Cảnh Hồn

Chương 12: Án giết người liên hoàn ở vùng nông thôn 12




Sau khi dọn dẹp một chút, Tô Ngôn cũng tranh thủ về nhà sớm. Lúc đầu cô cứ nghĩ giờ này Trịnh Tuệ chắc vẫn chưa dậy nên lén nhón chân xách túi bước vào nhà. Không ngờ vừa tới cửa đã thấy Trịnh Tuệ ngồi trong phòng khách xem tivi với vẻ mặt lạnh tanh, bà cũng nghe tiếng nên ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Con còn biết trở về à?” Trịnh Tuệ đập cái điều khiển xuống bàn: “Hôm qua mẹ và ba con đợi con ở Thiên Hải Các ròng rã mấy tiếng, còn có cả nhà Tiểu Phi nữa, con thật sự là làm người mẹ này mất hết mặt mũi mà!”

“Con xin lỗi, mẹ.” Tô Ngôn lén nuốt tiếng thở dài ngoan ngoãn nhận lỗi, cô cũng không muốn phí thời gian để cự cãi: “Hôm qua con thật sự có việc quan trọng trong đội không bỏ được. Con quên chưa báo lại với mẹ, con đã chuyển từ phòng hành chính sang đội Chuyên án rồi.”

Trịnh Tuệ nghẹn họng, nghĩ tới cảnh tượng hoành tráng hôm qua mình thấy ở Thiên Hải Các, chuyện đó khiến bà khá sốc, mất ngủ cả đêm. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện ra hình ảnh con gái mình chạy như vận động viên điền kinh, mạnh mẽ như một con báo. Sau một lúc lâu, bà tức giận nói tiếp: “Đội Chuyên án? Nghe là biết không phải chỗ gì tốt đẹp! Làm gì có chuyện bắt một người vừa mới hồi phục sức khỏe đi làm tăng ca chứ? Con mới bị tai nạn bao lâu? Bản thân cũng không biết sức khỏe mình không tốt sao? Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, tưởng mình lần nào cũng tai qua nạn khỏi được chắc?”

Thấy mẹ lại sắp thao thao bất tuyệt, Tô Ngôn vội vàng cắt lời Trịnh Tuệ: “Mẹ! Đội của con rất tốt, lãnh đạo thấy bọn con vất vả suốt hai ngày qua liền tổ chức một chuyến du lịch đến thôn Đại An đấy! Mẹ có biết Thôn Đại An không, chính là chỗ…”

“Mẹ biết Thôn Đại An, năm ngoái còn đi hái nho với dì con mà… Không phải! Hôm nay là cuối tuần mà!” Trịnh Tuệ đột nhiên phản ứng lại, hét với người đang chạy lên lầu: “Một ngày cuối tuần, con…”

Tô Ngôn nhanh như chớp, chưa tới một phút đã mang theo 2 cái ba lô bước xuống, lướt nhanh qua người Trịnh Tuệ. Cửa chống trộm ‘Phanh’ một tiếng, Trịnh Tuệ chỉ kịp nghe một câu nhẹ nhàng “Bye bye mẹ”.



Tô Ngôn không đi bằng chiếc xe thể thao bắt mắt của mình mà bắt taxi đến trạm dừng có tuyến xe buýt từ thành phố đến thôn Đại An, vì là ngày nghỉ nên có thêm vài chuyến so với ngày bình thường.

Tốc độ của xe buýt tất nhiên đi chậm hơn xe riêng nhiều, vừa đi vừa nghỉ cũng mất gần 3 tiếng mới đến được thôn Đại An. Người trên xe mặc dù không đông như lúc cô mới lên nhưng cũng không hề ít, ký ức con người đúng là có hạn, mới một tuần trước xảy ra án mạng mà một tuần sau đã thấy du khách lại chen chúc nhau đến.

Lúc xếp hàng xuống xe, phía trước cô có hai cô gái trẻ lẩm bẩm: “Đã bảo cậu rồi, mấy ngày trước thôn Đại An này vừa có người chết, đã lên tin tức rồi! Cậu không sợ nhưng tớ sợ, nghe nói hung thủ còn chuyên chọn phụ nữ để ra tay nữa.”

“Ôi trời tớ đã nói cậu sẽ không sao rồi mà, hôm qua ông chủ trang trại đã đăng lên vòng bạn bè bảo hung thủ bị bắt rồi.” Người khác đáp lại, tiện tay mở điện thoại đưa cho cô gái đó: “Cậu xem đi.”

Tô Ngôn cao hơn hai cô gái kia một chút nên chỉ cần nhìn xuống là xem được nội dung trên màn hình điện thoại. Trên vòng bạn bè là hình chụp cảnh hôm qua cảnh sát đến nhà Trương Lương thu thập bằng chứng, cô chắc chắn 99% dân trong thôn Đại An đều đăng lên hình ảnh tương tự. Không ai quan tâm chân tướng thật sự ra sao, hung thủ có thật làTrương Lương không, thứ những người đó quan tâm là lượng khách du lịch đến để đem tiền về cho họ.

“Vậy tốt rồi…” Hai người xuống xe.

Tô Ngôn vẫn luôn đeo ba lô trên cũng xuống xe sau đó, đang định bước vào làng thì đã có người gọi lại.

“Cô Tô!”

Cô theo hướng tiếng gọi nhìn qua thì thấy Diêm Phi đang đứng trước một chiếc limousine sáng chói, tươi cười vẫy tay với cô. Hôm nay anh ta ăn mặc khá giản dị, không có khí chất bức người như đêm hôm trước.

Không cần nghĩ Tô Ngôn cũng biết  tại sao Diêm Phi lại xuất hiện ở đây, cô thật sự không hiểu sao Trịnh Tuệ lại kiên trì với chuyện của cô và Diêm Phi đến vậy.

“Anh Diêm.” Cô đứng lại đáp lời.

“Tình cờ quá, gần đây công việc bận rộn nên tôi muốn đi giải khuây một chút, bạn bè liền giới thiệu chỗ này cho tôi. Nhìn phong cảnh thích thật, nhưng tiếc là tôi vội đến đây quá nên chưa kịp tìm hiểu gì. May mà gặp cô Tô ở đây, không biết cô Tô có đề xuất gì không?” Diêm Phi nói xong cũng không đợi cô đáp lại, vội vàng vòng qua xe mở cửa ghế phụ lái: “Chỗ này còn cách thôn một đoạn nữa, hay là để tôi chở cô đi cùng nhé?”

Tô Ngôn biết hôm nay làm thế nào cũng không thể tránh khỏi, nghĩ lại thì nếu có người đi cùng cũng tốt, cô trong thôn Đại An này cũng không tính là người lạ mặt, ít nhất như vậy có thể giảm bớt sự hiện diện của cô. Vì vậy cô khẽ cười nói cảm ơn rồi lên xe.

Đường vào thôn đi bộ mất khoảng 10 phút, lái xe thì cỡ 2-3 phút, Diêm Phi hình như không muốn không khí tẻ nhạt nên luôn miệng tìm chủ đề nói chuyện. Từ chèo thuyền đến hái nho, nhìn không giống như là chưa kịp tìm hiểu gì.

Có thể anh ta cũng là một thiên tài ở khía cạnh nào đó, cứ như vậy một lát sau Diêm Phi đã thay đổi cách xưng hô từ ‘cô Tô’ thành gọi tên Tô Ngôn, sau khi gọi xong thấy cô không có phản ứng gì còn trộm mừng một phen.

Chiếc xe dừng trước cổng Sunny Farmhouse theo lời của Tô Ngôn trong viện ông chủ Triệu nghe tiếng cũng vội ra đón, nhìn thấy Tô Ngôn đeo ba lô đứng đó thì sửng sốt: “Ôi… Cô cảnh sát này, tôi nhớ ra cô rồi, sao cô lại tới nữa vậy? Hôm qua không phải đã bắt được hung thủ rồi sao?”

Tô Ngôn vỗ cái ba lô trên người mình, cười nhẹ: “Ông chủ Triệu hiểu lầm rồi, chỉ là cuối tuần rảnh rỗi nên tôi đi chơi cùng bạn thôi.” Nói xong cô hất cằm về phía Diêm Phi.

“À…” Ông chủ Triệu biểu lộ đã hiểu, còn nhìn cô ranh mãnh cười nói nhỏ: “Bạn trai à, tuấn tú lịch sự đấy!” Nói xong cũng không nghe cô giải thích liền vẫy tay mời hai người họ vào: “Tới đây tới đây, nể mặt cô cảnh sát tôi sẽ ưu đãi cho hai người một chút!”

Vừa bước vào sân ông chủ Triệu vừa than thở: “Nói thật với cô cảnh sát, cô là người mở hàng cho tôi từ lúc mở cửa lại đấy, trưa tôi sẽ làm cho hai người thêm vài món nữa!”

Diêm Phi nghe vậy bỗng dừng bước, đưa tay kéo góc áo Tô Ngôn phía trước, sắc mặt có chút bất an hỏi: “… Ông chủ này… Nói những lời đó là sao vậy?”

Tô Ngôn nhìn anh ta cười tươi rói, giọng nói trầm trầm, chỉ có hai người nghe thấy.

“Vì trang trại này vừa có người mới chết.”

Diêm Phi nghe cô nói vậy thì sững sờ, trong nháy mắt anh ta thậm chí thấy mắt tối sầm lại, suýt nữa không đứng nổi.



Với việc 2 người thuê 2 phòng ông chủ Triệu cảm thấy hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều. Tô Ngôn chọn ở căn phòng mà nạn nhân Nghê Duyệt ở cùng bạn trai hôm trước, còn Diêm Phi dù ai nói gì cũng không chịu lên lầu 2.

Ông chủ Triệu suýt chút nữa khóc thành tiếng vì cô đã đến ở căn phòng đó, liền nhanh tay giảm 50% tiền phòng cho họ.

Tô Ngôn lên lầu cất ba lô của mình rồi lại đi xuống, Diêm Phi vào phòng cũng không có động tĩnh gì, nói không chừng gặp kích thích quá lớn nên giờ đang ôm bồn cầu nôn hoặc ôm chăn khóc rồi.

Cô trực tiếp đi ra khỏi căn nhà nhỏ, ông chủ Triệu và vợ đang ở trong phòng bếp đối diện bận rộn, chắc là đang bàn bạc trưa nay làm món gì cho họ. Cô bước qua tùy tiện nói chuyện phiếm vài câu với bọn họ, cặp vợ chồng này cũng là người thân thiện, mười phần nhiệt tình đáp lại.

Thấy họ đều đang bận tay, Tô Ngôn liền nhận việc gọt khoai tây, ôm một chậu khoai tây nhỏ rồi ngồi xổm ở cửa bếp bắt đầu gọt vỏ, câu được câu không ngóng một chút tin tức thôn Đại An.

“… Đúng đó, thôn Đại An có thể phát triển được như ngày hôm nay chẳng phải nhờ bí thư Bùi đã đóng góp rất nhiều sao?” Cô nghe vợ chồng ông chủ Triệu kể những năm gần đây điều kiện sinh hoạt đã dần dần khá hơn trước nhiều, thuận miệng khen ngợi.

“A… Cũng đúng.” Ông chủ Triệu vừa băm tỏi vừa nói: “Chủ yếu vẫn là nhờ chính sách quốc gia tốt, nhưng bí thư Bùi cũng đúng là một lãnh đạo tốt, đáng tiếc là bà xã đã không còn sống. Vì nghĩ cho thôn này và con gái mình, mấy năm nay ông ấy chưa bao giờ nghĩ đến việc đi bước nữa, nói thật cũng không dễ dàng gì.”

“Nói tới con gái của bí thư Bùi thì…” Bà chủ thở dài một hơi, hơi cong môi: “Từ nhỏ đã không hiểu sự đời, nói cho cùng thì trong nhà mà vắng bóng người phụ nữ thì cũng không được. Em gái của bí thư Bùi thương anh trai mình nên đã đem Toa Toa về cô ấy vài năm. Tưởng nó trở về sẽ khiến người khác bớt lo hơn, ai ngờ đảo qua đảo lại lại dính dáng tới tên Trương Lương kia chứ.”

” Bí thư Bùi có em gái ạ?” Tô Ngôn tỏ ra hơi ngạc nhiên nhưng cũng không hỏi tiếp, chỉ âm thầm ghi nhớ: “Trương Lương… Bình thường đều sống một mình sao?”

Ông chủ Triệu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, nếu không sao có thể giết người mà không bị phát hiện được! Đúng là trời xanh không rửa hết tội, chỗ tôi làm ăn không được cũng nhờ hắn!” Trong lời nói đều là phẫn nộ.

Không ngờ bà chủ lại nói khác: “Hắn một thân tàn tật làm sao mà tự lo được? Mỗi cuối tuần đều có phụ nữ đến thăm, có mấy lần người đó đẩy hắn ra ngoài hóng gió nữa, chúng tôi đều nghĩ người đó là bạn gái Trương Lương. Ai ngờ hắn lại cùng với Bùi Toa Toa…”

“Không biết người phụ nữ đó cuối tuần này có đến nữa không, nếu là tôi sau khi biết người đàn ông của mình có quan hệ với một cô gái trẻ khác thì hẳn sẽ rất đau lòng.” Giọng bà chủ nhỏ dần, cuối cùng thành lẩm bẩm một mình.

Tô Ngôn nhíu mày, tay đang gọt vỏ hơi ngừng một chút. Người phụ nữ bên ngoài?

Ngay lúc cô đang ngồi suy tự thì Diêm Phi không biết khi nào đã bước ra, đứng trước cửa phòng bếp nghi ngờ nhìn cô: “Tô Ngôn, cô đang làm gì vậy?”

Tô Ngôn bừng tỉnh, quay đầu lại đáp: “Gọt vỏ.”

“Tôi giúp cô!” Diêm Phi bước đến cạnh, muốn giật lấy con dao trong tay cô: “Sao có thể để con gái làm mấy chuyện này được, để tôi làm cho…”

“Không cần.” Giọng cô có chút lạnh lùng, tránh người ra khỏi bàn tay to của anh ta khiến cho Diêm Phi lảo đảo suýt ngã xuống chỗ chậu khoai tây kia.

Ngay sau đó một giọng nói trêu chọc truyền đến từ phía cổng trước sân: “A ha! Kia là bộ dáng gì thế?”

Tô Ngôn một tay cầm khoai tây, tay kia thì cầm dao gọt vỏ, cứ như vậy vừa ngồi vừa quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa phòng bếp, chỉ thấy Hạng Dương vui vẻ ôm ba lô tươi cười nhìn cô, còn Giang Ly vẫn một mực thờ ơ.

Tô Ngôn: …

Ông chủ Triệu vội vàng xoa đôi bàn tay, ra ngoài đón họ: “Hai vị cảnh sát, còn có gì muốn hỏi sao?” Hạng Dương đặt chiếc ba lô không nặng không nhẹ lên vai: “Cuối tuần rồi, đến đây nghỉ ngơi thôi!”