Tô Ngôn bị “Hổ lang chi từ*” bất thình lình của Phương Giai Mậu làm cho sững sờ, nắm áo khoác đứng đó vô thức muốn giơ tay lên giải thích. Đúng lúc này, Thái Thành Tể và Hạng Dương đã đi ra từ phòng máy tính, học theo đi vòng quanh hai người.
(*) Hổ lang chi từ: Hiểu nôm na là những từ ngữ táo bạo, trắng trợn, không trong sạch.
Thái Thành Tể: “Giày cao gót.”
Hạng Dương: “Giày da cao cấp, chắc chắn không phải loại rẻ tiền mà chúng tôi được cấp.”
Thái Thành Tể: “Lễ phục!”
Hạng Dương: “Âu phục cao cấp…” Nói xong anh ta tiến lên gỡ cổ áo sơ mi của Giang Ly ra, nhìn thoáng qua mác áo: “Một đống tiếng Anh, xem không hiểu, nhưng chắc chắc giá không hề rẻ.”
Thái Thành Tể nhảy ra cách xa Tô Ngôn 1 mét, mặt mũi đầy say mê hít một hơi thật sâu: “Mùi thơm này chắc chắn không rẻ, bình thường em gái thế nào tôi đều đã gặp qua, ngoại trừ mùi nước giặt thì không có mùi khác!”
“Người bên này cũng có mùi nước hoa, râu cũng cạo, tóc cũng cắt rồi.” Hạng Dương nét mặt nhiều chuyện khoác tay lên vai Giang Ly: “Đội trưởng Giang, anh cũng có lúc táo bạo thế này sao?”
“Ngay cả áo khoác cũng không mặc vào, chắc chắn là đi hẹn hò rồi.” Thái Thành Tể cười ha ha.
Tô Ngôn đang định mở miệng giải thích thì Giang Ly bên kia đã đi trước một bước, lấy ánh mắt đủ để đóng băng mọi thứ nhìn một vòng quanh phòng, 3 người kia lập tức im lặng, trở thành mèo con chỉ dám thở thật khẽ.
Sau đó anh giơ mỳ thịt bò trong tay lên, nhíu mày: “Không ăn à? Đúng là.”
“Ăn ăn ăn ăn!” Hạng Dương quệt miệng vươn tay nhận lấy, sau đó xoay người gọi mấy người đồng nghiệp đang tăng ca đến ăn, Phương Giai Mậu và Thái Thành Tể thấy thế cũng không dám tiếp tục trêu ghẹo, ai cũng biết nhiều năm qua Giang Ly vẫn rất cẩn thận với quan hệ nam nữ, ngay cả đối tượng cũng không có, họ cũng chỉ ỷ hai người đều là người của đội Chuyên án nên mới ngứa miệng chọc ghẹo thôi.
Không lâu sau, mọi người ghé vào một cái bàn, khắp phòng đều là mùi của mỳ thịt bò, kèm theo tiếng húp mỳ thật lớn.
Tô Ngôn vốn nghĩ là nên giải thích một chút, cô và Giang Ly cũng chỉ cùng tham gia một bữa tiệc tẻ nhạt, sau đó cùng trốn về mà thôi. Nhưng đám người kia bị anh trừng một cái liền sợ mất mật, nhìn cũng biết không dám chọc ghẹo nữa, khiến cô cảm thấy Giang Ly hẳn là không thích bị người khác biết gia cảnh của mình. Suy đi nghĩ lại, cô quyết định không nói gì nữa.
“Đội trưởng Giang, tôi trỏ về phòng ngủ thay quần áo trước.” Cô kéo váy, mặt đầy vẻ không được tự nhiên.
“Ừm.” Giang Ly gật đầu đáp, nhìn cô vội vàng xoay người đi như được đại xá, khoác trên người âu phục mềm mại, qua hai giây, khóe môi anh khẽ nhếch lên.
Đợi đến khi Tô Ngôn trở lại thì mọi người đã ăn hết mì và dọn dẹp xong xuôi hết, đang chuẩn bị sắp xếp manh mối, cô cũng vội vàng chạy tới. Phương Giai Mậu thấy mọi người đã đủ liền lấy ra một bức ảnh chụp váy ngủ, chiếc váy này ban đầu hẳn là màu trắng ngà, nhưng từ lúc lấy trên người nạn nhân xuống đã bẩn đến mức không còn nhìn ra màu sắc nữa. Trên đó có máu của nạn nhân và một số vết bẩn không biết tên, còn có rất nhiều vết mờ màu vàng nâu, hai bên giống như là hình vẽ bản đồ.
“Sau khi kiểm tra, đã xác nhận được máu trên chiếc váy này trùng khớp với DNA của nạn nhân, chắc là vết thương chưa lành trên người cô ấy đã dính vào vải.” Phương Giai Mậu nói, mang găng tay lấy cái váy từ trong túi vật chứng ra, lan hoa chỉ vểnh lên nắm 2 vai áo: “Mọi người nhìn kiểu dáng này đi, khá nóng bỏng đó, còn chất liệu này nữa, ôi! Lúc chiều tôi tra ra được chiếc váy ngủ này là mẫu mới nhất của hãng đồ lót nữ Mystery nổi tiếng quốc tế, vừa ra mắt mùa xuân năm nay, là một bộ sưu tập, tên là cái gì mà “Sự bối rối của thiên thần”.” Nói tới đây anh ta còn chu môi huýt sáo một tiếng: “Rất có phẩm vị, tất nhiên các người chớ xem thường miếng vải mỏng này, đoán thử xem giá tiền là bao nhiêu nào?”
“… Ai mà biết được!” Thái Thành Tể cáu kỉnh nói: “Mau nói đi, sắp xếp manh mối mà anh cũng đánh đố được, sao không đi kể chuyện lấy tiền luôn đi.”
“Gấp cái gì?” Phương Giai Mậu trừng mắt, lập tức nói tiếp: “Giá thị trường, 6888, không mua được thì thiệt, chỉ có 6888 thôi!”
“Vãi chưởng!” Hạng Dương nhe răng, có thêm một nhận thức mới về giá cả vật dụng của phái nữ: “Giá tiền này, gia đình bình thường không có khả năng chi trả đâu.”
“Hoàn toàn chính xác.” Giang Ly chống cằm như có điều suy nghĩ, sau vài giây liền mở mắt ra hiệu Phương Giai Mậu tiếp tục.
“À à… Vết nước đọng trên váy ngủ đã xác minh được, là bia.”
“Bia?”
Phương Giai Mậu gật đầu khẳng định: “Đúng, là bia, lại gần ngửi thấy hương vị cũng không tệ lắm, tôi đoán uống khá ngon đó.” Sau đó anh ta chỉ vào phần ren lộ ra dưới váy, ở đó có một khe hở nhỏ: “Tôi phát hiện chỗ này có chút kì lạ nên cắt ra một mẩu nhỏ để làm xét nghiệm, phát hiện trên mặt ren có cát đá, nhưng loại này khá đặc biệt, theo tôi được biết thì toàn bộ Thành phố Nam Thành chỉ có khu đang phát triển của nhà họ Lý ở khu Hưng Lập. Mấy năm này chỗ đó làm cái gì mà vườn sinh thái, có rất nhiều hoa cỏ, kết cấu thổ nhưỡng cũng rất đa dạng.”
“Bia và cát đá đặc biệt…” Thái Thành Tể vò đầu: “Nơi nạn nhân bị giam cầm có rất nhiều bia? Siêu thị? Cửa hàng rượu và thuốc lá? Nhà máy bia?”
“Cũng có thể, có rất nhiều nguyên nhân khiến bia dính lên người.” Hạng Dương thở dài.
“Vì vậy nên bắt đầu từ những thứ dễ điều tra trước.” Phương Giai Mậu buông váy ngủ xuống, người đem mở màn hình lớn sau lưng ra, trên đó hiển thị bản đồ Thành phố Nam Thành, đồng thời được chấm vài điểm đỏ, phân tán rải rác: “Đây là tất cả các nhà máy bia, trung tâm tiêu thụ bia và hầm rượu tư nhân ở Thành phố Nam Thành. Căn cứ vào thông tin từ váy ngủ của nạn nhân, chúng tôi đã loại bỏ tất cả những chỗ nằm ngoài khu đang phát triển của nhà họ Lý.” Nói xong anh ta ấn xuống bàn phím, rất nhiều chấm đỏ trên màn hình nháy mắt chuyển sang màu xám.
Nếu trên người nạn nhân đã có cát đá thì chắc chắn đã đi qua khu vực đó.
Cứ như thế, trên màn hình cũng chỉ còn 3 điểm đỏ: 2 cửa hàng tư nhân bán bia nhỏ và 1 hầm rượu tư nhân.
Giang Ly đặt bút xuống: “Đội kỹ thuật tiếp tục theo dõi các chứng cứ liên quan và đẩy nhanh tiến độ xác minh danh tính nạn nhân, lát nữa tôi sẽ đi báo cáo rõ tình huống với lãnh đạo, sáng mai mấy người các người đi theo tôi đến khu đang phát triển kia điều tra.”
Tất nhiên chứng cứ sơ bộ chỉ có thể xác định phạm vi đến mức này, những khả năng còn lại thì quá rộng, nếu không có chứng cứ xác thực thì họ căn bản không thể tra ra được, chỉ có thể thử vận may từ 3 chỗ này trước.
“Được.” Ba người Tô Ngôn bị gọi tên liền đáp lại.
…
Sáng sớm hôm sau, người của đội Chuyên án sớm đã sớm tới văn phòng, không chờ Giang Ly mở miệng, Hạng Dương liền nhanh chóng nói: “Tôi và Thái Thành Tể đi đến cửa hàng bán bia gần nhất trước, lát nữa liên lạc lại!” Nói xong hai người liền xô đẩy nhau đi xuống lầu.
Giang Ly và Tô Ngôn hơi bất đắc dĩ nhìn nhau, cũng đi theo xuống.
Vẫn là chiếc SUV như cũ, nhưng tâm tình của Tô Ngôn hôm nay rất khác so với hôm qua, không khỏi cảm thán rằng quần áo ảnh hưởng đến con người là vô cùng lớn. Cô quen thuộc bước vào ngồi trên ghế phụ lái, làm như vô tình quay đầu lại nhìn thoáng qua chỗ ghế sau, quả nhiên trên đó chất một đồng quần áo cùng vài thùng giấy lớn nhỏ, thật sự rất lộn xộn.
Giang Ly vẫn duy trì nguyên tắc im lặng là vàng, chậm rãi lái xe tiến về hướng khu đang phát triển của nhà họ Lý. Lúc đến gần công viên sinh thái chiếm diện tích cực kỳ lớn trong khu, Tô Ngôn mở miệng: “Từ chỗ này đến khu Hưng Lập cũng phải mất vài tiếng, nếu là người tỉnh táo bình thường thì không sao, nhưng nếu là nạn nhân với trạng thái tinh thần như kia thì lại khác.”
Nạn nhân có thể đi đến khu Hưng Lập rồi cuối cùng được cứu, trong lòng chắc hẳn phải có một khát vọng muốn được sống rất mãnh liệt, dù trong tình trạng ý thức hỗn độn vẫn vô thức muốn trốn thật xa, càng xa càng tốt.
Hơn 10 phút sau, hai người đi vào khu đang phát triển, cuối cùng đến một nơi tên là “Đại lý bia Chính Bình”. Sau khi báo thân phận cho nhân viên lễ tân, Giang Ly phụ trách hỏi vài vấn đề, còn Tô Ngôn từ từ bước vào trong, ánh mắt đảo qua toàn bộ cửa tiệm.
Phía trước cửa tiệm này là một quầy hàng, ở trên bày đủ loại bia, trong một góc còn có mấy loại rượu đỏ, cô lướt qua một vòng, sau đó dừng mắt ở một cánh cửa trên bức tường đằng sau. Sau khi cẩn thận nhìn kỹ, cô quay lại bên cạnh Giang Ly, lúc này nhân viên lễ tân vừa trả lời xong một câu hỏi, cô nhân cơ hội hỏi: “Chỗ các cô còn có sân sau à?”
Nhân viên lễ tân hơi sửng sốt một chút rồi lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đằng sau có một căn nhà nhỏ để làm nhà kho, trong đó đều là những hãng bia bán chạy ở chỗ chúng tôi.”
Khi họ nói muốn ra phía sau xem một chút, một người có lẽ là cửa hàng trưởng đi ra chào hỏi hai người, sau đó dẫn 2 người đi ra phía sau. Khoảng sân rất lớn,có mấy cái vỏ chai và bình thuỷ tinh chất thành đống trong góc, nhân viên lễ tân dẫn họ đi thẳng tới một gian nhà kho, vừa đúng hôm nay không có khách đến lấy hàng nên lúc này chỉ có 2 nhân viên giao hàng ngồi trước cửa, chơi game trên điện thoại quyết liệt.
Nhân viên tiếp tân vừa kéo cửa kho ra vừa nói: “Hàng hoá ở đây đều được gửi vào cái siêu thị lớn và nhà hàng, vì nhu cầu bia nội địa khá lớn nên đây là mặt hàng chủ lực của cửa tiệm chúng tôi. Nói cho cùng thì bia cũng là mặt hàng quanh năm suốt tháng không bán được bao nhiêu hết, nhưng cũng có những người giàu có tiền rảnh rỗi muốn mua về uống tươi.”
Sau khi dạo một vòng, Giang Ly và Tô Ngôn phát hiện trong này quả thật đúng là toàn những loại bia thường thấy nhất trên thị trường, vì vậy cũng không nán lại quá lâu. Sau đó họ hỏi danh sách tất cả các loại bia trong cửa hàng, nhân viên lễ tân hơi lúng túng, nhưng sau khi liên hệ ý của ông chủ thì cũng phối hợp đưa ra.
Sau khi hai người bước ra từ “Đại lý bia Chính Bình” thì liên hệ với Hạng Dương một chút, biết được người phụ trách chỗ cửa hàng bia bên đó không hợp tác lắm nên vẫn đang cãi cọ. Giang Ly cúp điện thoại rồi trầm ngâm một chút liền thấy họ nên tiếp tục đến hầm rượu tư nhân còn lại.
Lái xe khoảng 20 phút nữa thì chiếc SUV đã đậu trong một khu buôn bán khá phồn hoa trong khu phát triển. Kế hoạch ban đầu là tất cả các ngành công nghiệp mới phát đều có thể đến đây mở công ty, chính phủ sẽ miễn giảm tiền thuê dựa theo chính sách, có thể nói hoàn toàn thích hợp cho những người không đủ tài chính đến đây lập nghiệp.
Ngoài hai toà văn phòng lớn do chính phủ quy hoạch còn có rất nhiều khu phố thương mại và bất động sản do tư nhân đầu tư, mục tiêu của họ là một toà nhà nhỏ trên đường lớn mang phong cách kiến trúc nước ngoài. Bên ngoài toà nhà có một tấm biển lớn bằng gỗ nguyên khối, khắc chữ “Thịnh Tửu Trang”, phía dưới còn có một loạt chữ không phải tiếng Anh, có lẽ là bản dịch của 3 chữ này.
Giang Ly dẫn theo Tô Ngôn chậm rãi đi tới cửa ra vào của toà nhà, leo lên cầu thang rồi nhìn quanh cửa, vươn tay nhấn cái chuông cửa tạo hình của thế kỉ trước.
Chuông cửa vang lên rồi ngừng lại, qua 2 phút cũng không thấy ai trả lời.
“Không có ai sao?” Tô Ngôn nhíu mày.
“Có lẽ vậy, dù sao cũng là hầm rượu tư nhân.” Giang Ly lại đưa tay nhấn chuông cửa: “Nếu không có ai thì quay về nghĩ cách liên hệ với tất cả các cửa hàng bia rượu, bảo họ phối hợp với chúng ta điều tra…”
Ngay lúc họ đang thấp giọng bàn bạc thì bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh, cánh cửa cũ kỹ bị người bên trong mở toang, để lộ ra một khuôn mặt già nua: “Các người là…?” Người này nhìn thoáng qua có lẽ cũng khoảng 60 tuổi, tóc bạc, lưng hơi còng, nhưng nhìn lại có cảm giác rất nhẹ nhàng sạch sẽ, trên người mặc áo sơ mi màu xanh lam và quần tây, chân mang giày da sáng loáng.
Giang Ly kiên nhẫn nói danh tính cho đối phương, cũng nói rõ ý đồ đến đây.
Ông lão do dự trong chốc lát sau đó liên tục xác nhận lại rằng họ chỉ đến hỏi thăm bình thường thì mới nghiêng người cho họ vào, miệng không ngừng than thở: “Đây là hầm rượu tư nhân, bình thường không tiếp khách lạ, tôi cũng chỉ giúp canh cửa thôi chứ không phải chủ. Tôi đã lớn tuổi thế này rồi, các người có hỏi thì tôi cũng không biết.”
Giang Ly hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh vẻ mặt lại dịu đi, hỏi vài vấn đề cơ bản.
Ông lão hình như thật sự giống như lời nói vừa rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa, ngập ngừng trả lời những câu hỏi này, thậm chí còn nghe không rõ.
Tô Ngôn một phần tập trung vào cuộc nói chuyện của hai người, một phần chú ý đến đồ đạc trên sàn ở cửa lầu 1. Trang trí trong phòng khá lạ, hai bên tường là những kệ gỗ nguyên khối, giá cả không rẻ. Các kệ bày đều là loại thùng bằng gỗ sồi, rất khác so với loại bán ra thị trường, người mở ra hầm rượu này rõ ràng có yêu cầu rất cao về chất lượng của rượu, chắc chắn cũng không phải là loại rượu phổ thông.
Đi qua những cái kệ bằng gỗ sồi là đến đầu cầu thang, cô đang định xoay người đến đó nhưng trong nháy mắt lại dừng lại. Cô nhìn chằm chằm vào một đôi mắt trên bức tường ở cầu thang dẫn lên lầu 2, đầu nghiêng một chút, nét mặt quỷ dị không nói nên lời.