Cảnh Hồn

Chương 46: Mồ chôn đàn ông 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Tô Ngôn và Hạng Dương trở về văn phòng, Giang Ly vừa nhận được điện thoại Cục trưởng nên định ra ngoài, sau khi nghe Hạng Dương nói đại khái về kết quả nghiệm thi thì khẽ gật đầu: “Cũng không loại trừ người của quán bar, hiện giờ tôi sang văn phòng của Cục trưởng Nguỵ trước, vất vả hai người rồi.”

Mọi người đều hiểu chức vị càng cao thì mọi thứ càng phức tạp, thực tế Giang Ly không chỉ đang dẫn đầu họ giải quyết các vụ trọng án, từ lúc anh thăng chức lên làm đội trưởng tới giờ, thời gian phần lớn đều lãng phí để ứng phó với áp lực hàng ngày của phía trên, làm các loại báo cáo và phân bố nhân lực. Hạng Dương và Thái Thành Tể là hai người đi chung với anh trên con đường này lâu nhất, đôi khi cũng cảm thấy đáng tiếc, những tinh anh của đội cảnh sát hình sự này đáng lẽ phải được lên một đơn vị khác để phát huy tài năng của mình.

Sau khi nói xong, Giang Ly liền ra khỏi văn phòng, Hạng Dương thở dài: “Đi thôi, đến đường Kiến Thiết.”

Vì vẫn còn gần trưa nên khu quán bar nổi tiếng trên đường Kiến Thiết trông rất đìu hiu. Con phố này là một nhánh rẽ ở phía Bắc đường Kiến Thiết, đứng ở ngã tư nhìn vào cũng không sạch sẽ như những con đường bình thường, thậm chí còn có vẻ hơi cũ nát, mang cảm giác của thế kỷ trước. Nhưng chỉ cần đêm buông xuống, chỗ này sẽ trở thành một cái động tiêu tiền, nói không ngoa thì suốt đêm đều có thể nghe thấy tiếng động cơ phát ra từ những chiếc xe sang trọng liên tục tới lui chỗ này.

Trước khi đến họ đã liên hệ với cảnh sát quản lý khu này và chủ các quán bar xung quanh để đảm bảo việc điều tra sẽ thuận lợi. Trong khoảng thời gian này tất cả các quán bar đều chưa mở cửa hoạt động, họ đột nhiên đi vào cũng không bắt được ai, nhưng dù sao cũng không thể đứng trước ngã tư nhìn mãi được.

Họ đậu xe ở một bãi đậu xe lớn cách ngã tư không xa, tính cả cảnh sát địa phương thì có tất cả 4 người, đi thẳng đến khu quán bar.

Đang đi thì Thái Thành Tể đột nhiên nhớ ra cái gì đó: “Ôi chao, mấy người nói tên nghi phạm này sau khi giết người lại chặt bỏ tay chân, không mặc quần áo cho nạn nhân, có khi nào là để che giấu hành tung lúc còn sống của họ? Nếu những nạn nhân này đều được tìm thấy trong quán bar, căn cứ vào đặc điểm của mỗi quán bar thì sẽ đánh dấu lên người khách hàng ở một bộ phận, nếu chỉ chặt bỏ chỗ đó thì sẽ “càng che càng lộ”, vì vậy hắn chặt hết tay chân để che khuất hướng điều tra của cảnh sát.”

Hạng Dương nghe xong nghiêng đầu một chút: “Con mẹ nó đúng là một thứ logic ma quỷ.”

Hiện tại đối với thủ pháp gây án của tên hung thủ này có 2 suy đoán có khả năng nhất: Một, nghi phạm có một sở thích kỳ dị, giống như thích tay, thích chân; Hai, vì một nguyên nhân tâm lý nào đó mà nghi phạm có lòng căm thù đối với đàn ông đến mức phải phanh thây mới hả lòng.

Dù sao nếu nhìn từ góc độ của một nữ tội phạm tình dục, họ nhìn chung đều sạch sẽ và ngăn nắp, thậm chí cách thức giết người còn đơn giản hơn nhiều so với nam giới, cách dùng nhiều nhất chính là bóp cổ hoặc đầu độc. Những thủ đoạn bạo lực và đẫm máu như trong những vụ án này thật sự rất hiếm gặp đối với hung thủ là nữ, nạn nhân đã chết còn phanh thây sau đó thu dọn hiện trường vụ án.

Thái Thành Tể càng nghĩ càng thấy có khả năng, dù sao hiện tại vụ án vẫn còn ở giai đoạn điều tra sơ bộ, mà Giang Ly cũng đã nói, không cần quan tâm các vụ án trước đó đã kết luận thế nào, ở Cục cảnh sát thành phố Nam Thành này phải xem như là một vụ án hoàn toàn mới, không được ỷ lại vào các giả thiết và manh mối trước đây. Nói không dễ nghe là có thể mấy Cục cảnh sát thành phố trước đó đã có sẵn định kiến nên mới chậm chạp không có tiến triển gì mới.

“Mặc dù nói tôi không thường xuyên tới mấy chỗ như thế này, nhưng không phải có câu “không ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy*” sao? Có phải những nơi như quán bar đều có một vài đêm party theo chủ đề không, kiểu như “Đêm cuồng hoan”, “Đêm của những quý cô”, “Đêm bikini”… ấy.” Dù sao cũng đã được đội trưởng cho phép, Thái Thành Tễ hoàn toàn giải phóng bản thân, vừa nói vừa quay qua Hạng Dương nháy mắt, trong nháy mắt cả 3 người đàn ông đều hiểu ý cười.

(*) 吃过猪肉,总见过猪跑吧: ý chỉ những chuyện phổ biến hoặc là tuy chưa làm nhưng đã thấy quen mắt rồi.

Cười một hồi họ mới phát hiện ra còn một cô gái nhỏ đi bên cạnh, trong nháy mắt liền khôi phục bộ dáng chững chạc đàng hoàng lại.

“Chỉ để điều tra, điều tra thôi.” Hạng Dương giải thích một cách thừa thãi.

Tô Ngôn nhìn 3 người họ đầy ở ý, đưa ra vẻ mặt “Đàn ông chó má các người”.

“Nhưng đúng là như vậy.” Vị cảnh sát kia tương đối lớn tuổi, chắc khoảng 45, 46 tuổi, vội vàng đổi chủ đề: “Nhiều quán bar như vậy, đừng nói đến chuyện chúng tôi phiền cỡ nào, mỗi khi làm party đều phải báo cáo với Sở để xin phép, chuyện người dân bị làm phiền khiếu nại thì khỏi nói luôn, những lúc như vậy tỷ lệ cảnh sát xuất cảnh ban đêm đều tăng gấp 2, 3 lần! Nhất là từ khi thành phố chúng ta phát triển mạnh ngành du lịch, lượng du khách nước ngoài ngày càng nhiều, danh tiếng chỗ này càng bị bọn kinh doanh xào lên, bây giờ cũng coi là nổi tiếng trên mạng rồi đấy.”

“Lúc tin phát hiện ra thi thể người ở phía sau khu quán bar này thì chắc các anh cũng được nghỉ ngơi một thời gian rồi đấy.” Thái Thành Tể cười nói.

Ai ngờ vị cảnh sát nghe xong thì cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Em trai à, cậu đúng là chưa trải sự đời. Bọn họ chỉ càng thêm hưng phấn thôi, hoàn toàn không để ý đến chỗ này đã từng có người chết đâu. Nói không chừng còn uống say xong, nóng đầu chạy đến cái thùng rác đó chụp ảnh tập thể nữa đấy, đúng là không thể hiểu nổi!”

“…”

“Đúng rồi, mọi người muốn bắt đầu từ chỗ nào? Sau khi các cậu gọi cho tôi, tôi đã liên hệ với những quán bar này rồi, chắc người đã đến quán hết rồi đấy.”

“Vậy bắt đầu từ quán trong cùng đi, đúng rồi, camera giám sát trong quán đó vẫn hoạt động tốt chứ?” Hạng Dương suy tính vài giây, chỉ vào cái quán trong cùng.

“Đều có thể giám sát bao quát xung quanh quán hết, mọi người cũng biết kiếm tiền kiểu này nhiều thì nhiều thật nhưng cũng đủ thứ rắc rối mà. Một khi đã uống quá chén thì con người không còn là con người nữa, chuyện kỳ quái gì cũng có thể phát sinh, họ trang bị camera giám sát cũng là để bảo vệ lợi ích của mình.” Vừa nói, họ vừa đi vào quán bar tên là “Đêm của Club”, cửa cuốn đang đóng, vị cảnh sát bèn bước tới vỗ vỗ lên cánh cửa.

Vài giây sau cánh cửa cuốn chậm rãi được kéo lên, một người đàn ông chừng 30 tuổi từ bên trong đi ra, đeo đồng hồ vàng cùng dây chuyền lớn*, toàn thân từ trên xuống dưới đều là những thương hiệu xa xỉ, mấy cái logo to đến mức người ta không muốn thấy cũng không được. Anh ta cười ân cần bước lên đón tiếp: “Cảnh sát Vương, khách quý khách quý, hôm nay đến kiểm tra cái gì vậy? Chẳng phải tôi vừa sửa xong điều kiện phòng cháy rồi sao? Tôi đảm bảo lần này là đúng chuẩn rồi mà!”

(*) Dây chuyền lớn kiểu vầy nè =)))

“Hôm nay chủ yếu mang mấy người đồng nghiệp từ Cục thành phố đến để tiến hành điều tra, anh phối hợp để họ làm việc là được.” Vương Tân giới thiệu sơ qua về ba bọn họ.

Dây chuyền vàng nghe vậy thì rất nhiệt tình, thậm chí còn tiến lên bắt tay từng người, giơ tay lên liên miệng thề mình nhất định sẽ phối hợp với cơ quan công an làm việc. Sau đó anh ta cười hì hì lấy một gói thuốc lá ra từ trong túi quần, tự châm một điếu rồi cầm trên tay: “Tôi không mời thuốc mọi người được, cảnh sát Vương luôn nhấn mạnh với tôi là cảnh sát có kỷ luật, chuyện đó tôi hiểu mà.”

“Này, hà tiện thì có.” Vương Tân cười mắng.

Hạng Dương lấy ảnh chụp nạn nhân trong túi ra, đưa tới: “Thấy người này quen mắt không?”

“Người này… Người này là người chết sao?” Dây chuyền vàng nhìn tỉ mỉ tấm ảnh kia, đột nhiên lông tơ toàn thân đều dựng lên: “Má ơi, đồng chí cảnh sát, tôi kinh doanh hợp pháp, chuyện liên quan đến mạng người hoàn toàn không dính dáng vào!”

“Không có nói liên quan đến anh, có quen mắt hay không nói nhanh một tiếng, có phải khách quen trong quán các người, hay người từng đến tiêu tiền không?” Vương Tân trừng mắt liếc anh ta một cái.

Dây chuyền vàng nghe vậy mới nhìn lại tấm ảnh kia, cố nén tâm lý sợ hãi lại ngẫm một lúc lâu mới cười khổ: “Chắc chắn không phải khách quen, về chuyện có từng đến tiêu tiền hay không… Quán chúng tôi một ngày khách đến không một nghìn thì cũng tám trăm, làm sao tôi nhớ nổi? Hơn nữa cũng không phải tối nào tôi cũng trong quá, thế này đi, tôi gọi 2 người anh em khác đến để họ nhìn thử một chút được không?”

Bọn Hạng Dương không có lý do gì không đồng ý, cũng may nhờ có Dây chuyền vàng thuyết phục và ký túc xá nhân viên cũng gần đó nên vài phút sau đã có 2 thanh niên cao lớn đi đến, lần lượt chào một tiếng “Anh Đào”.

Dây chuyền vàng ậm ừ sau đó ném bức ảnh vào tay 2 người: “Xem thật kỹ vào, người này có quen mắt không?” Sau khi nói xong thì bộ não đã sợ hãi đến tê liệt lại bắt đầu hoạt động trở lại, anh ta quay đầu lại nhìn về phía bọn Tô Ngôn hỏi: “Các vị cảnh sát, đây là người chết trong con ngõ phía sau hôm qua đúng không? Trước cửa Ulala có rất nhiều xe cảnh sát đậu ở đó, căng dây, chuyện cũng lớn thật đấy.”

“Anh hiếu kỳ lắm à?” Vương Tân hơi bất lực trước sự ngạc nhiên của anh ta.

Hai thanh niên kia nhìn một lúc lâu rồi trả lại tấm ảnh, đều lắc đầu tỏ ý không có ấn tượng gì với nạn nhân.

Sau khi cảm ơn chủ quán đã phối hợp, bọn họ lập tức đến những quán bar tiếp theo, phương pháp điều tra loại trừ này thật sự có rất nhiều lỗ hổng, vì chỉ dựa vào mắt thường để nhận dạng thì rất dễ đưa ra những câu trả lời mập mờ, khối lượng công việc của cảnh sát cũng tăng lên rất nhiều. Nhưng trong tình huống trước mắt mà nói thì ngoài cách này ra cũng không còn cách nào khác, dấu vân tay và DNA trong kho số liệu đều không tìm thấy mẫu trùng khớp, trước khi người nhà báo mất tích thì bọn họ cũng chỉ có thể dùng phương pháp này và mượn sức mạnh truyền thông để nhanh chóng tìm ra thân phận người bị hại.

Chạy đến mấy quán bar sau vẫn không có thu hoạch gì, Tô Ngôn nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc này đã hơn 3 giờ chiều.

Cô giật giật góc áo Thái Thành Tể: “Anh Thái, tôi thấy ở đây cũng không cần nhiều người thế này, hay là tôi đi đến sau ngõ chỗ hiện trường phát hiện thi thể xem thử nhé?”

Thái Thành Tể nghĩ thấy cũng không sao, chỉ tay vào một hướng: “Là bên kia của con ngõ, nhưng vì vị trí chỗ đó đặc biệt nên tối cũng nhiều người qua lại, không phải khu phong toả được, hôm nay lấy bằng chứng xong đã dở bỏ trạng thái giới nghiêm rồi. Tôi nghĩ em qua đó cũng không còn gì lưu lại đâu, cái thùng rác chứa thi thể cũng đem về làm vật chứng rồi, nhưng nếu em muốn đi xem thì đi cùng anh Hạng đi, chỗ này tôi lo được rồi.”

“Vậy được, có gì liên lạc qua điện thoại.” Tô Ngôn nói xong liền đi gọi Hạng Dương, hai người xoay người ra khỏi quán bar.

Vì hôm qua lúc xuất cảnh cô và Hạng Dương đều trong ngày nghỉ nên sau khi vào con ngõ, cả hai phải chật vật vài phút mới tìm được vị trí chính xác. Đầu sau con ngõ tương đối nhỏ hẹp, rộng khoảng 3 mét, lại để rất nhiều thùng rác trong đó nên nhìn càng hỗn độn. Hầu hết các quán bar đều có một cái cửa sau dẫn ra cái hẻm này, đa số nhân viên cũng đi làm từ chỗ này, thức ăn thừa từ sau bếp tất nhiên cũng ném ra thùng rác ở đây, nhưng so với mắt trước nhiều người đến đi thì đúng là “hoang tàn vắng vẻ”.

“Hầu như không có quán bar nào trang bị camera giám sát ở cửa sau hết.” Tô Ngôn dừng bước, ngửa đầu nhìn lại.

Hạng Dương đi theo cũng khẽ gật đầu: “Mặt đường chỉ được đổ xi măng, có rất nhiều dấu vết, không thể phân biệt được những vết xe này là lưu lại khi nào hết… Lúc hung thủ vứt xác có nhiều lựa chọn, trong đêm náo nhiệt, cho dù cô ta có nghênh ngang ra vào cũng không có ai để ý đến.”

Trong lòng Tô Ngôn ước lượng sơ qua thể tích thi thể rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy dây điện căng ngang, có một khu dân cư cách đây không xa, nhưng khu vực đó được khai thác khá sớm nên dân cư ngụ đều là người ở lâu năm, phần lớn là người cao tuổi.

“Nhưng trong đêm cũng sẽ có khách ngẫu nhiên đi ra cửa sau để hút thuốc chứ, giờ chỉ hy vọng sau khi thông cáo báo chí được đưa ra thì sẽ có nhân chứng nào đó nhớ ra được.” Hạng Dương nhún vai đi vòng quanh, chun mũi vì ngửi thấy mùi rác thải sinh hoạt rồi lại từ từ cau mày.

Bên trong vẻ ngoài hào nhoáng của các thành phố đều ẩn giấu những chỗ như thế, con ngõ nhỏ này mặc dù mỗi ngày đều có nhân viên vệ sinh dọn rác định kỳ, nhưng vẫn xanh xanh đỏ đỏ khắp nơi, nước bẩn chảy lênh láng.

“Ừm…” Tô Ngôn nhẹ nhàng đáp lại anh ta, nhưng vẫn đứng nguyên nơi đó nhìn chỗ trống nơi lúc đầu đặt thùng rác. Vì quanh năm đều đặt thùng rác ở đó nên trên mặt đất đã phân rõ 2 màu hết sức rõ ràng, nhưng cô nhìn chằm chằm không phải chỗ đó, mà là… Cô chậm rãi cọ xát lên bức tường 2 cái.

Hạng Dương nhìn động tác kỳ quái của cô, cũng đi về phía trước, không hiểu nhìn chằm chằm vào bức tường. Vách tường trong con ngõ này đều dùng gạch đỏ kiểu cũ xây nên, qua thời gian dài phơi nắng phơi gió đã phai đi màu sắc lúc đầu. Anh ta nhìn một lúc lâu cũng chẳng thấy gì cả.

Lúc này Tô Ngôn đưa tay ra, lướt nhẹ ngón tay trên vách tường sau đó dừng lại ở một vết cắt mơ hồ. Dấu vết này nhìn sơ qua có vẻ là mới được tạo thành, vì lớp ngoài bị bong ra nên để lộ ra một đường màu tươi rói.

Cô tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên bức tường gạch cao khoảng 2.5 mét, chớp chớp mắt.

Đúng lúc này, điện thoại Hạng Dương vang lên, anh ta nhận điện thoại rồi nói: “Đội trưởng Giang… Được, chúng tôi lập tức trở về.”

Sau khi cúp máy, anh ta hất cằm với Tô Ngôn: “Sao thế em gái, em có phát hiện gì sao?”

“Không… Không gọi là phát hiện được.” Cô mím môi.

“Vậy chúng ta về trước đi, đội trưởng Giang cũng tới rồi, nói là bên Thái Thành Tể có phát hiện!”

Hai người liền nhanh chóng về phía trước một quán bar tên là “Linh Hồn”, Thái Thành Tể đứng ở cửa ra vào vẫy tay về phía hai người, lúc ba người đi vào trong anh ta nhanh chóng giải thích: “Đúng lúc anh Trương pháp y vừa gọi điện thoại cho tôi, nói lúc anh ấy thu thập mẫu tóc của nạn nhân thì phát hiện trên da đầu có một lượng thuốc màu rất ít, nếu không phải mắt anh ấy tốt thì cũng không phát hiện ra được. Anh ấy suy đoán trước khi vứt xác, hung thủ đã tỉ mỉ tẩy rửa thi thể, nhưng loại thuốc màu không dễ tẩy sạch như nhưng loại thông thường, nên…”

“Sau đó tôi hỏi thăm Vương Tân thì xác định trong đêm trước đó, quán bar này có tổ chức một hoạt động, chủ đề là Nghệ thuật bóng đêm gì đó, hai người nói có phải trùng hợp quá rồi không?”

“Đúng là vừa vặn.” Bộ dạng của Hạng Dương có chút vui vẻ: “Đội trưởng Giang ở bên trong hả?”

“Ở đây.” Thái Thành Tể dừng lại mở cửa, sau đó chỉ vào hai người bọn họ: “Đừng bảo tôi không nói cho mấy người biết, đội trưởng Giang còn mang theo một người nữa đến, nghe nói là từ đội hình sự trinh sát của Cục Công an Từ Châu, vụ án lúc trước ở Từ Châu là do người đó phụ trách chính.”

Hai người cũng không có biểu hiện cảm xúc gì đặc biệt, cho đến khi bước vào trong quán bar hơi u ám, nhìn thấy người bên cạnh quầy bar thì trong đầu bỗng loé lên vài cảnh tượng làm Tô Ngôn phải dừng bước.

Đợi cho đến khi cô kịp phản ứng, mở mắt ra liền chạm ngay ánh mắt của đối phương.

“…”

Đệch.