”
“Ngôn Ngôn, con đã xảy ra chuyện gì rồi? Tối qua sao không nói tiếng nào mà lại bỏ đi? Lại còn suốt đêm không về nhà nữa! Con lớn rồi, cánh cứng cáp rồi nên muốn đi là đi, không cần báo lại trong nhà một tiếng sao?” Bên kia điện thoại không ngừng chất vấn: “Chuyện của con và con trai nhà họ Giang kia là thế nào? Hôm qua bọn con đi đâu? Hả? Mặc dù mẹ nói là điều kiện của cậu ấy không tệ, nhưng con gái vẫn phải biết giữ mình chứ? Trước khi ba mẹ hai bên đồng ý, đừng có mà làm loạn bên ngoài đấy!”
Vì lúc nãy nghe điện thoại của Phương Giai Mậu ấn loa ngoài và tăng âm lượng nên lúc này Trịnh Tuệ lớn giọng khiến Tô Ngôn hơi hoảng hốt. Cô ngồi cách Giang Ly không tới nửa mét, không khí trong quán lúc này như ngưng đọng lại, người đàn ông kia cũng đặt đũa xuống, hơi ngửa về sau dựa vào ghế, lông mày bên phải khẽ nhướng lên.
“Mẹ, con và đội trưởng Giang chỉ là đồng nghiệp tôi, hôm qua vụ án có tiến triển nên bọn con cùng trở về đơn vị…”
Trịnh Tuệ không chờ cô nói xong đã lập tức nói tiếp: “Đồng nghiệp? Là cô ngốc hay là tôi khờ vậy? Đồng nghiệp sẽ đưa quần áo cho cô mặc sao? Đồng nghiệp sẽ ôm cô à? Con lừa…”
Tô Ngôn nhanh chóng dùng ấn phím giảm âm lượng tới thấp nhất, thành công ngăn cản người đàn ông đối diện nghe tiếp phần còn lại… Ừm… khiến cho mọi người đều lúng túng. Cô bất lực đỡ trán, hận không thể chôn mình xuống đáy bàn ngay lập tức.
Lúc này, Giang Ly bỗng nhiên mở miệng: “Làm loạn? Hở?”
Tô Ngôn: …
Trịnh Tuệ: …
Thế giới đột nhiên thật yên tĩnh.