Cảnh Hồn

Chương 36: Án bắt chước giết người liên hoàn ngẫu nhiên 4




“Nếu đoán không sai, thì trong nước này là… ngoại độc tố botulinum*.”

(*) Một loại vi khuẩn gram dương, là nguyên nhân chủ yếu gây ra ngộ độc thực phẩm (thịt hộp, rau củ quả, thịt, hải sản,…). Xem thêm tại đây.

Đội trưởng đội điều tra huyện khẽ gật đầu: “Theo tin tức từ bệnh viện thì nhận định sơ bộ có liên quan đến botulinum toxin, vì thời gian ủ bệnh của loại độc tố này là từ mười mấy tiếng đến tận 2, 3 ngày sau khi được hấp thụ qua đường tiêu hoá.Vì vậy có thể suy ra 8 nạn nhân trong công ty này là những người tiếp xúc sớm nhất với độc tố, có lẽ là cuối giờ làm việc tối hôm qua. Hung thủ có đủ thời gian để trốn tội, thậm chí xoá hết dấu vết.”

“…” Giang Ly nhìn chằm chằm cốc nước trong tay, không nói gì.

Xế chiều hôm đó từ bệnh viện xác nhận 8 nạn nhân bị trúng botulinum toxin, vì vậy Cục thành phố quyết định gộp 2 vụ án lại.

Thái Thành Tể nghe tin này liền than thở: “Sao đội chuyên án chúng ta lúc nào cũng phải xông pha lên đầu thế này? Phá án thành công thì cùng lắm cũng chỉ được khen vài câu khích lệ, lỡ mà không bắt được hung thủ thì lại bị toàn dân chĩa mũi dùi vào, đúng là không công bằng.”

“Cam chịu đi! Vẫn là câu nói đó, đời trước tạo nghiệp thì đời này mới vào đội chuyên án.” Hạng Dương ôm một xấp tài liệu vụ án và ảnh chụp vừa được chuyển giao từ đội điều tra huyện trước ngực: “Phương Giai Mậu sắp khóc thành sông rồi, vật chứng hôm qua còn đang xếp hàng xử lí, hôm nay lại có thêm nhiều như vậy, lúc nãy tôi sang thấy anh ta nằm lăn ra đất, nói cái gì mà muốn Cục trưởng điều thêm người từ các quận, huyện cho đội kỹ thuật.”

“Bên bệnh viện nói sao rồi?” Giang Ly đứng trước bảng trắng nhìn chuỗi chứng cứ vừa ghi chú lên, bình tĩnh hỏi.

Tô Ngôn lập tức trả lời: “Tình huống không mấy khả quan lắm, 8 nạn nhân kia bị trúng độc với liều lượng không ít, lúc đưa vào bệnh viện đã có triệu chứng đồng tử giãn to, khó thở và co giật… Trước mắt đã có 2 người tử vong, còn lại vẫn đang cấp cứu, có 3 người tình trạng không lạc quan lắm. Ngay cả những người trong tình trạng tốt hơn cũng sẽ bị suy giảm khả năng vận động hoặc chướng ngại thị giác trong thời gian dài.”

“Tức là dù có may mắn sống sót cũng không thể trợ giúp cho cảnh sát điều tra.” Giang Ly trầm giọng nói.

“Đúng vậy.”

“Tên hung thủ này thật sự điên rồi.” Thái Thành Tể dựa vào lưng ghế, cảm thán: “Tôi nhớ vụ đầu độc công ty thực phẩm kia, lúc ấy là do một nhân viên bị đuổi việc nên muốn trả thù sếp mình, vậy lần này hung thủ là muốn làm gì? 3 nạn nhân trên phố đi bộ hoàn toàn là ngẫu nhiên, chắc cũng không có liên quan gì đến công ty điện tử Lương Thái đâu nhỉ? Quản lí của họ nói nhân viên công ty rất ổn định, gần đây cũng không có ai khó chịu mà nghỉ việc hết.”

“Có thể là ngẫu nhiên gây án vì rối loạn nhân cách phản xã hội*?”

(*) Antisocial personality disorder: một rối loạn sức khỏe tâm thần, thuộc nhóm B (Cảm xúc và bốc đồng) rối loạn nhân cách bao gồm: Cá nhân luôn tỏ ra không quan tâm đến đúng sai; Bỏ qua, xâm phạm các quyền và cảm xúc của người khác; Có xu hướng đối kháng, thao túng hoặc đối xử khắc nghiệt với người khác; Thái độ thờ ơ, không có cảm giác tội lỗi hay hối hận về hành vi của mình.

Giang Ly không đáp lại, Tô Ngôn thoáng nhìn sang anh rồi chậm rãi lắc đầu: “Xem như nghi phạm là ngẫu nhiên gây án thì những người này nhất định đã đụng đến điểm tâm lý của hắn thì hắn mới xúc động ra tay, nhân cách phản xã hội không phải là bệnh tâm thần, đa số họ làm chuyện gì cũng có lí do.”

“Tiến hành điều tra bối cảnh của các nạn nhân, giữa bọn họ nhất định có tồn tại một mối liên hệ.” Giang Ly gõ bút lên bảng trắng: “Đồng thời đẩy nhanh tiến độ của đội kỹ thuật bên kia, ưu tiên tìm ra phương thức đầu độc của hung thủ, như vậy mới có thể tiếp tục điều tra. Nếu dựa vào tần suất này thì… Mọi người đoán xem cảnh sát còn bao nhiêu thời gian nữa?”

Mọi người nghe vậy trong lòng đều siết chặt, nếu theo tốc độ này thì lần tiếp theo gây án của hung thủ chỉ còn mười mấy tiếng nữa.



Cục thành phố, văn phòng đội kỹ thuật.

Vì nhân sự được điều động đến mà cấp trên hứa còn chưa đến nên bất đắc dĩ, Giang Ly đành phải phái Tô Ngôn và Đinh Khải Nhạc tới chia sẻ công việc với Phương Giai Mậu.

Phân tích các vật chứng khác yêu cầu trình độ kỹ thuật quá cao nên hai người cũng chỉ có thể ngồi trước màn hình lớn để phân tích và tìm kiếm video. Công việc thật sự quá nhàm chán, nếu không cẩn thận sẽ bị hoa mắt như chơi, chỉ trong một vài giây ngắn ngủi cũng có thể bỏ lỡ những manh mối quan trọng.

Hiện tại hai người đang ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính như chọi gà, Phương Giai Mậu từ lúc bắt đầu làm việc đã luôn miệng lảm nhảm, trong miệng nói gì đó mà cả anh ta cũng chẳng hiểu, theo lời nhân viên trong đội kỹ thuật nói thì đây là đặc trưng của anh ta, làm việc quá nhiều thì phải dùng phương pháp này để giải toả áp lực.

Đúng là độc đáo thật, nhưng hơi ồn ào.

“Không phát hiện ra chất độc trong cốc uống nước, chỉ là nước lọc bình thường thôi.” Phương Giai Mậu đã kiểm tra tất cả những chiếc cốc được mang về từ công ty điện tử Lương Thái, kết quả đều là âm tính. Sau đó anh ta lấy bình nước ‘Bang’ một tiếng đặt trên mặt bàn: “Trong công ty có tất cả 3 cái máy đun nước, đều không phát hiện ra gì hết, chúng ta hẳn là nên loại trừ khả năng đầu độc qua nước uống đi?”

“Trong vụ án của công ty thực phẩm Chấn Hồng lúc trước, hung thủ đã thông qua nguồn nước để gây nhiễm độc diện rộng, vậy xem ra cũng chưa thể nói đây là bắt chước gây án được đúng không?” Lúc này anh ta không phải đang lẩm bẩm với chính mình nữa, nhưng hỏi ra cũng không có ai đáp lại vì tất cả mọi người đang bận việc của mình, cảnh tượng hết sức xấu hổ.

Tô Ngôn đang xem video giám sát công ty điện tử Lương Thái được mang về, suy nghĩ một chút rồi nhấn phím tạm dừng, sau đó quay lại nhìn đối phương nói: “Thật ra vụ án đầu tiên của hắn cũng không hẳn là bắt chước vụ án cầm dao giết người 6·13, có thể nói trừ công cụ gây án giống nhau ra thì cũng không còn điểm chung nữa, vậy nên nếu vụ án đầu độc kia có thay đổi thì cũng không có gì ngạc nhiên, hắn giống như đang dùng những vụ án cũ để làm vải vẽ cho mình, để mình tự do phát huy “vẽ” thêm trên tấm vải đó. Hiện tại đội trưởng Giang đang nghi ngờ những nạn nhân này có mối liên hệ, nhưng muốn tìm ra lai lịch của họ chỉ trong vòng vài ngày thì quả thật là chuyện viễn vông. Vậy nên trong giải đoạn này, chúng ta vẫn phải dùng bằng chứng để nói chuyện.”

“Có lý.” Phương Giai Mậu khẽ gật đầu, sau đó lại lảm nhảm đi vào phòng thí nghiệm bên cạnh xem tình hình thế nào, xem ra áp lực của vụ giết người này có thể bộc phát bất cứ lúc nào, khiến tinh thần của người trong đội hình sự trinh sát Cục thành phố có chút thất thường.

Thu ánh mắt lại rồi nhẹ nhàng thở phào, Tô Ngôn cầm lấy chai nước khoáng bên cạnh uống hai ngụm, bỗng ngừng lại rồi nhìn chằm chằm chai nước trong tay.

Cô giữ yên tư thế này rất lâu, lâu đến mức Đinh Khải Nhạc bên cạnh đều cũng phát hiện ra cái gì đó là lạ: “Tô Ngôn? Nghĩ gì thế? Có phải là xem quá lâu nên mệt rồi không, hay là ra ngoài nghỉ mắt một chút đi? Tôi nói cô nghe, làm nghề này mà không bị cận thị thật sự rất may rồi, thật sự là có vài người không chịu nổi đâu…”

“Anh nói…” Tô Ngôn cắt lời anh ta: “Nếu chúng ta mệt mỏi tăng ca đến nửa đêm, thì anh sẽ làm gì?”

“Hỏi gì vậy, tất nhiên là muốn về ngủ ngay rồi!” Đinh Khải Nhạc ngáp một cái: “Hiện tại tôi cũng muốn làm vậy!” Nói xong, anh ta nhìn người đối diện vẫn đang nhìn chằm chằm chai nước suối khoáng kia, ý tưởng chợt loé lên trong đầu, cầm điện thoại trên bàn lên: “Tăng ca dễ đói, nhất định sẽ gọi thức ăn ngoài đúng không?”

“Nếu như là thức ăn ngoài, hoặc là nước kèm theo thức ăn ngoài có độc tố thì bằng cách này, độc có thể hấp thu qua đường tiêu hoá.” Tô Ngôn thì thầm.

“Đúng vậy!” Đinh Khải Nhạc vội vàng gọi điện cho Giang Ly, trong thời gian đợi kết nói vẫn không ngừng phân tích: “Nếu đồ ăn được đưa đến từ 1 nhà thì cũng rất khó, chẳng lẽ là lãnh đạo trợ cấp đồ ăn? Nói vậy cũng có lý…” Ngay sau đó đầu bên có động tĩnh, anh ta nhanh chóng đứng dậy đi qua một bên báo cáo, vài phút sau từ bên ngoài trở lại: “Giờ tôi đi báo cho anh Phương phân loại và kiểm tra mấy túi rác lớn, xem có phát hiện gì không.”

Tô Ngôn không đáp, chỉ đặt chai nước trong tay xuống buông xuống sau đó bắt đầu tua nhanh video giám sát ở cửa ra vào công ty Lương Thái đến khoảng thời gian tan ca hôm qua. Bắt đầu từ đó phát với tốc độ gấp đôi, sau đó cắt tất cả các đoạn có ghi lại cảnh nhân viên giao hàng ra vào và để vào một thư mục riêng.

Đến khi Đinh Khải Nhạc quay lại thì đã nhìn thấy 2 màn hình máy tính trước mặt cô đang đồng thời phát đi phát lại những đoạn video ngắn, trông rất ảo diệu. Anh ta quan sát một hồi lâu cũng không hiểu tạo sao đành nhún vai: “Tôi vừa giúp anh Phương lật tung đám rác, đều là rác thải sinh hoạt, giấy vệ sinh và giấy văn phòng đã qua sử dụng. Cũng có một số bao bì và hộp đựng thực phẩm, nhưng không có phát hiện nhiều bao bì đóng gói thực phẩm để mang đi…”

Tình hình này tất nhiên không mấy khả quan, hung thủ sẽ không thần thông quảng đại như vậy, có thể tiến hành đầu độc vào thức ăn của nhiều chỗ khác nhau. Chẳng lẽ phải đi nhặt lại từng hộp thức ăn gọi ngoài trong thùng rác dưới sảnh toà nhà Kiến Hoa? Không bị người ta nói là bị thần kinh mới là lạ.

“Ồ…” Tô Ngôn mơ hồ lên tiếng, lại phát lại các đoạn video trong những cửa sổ nhỏ, cuối cùng click nhẹ chuột một cái, chỉ để lại 2 đoạn trong đó. 2 đoạn video này được phóng to trên màn hình máy tính, video bên trái là hình ảnh một anh trai xách mấy túi lớn thức ăn gọi bên ngoài đi vào công ty điện tử Lương Thái; đoạn bên phải là một nhân viên quét dọn ở toà nhà Kiến Hoa đang đẩy xe dọn dẹp và thùng dụng cụ làm việc, từ thang máy đi xuống dọn dẹp thùng rác bên cạnh thang máy, sau đó mới chậm rãi đẩy xe vào cửa ra vào của công ty điện tử Lương Thái.

Đinh Khải Nhạc trợn tròn mắt, khó hiểu: “Đây là…”

“Đây là người giao đồ ăn tối qua, trong tay anh ta xách theo lượng đồ ăn chắc cũng đủ cho mười mấy người ăn.” Tô Ngôn tua chậm video: “Sau khoảng hơn 1 tiếng, người nhân viên quét dọn khả nghi kia cũng đến tầng này. Có thể là người đó đã lấy hộp đựng thức ăn đi rồi không? Dù sao thì suy đoán này trước mắt có vẻ khá hợp lý.”

“Ý cô là, có đồng phạm?” Đinh Khải Nhạc thấy hơi khó tin, vì ngay từ đầu theo hồ sơ của họ thì chỉ có một người gây án, bọn họ trắc tả là một mình gây án, tên hung thủ này có chút tự kiêu nên theo lý mà nói sẽ không có đồng bọn mới phải.

“Nhìn kỹ đi.” Tô Ngôn lại tua chậm 2 video hơn: “Mặc dù tư thế của 2 người này cho thấy 1 người là tuổi còn trẻ, 1 người lớn tuổi. Nhưng từ động tác đẩy cửa này…”

Chỉ thấy 2 người trong video lúc đẩy cửa đều nắm chặt vị trí trên cùng của tay nắm cửa, sau đó lại hơi ma sát nhẹ trước khi đẩy cửa vào, người hơi nghiêng đi sau đó mới đẩy cửa lách mình đi vào.

“Nhìn thấy không? Phải nói rằng tên hung thủ này đã cố tình làm khác đi các động tác của mình, nhưng hắn lại không để ý đến những thói quen trong vô thức của mình, hỏng việc.” Cô gọn gàng nhấn nút tạm dùng, thảnh thơi xoay ghế vòng vòng: “Chuyện này nói cho chúng ta biết điều gì?”

“Cái gì?” Đinh Khải Nhạc lúc này vẫn đắm chìm trong sự bàng hoàng, theo bản năng hỏi lại.

“Nói rõ rằng nếu anh muốn làm chuyện xấu thì phải bỏ đi thói quen của mình! Chậm thật đấy.”

Đinh Khải Nhạc: …

Không hiểu vì sao thấy cũng có lí lắm chứ! Lúc anh ta đang nghiêng đầu nghiền ngẫm thì điện thoại trong tay vang lên, vội vàng nhận điện thoại: “Đội trưởng Giang… Vâng… Vâng.”

Sau khi cúp điện thoại, anh ta nói với Tô Ngôn: “Đội trưởng Giang đang về đội, hỏi qua những lãnh đạo của Lương Thái thì biết đêm qua không có đặt thức ăn ngoài cho nhân viên tăng ca gì hết.”

Hai người bọn họ không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn qua màn hình bên trái, trên đó là hình ảnh người giao hàng đang được tạm dừng lại, trong tay hắn cầm túi nhựa màu trắng bình thường, hộp cơm bên trong rất bình thường, hoàn toàn không cách nào lấy thêm thông tin để tiến hành truy tìm vết tích được.

Khi Giang Ly và những người khác về tới thì mọi người lại một lần nữa tập trung trong văn phòng để tiến hành phân tích và tập hợp manh mối.

“Hôm nay chúng tôi đã đến bệnh viện, nạn nhân thứ 3 ở phố đi bộ vẫn chưa ra khỏi ICU, số người chết trong vụ đầu độc cũng lên con số 5 rồi. Có một tin tốt duy nhất là 3 người còn lại có khả năng sống sót, nhưng tình hình cũng không mấy lạc quan. ” Hạng Dương thở dài: “Cũng may bên Tô Ngôn có tiến triển, mặc dù chỉ là bóng dáng không rõ mặt, nhưng so với tấm ảnh chụp màn hình trùm mũ trên đầu ở phố đi bộ thì tốt hơn nhiều. Chí ít cũng chứng minh được giống như hồ sơ trước đó của chúng ta, hung thủ là đơn độc gây án.”

“Theo duy đoán đầu độc qua thức ăn ngoài thì đội kỹ thuật đã kiểm tra tất cả rác thải thực phẩm của toàn công ty, nhưng tạm thời không có kết quả gì. Nếu thật sự hung thủ nguỵ trang thành nhân viên quét dọn để lấy hộp đựng đi xử lí… chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra quỹ tích tiếp theo của hắn, nhưng hắn biết thay đổi động tác của mình thì chứng tỏ khả năng phản trinh sát rất mạnh, muốn tìm ra thì phải chịu tốn thời gian.” Phương Giai Mậu thở dài, hiện tại đội chuyên án thiếu nhất chính là thời gian.

Giờ tất cả mọi người đều dồn sự chú ý vào 2 vụ án này, lại không hiểu cho những khó khăn của cảnh sát. Mặc dù nạn nhân của 2 vụ án không có bất cứ mối liên hệ gì với nhau và họ cũng chưa công bố chi tiết vụ án ra ngoài, nhưng nếu lại có thêm 1 vụ nữa xảy ra thì cảnh sát Thành phố Nam Thành sẽ trở thành tội nhân trong mắt công chúng, bị nói là không làm gì, thật sự là quá khó khăn.

Một nháy mắt, tất cả mọi người đều trở nên trầm mặc, sau một lúc lâu Giang Ly mới phất tay: “Được rồi, mọi người tiếp tục công việc đi!”

Sau khi mọi người gần như đi hết thì Tô Ngôn mới đứng dậy về chỗ mình, vì hôm nay xem video giám sát làm hao phí quá nhiều tinh lực nên giờ đầu đau như kim châm. Cô ngẩng đầu liếc nhìn cái đồng hồ treo trên tường, đã gần nửa đêm nhưng toàn bộ đội chuyên án đều không ai phàn nàn một câu. Giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương, cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn tài liệu trước mắt.

Sáng sớm ngày hôm sau, mới hơn 8 giờ rưỡi mà Cục thành phố đã bắt đầu náo nhiệt.

Tô Ngôn đứng bên cửa sổ uống cà phê, tay sờ đầu của mình, đang suy nghĩ nên trì hoãn thêm 10 phút để về phòng ngủ gội đầu không. Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại bàn quen thuộc phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng làm việc, lúc này tất cả mọi người đều nhìn về phía cái điện thoại kia.

Ngay lúc Hạng Dương chuẩn bị nghe máy thì một bàn tay thon dài đã khéo léo nhấc ống nghe lên trước.

Giang Ly: “Đội Chuyên án.”

Khoảng nửa phút sau, anh chậm rãi buông điện thoại xuống, ngẩng đầu lướt qua mọi người: “Ở sông Thành Nguyên, một con thuyền đánh cá đột nhiên bốc cháy, 5 người trên thuyền phải nhảy xuống sông, 4 chết 1 bị thương nặng.”

Giọng anh không lớn, nhưng từng tiếng như sấm vang bên tai mọi người!