Tô Ngôn và Giang Ly gần như là đồng thời chạy ra cửa, nhưng theo nguyên tắc “lady first”, Giang Ly thoáng dừng lại một chút, đợi cô xông ra ngoài rồi anh mới theo sát phía sau.
Lý Dũng Quân chạy rất nhanh, ra khỏi cửa phòng bảo vệ liền chạy vào nhà máy, vì quen thuộc địa hình nên chỉ sau vài khúc quanh đã cách họ một khoảng xa.
Nhà máy này chia thành nhiều kho dự trữ nên địa hình phân chia hơi phức tạp. Đến một ngã ba, Giang Ly quay đầu ra hiệu cho Tô Ngôn, sau đó tiếp tục đuổi theo Lý Dũng Quân. Giờ phút này anh sẽ không bao giờ ưu tiên phụ nữ nữa, nguy hiểm vẫn phải để đàn ông đi đầu.
Tô Ngôn do dự một chút, nhưng nhìn lại đôi chân dài của Giang Ly cũng nghĩ chắc không có chuyện gì phát sinh được, vì vậy nghe lời anh chạy vào một con đường khác để xem có thể chặn đầu Lý Dũng Quân được không.
Chạy được hơn 200 mét, cô chỉ nghe phía trước truyền đến tiếng rên của một người đàn ông, đi theo âm thanh đó thì quả nhiên Lý Dũng Quân đã bị Giang Ly ép tay sau lưng, mặt áp xuống mặt đất, cánh tay phải vặn vẹo, nước da màu đồng vì đau đớn mà trở thành đỏ tím.
“Đau… Đau… Lão đại… Đại ca… Đồng chí cảnh sát! Nhẹ tay, nhẹ tay một chút!” Lý Dũng Quân hoảng hốt: “Chuyện gì thì từ từ nói, từ từ nói!”
“Chạy cái gì? Hả?” Giang Ly nói, chân dùng thêm sức, quả nhiên một tiếng thét kinh thiên động địa ngay lập tức vang lên.
Tô Ngôn cau mày đi tới: “Đội trưởng Giang, xử lý như thế nào đây?” Cô nhíu mày nhìn Lý Dũng Quân đang áp mặt dưới đất, đáng ra lúc đầu chẳng có gì rắc rối cả, vậy mà anh ta lại cố tình làm ra một màn như thế, bây giờ còn kêu la, không có chuyện cũng thành có chuyện.
“Dậy đi!” Giang Ly đứng dậy, thuận tay túm chặt người đang nằm dưới đất lên, Lý Dũng Quân thấp hơn anh một cái đầu, từ xa nhìn vào giống như anh đang ôm một con gà con: “Mang về Cục, từ từ thẩm vấn.”
Vốn nghĩ anh ta chỉ là bạn của nạn nhân, nhưng vừa nhìn thấy ảnh chụp đã bỏ chạy thì chắc chắn có gì đó mờ ám.
Lúc hai người bắt Lý Dũng Quân quay lại thì Triệu Gia Mộ mới thở hổn hển đi tới, thấy tình cảnh hiện tại thì khoé miệng hơi giật giật, không nói được lời nào. Ba người đem Lý Dũng Quân lên xe, sau đó phóng trở về Cục thành phố.
Toà nhà Cục thành phố, phòng thẩm vấn.
“Nói đi, làm gì trái lương tâm mà nhìn thấy cảnh sát phải chạy?” Thái Thành Tể gõ đầu bút lên bàn nói, gọi tâm trí của người đeo còng tay đối diện quay về.
Lúc này cánh tay phải và bả vai của Lý Dũng Quân vẫn còn đau, vừa nói một chữ đã đau đến nhe răng trợn mặt, dọc đường trở về bị 3 vẻ mặt ác ma doạ cho mất hồn, lúc này chỉ muốn tè ra quần. Anh ta uất ức nhếch miệng, la to: “Oan ức quá!”
“La cái gì mà la! Tôi hỏi anh sao lại chạy!” Thái Thành Tể vừa nói vừa ném ảnh chụp nạn nhân ra trước mặt anh ta: “Có biết người này không?”
Lý Dũng Quân càng run rẩy hơn: “Có… Không biết.”
“Vuốt thẳng lưỡi ra rồi hãy nói chuyện! Thế nào, cũng đâu phải lần đầu tiên gặp cảnh tượng này đâu? Anh trước đây cố ý gây thương tích cũng đâu có sợ tới mức này?” Thái Thành Tể nghiêm mặt, quát lớn: “Biết hay không biết người trong ảnh? Nhớ nói thật, nếu anh nói dối thì tôi sẽ cho anh thấy hậu quả như thế nào.”
“Biết, biết! Anh ta là Hùng Hướng Minh!” Lý Dũng Quân vội vàng gật đầu, tuy anh ta đã vào đồn cảnh sát vì đánh nhau với người khác, cũng ở trại tạm giam mấy ngày, nhưng đồn cảnh sát và chỗ này đâu có giống nhau, tội phạm phải cũng không giống!
“Biết thì anh chạy cái gì? Tại sao không muốn phối hợp với cảnh sát làm việc?”
Đối phương chỉ híp mắt, ngậm chặt miệng không chịu nói gì.
Tô Ngôn ngồi bên cạnh Thái Thành Tể sau khi thông báo danh tính nạn nhân cho Giang Ly thì ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng Lý Dũng Quân bỗng trong đầu thoáng hiện ra một chi tiết nhỏ. Cô cất điện thoại đi, mở miệng: “Pháp ý của chúng tôi đã phát hiện người chết Hùng Hướng Minh khi còn sống từng chịu tổn thương, anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?”
“Người chết…” Lý Dũng Quân sợ hãi: “Vậy là anh ta chết rồi ư? Không phải tôi cố ý, không phải tôi cố ý! Chuyện này không liên quan gì đến tôi!”
Tô Ngôn bỗng thả lỏng toàn thân dựa vào lưng ghế, tràn đầy vẻ tự tin: “Trên mặt và ngực của Hùng Hướng Minh có vài chỗ bị vật cùn tạo thành tổn thương, mà hình như tay phải của anh cũng hơi sưng đúng không? Có cần chúng tôi tiến hành so sánh dấu tay của anh với vết thương của người chết một chút không?”
Lúc này Lý Dũng Quân đã không còn giữ được bình tĩnh, bị cô nói như thế liền giật bẫng người, mơ hồ kể tất cả mọi chuyện ra.
Chuyện là tối hôm đó lúc ở quán bar, anh ta và Hùng Hướng Minh, cùng một số người bạn nữa cùng nhau uống rượu, trong lúc đó anh ta và 2 người bạn kia xảy ra mâu thuẫn với những người khách khác nên xảy ra xô xát. Ông chủ quán bar phải mang người đi ra giải quyết, nhưng hai bên nhìn thấy 2 tiểu tử cao lớn phía sau anh ta thì đều sợ hãi. Hùng Hướng Minh lúc ấy còn tỉnh táo, biết nếu chuyện này ầm ĩ tới mức báo cảnh sát thì bên mình sẽ thiệt, huống gì 2 người bạn kia thật sự không thể dính vào phiền toái được nên liền nhận sai, còn bồi thường tiền cho ông chủ quán bar nữa.
Sau đó đám người bọn họ cũng rời khỏi quán bar, vốn họ định bàn nhau đi tăng hai ở KTV, nhưng những người còn lại đều không có tâm trạng nữa, cuối cùng chỉ còn anh ta và Hùng Hướng Minh. Hai người trên đường đến KTV thì cãi vả, Lý Dũng Quân cho rằng Hùng Hướng Minh lúc nãy ở quán bar quá hèn nhát, Hùng Hướng Minh lại thấy anh ta không biết nặng nhẹ, vì thế hai người chửi nhau rồi lao vào ẩu đả. Lý Dũng Quân là bảo vệ nên thể chất không tệ, đè Hùng Hướng Minh xuống đất rồi đánh một trận, đánh xong thì cũng tỉnh rượu, thấy Hùng Hướng Minh nằm bất động ở đó liền lập tức hoảng hốt. Dưới tác dụng của cồn, việc đầu tiên anh ta nghĩ tới không phải là báo cảnh sát, mà là chạy trốn.
Hôm nay khi nhận được điện thoại từ cảnh sát, anh ta đã có chút lo sợ, chẳng lẽ tên Hùng Hướng Minh kia đã báo cảnh sát? Nhưng anh ta cũng không quá hoảng hốt, hai người quen biết nhau nhiều năm như vậy, nếu cảnh sát can thiệp thì anh ta sẽ thành khẩn nhận lỗi, đền tiền thuốc men, chẳng lẽ đối phương còn không tha thứ cho anh ta sao. Ai ngờ bọn Giang Ly vừa tới đã cho anh ta xem ảnh của một người chết, anh ta đánh chết người, có thể không sợ nữa sao? Vì vậy lúc đó theo bản năng liền vắt chân lên cổ mà chạy.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, Thái Thành Tể và Tô Ngôn cùng nhau về văn phòng của đội chuyên án. Vừa bước vào, Thái Thành Tể đã quăng đồ trong tay lên bàn, dùng nét mặt vô cùng thần kỳ nhìn Tô Ngôn: “Này, đầu óc của tiểu nha đầu em cũng nhanh nhạy thật đấy, làm sao mà em nghĩ ra được chứ?”
“Ban ngày tôi có đến phòng pháp y với anh Hạng mà… Đúng lúc anh Trương cũng đang xử lý thi thể Hùng Hướng Minh, thuận miệng bảo trên mặt và thân của nạn nhân có vài vết thương bị tạo ra lúc còn sống, còn nói không biết có phải là vì vật lộn với hung thủ mà tạo thành không. Lúc đó tôi cũng không để ý lắm, sau đó nghe đội trưởng Giang sắp xếp lại các tình tiết của mấy vụ án thì tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, trong báo cáo nghiệm thi của các vụ án trước đều không có ghi chép về vết thương tạo thành lúc còn sống, nói vậy thì đây là ngoại lệ duy nhất.” Tô Ngôn mím môi: “Nhìn thái độ của Lý Dũng Quân, tôi liền nghĩ ra tất cả.”
“Hẳn là cháu trai này nghĩ mình đã giết người rồi.” Thái Thành Tể thấy có chút dở khóc dở cười: “Nhưng en vẫn rất tuyệt vời, em gái.”
Tô Ngôn sờ đuôi tóc của mình, cười ngại ngùng: “Lúc ấy nếu anh Hạng có ở đó thì anh ấy cũng sẽ phát hiện thôi, vì cũng chỉ có hai chúng tôi đến phòng pháp y, những thông tin này mọi người cũng không biết được.”
Thái Thành Tể nghe vậy liền cười cười không nói tiếp.
Lúc này đã qua nửa đêm, hai người lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình mình nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Ngôn chỉ cảm thấy mình luôn trong trạng thái mơ màng, giống như đang ngủ nhưng không phải ngủ. Không biết qua bao lâu, có tiếng vang lên trong văn phòng, cô mở mắt ra nhìn đồng hồ treo trên tường, đã hơn 4 giờ sáng.
“Đội trưởng Giang? Anh Hạng?” Cô lấy lại tinh thần, nhìn hai người đang đứng nghiên cứu cái gì đó.
Thái Thành Tể cũng tỉnh lại, vò đầu vài cái, cảm thấy vô cùng buồn ngủ: “Chuyện gì thế? Tra được lý lịch nạn nhân rồi à?”
Thấy hai người đều đã tỉnh dậy, Giang Ly dùng ánh mắt hơi bất mãn liếc nhìn Tô Ngôn một cái, sau đó mới mở miệng nói: “Tra được rồi, Hùng Hướng Minh, 34 tuổi, hộ khẩu ở địa phương. Có mở một cửa hàng sửa chữa ô tô nhỏ, sống với ba mẹ, vợ và hai đứa con.”
“Chúng tôi vừa liên hệ với vợ anh ta rồi, chắc lát nữa sẽ đến Cục để tiến hành nhận dạng.” Hạng Dương nói tiếp.
Tô Ngôn khẽ gật đầu.
Chưa đến 1 tiếng sau, vợ Hùng Hướng Minh đã đến đây, dáng vẻ mặc dù bình thường nhưng lại làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái, trong đầu chỉ hiện lên 4 chữ: Hiền thê lương mẫu*. Hầu hết đàn ông đều thích kiểu phụ nữ này, một tay đảm đương việc nhà.
(*) “Hiền thê, lương mẫu” là cụm từ có hàm nghĩa chỉ một người phụ nữ là vợ hiền của người chồng và là mẹ tốt của các con.
Lúc tiến hành nhận dạng thi thể, cảm xúc của người phụ nữ này rõ ràng hơi mất kiểm soát, nhưng cuối cùng vẫn thuận lợi hoàn thành. Lúc đi từ phòng pháp y ra, cô ta đứng trong hành lang bất lực lau nước mắt, hai người Thái Thành Tể và Hạng Dương đều có chút không đành lòng.
“Hu hu… hu hu…” Nước mắt người phụ nữ không ngừng rơi xuống, thỉnh thoảng sụt sịt mũi vài cái.
Thái Thành Tể sờ vào túi lấy ra một túi khăn giấy nhăn nhúm, hơi ngượng ngùng đưa tới: “Chị gái ơi, xin nén đau đớn, dù bây giờ nói những lời này không thích hợp nhưng cảnh sát chúng tôi còn cần người nhà phối hợp một số việc nữa.”
Ngụy Nhiễm nhận khăn giấy, khẽ gật đầu: “Tôi nhất định sẽ phối hợp…” Nói tới giữa chừng lại không kiềm được, tiếp tục ôm mặt khóc.
Tay chân ba người đàn ông cứng đờ, đứng đó không biết nên làm gì. Tô Ngôn thấy thế thì thở dài một hơi, tiến tới nhỏ nhẹ an ủi một lúc lâu, đợi cho đối phương phát tiết xong, cảm xúc cuối cùng cũng ổn định lại, cô bèn nói: “Chồng cô đã 2 ngày rồi không về nhà, điện thoại cũng không liên lạc được, cô không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát sao?”
“Báo cảnh sát? Báo cảnh sát gì chứ?” Trong hốc mắt Ngụy Nhiễm vẫn đầy nước mắt, có chút ủy khuất nói: “Anh ta không về nhà là chuyện bình thường, tôi đã quen rồi, sao ngờ được lần này…” Cô ta vừa nói vừa lau nước mắt trên mặt mình.
Ngay lúc cô ta giơ tay lên, ánh mắt của Tô Ngôn dán chặt vào làn da mỏng manh dưới cổ áo cô ta như có điều suy nghĩ.