“Theo chứng cứ hiện tại thì quả nhiên đúng là vậy.” Hạng Dương đồng ý: “Làng đại học dù đã được nhiều năm nhưng bởi vì tiến độ xây dựng của các trường học bên trong không giống nên lúc bắt đầu hoạt động làng thì vẫn chưa hoàn thiện hết, nhân viên ra vào có thể nói là rất phức tạp.”
“Không sai, nghe nói xung quanh làng đại học đều là công nhân cho các công trình, họ có thể tự do ra vào trường học.” Thái Thành Tể nói tiếp: “Tuy nhiên chúng ta cũng không thể hoàn toàn tập trung vào những người này, tâm lý biến thái không phân biệt tuổi tác và công việc, giảng viên và sinh viên trong trường cũng không thể loại trừ.”
“Hầu hết những kẻ cuồng theo dõi đều phát triển từ tâm lý thích rình rập, ngay từ đầu chúng không có mục tiêu cố định. Sau nhiều lần gây án mà không bị người khác phát hiện hoặc không bị trừng phạt thì trong lòng liền biến đổi, bắt đầu theo đuổi cái gọi là “Kiểm soát”, vì thế hắn trong quá trình rình mò sẽ xác định được khẩu vị của mình, từ đó mà chọn được đối tượng mục tiêu, lên kế hoạch theo dõi họ trong một thời gian dài.” Tô Ngôn thở dài một hơi: “Thật ra việc ‘nhìn trộm’ như vậy là chuyện thường xuyên xảy ra với các sinh viên đại học. Chính vì quá thường xuyên nên hầu hết mọi người đều không để ý đến. Trên thực tế, những kẻ như thế đều đã từng bị bắt, vì chúng thường sơ hở để lại DNA của mình trong lúc gây án.”
Giống như làng đại học nơi 3 nạn nhân ở thì trong đó ký túc xá nam rất ít khi phát sinh loại tình huống này, còn ký túc xá nữ mỗi năm nhận được rất nhiều khiếu nại như mất quần lót, mất tất chân và những thứ đồ dùng linh tinh, hoặc là tình huống trắng trợn như nạn nhân thứ hai Mãn Chân gặp phải – trực tiếp leo vào ban công và vén rèm cửa ra nhìn lén…, thủ pháp gây án phong phú, tần suất cũng sẽ rất cao.
Làng đại học quả thực chính là thiên đường để phạm tội, đa số trường cũng không gác cổng nghiêm ngặt, tuần tra an ninh không thường xuyên, camera giám sát có cũng được không có cũng không sao, người hiềm nghi tới lui như gió, nhà trường quả thực là không bắt được nửa cái bóng. Đến cảnh giác như nạn nhân đầu tiên Trương Điền Điền cũng gặp chuyện thì chứng tỏ hung thủ đã trở nên thành thạo, cảnh sát khó có thể truy tìm ra tung tích của hắn vì đối phương đã sớm không còn trong giai đoạn nôn nóng được giải tỏa nữa rồi. Điều mà hắn muốn là thao túng tâm lý nạn nhân, thú vui nhìn trộm đã không còn thỏa mãn được nhu cầu của hắn nữa. Mà không ai nói rõ được trong giai đoạn này tội phạm trong giai đoạn này cần phải làm gì để thỏa mãn bản thân.
“Tôi đoán đồn cảnh sát ở làng đại học không nhận được nhiều báo cáo các vụ án có liên quan, tỉ lệ phá án và bắt giam cũng khó có thể xác định được.” Vẻ mặt Hạng Dương không mấy lạc quan: “Các biện pháp an ninh ở các trường đại học cũng mới vừa triển khai gần đây, thậm chí có trường còn chưa đáp ứng được yêu cầu cơ bản, chắc chắn sẽ gây trở ngại cho quá trình điều tra của cảnh sát. Vậy kế tiếp chúng ta bắt đầu điều tra các nghi phạm trong những vụ án tương tư được đồn cảnh sát xử lí sao?”
“Loại chuột cống này rất can đảm nha, bất cứ ai bị pháp luật xử lí xong đều thay đổi địa điểm để gây án hết, đúng là rác rưởi.” Thái Thành Tể bĩu môi.
“Phải tiến hành xác định cho được mục tiêu.” Giang Ly hơi trầm ngâm một chút rồi giao nhiệm vụ cho 2 đồng nghiệp đứng phía sau: “Ngoại trừ nhóm người chủ chốt này thì từ ngày mai bắt đầu dồn hết sức xem video giám sát. Chỉ cần hắn có ra tay, nhất định sẽ để lại dấu vết.
Nạn nhân đầu tiên Trương Điền Điền đến nay vẫn không có tin tức gì, đối với họ đây lại chính là tin tức tốt nhất, hiện tại bọn họ cần phải tranh thủ thời gian, cho dù là chưa đến 1% cơ hội có thể tìm được 3 nạn nhân còn sống thì họ cũng sẽ không từ bỏ.
“Tăng ca thôi…” Thái Thành Tể mệt mỏi duỗi lưng, quay đầu lại nhìn Hạng Dương nói: “Dương Tử, tối nay không có giường chiếu ấm áp, buổi tối phải ăn một bát cháo nóng bốc khói mới làm dịu đi trái tim mệt mỏi này của tôi!”
Ánh mắt Giang Ly có chút bất lực: “Gọi đi, tôi mời.”
Đám người reo hò vài tiếng rồi cùng nhau thảo luận xem bữa khuya ăn gì, cũng không có ai phàn nàn vì việc tăng ca đột ngột, dù sao thì mọi người đã quen rồi, lần nào gặp vụ án lớn cũng như thế.
“Em gái, em ăn gì?” Thái Thành Tể ngẩng đầu hỏi.
Tô Ngôn đang định trả lời thì điện thoại trong túi quần vang lên, cô xin lỗi bọn họ sau đó xoay người nhìn qua thấy tên người gọi thì có chút bất đắc dĩ, trong nháy mắt do dự không biết có nên nhận máy hay không.
Ngay lúc cô đang chần chờ thì màn hình điện thoại ngừng reo và tối sầm lại. Nhưng sau vài giây điện thoại lại reo lên, có thể thấy được sự vội vàng của đối phương, nếu cô không nghe máy thì sẽ không bỏ qua.
Lặng lẽ thở dài một tiếng, cô đưa tay bấm nhận điện thoại: “Mẹ?”
“Tim của ba con đột nhiên thấy khó chịu, con mau về xem ông ấy đi!” Giọng Trịnh Tuệ truyền đến mang theo vài phần vội vàng.
“Gọi xe cấp cứu chưa?” Tô Ngôn biến sắc, cho dù tình cảm đối với ba mẹ của thân thể này không quá sâu sắc nhưng cô nhờ mượn thân cô ấy mới có thể sống tiếp được, cũng phải tận tâm thực hiện chữ hiếu.
Giọng Trịnh Tuệ hơi nghẹn ngào: “Ba con nói mình không sao nên vừa mới uống thuốc, cũng ổn hơn một chút rồi. Làm sao vậy? Bây giờ là nửa đêm, đơn vị các con không tan làm sao? Mẹ đã nói với con là về công ty của ba làm an ổn rồi, nếu vậy mọi chuyện cũng sẽ không thế này, ở nhà xảy ra việc cũng không có ai giúp đỡ hết…”
Những lời phàn nàn không ngừng truyền tới, cô theo bản năng liền đưa điện thoại ra xa.
Giang Ly vốn đang đứng gần cô, mặc dù không nghe trong điện thoại nói gì nhưng nhìn vẻ mặt cô cũng có thể hiểu ra, vì vậy anh nói: “Nếu cô có việc bận, hiện tại quả thật là đã vượt quá giờ làm việc theo luật định.” Anh cố ý nói thật nhỏ, âm thanh khàn khàn mà rất êm tai. Mặc dù ngữ khi so với bình thường nhẹ nhàng hơn rất nhiều nhưng ý tứ trong lời nói vẫn làm cho người ta cảm thấy hơi lộ liễu.
Vẫn là câu nói quen thuộc của một thẳng nam, không biết là do lúc này khoảng cách giữa hai người hơi gần hay là vì cái gì khác, Tô Ngôn cảm thấy tai mình hơi ngứa, thoáng có chút không tự nhiên dịch người ra một chút, cô đáp điện thoại: “Con biết rồi mẹ, con sẽ về ngay.”
Sau đó cô xoay người lại xin lỗi Giang Ly: “Đội trưởng Giang, vậy tôi đi trước.”
“Ừm.” Giang Ly đang nhìn chăm chú tài liệu trong tay, thậm chí không buồn quay đầu lại.
…
Lúc Tô Ngôn trở lại biệt thự nhà họ Tô là gần nửa tiếng sau, cô từ ga xe vào cửa thì phát hiện lúc này đèn phòng khách vẫn sáng.
Cô bước vào nhà đã nhìn thấy Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ đang ngồi trên ghế sa lon, ti vi đối diện đang phát chương trình tạp kỹ mà 2 người chưa bao giờ xem, âm thanh ồn ào phát ra khiến người ta cảm thấy rất khó chịu.
“Ba, con về rồi, nghe mẹ nói tim ba không khỏe, hay là giờ con đưa ba đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé?” Tô Ngôn đi đến phía sau hai người hỏi.
Tô Thế Minh hừ một tiếng: “Không cần, bác sĩ gia đình mới vừa tới kiểm tra rồi, không có gì nghiêm trọng. Huống hồ…” Nói tới đây, ông thở dài một hơi: “Nếu ba trông cậy vào con thì đợi tới khi con phát hiện ra, người ba đã lạnh rồi.”
Nghe đối phương nói những lời kia kèm theo vẻ trách mắng, trong lòng Tô Ngôn liền hiểu được 7, 8 phần. Ba mẹ họ Tô đối với nguyên thân không tệ, nhưng nếu là ba mẹ đúng nghĩa thì chưa đủ tư cách. Trong mắt hai người này, dường như con gái họ phải sống theo ý họ, không cho phép làm bất cứ điều gì trái ý. Nguyên thân trưởng thành trong hoàn cảnh bị kiềm kẹp như thế nên một ngày nào đó của tuổi dậy thì liền trở nên phản nghịch, nguyện vọng đại học đã điền một trường hoàn toàn trái ngược với kỳ vọng của ba mẹ mình.
Tô Thế Minh cũng cho rằng con gái không phải là người có thể tiếp quản công ty của mình nên nhiều năm như vậy ở bên ngoài vớ vẩn không ít, về phần có con riêng hay không cũng ai biết được. 2 năm gần đây tình trạng cơ thể ông càng ngày càng không ổn, trên thương trường làm việc khó tránh mất đi vài phần uy thế. Suy nghĩ của Trịnh Tuệ thì đơn giản hơn, bà một lòng muốn con gái vào công ty để tranh giành gia sản, bà cũng tranh thủ đầu tư bên ngoài, sau đó tìm cho con gái một tấm chồng tốt, nếu như vậy thì hai mẹ con cô ở công ty cũng có tiếng nói hơn.
Tô Thế Minh hiếm khi đồng ý với cách làm của Trịnh Tuệ mà ngược lại còn lộ ra nét vui vẻ, nói cho cùng thì nguyên nhân cũng là bởi tính cách của một doanh nhân đã ăn sâu trong máu, hợp tác cùng phát triển gì đó cũng là điều ông thích nhất.
Thấy Tô Ngôn đứng đó không nói, Trịnh Tuệ cuối cùng không nhịn được nghiêng đầu không vui nhìn cô: “Con còn không chủ động quan tâm ba con à, không hỏi xem ba con vì sao lại đột nhiên cảm thấy không khỏe sao?”
“Nhà họ Diêm tìm hai người?” Cô dù là đang hỏi nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn, chuyện này căn bản không cần động não, tùy tiện cũng có thể nghĩ ra.
“Con còn tự biết đấy à!” Trịnh Tuệ bị thái độ thờ ơ của cô làm cho đau đầu, đứng dậy hung hăng nói: “Mẹ và ba con vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi thì nhà họ Diêm gọi điện tới, con có biết hiện tại hai nhà vừa có một hạng mục muốn hợp tác với nhau không, con quả thực là chọc ba mẹ tức chết!”
Tô Thế Minh ho khan hai tiếng, vẻ mặt có chút chán nản.
“Cậu ba của nhà họ Diêm sao lại bị con bắt về rồi? Người ta phạm phải đại tội gì, cảnh sát các con có chứng cứ không mà bắt người ta? Hả?” Trịnh Tuệ chất vấn: “Xem như cậu ta thật sự phạm phải một sai lầm nhỏ thì nhà họ Diêm cũng sẽ tìm cách cứu thôi, con biết rõ quan hệ giữa hai nhà chúng ta mà còn giả mù sao? Vốn dĩ cả nhà họ Diêm đều rất vừa ý với con, giờ lại xảy ra chuyện này, con về sau muốn vào nhà họ thì chỉ có nằm mơ thôi!” Trơ mắt nhìn giấc mộng kết thông gia bị phá mất, hiện tại bà quả thật giận muốn điên lên.
“Thứ nhất, không có cái gọi là “sai lầm nhỏ” một khi đã vi phạm pháp luật, miễn là gây ra chuyện thì phải chịu trách nhiệm với pháp luật. Thứ hai, từ bằng chứng bọn con đang còn và lời khai của nhân chứng thì Diêm Hạo sẽ bị tố cáo tội cưỡng gian, nhà họ Diêm có muốn cứu cũng khó. Thứ ba, con chưa từng có ý định vào nhà họ Diêm, ai thích vào thì vào.” Lúc Tô Ngôn nói hoàn toàn không tức giận, thậm chí trên mặt còn mang theo ý cười, cuối cùng nói xong còn hướng về phía hai người trên sô pha cười lộ răng.
“Con… Con đang nói cái gì vậy hả? Cãi trời* mà!” Trịnh Tuệ run rẩy chỉ vào cô, cắn răng nghiến lợi đi loanh quanh một vòng cuối cùng nhặt lên một cái bình hoa trên bàn trà, bên trong còn chứa nước và mấy nhành hoa.
(*) Trời chỉ những người ở địa vị cao nhất, nếu làm trái ý trời có nghĩa là bạn đang chống lại những người đó. Thông thường câu này được dùng khi một người cãi lại ý của sếp, giáo viên hoặc cha mẹ.
Trong ấn tượng của Tô Ngôn, cái bình hoa này hình như là đồ cổ, giá trị vô giá.
“Sao tôi lại sinh ra một đứa bất cần không có năng lực thế này!” Trịnh Tuệ vừa chửi rủa vừa ném bình hoa trong tay về phía cô: “Cút! Lăn ra khỏi cái nhà này!”
Cái bình hoa rơi không vỡ như dự kiến, Tô Ngôn vươn tay vững vàng đón lấy cái bình nhỏ, bàn tay nhỏ cầm bình hoa dưới ánh đèn càng thêm trắng toát, thậm chí có thể thấy được mạch máu màu xanh.
Trịnh Tuệ thật sự tức đến phát điên, khoảnh khác bình hoa bị ném ra đã cảm thấy hối hận, cái bình này Tô Thế Minh cực kì thích, nếu nó vỡ thật thì chắc chắn bà sẽ bị mắng cho một trận. Lúc này bà nhìn thoáng qua sắc mặt của Tô Thế Minh, trộm thở phào một hơi sau đó tiếp tục mở miệng quát: “Còn đứng đó làm gì? Con còn cãi lý nữa sao?”
“Con sai rồi.” Lúc này Tô Ngôn đột nhiên mở miệng nhận lỗi, dưới ánh mắt của hai người chợt buông tay.
Choang!
Bình hoa rơi xuống nền gạch men sứ, nước văng khắp nơi, mấy nhánh hoa nằm trong đống mảnh sứ vỡ.
“Mẹ muốn ném cái gì đó để trút giận mà con còn cố tình bắt được, bây giờ nghe tiếng động rồi trong lòng mẹ đã dễ chịu hơn chưa? Có những chuyện không vui thì phải phát tiết ra ngoài, nếu không ở tuổi này dễ xảy ra chuyện lắm ạ.” Vẻ mặt Tô Ngôn nhẹ nhõm mà vui vẻ, nói xong còn bước vòng qua chỗ bừa bộn kia, không thèm để ý đến sắc mặt Trịnh Tuệ đang tái xanh và Tô Thế Minh đang thở dốc, lên thẳng lầu trở về phòng mình.
Bên cạnh việc giữ tinh thần phấn chấn, ăn uống điều độ thì thay đổi tâm trạng thích hợp với cường độ cao có thể giúp đẩy nhanh quá trình lưu thông máu khắp cớ thể, từ đó được hiệu quả trong việc chăm sóc và giữ gìn sức khỏe.
Trịnh Tuệ la hét ngoài cửa suốt đêm nhưng cũng không ảnh hưởng được chút nào đến chất lượng giấc ngủ của Tô Ngôn. Đùa à, lúc trước đạn pháo ổ vang bên tai cô còn có thể ngủ được, chuyện này có là gì.
Tới rạng sáng thì cuối cùng trong biệt thự yên tĩnh trở lại, có lẽ vì Tô Thế Minh và Trịnh Tuệ cũng đã qua tuổi trung niên nên thể lực không chống đỡ nổi, trở về phòng mình nghỉ ngơi rồi. Hơn 6 giờ sáng, Tô Ngôn rời giường nhìn thoáng qua điện thoại, có tin nhắn bảo cô đến thẳng trường đại học của nạn nhân đầu tiên Trương Điền Điền nên nhân lúc cả khu biệt thự đang im ắng, cô lái xe chạy nhanh đi như làn khói.
Đến khi tới trường Đại học Sư phạm thì trong sân trường chỉ có vài tốp sinh viên đi thư viện hoặc học nhóm sớm, Tô Ngôn dừng xe ở bãi đỗ xe rồi nhìn thoáng qua thời gian, mới qua 7 giờ một chút. Cô đoán chừng người trong đội cũng sẽ không tới quá muộn nên liền bước vào trong sân trường dạo một chút.
Hôm nay tới đây chắc là để thu thập video giám sát, lúc trước vụ án mất tích của Trương Điền Điền là do đội hình sự khu Giang Thành tiếp nhận, video giám sát mang về lúc ấy có lẽ không đúng với yêu cầu của Giang Ly nên hôm nay chỉ có thể tới đây tiếp tục thử thời vận, hy vọng video không bị xóa bỏ.
Đi một hồi cô đã đi tới khu vực ký túc xá nữ, thật ra lối kiến trúc của từng trường học rất khác nhau, như ở Học viện Ngoại ngữ kiến trúc đa phần mang kiểu dáng Châu Âu, còn ở Đại học Sư phạm này thì nhìn có vẻ rất quy củ, chỉnh tề, màu sắc tòa nhà cũng không được bắt mắt. Cô đi qua một số tòa nhà trong khu ký túc, bao gồm cả tòa nhà của Trương Điền Điền ở, nhìn như chẳng có mục đích nhưng thật ra là muốn xem những chỗ được phân bố camera giám sát, đồng thời cũng đã vẽ sẵn bản đồ bố trí trong đầu.
Ngay lúc cô vòng lại cửa khu ký túc xá lần nữa thì điện thoại trong tay vang lên, cô tiện tay nhận máy: “A lô, anh Thái…”
“Em gái, em có nhận được tin nhắn lúc nửa đêm tôi gửi không đấy? Giờ em đang ở đâu?”
“À, hiện tại tôi đã ở trường Sư phạm…” Nói đến đây cô đột nhiên dừng bước, giữ nguyên tư thế nghe điện thoại nhưng lại xoay người nhìn vào một khoảng cách đó chừng 10 mét. Giờ này đa số sinh viên đều chuẩn bị đến nhà ăn ăn sáng, nên xung quanh cô người đến người đi vô cùng náo nhiệt.
Rõ ràng vừa rồi cô nhìn thấy… Chẳng lẽ lại là ảo giác?
“Em gái?” Giọng điệu mơ hồ của Thái Thành Tể từ điện thoại truyền đến.
“Anh Thái, anh chờ một chút!” Tô Ngôn bước nhanh đến tòa nhà ký túc xá gần nhất, vừa vào cửa đã đi thẳng đến phòng trực canh gác, đẩy cửa báo thân phận của mình xong, giọng nói của cô hơi gấp gáp hỏi: “Chuyển phát, chuyển phát nhanh vẫn thường đến giờ này sao?”
Dì quản lý ký túc xá còn mặc đồ ngủ, đối diện với câu hỏi của cô bằng một vẻ mặt mơ hồ.