Sau khi ra khỏi tiệm cắt tóc, Tô Ngôn khẽ vuốt mái tóc đen dài óng ả dưới ánh nắng mặt trời. Đinh Khải Nhạc cũng cùng 2 cảnh sát nữa đi tới, cô phào một hơi, cũng may 2 người đó không mặc đồng phục cảnh sát.
Sau khi kể vắn tắt những gì mình ghi nhận được trong tiệm cắt tóc, cô đề nghị với Đinh Khải Nhạc: “Hai chúng ta chia ra hành động, anh đến tiệm giặt, còn tôi đến Tiệm ăn Hồng Vận.”
Những hạng mục ghi trên tờ giấy ghi chú của Thang Thành là ngày 6 hàng tháng đi cắt tóc, ngày 16 giặt quần áo, ngày 26 ăn súp cay. Mỗi sự kiện đều cách nhau 10 ngày, lại còn trùng hợp là 3 chỗ đó đều ở trong thôn Thành Trung này, nói không có điều mờ ám ai mà tin được.
Đinh Khải Nhạc đáp lại rồi dẫn theo một cảnh sát đi theo hướng cô chỉ để đến tiệm giặt. Tô Ngôn cũng dẫn theo một người khác hỏi đường, sau hơn 10 phút cuối cùng cũng đã tới trước cửa Tiệm ăn Hồng Vận. Vị trí chỗ này thật ra cũng không tốt lắm, là một căn nhà gỗ màu xanh lá mạ, 2 căn hộ bên cạnh cũng rất hoang vu, ngay cả cửa sổ cũng không có, hiển nhiên đã rất lâu rồi không có ai ở.
Vì thôn Thành Trung vẫn nằm trong khu vực quản lý của đồn cảnh sát nên vị cảnh sát được điều tới biết có một chút về tình huống chỗ này, anh ta chỉ vào bãi đất hoang cách đó khoảng 800 mét nói: “Chỗ này vốn là một cái lò gạch cũ, mười mấy năm trước làm ăn rất phát đạt, số lượng công nhân cũng không ít nên xung quanh cũng có vài tiệm ăn mở ra. Nhưng cũng tốt cũng không bao lâu, về sau chỉ đủ để duy trì tiếp tục, mấy căn nhà bên kia cô thấy đều được xây từ lúc đó.”
“Về sau, việc kinh doanh của lò gạch đó cũng dần bị ngưng trệ, sau đó thì đóng cửa. Không có công nhân, mấy tiệm ăn này tất nhiên không trụ được tiếp, vài tiệm cũng đóng cửa theo.” Vị cảnh sát chép miệng: “Quán ăn vặt này được người trong thôn và người thuê nhà ở đây ủng hộ mà duy trì được tới giờ thì có lẽ là món ăn không tệ đâu.”
“Ồ…” Tô Ngôn khẽ gật đầu đăm chiêu, liếc mắt nhìn lại cái lò gạch cũ cách đó không xa sau đó bước lên mấy bậc tam cấp, vén rèm đi vào trong tiệm ăn.
Diện tích bên trong không lớn, chỉ có mấy cái bàn nhỏ dính dầu mỡ hơi bẩn. Hiện tại tiệm không có khách, nhưng phía sau rèm bếp vẫn thỉnh thoảng vang lên tiếng nói chuyện.
“Khụ khụ!” Vị cảnh sát đi theo ho khan hai tiếng.
Vài giây sau, một chị gái mặt đỏ bừng bước ra từ sau bếp, trên người mang một cái tạp dề đã phai màu, cười đón tiếp hai người: “Hai người muốn ăn gì?”
“Hai phần súp cay, gói mang về.” Tô Ngôn lịch sự mỉm cười.
“Được!” Chị gái đáp lại sau đó quay về phía phòng bếp hét bằng một giọng cực cao: “Súp cay, hai phần!”
Tô Ngôn quay lại đánh giá cách bày trí trong tiệm, sau đó vòng qua một cái bàn nhỏ, làm như vô tình ngồi lên một cái ghế gần cửa sổ. Cô hơi nheo mắt lại, địa hình của những căn nhà ở đây khá cao, ngồi bên trong nhìn ra tầm mắt cũng rộng hơn đứng ngoài đường nhiều, ít ra có thể nhìn toàn cảnh xung quanh lò gạch được 7, 8 phần.
Lúc này, điện thoại trong túi vang lên tiếng nhạc chuông, cô lấy ra nhìn thì thấy tin nhắn của Đinh Khải Nhạc, lúc nãy đã bàn với nhau nên giờ anh ta gửi một cái định vị ở tiệm giặt cho cô. Cô nghiêng đầu ấn mở bản đầu rồi nhìn một lát, sau đó phóng to bản đồ địa phận thôn Thành Trung ra chụp lại, sử dụng ứng dụng chỉnh sửa ảnh để đánh dấu lại 3 vị trí của tiệm ăn, tiệm giặt và tiệm cắt tóc.
Vài phút sau, chị gái kia xách hai cái túi nhựa từ bếp đi ra, bên trong là súp cay còn bốc khói nóng hổi.
Sau khi trả tiền, Tô Ngôn và vị cảnh sát kia cũng tranh thủ đi tìm Đinh Khải Nhạc, hai nhóm người gặp nhau ở giữa đường. Đinh Khải Nhạc lấy điện thoại ra cho cô xem ảnh vừa nãy anh ta chụp ở tiệm giặt: “Chỗ này đúng là khó ta, có thật là có người mang đồ đến giặt không vậy? Tôi thấy giặt xong còn bẩn hơn…”
“Nhưng cũng không có gì đặc biệt, tôi lấy cớ vào hỏi đường đến Tiệm ăn Hồng Vận nên cũng không có thời gian để tìm hiểu chuyện khác.”
Tô Ngôn nhìn 2 tấm ảnh chụp, thật ra Đinh Khải Nhạc cũng hơi khoa trương, nhưng đúng là hoàn cảnh trong tiệm này tệ thật. Cô đưa 2 phần súp cay trong tay cho đối phương, sau đó mở điện thoại mình ra, trên màn hình là tấm ảnh chụp màn hình mà lúc nãy cô đánh dấu: “Anh xem cái này đi, vị trí của 3 tiệm này đúng là có chút thú vị.”
Đinh Khải Nhạc cẩn thận nhìn chăm chú bức ảnh, vị cảnh sát vừa đi theo cô đến tiệm ăn lên tiếng: “Cô đang nghi ngờ nơi ẩn náu của nghi phạm là trong thôn này sao? Đúng là có khả năng này, trong thôn mỗi ngày người ra vào phức tạp, nếu có người lạ mặt thì cũng không ai để ý.” Thôn này rất nhiều công nhân từ nơi khác đến ở, thiên thời địa lợi để che giấu hành tung. Chỗ không có camera giám sát lại còn rất đông đúc, đúng là thiên đường cho bọn tội phạm.
Tô Ngôn không nói gì.
“Nhưng lúc nãy cô trong tiệm ăn cứ nhìn chằm chằm vào chỗ lò gạch cũ… Chẳng lẽ nghi ngờ nghi phạm trốn trong đó sao?” Vị cảnh sát kia càng phân tích càng thấy đúng, vẻ mặt có chút hưng phấn: “Cái lò gạch đó nhìn có vẻ đã lâu không ai đến, ngay cả người canh ban đêm cũng không có, mà xung quanh lại hoang vắng, người trong thôn cũng không hay đi ngang qua chỗ đó.”
Nơi trốn hoàn hảo cho tội phạm. Nói trắng ra, nếu có nạn nhân ở trong đó thì cũng không ai nghe tiếng la hét được, vì trong khu 6 đó ngoài trừ mấy căn nhà cũ ra thì cũng không có ai ở nữa.
“Cũng có lý!” Đinh Khải Nhạc gật đầu đồng ý sau khi nghe anh ta phân tích, sau đó nhìn về phía Tô Ngôn trưng cầu ý kiến: “Hay bây giờ báo cho anh Thái để người trong đội đến hỗ trợ kiểm tra và lục soát, tốt nhất là điều thêm một xe đặc công đến tiến hành phong tỏa các lối ra, nếu không lỡ như hắn chạy mất thì công sức mấy ngày nay của chúng ta lại mất trắng! Có lẽ còn phải thêm một xe cứu thương, cô nghĩ thế nào?”
Tô Ngôn gãi đầu, lấy lại điện thoại mình từ trong tay Đinh Khải Nhạc: “Báo cho anh Thái làm gì? Chúng ta hiện tại vẫn chưa xác định được gì chắc chắn, làm lãng phí lực lượng coi chừng Cục trưởng lại cắt bớt kinh phí của đội chuyên án đấy.”
“Chẳng phải đã được 8, 9 phần rồi sao.” Đinh Khải Nhạc vô thức muốn giơ tay lên gãi đầu, lại quên mất trong tay còn cầm súp cay, túi nhựa chạm vào mặt, anh ta bị nóng một cái nên giật nảy mình.
“Đầu tiên, Thang Thành là một người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, điều có thể thấy từ thủ pháp gây án của hắn, hắn làm chuyện gì cũng sẽ rất cẩn trọng. Ngay cả những điều hắn ghi chú trong giấy cũng cho thấy hắn rất bất thường, mỗi một việc đều cách nhau đều đặn 10 ngày. Vậy anh nghĩ vị trí của 3 tiệm này có gì đặc biệt?” Tô Ngôn vừa nói vừa ấn mở ảnh, chỉ tay vào 3 điểm trên bản đồ.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của 3 người kia, 3 điểm được đánh dấu trong màn hình khi nối lại, mặc dù không thể chính xác tuyệt đối nhưng vẫn có thể nhìn ra là một hình tam giác đều.
“Lò gạch mà chúng ta vừa nói đến là ở đây.” Cô vừa nói vừa chấm một chấm màu xanh gần chấm đỏ của tiệm ăn: “Anh thấy với chứng OCD của mình thì hắn sẽ chọn nơi này sao?”
Bọn người Đinh Khải Nhạc im lặng, chấm màu xanh đó đúng là chướng mắt, nếu Thang Thành ngay cả chọn tiệm cũng căn theo quy tắc hình học thì đúng là không thể chọn nơi này làm địa điểm gây án được. Nói một cách đơn giản thì nếu như vậy thì chẳng khác gì ngược lại hoàn toàn với chứng bệnh của hắn.
“Khi tôi trong tiệm ăn Hồng Vận ngồi bên cửa sổ quan sát thì phát hiện ra địa thế lò gạch quá thấp, từ trong tiệm ăn đã có thể hình bao quát hết bên trong rồi. Thang Thành để ý tiểu tiết như thế lại thường xuyên đi đến tiệm ăn một mình, sẽ không mạo hiểm đâu.” Tô Ngôn nhìn điện thoại nói nhỏ, mặc dù bình thường đúng là xung quanh lò gạch không có người đi qua nhưng khách của tiệm ăn Hồng Vận cũng không ít. Hơn nữa Thang Thành không hay ngủ ở bên ngoài, vậy có thể suy đoán thời gian hắn đến thôn Thành Trung là ban ngày, lúc ấy rủi ro bị người người ăn cơm ngẩng đầu nhìn thấy rất cao, không phải là một nơi an toàn.
“Vậy… Cô có nghi ngờ chỗ nào khác không?” Đinh Khải Nhạc hỏi.
Tô Ngôn không đáp lại mà là vẽ một vòng tròn nhỏ ở tâm của tam giác: “Xét theo tính cách cùng thủ pháp gây án của hắn, tôi thích chỗ này hơn.”
“Chỗ đó chắc là khu phòng thuê, nhìn trên bản đồ thì thấy rất nhỏ nhưng nếu chúng ta đi khảo sát thực địa cũng tốn rất nhiều thời gian.” Một vị cảnh sát nói.
“Cũng không cần kiểm tra cả khu, thật tôi đã nghĩ đến một chỗ rồi.” Tô Ngôn đứng lên nhìn phương hướng một chút sau đó quay sang Đinh Khải Nhạc: “Anh mở mấy tấm ảnh lúc nãy chụp ở tiệm giặt ra đi.”
Đinh Khải Nhạc cầm 2 phần súp cay trong tay, luống cuống lấy điện thoại trong túi quần ra sau đó mở ảnh chụp đưa cho cô: “Cô dặn tôi chụp thế nào tôi đều chụp lại hết, tất cả ở trong album ảnh, chỉ cần lướt qua là được.” Giọng điệu có chút khép nép, anh ta cảm thấy hôm nay từ lúc cùng đối phương đến cái thôn này thì đầu óc mình dường như ngừng hoạt động rồi. Thật nếu giống như lúc trước anh ta đi theo Giang Ly hoặc Thái Thành Tể, Hạng Dương sẽ không có tâm lý xấu hổ thế này, vì họ đều là những cảnh sát có thâm niên kinh nghiệm nên có thể tìm thấy nhưng manh mối mà anh ta không phát hiện được, đó là chuyện quá bình thường. Nhưng tình huống bây giờ hoàn toàn không giống vậy, anh ta thật sự bị một cô gái nhỏ lấn át, nói ra lại thấy đỏ mặt.
Tô Ngôn mở lên 2 tấm ảnh sau đó chỉ vào màn hình hỏi: “Chỗ này là anh đang đứng ở đâu chụp vậy?”
Anh ta ngước qua nhìn một chút: “Là đứng ở cửa ra vào chụp.”
“Chỗ này.” Ngón tay mảnh khảnh của Tô Ngôn chỉ vào giữa bức ảnh, mặc dù địa thế tiệm giặt không cao như chỗ tiệm ăn nhưng vì trong làng đa số vẫn là nhà không có lầu, cách mấy căn thì lại có vài ngôi nhà lầu, vậy nên từ cửa tiệm giặt cửa nhìn ra cũng có thể nhìn thấy rất xa. Chỗ cô chỉ vào là một căn nhà 3 tầng rất cao, dù xung quanh cũng là nhà lầu nhưng căn nhà này lại cao hơn hẳn những căn xung quanh.
Điều khiến người ta chú ý là cây cột thu lôi trên mái nhà, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy.
“Căn nhà này tôi cũng thấy lúc ra khỏi tiệm cắt tóc.” Tô Ngôn dừng một chút, tiệm cắt tóc Lợi Hồng nằm ở cửa thôn, mà địa thế chỗ đó là thấp nhất trong thôn: “Thông qua những tấm ảnh anh chụp thì có thể kết luận vị trí tiệm giặt cũng có thể nhìn thấy căn nhà này, tiệm ăn Hồng Vận cũng vậy, lúc nãy tôi còn có thể đếm được bao nhiêu cửa sổ trong nhà.”
“Chỗ mà từ 3 cửa tiệm đều có thể thấy được cũng chỉ có căn nhà này.”
“Vậy bây giờ chúng ta đi xem một chút?” Đinh Khải Nhạc thận trọng đề nghị.
“Ừm, anh cũng liên lạc với anh Thái bên kia một chút đi, có lẽ bọn họ cũng tới nhanh thôi. Sau đó để anh ấy báo cáo lại tình huống cho đội trưởng Giang, cụ thể hành động thế nào còn phải nghe theo chỉ huy.” Những lời Tô Ngôn nói ra đều rất đúng kỷ luật.
“Được.”
…
10 phút sau, 4 người họ cũng lần mò được đến căn nhà tường bê tông đó, Đinh Khải Nhạc khom lưng ló đầu ra khỏi góc tường, thấp giọng nói: “Không ngờ là một căn nhà riêng, cô nói bình thường hắn ra vào ở đây sẽ không bị người khác phát hiện sao?” Nếu sớm biết hắn trốn ở nơi đàng hoàng thế này thì bọn họ chạy tới chạy lui làm gì, chỉ cần lấy ảnh chụp để những hộ dân xung quanh nhận diện là được rồi.
Khóe mắt Tô Ngôn khẽ giật nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: “Anh xem những hộ bên cạnh đi, có nhà nhưng đều bỏ trống, rõ ràng là không có người ở. Huống hồ Thang Thành vẫn có năng lực phản trinh sát, hắn đã dám chọn nơi này thì tất nhiên hắn tự tin sẽ không bị người dân chú ý đến.”
Những hộ gia đình xung quanh đều là thuê trọ để mưu sinh kiếm sống, thường đi sớm về trễ, nếu hắn nhân lúc ban ngày tới thì chỉ có chó mèo hoang mới thấy được.
“…” Đinh Khải Nhạc nhất thời im lặng, sau khi kiếm chế vài giây vẫn không nhịn được hỏi một câu: “Vậy chúng ta làm sao để xác định hắn có bên trong không?” Cho dù lát nữa sẽ có đội chi viện đến nhưng cũng phải xác định trước xem căn nhà này có phải là nơi ẩn náo của Thang Thành không, bây giờ tất cả đều chỉ là suy đoán của họ, không có chứng cứ gì rõ ràng.
Tô Ngôn ngẩng đầu nhìn lên lầu của căn nhà suy nghĩ trong chốc lát rồi bắt đầu di chuyển, rón rén đi tới bức tường bên cạnh sân chỗ không có cửa sổ, sau đó tung người một cái leo lên trên tường, ló đầu ra.
Đúng lúc đó cô liền thấy mấy chồng hộp đóng hàng được xếp ở góc sân, phía trên còn chưa xé đi hoá đơn chuyển phát, là Chuyển phát Dị Vạn!
Phía sau chồng hộp còn có vài mảnh giấy màu xanh, có lẽ là băng dán niêm phong gói hàng.
Cô bám đầu tường nhanh chóng ra dấu đã xác định với 3 người đang đứng đợi. Đúng lúc này, Tô Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên, cửa sổ lầu 3 thấp thoáng có một bóng người, rèm cửa còn khe khẽ đong đưa.
“Nguy rồi!” Con ngươi Tô Ngôn hơi co lại, không kịp rồi!
Một giây sau, Đinh Khải Nhạc chỉ thấy bóng dáng mảnh khảnh trên đầu tường nhảy vào sân, tim nhất thời nhảy vọt lên, học theo nhảy lên đầu tường nhưng đã không còn thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa. Không phải đã nói… Nghe theo… Chỉ huy sao?