Hai người Tô Ngôn và Hạng Dương có chút bất đắc dĩ liếc nhau một cái, không ai lên tiếng thúc giục, chỉ ngồi đó lẳng lặng chờ đợi.
Ngụy Nhiễm khóc xong một trận, rút ra 2 tờ khăn giấy trên mặt bàn, vừa nức nở vừa lau nước mắt trên má, vẻ mặt khó xử khi bị người khác vạch trần chuyện riêng tư: “Không phải tôi chưa từng nghĩ đến chuyện ly hôn, lúc trước anh ta đánh tôi, tôi cũng có tìm đến Hội phụ nữ, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được gì.”
“Cô có thể báo cảnh sát mà!” Hạng Dương có chút tiếc rèn sắt không thành thép.
“Báo cảnh sát thì sao, tôi cũng không thể khiến anh ta bị nhốt lại được. Anh ta bị bắt giam, trên thân dính tiền án tiền sự, chẳng phải lại hại 2 đứa nhỏ nhà tôi sao? Có tiền án, tương lai bọn chúng học hành và công việc chẳng phải sẽ bị kì thị sao!” Có lẽ vì Hùng Hướng Minh đã chết nên Nguỵ Nhiễm cũng không chống đối nữa, thậm chí có chút thả lỏng: “Các người đâu có biết anh ta là một thằng điên thế nào! Lúc đầu tôi muốn ly hôn với anh ta, vậy mà anh ta lại cầm dao phay đến tìm mẹ tôi, tuyên bố muốn chém chết tất cả người trong nhà tôi. Được, đời này tôi gặp loại người cặn bã như thế xem như là lỗi của tôi, không biết đã tạo nghiệt thế nào, tôi tự mình gánh là được, sao có thể liên luỵ đến người khác chứ.”
“Tôi chỉ…” Cô ta nói tới đây, nét mặt lại trở nên đau thương: “Tôi chỉ có lỗi với 2 đứa nhỏ, 2 đứa con đáng thương của tôi, hu hu…”
Giống như là nhớ tới những lời Tô Ngôn vừa nói, cô ta áy náy không thôi, nếu sớm biết con mình sẽ vì chuyện này mà nảy sinh vấn đề về tâm lý thì có lẽ cô ta sẽ lựa chọn khác.
“Lúc trước tôi nghĩ chỉ cần tôi nhẫn nhịn, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi. Nếu thật sự rời khỏi anh ta thì hai đứa nhỏ của tôi phải làm sao đây? Tôi không có khả năng lo cho cuộc sống của chúng đầy đủ, ít ra Hùng Hướng Minh cũng là một người cha đúng mực, anh ta có thể lo cơm áo cho chúng.” Nguỵ Nhiễm lại lẩm bẩm nói, như đang cố gắng giải thích cho hành vi của mình để át bớt đi cảm giác tội lỗi sâu trong lòng mình.
Tô Ngôn khẽ thở dài, thò tay vào trong túi quần lấy ra một tấm danh thiếp mà Giang Ly đưa trước khi vào phòng, đẩy tới trước mặt cô ta: “Người này là một vị bác sĩ cũng có danh tiếng ở Thành phố Nam Thành, bác sĩ Tôn bình thường rất nhiệt tình, cô ấy đã từng khởi động một hoạt động từ thiện trên mạng để giúp đỡ tư vấn tâm lý cho các nhóm yếu thế, đến nay vẫn còn duy trì. Con của cô vẫn còn nhỏ tuổi, dẫn nó đi thử đi, nhất định còn cơ hội.”
Ngụy Nhiễm nghe vậy liền nhanh chóng nắm tấm danh thiếp lại trong tay, nói cảm ơn liên tục. Sau đó cô ta xem như là bảo bối, cẩn thận nhét danh thiếp vào túi xách, hơi chật vật mím môi một cái: “Tôi không hiểu lắm… Giờ Hùng Hướng Minh chết rồi, các người quan tâm đến chuyện anh ta có đánh tôi hay không làm gì?” Nói tới đây cô ta đột nhiên nhớ tới gì đó, trở nên rất khẩn trương, đan tay vào nhau: “Các người… các người sẽ không cho rằng là tôi giết anh ta chứ? Không phải tôi, suốt ngày tôi đều phải trông con, chăm sóc mẹ chồng, ngay cả một con gà tôi còn không dám giết…”
“Chị gái ơi! Cô cứ yên tâm đi.” Hạng Dương vội mở miệng cắt lời cô ta: “Chúng tôi không phải nghi ngờ cô có liên quan tới cái chết của Hùng Hướng Minh, chúng tôi chỉ muốn hỏi cô vài vấn đề thôi, hy vọng cô có thể thành thật trả lời.”
“… Được…” Đối phương rụt cổ, sợ sệt khẽ gật đầu.
Được Hạng Dương ra hiệu, Tô Ngôn khẽ gật đầu, nhìn về phía Ngụy Nhiễm: “Chuyện cô bị Hùng Hướng Minh bạo hành còn có người nào biết không?”
Ngụy Nhiễm cẩn thận suy nghĩ: “Có nhân viên cộng đồng và Hội phụ nữ biết, còn có chuyện ầm ĩ trước khi chắc chắn mẹ tôi cũng biết. Hàng xóm thì… trước khi mẹ tôi bị bại liệt, bà ta không cho phép tôi đi khoác lác với người ngoài.” Có rất nhiều người phụ nữ không những không ngăn cản hành vi của con mình, ngược lại còn tự hào về chuyện đó, đúng là ghê tởm.
“Chúng tôi không nói đến chuyện này.” Tô Ngôn nhíu mày, hung thủ gây án qua nhiều thành phố như thế, hắn không thể nào đến mỗi thành phố rồi mới xác định mục tiêu, đồng thời tiến hành điều tra, biết được hành vi bạo lực của đối phương mới quyết định gây án được. Những thủ tục này tương đối rắc rối, nếu như vậy thì chu kỳ gây án của hung thủ sẽ không ngắn như thế. Vì vậy khả năng lớn nhất là hắn không biết đã dùng thủ đoạn gì mà đã xác định được mục tiêu trước, sau đó mới đến từng thành phố để ra tay.
“Cô có tâm sự với người lạ nào không, ví dụ như qua điện thoại, hoặc qua interner?”
“Điện thoại…” Ngụy Nhiễm trầm mặc vài giây, sau đó lập tức mở to mắt như nhớ ra điều gì đó rất đáng sợ: “Tôi… Tôi… Một năm trước tôi vô tình tham gia một nhóm, trong đó đều là phụ nữ hết, sau khi vào tôi mới biết có rất nhiều chị em đều gặp chuyện như mình. Chuyện này mang lại cho tôi cảm giác vô cùng thân thiết, nên thỉnh thoảng cũng vào trò chuyện vài câu.” Cô ta hơi kích động: “Các người cũng biết đó, chỉ là nói một chút về chuyện gia đình, đôi khi sau khi bị Hùng Hướng Minh đánh, tôi cũng sẽ nói ra. Tôi cũng cần giải toả mà! Tôi thật sự chịu đựng không nổi!”
Nhìn người phụ nữ trước mặt rõ ràng hơi mất khống chế, Tô Ngôn chỉ tỏ ý đã hiểu, hướng ra một ánh mắt trấn an. Bản chất của con người đều có dục vọng được thổ lộ, chuyện nói ra hết cũng không sai, có thể giúp người ta giải phóng được một phần áp lực tâm lý, tiếp tục cuộc sống lành mạnh.
“Có thể xem nhóm đó của cô được không?” Cô nhẹ nhàng hỏi.
Ngụy Nhiễm đáp lại, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở khoá màn hình rồi bấm vào ứng dụng chat, sau đó đẩy điện thoại về phía hai người.
Tô Ngôn nhận lấy, cùng Hạng Dương tụ lại một chỗ nhìn màn hình điện thoại, trên đó đúng là đang hiển thị giao diện của một ứng dụng chat, có một nhóm chat tên là “Hội phú bà toàn quốc” đang được tắt thông báo, phía sau hiển thị đang có rất nhiều tin nhắn chưa đọc.
Cô đưa tay bấm mở, vào rồi mới phát hiện đây đúng là một nhóm 500 người, trong đó có mấy ID đang trò chuyện vui vẻ, tin nhắn mới đến rất nhanh. Xem kỹ nhật ký trò chuyện thì cô phát hiện ra một nickname tên là “Amy Mama” đang khóc lóc kể lể hôm qua vừa bị bạo lực giao đình, còn kèm theo vài bức ảnh chụp vết bầm trên đùi. Những người còn lại gửi tới vài lời an ủi, đa phần đều là những lời vô nghĩa, một vài người khuyên cô ta sớm ly hôn hoặc giữ bằng chứng lại để báo cảnh sát, nhưng rất nhanh đã bị số tin nhắn còn lại đánh bay mất.
“Đây là tội ác mà!” Hạng Dương xem tin nhắn muốn tức chết: “Không báo cảnh sát thì muốn làm gì?”
Ngụy Nhiễm lắc đầu cười khổ, Tô Ngôn thì lặng lẽ huých cùi chỏ vào người bên cạnh, thấy anh ta vẫn tỏ vẻ tức giận nhưng không nói gì nữa, cô kéo tiếp nhật ký trò chuyện để xem nhưng phát hiện chỉ có đến khuya hôm trước, trước đó nữa không thấy gì.
“Hùng Hướng Minh thường xuyên kiểm tra điện thoại của tôi, nếu anh ta phát hiện tôi nói chuyện với người khác sẽ đều sẽ tát tôi hai bạt tay, càng không thể để anh ta phát hiện tôi nói chuyện với người khác trên mạng được. Vì vậy trước khi anh ta về nhà tôi đều xoá nhật ký trò chuyện đi.” Nguỵ Nhiễm giải thích.
“Cô có biết chủ nhóm này là ai không?” Tô Ngôn ấn mở ảnh đại diện của chủ nhóm, nickname cũng chỉ là đặt theo xx Mama như những người khác.
“Nghe nói là ở thành phố Lục Hưng, là người phương Bắc, thường xuyên đăng hình con mình lên nhóm. Tôi có nghe qua giọng nói của cô ta, rất ngọt ngào.”
“Thành viên nhóm này thường thay đổi đúng không?”
Ngụy Nhiễm gật đầu: “Đúng vậy… Những thành viên lúc đầu vào là để tìm an ủi nên rất cố định, nhưng thỉnh thoảng cũng có người thành công ly hôn hoặc bị chồng phát hiện đều dần dần rời khỏi nhóm, nhưng chẳng mấy chốc sẽ lại có người mới gia nhập vào.”
Này ngay từ đầu tiến vào vì tìm an ủi, cũng đều rất cố định, bất quá ngẫu nhiên có thành công ly hôn, hoặc là bị chồng phát hiện, đều đã lục tục lui bầy, nhưng rất nhanh liền sẽ có mới người thêm tiến vào.”
“Chỉ có 500 người, sợ là chưa đủ đúng không?” Hạng Dương phía sau lại xích lại gần một chút, nghiến răng nói nhỏ. Chỉ có 500 người, ít nhất một nửa trong số đó đã vô dụng rồi, chẳng lẽ hung thủ chọn mục tiêu gây án trong gần 200 người còn lại?”
“Anh có biết số lượng phụ nữ gặp tình huống này trên cả nước không? Đừng nói là một nhóm 500 người, 10 nhóm còn chưa đủ.” Tô Ngôn nhỏ giọng đáp lại: “Còn lại phải chờ kết quả xác minh của 5 thành phố kia.”
Hai người bàn bạc xong xuôi, Tô Ngôn khôi phục lại khuôn mặt tươi cười thân thiện: “Chúng tôi cần điện thoại của cô để phục vụ điều tra, không biết cô có tiện không, sau khi hoàn thành điều tra sẽ gửi lại cho cô sớm nhất có thể.”
Ngụy Nhiễm tất nhiên không có lý do gì để không đồng ý, cái điện thoại kia vốn cũng không phải đồ đắt tiền gì, với lại mặc dù Hùng Hướng Minh có lỗi với cô ta nhưng cô ta cũng chưa từng nghĩ anh ta sẽ chết như thế. Dù sao cũng phải đưa ra lời giải thích thoả đáng cho người thân và bạn bè xung quanh, cũng như với chính bản thân cô ta.
Sau khi tiễn Ngụy Nhiễm cùng với đồng nghiệp kỹ thuật đến cửa tiệm để tiến hành lấy bằng chứnf xong, Tô Ngôn và Hạng Dương cầm cái điện thoại trở về đội chuyên án, thấy Giang Ly đang đứng nói gì đó với Phương Giai Mậu.
Thấy họ trở về, Giang Ly nói: “Đúng lúc đấy, cùng đi nghe một chút đi.”
Hai người đành phải đi tới cạnh bàn hội nghị ngồi xuống.
Vốn dĩ sau khi Phương Giai Mậu xác định được phương thức vứt xác thì cũng đã tiến hành phân loại và kiểm tra đống rác che phủ trên thi thế, vì khả năng hung thủ đã lấy lại đồ sau khi vứt xác không cao, việc hắn nửa đường tuỳ tiện đổi thùng rác cũng không thể nên chốt lại mà nói thì đám rác đó vẫn rất đáng để nghiên cứu.
“Rác phủ trên thi thể nạn nhân chủ yếu là rác thải sinh hoạt, vỏ trái cây… đồ ăn đóng hộp… Tất nhiên đều là những loại rác thông thường, không có gì đặc biệt hết. Quan trọng là chúng tôi đã phát hiện ra cái này.” Phương Giai Mậu lấy ra một tấm ảnh đặt xuống mặt bàn, trong ảnh là vài thứ rất quen thuộc với mọi người. Là các vật dụng vệ sinh cá nhân dùng một lần, bao bì đều trắng trơn, hoàn toàn không thể nhận ra: “Mấy người nhìn vào bao bì của cái bàn chải đánh răng dùng một lần này đi, trên đó có in chữ “Công ty TNHH Sản phẩm vệ sinh Khải An”. Đồ vệ sinh dùng một lần giá rẻ đều được các khách sạn nhỏ hoặc nhà trọ cho thuê linh tinh cung cấp, dù sao cũng đều có thương hiệu của mình, nhưng khách sạn cao cấp thì không cần phải nói.”
“Lát nữa tôi sẽ liên hệ với công ty này, xem năm nay bọn họ đã cung ứng cho bên nào.” Hạng Dương sờ cằm nói.
Phương Giai Mậu có chút bất đắc dĩ: “Tuy không phải là phát hiện gì lớn nhưng cũng giúp thu hẹp phạm vi điều tra đúng không? Ít ra cũng giúp các người loại bỏ khách sạn cao cấp rồi, cũng mấy chục cái đấy?”
“Vâng.” Tô Ngôn bỗng lấy lại tinh thần, đưa điện thoại đưa cho Giang Ly: “Chúng tôi vừa biết được từ Nguỵ Nhiệm, cô ta có tham gia vào một nhóm trên ứng dụng chat, trong đó gồm thành viên đến từ cả nước, có hoàn cảnh tương tự cô ta, đều là người phụ nữ đã hoặc đang gặp vấn đề bạo lực gia đình. Tôi và anh Hạng nghi ngờ hung thủ có thể đã trà trộn vào loại nhóm thế này để tìm ra mục tiêu gây án. Nhưng muốn điều tra thì tôi nghĩ chắc phải nhờ đến đội kỹ thuật.”
Giang Ly nhận lấy điện thoại: “Ừm, tôi biết rồi. Lát nữa tôi sẽ đem phát hiện mới này thông báo cho 5 thành phố còn lại, bảo họ cùng nhau xác minh.” Nói xong anh liền xoay người định đi, được nửa chừng thì dừng lại nói với cô: “Nếu không bận gì nữa thì đến nhà ăn ăn cơm đi.”
“Hả?” Tô Ngôn hơi sửng sốt, sau đó khẽ gật đầu.
Lúc bóng dáng của Giang Ly hoàn toàn khuất đi, Hạng Dương và Phương Giai Mậu liếc nhau một cái rồi âm dương quái khí nói: “Anh nói đây có phải là đồng nhân không đồng mệnh không, tôi bận rộn suốt 20 tiếng rồi không ngủ đấy, vậy mà chẳng có ai dặn dò tôi đi ăn cơm.”
Lúc này Phương Giai Mậu đang không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay sau đó liền mở miệng: “Cậu không phải lát nữa phải đến công ty sản phẩm vệ sinh kia để xác minh sao? Mà lúc nãy đội trưởng Giang đang nói với cả 3 chúng ta mà, cậu gào thét cái gì?”
“…” Hạng Dương bị anh ta làm cho nghẹn họng, cuối cùng cũng chỉ có thể liếc mắt lẩm bẩm rồi bỏ đi: “Không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội như heo.”
“Này!” Phương Giai Mậu không vui, chỉ vào bóng lưng của anh ta hỏi Tô Ngôn: “Tô Ngôn, em nói cậu ta đang có ý gì chứ?”
“Không biết.” Tô Ngôn thành thật lắc đầu.
…
Tới khi gần tan làm, Giang Ly mới trở lại văn phòng với vẻ mặt nghiêm nghị, đi theo đằng sau là Triệu Gia Mộ và Mạnh Trung. Lúc đó Tô Ngôn đang cầm bình nước tưới cây, thấy họ về cũng chỉ chớp mắt, không lên tiếng.
Giang Ly nhìn cô: “Thông báo cho tất cả mọi người trong Cục vào họp.”
“Rõ.” Cô đáp, xoay người quăng bình nước đi ra ngoài.
Khoảng 10 phút sau, trừ những người đang làm nhiệm vụ bên ngoài thì tất cả mọi người đều ngồi quanh bàn hội nghị. Giang Ly nói sơ qua về những phát hiện sau khi thẩm vấn Nguỵ Nhiễm, sau đó thoáng nhìn sang Triệu Gia Mộ: “Sau khi trải qua xác minh, trong vụ án ở Từ Châu người nhà cũng có tham gia một nhóm trò chuyện tương tự nhóm này, nhưng không phải là nhóm của Nguỵ Nhiễm.”
“Trước mắt tính cả thành phố Từ Châu thì đã có 3 thành phố phản hồi lại cho chúng ta, chúng ta cũng nhận được thông tin của 4 nhóm hỗ trợ. Tôi đã giao những thông tin này cho bộ phận An ninh mạng để họ sử dụng công nghệ tiến hành hợp tác điều tra.” Anh nói tới đây thì liếc nhìn qua Hạng Dương.
Hạng Dương hiểu ý: “Tôi đã đến “Công ty TNHH Sản phẩm vệ sinh Khải An” kia, thông qua danh sách cung ứng mà họ cung cấp, phát hiện trong thành phố Nam Thành có hết thảy 57 khách sạn và nhà trọ đã hợp tác với công ty này, đều là thương hộ lớn nhỏ trải khắp thành phố.”
Nhất định còn có điểm mù mà họ chưa phát hiện ra, Tô Ngôn nhíu chặt mày, trong lòng không vì điều tra có tiến triển mà vui vẻ. Cô vẫn cảm thấy lo lắng… Trước đây từng có tiền lệ 1 thành phố xảy ra 2 vụ án.
Quả nhiên, một giây sau Giang Ly nói: “Ngoài công tác điều tra cơ bản thì chúng ta còn cần xác định xem còn có nạn nhân tiềm năng nào trong thành phố phù hợp với mục tiêu gây án của hung thủ không.”
Thời gian không đợi ai, lúc này đã cách thời gian phát hiện Hùng Hướng Minh 2 ngày, ai mà biết được trong một góc nào đó của thành phố này sẽ có phát sinh ra thêm 1 vụ án nữa hay không!