Cảnh Hồn

Chương 47: Mồ chôn đàn ông 4




Tình địch của anh Giang xuất hiện rồiiii

Lúc này Thái Thành Tể và Hạng Dương đã chạy tới bên Giang Ly, dưới sự giới thiệu của Giang Ly, hai người bắt tay cùng vị cảnh sát từ Cục thành phố Từ Châu. Sau khi hàn huyên vài câu Thái Thành Tể phát hiện Tô Ngôn vẫn đứng ở chỗ cũ bèn quay đầu qua nhìn, hơi nghi ngờ mở miệng nói: “Em gái, làm gì vậy, tới đây!”

Tô Ngôn nặng nề tiến lên 2 bước, Thái Thành Tể chỉ vào người đàn ông đối diện nói: “Em có nghe đội trưởng Giang vừa nói gì không? Vị này chính là nhân tài ở Cục thành phố Từ Châu đấy, dù mới vào đơn vị trước em 2 năm nhưng trình độ nghiệp vụ rất cao.” Mặc dù anh ta nói như vậy nhưng trong lòng cũng không chú ý nhiều, loại khoe khoang như thể đếm làm sao xuể, nhưng cũng chỉ là để đẹp mặt thôi: “Đến đây, cô ấy cũng là người của đội chuyên án chúng tôi, mặc dù là nữ nhưng cũng rất lợi hại.” Anh ta vừa nói vừa giơ ngón cái lên.

“…” Giờ phút này Tô Ngôn vô cùng muốn cúi đầu che mặt lại, nhưng không ai cho cô cơ hội này.

“Đến đây!” Thái Thành Tể không khách khí lấy một tay kéo cô tới bên cạnh mình, chỉ vào người đàn ông đối diện: “Triệu Gia Mộ.” Sau đó chỉ vào cô: “Tô Ngôn.”

“…”

“…”

Tô Ngôn bây giờ đã hoàn toàn cam chịu, do dự vài giây rồi đưa tay ra, trên mặt treo một nụ cười giả tạo: “Cảnh sát Triệu, xin chào.”

Bàn tay to của người đối diện đưa tới, sau đó là giọng nói trầm thấp như đàn cello: “Ngôn Ngôn, đã lâu không gặp.”

“Phụt…” Hạng Dương vốn đang cầm một chai nước khoáng trên quầy bar ngửa cổ uống, một câu “Ngôn Ngôn” đã thành công khiến anh ta phun toàn bộ nước trong miệng ra. Anh ta phun ra cũng không sao, nhưng Giang Ly đứng gần nhất lại là người dính đạn, trong nháy mắt chiếc áo thun đã ướt một mảng lớn sau lưng, may mà màu đen nên cũng không nhìn thấy gì.

Cánh tay của Thái Thành Tể cũng bị dính một chút, nhưng cảm xúc lành lạnh này cũng không kéo được anh ta từ trạng thái bàng hoàng trở về được, sau khi lấy lại tinh thần, anh ta nhìn xuống cái bắt tay của hai người trước mặt, trông thật đáng ngờ.

Sau khi khéo léo thoát khỏi bàn tay to của đối phương, Tô Ngôn rút tay về, nụ cười trên môi cũng hơi lạnh đi. Thành thật mà nói thì tính cách ban đầu của cô vô cùng thiếu kiên nhẫn để ứng phó với mấy loại quan hệ nam nữ. Lúc trước trong quân đội xung quanh toàn là nữ thì rất ổn, nhưng về sau bị điều đi làm bộ đội đặc chủng thì xung quanh nhiều đàn ông hơn, nhưng cùng trải qua những ngày tháng huấn luyện cuối cùng cũng không ai đối đãi với cô như người khác phái nữa. Mối quan hệ thuần tuý giữa người với người khiến cô rất hài lòng, ai ngờ lúc làm nhiệm vụ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tỉnh lại trong thân thể này ngây ngốc mấy tháng trời, như muốn cô phải bù đắp lại những chuyện trước kia mình chưa trải qua vậy.

Vị cảnh sát Triệu Gia Mộ này cũng có thể coi như là bạn trai cũ của nguyên thân, hai người hẹn hò lúc nguyên thân mới thi đại học xong, lúc đó Triệu Gia Mộ đã học năm 4. Thật ra cũng không có tình cảm mãnh liệt gì, Tô Ngôn thấy có lẽ hai người chỉ cảm thấy hứng thú với nhau, trong hoàn cảnh đại học xa lạ cùng an ủi nhau mà thôi. Lúc đó nguyên thân mới cãi nhau cùng người nhà vì việc sống chết đăng kí vào trường Cảnh sát, tâm trạng nhất thời xuống dốc nên khi có học trưởng dịu dàng Triệu Gia Mộ xuất hiện thì rất dễ dàng đã tiến tới được với cô ấy.

Cảm giác giữa bọn họ vẫn luôn mờ nhạt, bên nhau không bao lâu thì nhà trai ra trường bắt đầu đi thực tập, càng không có nhiều cơ hội gặp mặt nhau. Thanh niên yêu đương vốn dễ “lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy”, nhưng họ còn chưa kịp làm gì thì đã xảy ra một chuyện thường thấy trong các kịch bản cẩu huyết. Trịnh Tuệ phát hiện ra con gái mình đang yêu nên cũng bắt đầu tham gia vào, gia cảnh của Triệu Gia Mộ xem như bình thường, bị Trịnh Tuệ quấy nhiễu một phen thì lòng tự trọng mãnh liệt của tuổi trẻ đã buộc cả hai phải chấm dứt mối quan hệ này trước khi nó bắt đầu.

Khi đối phương chính thức tốt nghiệp liền tham gia khảo thí, sau đó lựa chọn trở về quê hương của mình là thành phố Từ Châu, hai người cũng không còn liên hệ gì nữa.

“Em gái, hai người biết nhau à?” Thái Thành Tể thấy bọn họ buông tay ra, máu nhiều chuyện trong người bỗng chốc bùng cháy, con mắt nháy nháy, luôn cảm thấy nhất định là có chuyện gì đó!

“Có biết.” Sắc mặt Tô Ngôn đã khôi phục lại trạng thái bình thường, rất phóng khoáng thừa nhận: “Cảnh sát Triệu là học trưởng khoá thứ 3 của tôi, trường cũ của anh ấy cũng là trường Cảnh sát của chúng ta.”

“Thế à… Duyên phận…” Thái Thành Tể nhướng mày kéo dài.

Hạng Dương cuối cùng cũng dừng được cơn ho vì sặc nước, sau khi lau mặt liền tiến lên đụng bả vai Giang Ly: “Học trưởng? Tôi thấy không đơn giản vậy đâu? Anh nhìn tên họ Triệu kia chỉ hận không thể móc mắt dán lên người em gái của chúng ta, chắc chắn có gì đó mờ ám.” Anh ta vừa nói vừa nghiêng mắt quan sát nét mặt của người bên cạnh, giọng điệu không khỏi có chút hóng hớt: “Con người khó quên nhất chính là tình yêu thời đi học, đội trưởng Giang, anh thấy sao?”

Gương mặt tuấn tú của Giang Ly không nhìn ra được biểu cảm gì, chỉ chậm rãi nghiêng đầu nhìn anh ta một cái sau đó hất bàn tay trên vai mình ra, sải bước đi về phía trước. Khi đến chỗ Thái Thành Tể đang đứng mới hỏi: “Thái Bao, ông chủ quán bar này đâu?”

Thái Thành Tể nhìn trái phải một chút: “Vương Tân đã liên lạc trước rồi, nhưng ông chủ nói là có chuyện nên cho một nhân viên đến mở cửa trước. Nhưng vừa rồi lúc anh Trương gọi điện thoại nói trên da đầu người chết có thuốc màu thì Vương Tân mới liên hệ ông chủ lại một lần nữa, có lẽ không bao lâu nữa sẽ tới thôi.”

“Nhân viên đến là ai?” Anh hỏi tiếp.

“Nhân viên đó bình thường phụ trách quét dọn vệ sinh, là một dì khoảng 50 tuổi, trước khi mọi người đến tôi đã lấy ảnh chụp để cho bà ấy nhận diện rồi, biết kế quả thế nào không?” Thái Thành Tể vỗ tay 3 cái: “Không thu hoạch được gì hết.”

Giang Ly lại đưa mắt về phía Tô Ngôn: “Cô vừa cùng Hạng Dương đến con ngõ phía sau hiện trường phát hiện thi thể à? Có phát hiện gì không?” Âm thanh anh ta hỏi không lớn, thậm chí Thái Thành Tể sau lưng anh cũng nghe câu được câu mất.

Mặc dù khoảng cách Giang Ly đứng đã vượt mức xã giao bình thường nhưng Tô Ngôn lại cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát ra khỏi sự khó chịu vì bị Triệu Gia Mộ nhìn chăm chú. Chí ít làm việc với nhau lâu như vậy rồi, cô đối với những người trong đội vẫn luôn có ấn tượng tốt, không có tâm lý đề phòng nữa. Hơn nữa người đàn ông này đang hỏi về vụ án, vì vậy đã thành công khiến cô chấp nhận khoảng cách hiện tại, vô thức nhẹ giọng đáp lại: “Cũng không thể nói là phát hiện được, chỉ là ở mặt tường chỗ đặt thùng rác tìm thấy vài vết tích khả nghi, tôi đã dùng điện thoại chụp lại rồi đây.” Vừa nói cô vừa lấy điện thoại ra, mở những tấm ảnh vừa chụp lên.

Cô ra hiệu cho đối phương xem, Giang Ly không nhận lấy điện thoại mà hơi nhích đầu tới một chút, hai người càng lúc càng gần, từ phía sau nhìn vào cứ như đang tựa đầu vào nhau.

“Nhìn hình dạng này có vẻ không có quy luật gì.” Anh ta vươn tay ra chạm vào màn hình điện thoại, phóng to thu nhỏ hình ảnh mấy lần.

Sắc mặt Tô Ngôn bỗng có chút không tự nhiên, bàn tay to của đối phương trong lúc vô ý chạm vào tay phải cô đang cầm điện thoại, nhưng đều là đụng chạm thoáng qua, cô cũng không bảo thủ đến mức khó chịu với loại tiếp xúc này. Điều khi cô khó chịu là hơi thở ấm áp phả vào cánh tay cô khi người đàn ông này nói chuyện, cảm giác hơi ngứa ngáy rất kỳ lạ.

“Sao vậy?” Giang Ly duy trì tư thế kia trong vài giây rồi đứng thẳng dậy kéo giãn khoảng cách ra, thấy cô không trả lời còn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Không có gì.” Cô cố gắng giữ vẻ mặt bình thường cất điện thoại đi, vội nói: “Không phải nói hôm qua đã mang thùng rác về Cục thành phố để vào trong kho vật chứng rồi sao, lát nữa trở về tôi sẽ tìm anh Phương xác định lại một chút, cũng có thể chỉ là vết xước bình thường thôi.”

“Ừm.”

Lúc hai người đang nói chuyện thì Vương Tân cùng một nam một nữ đi đến, hai người kia đều khoảng ba mươi mấy tuổi, người đàn ông bụng phệ, người phụ nữ thì trang điểm rất tinh xảo. Vương Tân đưa họ đến: “Hai vị này chính là chủ của “Linh Hồn”, họ sẽ phối hợp với cảnh sát làm việc.”

Sau khi chào hỏi ngắn gọn, Giang Ly đi thẳng vào vấn đề: “Quán bar của các người hôm trước có tổ chức hoạt động tên là “Nghệ thuật của bóng đêm” đúng không?”

Người đàn ông bụng phệ khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng những hoạt động như thế tôi đều đã xin phép đồn cảnh sát rồi, cũng không quấy nhễu dân chúng, đảm bảo lành mạnh. Quán bar chúng tôi trước nay vẫn tuân thủ pháp luật, ngay cả trang phục của tiết mục biểu diễn bình thường cũng rất nghiêm ngặt, tuyệt đối không làm trái quy định!”

Giang Ly: “Đêm đó quán bar có dùng thuốc màu gì không? Mong anh cung cấp một ít cho cảnh sát chúng tôi.”

“Có có có.” Người đàn ông bụng phệ thấy không phải điều tra chuyện biểu diễn trong quán của anh ta thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, liên tục đẩy người phụ nữ bên cạnh mấy cái: “Vào nhà kho phía sau lấy thuốc màu ra cho cảnh sát đi!”

Người phụ nữ hơi sửng sốt, xem ra cô ta không thường xuyên đến quán, sau khi xác nhận lại vị trí nhà khó thì xoay người đi. Thái Thành Tể thở dài một hơi, nhấc chân lên đi theo.

“Nhìn thử người này đi, anh có ấn tượng gì không?” Hạng Dương tiến lên đưa ảnh chụp cho anh ta: “Nhìn cho kỹ, cẩn thận nhớ lại, hiện tại cảnh sát chúng tôi có chứng cứ cho thấy anh ta đã đến quán của anh tôi hôm trước.”

Người đàn ông bụng phệ nhận ảnh chụp, nheo mắt nhìn kỹ một chút, sau đó con mắt nhỏ chợt loé sáng: “Đã gặp qua, gặp qua rồi! Nhìn rất nhìn quen mắt chắc là khách quen, nhưng tôi không biết tên anh ta là gì, nhóm của anh ta thường xuyên cùng nhau tới, hình như mỗi tháng 1, 2 lần gì đó. Chắc không phải kiểu khách hào phóng đâu, khách có tiền tôi đều biết hết.”

“Ầy, nếu tôi nhớ không lầm thì mấy người bọn họ ngồi ở tán đài*.” Người đàn ông bụng phệ chỉ khu vực bên phải: “Thật ra tôi cũng không thể nhớ rõ, khoảng 2 tháng trước mấy người này có xô xát với người khác ở chỗ tôi, nhưng sau đó không biết vì sao hai bên đều quyết định giải quyết riêng, không báo cảnh sát, bồi thường tổn thất cho quán tôi xong thì đi rồi.”

(*) Tán đài (散台): thường được phân bố ở góc tương đối vắng vẻ của đại sảnh hoặc xung quanh sàn nhảy, loại bàn này thường thích hợp có từ 2 – 5 khách dùng.

“Có camera giám sát không?”

“Có có có! Bên này, bên này.” Người đàn ông bụng phệ dẫn họ đến trước máy tính phía sau quầy bar, mở ra video giám sát của hôm trước sau đó chuyển đổi vài lần rồi phóng to khu vực tán đài, cẩn thận nhìn một chút rồi mới duỗi cánh tay mập mạp ra chỉ lên màn hình: “Ở đây, là họ đây. Người trên tấm ảnh… chắc là người này!”

Nạn nhân trong video mặc áo sơ mi và quần tây bình thường, đang ngồi ăn hoa quả khô, uống rượu và nói chuyện phiếm với vài người bạn. Không bao lâu họ cũng lần lượt đi ra sàn nhảy, một đám nam nữ lộn xộn điên cuồng uốn éo thân thể mình.

Thật ra “Nghệ thuật của bóng đêm” chẳng liên quan gì đến nghệ thuật, chỉ đơn giản là bày ra chút thuốc màu cho khách đến bôi lên người khác, hoặc lúc những nữ phục vụ xinh đẹp đưa rượu lên thì tuỳ hứng bôi lên người ta, mọi người đều rất vui.

Xem được một lúc thì Giang Ly quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Triệu Gia Mộ, vì đối phương lúc điều tra vụ án hẳn cũng đã xem qua video giám sát của nạn nhân lúc còn sống, nếu lúc đó phát hiện ra ai khả nghi mà trong video này cũng có gương mặt tương tự thì đã cơ bản có thể khoá chặt nghi phạm.

Triệu Gia Mộ chậm rãi lắc đầu, không phát hiện ra ai quen thuộc.

“Chúng tôi cần copy lại một bản.” Giang Ly cũng không thất vọng nhiều, vốn dĩ đèn trong quán rất chói mắt, video giám sát lại còn không rõ ràng, hiện giờ chẳng nhìn ra được gì, đợi đến khi về Cục để đội kỹ thuật xử lý một chút rồi xem lại, nói không chừng sẽ có phát hiện gì mới.

Thái Thành Tể đi lấy thuốc màu cũng đã quay lại, sau đó họ hỏi vài chi tiết nữa nhưng người đàn ông bụng phệ không trả lời được, chỉ hứa sẽ đưa toàn bộ nhân viên tối hôm đó đến Cục để tiến hành lấy lời khai. Bọn người Giang Ly nhanh chóng rời khỏi quán bar, chuẩn bị trở về Cục để xử lý các bằng chứng mới càng sớm càng tốt.

Vì Hạng Dương và Thái Thành Tể tiện đường định đưa Vương Tân về đồn cảnh sát nên Tô Ngôn phải bối rối mở cửa chui vào chiếc xe SUV màu đen của Giang Ly. Cô nhìn Triệu Gia Mộ đã vào ngồi ở hàng ghế sau, nhíu mày, ngập ngừng chổng mông bò lên vị trí ghế phụ lái.

Sau khi cô đi lên Giang Ly nhàn nhạt nghiêng đầu nhìn cô một cái, biểu cảm có vẻ thả lỏng: “Dây an toàn.”

“A.” Tô Ngôn đáp, cài dây an toàn.

“Buổi trưa ăn cơm chưa?” Giang Ly hỏi tiếp, sau khi người ở ghế phụ lái lắc đầu, anh như đã sớm đoán được bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, ừa khởi động xe vừa nói: “Mở ngăn tủ trước mặt cô ra, bên trong có đồ ăn.”

Tô Ngôn nghe anh nói vậy cũng cảm thấy đói bụng nên không khách khí đưa tay kéo ngăn kéo ra, bên trong có một túi bánh mì và hai chai nước. Cô nghĩ một chút rồi đưa cho Triệu Gia Mộ ngồi phía sau một chai nước khoáng, sau đó xoay người lại mở túi bánh mì ra, xé một miếng nhỏ nhét vào miệng.

Ngay lúc cô đang nuốt xuống thì bên tai truyền đến giọng nói Giang Ly: “Tôi cũng một ngày rồi chưa ăn gì, chia cho tôi một nửa với?” Đúng là từ tối qua tới giờ anh chưa ăn gì, nếu không phải thể trạng tốt thì sớm đã đói đến chóng mặt hoa mắt rồi.

Nghe vậy, cô hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, lại nhìn bánh mì trong tay mình một chút, sau đó khẽ gật đầu xé ra hơn một nửa. Lúc đưa tới thì động tác dừng lại, nhìn hai tay người kia đang cầm tay lái, cô chần chờ một chút rồi trực tiếp đút bánh mì lên miệng anh.

Giang Ly cũng không khách khí, vẻ mặt vẫn như thường há miệng cắn một miếng bánh mì lớn.

Tô Ngôn thu tay lại, tự cắn thêm 2 miếng rồi lại mở nước ra uống. Sau khi uống xong đang chuẩn đậy nắp lại thì người bên cạnh lại nói: “Khát.”

Cô chớp mắt trong chốc lát, nhìn xuống chai nước mình uống còn hơn phân nửa, sau đó nghiêng đầu nhìn chai nước sắp cạn trong tay Triệu Gia Mộ.

Tô Ngôn: …

Triệu Gia Mộ: …