Bốn người trong xe cảnh sát cũng không chờ Quách Lâm Duyệt khóc lóc nỉ non bên ngoài quá lâu, vài phút sau cô ta lẳng lặng kéo cửa ghế phụ lái ra, nhưng chẳng còn bộ dạng hăng hái lúc đến nữa mà cả người ủ rũ không biết đang nghĩ gì.
Hơn 40 phút sau, tất cả dừng trước một cửa hàng dụng cụ thể thao, tuy không lớn lắm nhưng được rất nhiều người đi đường vây xem.
Sau khi họ vào cửa hàng, hai nhân viên vốn đang lặng lẽ từ trong nhìn ra lập tức bước lên đón, nam nhân viên lớn tuổi hơn nói: “Xin chào, không biết có thể giúp gì cho các anh?”
“Đã hẹn với ông chủ của các người rồi.” Tề Lương lấy thẻ ngành ra rồi nói.
Vẻ mặt của nam nhân viên hơi bối rối, rõ ràng là không biết chuyện này, đành nháy mắt với nữ nhân viên bên cạnh, cô ta hiểu ý lập tức chạy đến sau quầy thu ngân, lấy điện thoại gọi. Ngay lúc vừa bấm điện thoại, bên ngoài cửa hàng liền có tiếng dừng xe, sau đó ba bóng người từ trên xe bước xuống.
Người đi vào là một cặp vợ chồng trung niên và một cô gái khoảng 20 tuổi.
“Cảnh sát Tề?” Người đàn ông bước lên chào Tề Lượng, sau đó hơi chần chừ nói: “Không biết lần này tìm chúng tôi là có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ lại là của của nhà họ Tịch sao? Lần trước Phương Phương nhà tôi đã khai hết mọi chuyện rồi, sao thế? Nhà họ lại muốn đe dọa tố cáo sao?”
“Thiên địa lương tâm, lúc đó Phương Phương nhà tôi cũng chỉ mới 13 tuổi thôi, nó vì quá sợ hãi nên không chịu nói đã xảy ra chuyện gì, đây cũng là phạm pháp sao?” Người phụ nữ trung niên cũng bước tới trước, có vẻ như đang mất kiên nhẫn.
(*) Thiên địa lương tâm: Thành ngữ mang ý chỉ lương tâm trong sáng và ngay thẳng.
Thái độ ngạo mạn của đối phương đã khiến Tô Ngôn hơi kinh ngạc, hóa ra ba người này chính là Đàm Phương lúc trước bị bắt cóc chung với Tịch Huyên và ba mẹ của cô ta, giờ xem ra chuyện lúc trước cô ta chọn không quan tâm đến Tịch Huyên cũng có thể hiểu được rồi.
“Cảnh sát chúng tôi đã tìm được kẻ đầu sỏ lúc trước tấn công và lừa bán Tịch Huyên rồi.” Tề Lượng nói.
Biểu cảm của ba người đối diện hoàn toàn giống nhau, đều rất sửng sốt, nhưng ngay lập tức người phụ nữ trung niên, cũng là mẹ của Đàm Phương đã chau mày: “Vậy thì chúc mừng các người, cũng chúc mừng nhà họ Tịch luôn! Nhưng chúng tôi đã nói rồi, chúng tôi không định báo cảnh sát hay truy cứu trách nhiệm bất cứ ai cả, nên mong các người đừng có gì cũng đến quấy rầy chúng tôi!”
“Chuyện này không chỉ liên quan đến Tịch Huyên mà còn rất nhiều nạn nhân nữa, vì vậy chúng tôi hy vọng Đàm Phương có thể phối hợp để cùng Tịch Huyên đến hiện trường vụ án lúc đó.” Tề Lượng đưa tay vuốt trán, đối mặt với một nhà không biết nói lý lẽ thế này, mỗi câu nói ra đều tồn rất nhiều kiên nhẫn của anh ta.
Hai vợ chồng kia quay đầu lại nhìn con gái mình từ lúc vào đến giờ vẫn không nói tiếng nào, diện mạo cô ta rất bình thường, nhưng dáng người khá yểu điệu, tóc màu nâu rất dài, uốn cong thả sau lưng: “Tôi không muốn đi, mà tôi cũng xin sửa lại, ngày đó tôi không hề bị tấn công. Tất cả đều do lòng tốt rách nát của Tịch Huyên mới xảy ra cớ sự như thế, là do cô ta đề nghị đưa người dì kia về nhà, lúc đó tôi không có đồng ý.”
Tề Lượng đang định mở miệng thì Tô Ngôn đã tiến lên một bước, Giang Ly nhanh tay túm lấy vai của Tề Lượng, thành công khiến anh ta kịp thời nuốt lại lời định nói.
“Đàm Phương đúng không? Tôi cũng là một trong những cảnh sát đã tham gia phá vụ án vừa nói, xin mạo muội hỏi một câu, ba người thật sự là rất vội sao? Nói chuyện một lát cũng không được?” Tô Ngôn mỉm cười, vẻ mặt rất thân thiện.
Trông cô còn khá trẻ, lại là nữ giới, vừa rồi chỉ đứng ở phía sau nên nhà họ Đàm dường như không đề phòng gì lắm. Đàm Phương đứng giữa chỉ liếc nhìn cô, sau đó cúi đầu ngắm nghía móng tay của mình, nói: “Đúng vậy, ba mẹ muốn dẫn tôi đi du lịch, lát nữa sẽ lên đường, vì vậy tôi thật sự không có thời gian để hỗ trợ các người điều tra đâu, huồng hồ thứ mà các người điều tra lại không hề liên quan gì đến tôi, tất cả cũng chỉ là Tịch Huyên nói lung tung mà thôi.”
“Nếu như vậy thì chúng tôi cũng không muốn làm trễ nãi ba người nữa, chúng tôi sẽ nói ngắn gọn vậy, tôi hy vọng cô có thể thuật lại tình huống hôm Tịch Huyên mất tích một lần nữa.” Tô Ngôn mỉm cười.
“Lại nữa hả?” Đàm Phương rõ ràng rất khó chịu: “Cái này rốt cuộc đã hỏi tôi bao nhiêu lần rồi chứ? Mấy tháng trước các người tới tìm tôi không phải đã ghi lại rồi sao? Về lật lại tài liệu không được à?”
“Tôi cũng là mới tiếp nhận vụ án này, dù sao đã qua mấy tháng rồi, có lẽ cô có thể nhớ ra những chuyện trước đây không để ý tới thì sao.” Cô duy trì nét mặt, dẫn dắt: “Rất nhanh thôi, chỉ mất vài phút thôi, sau này chúng tôi sẽ không liên hệ lại nữa.”
Nghĩ là lần này ứng phó cho qua để sau này thoải mái, cuối cùng Đàm Phương cũng thả lỏng đi với cô tới cạnh bàn trà rồi ngồi xuống.
Tô Ngôn dẫn theo Đinh Khải Nhạc ngồi đối diện cô ta, hỏi: “Phiền cô hãy nhớ lại thật kỹ rồi thuật lại tất cả tình cảnh hôm đó lại một lần, ý tôi là, tất cả, từ sáng sớm đến tối.”
Yêu cầu kỳ lạ này khiến vẻ mặt Đàm Phương trở nên bất khả tư nghị*, trước đây cảnh sát đến tìm cô ta cũng chỉ hỏi về tình huống lúc vụ án phát sinh, sau khi kịp phản ứng lại cô ta liền phàn nàn: “Chuyện này đã là 6 năm trước rồi, cô bảo tôi sao có thể nhớ được đây? Lại còn là từ sáng hôm đó…”
(*) Bất khả tư nghị: Thành ngữ để chỉ những chuyện không thể tưởng tượng được, không thể hiểu nổi.
“Hôm đó chung quy có gì đặc biệt không? Tôi không tin Tịch Huyên bị bắt cóc mà cô lại chọn không báo cảnh sát, lúc đó hai người là bạn thân, sau khi cô biết cô ấy mất tích hẳn sẽ nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra hôm đó, phải không?”
Lời này của Tô Ngôn rất thông minh, hoàn toàn không giống với người cảnh sát đã hỏi cô ta trước kia, vẫn luôn cho rằng lời Tịch Huyên nói là thật, cô ta vì sợ hãi hoặc ba mẹ không muốn rước họa vào thân mới nói dối như thế. Chuyện này khiến Đàm Phương ngước mắt nhìn Tô Ngôn vài lần, vẻ mặt đã tốt hơn một chút, sau đó bắt đầu nhíu mày nhớ lại: “Hôm đó không có gì đặc biệt hết, tôi chỉ nhớ mình ở nhà ăn sáng như thường lệ, hình như là trứng chiên và sữa, mẹ tôi thích nhất là làm trứng chiên và sữa cho tôi. Sau đó tôi xuống lầu đi tới nhà Tịch Huyên ở tầng dưới, cô ta đã ở đó chờ tôi, chúng tôi cùng nhau đến trường, đi học chung…”
“Cô còn nhớ mình học môn nào không?” Tô Ngôn bỗng hỏi.
Cô ta dừng một chút rồi đáp: “Ai mà nhớ được chứ, cũng chỉ là ngữ văn, toán, tiếng Anh, chính trị gì đó thôi. Đến giữa trưa thì chúng tôi xuống căn tin ăn cơm, chiều sau khi tan học tôi nói muốn ăn tàu hủ da nên đã tìm đến chỗ dì bán món đó mà chúng tôi thường ăn. Lúc đó dì nói bị đau bụng, Tịch Huyên bèn đề nghĩ đưa dì ta trở về vì nhà dì rất gần đó. Tôi nói không được đâu, tôi là người sợ phiền phức, mà nếu về trễ mẹ tôi sẽ lo lắng, nhưng Tịch Huyên lại một mực năn nỉ tôi, tôi cũng chỉ có thể đồng ý.”
“Gần trường học có một con hẻm nhỏ, chúng tôi có thể đi qua con hẻm đó để về nhà, vì vậy Tịch Huyên đẩy xe đẩy còn tôi và dì đi đằng sau. Lúc đến cửa nhà dì ta, Tịch Huyên nhất định phải đưa người vào trong mới chịu, tôi lại nói không muốn vào nhà người lạ. Lúc đó sắc mặt dì rất tái, Tịch Huyên liền hờn dỗi mắng tôi không biết thương người, chúng tôi ầm ĩ vài câu, đều rất không vui. Sau đó Tịch Huyên vẫn giúp đẩy cổng ra, đem xe đẩy của dì vào, tôi giận vì cô ta mắng mình nên đã quay đầu bước đi.”
Sau khi Tô Ngôn nghe xong liền trầm ngâm nói: “Vậy sau khi Tịch Huyên vào căn nhà đó thì cô đã đi khỏi, căn bản không thấy được chuyện gì đã xảy ra trong nhà sao? Lúc cô đi được vài bước thì có nghe thấy loáng thoáng tiếng hô hoán gì đó bên trong không?”
Đàm Phương nhắm mắt lại, ra sức nhớ lại sau đó lắc đầu: “Không có, tôi chỉ nhớ có những âm thanh rè rè, giống như… giống như… tôi cũng thể miêu tả được.”
“Sau khi về nhà thì sao?” Đinh Khải Nhạc thấy Tô Ngôn im lặng liền mở miệng tiếp lời.
“Sau khi về nhà thì giống như bình thường, làm bài tập, xem TV rồi đi ngủ. Sau đó tôi biết tin Tịch Huyên đã mất tích…”
Tô Ngôn dừng mắt ở người phụ nữ trung niên kia: “Nhưng theo lời mẹ của Tịch Huyên nói thì bà ấy đã từng hỏi mẹ cô tung tích của Tịch Huyên, mẹ cô lại nói hôm đó chính bà ta đã đón cô ở trường, chưa từng gặp Tịch Huyên.”
Mẹ của Đàm Phương biến sắc, im lặng vài giây sau đó thở dài: “Tôi chỉ muốn chắc chắn là con gái mình không dính líu tới những chuyện đó thôi, lỡ như Tịch Huyên thật sự đã xảy ra chuyện gì thì con gái tôi sẽ bị nghi ngờ! Lúc đó nó chỉ mới 13 tuổi, cô có nghĩ nó có thể sinh ra bóng ma tâm lý vì chuyện này không? Mà các người cũng vừa nghe rồi đó, chuyện này không hề liên quan gì đến con gái tôi, đều là Tịch Huyên tự làm tự chịu.”
Tề Lượng nghe những lời này của bà ta thì không vui vẻ gì, mặc cho ai nói thật ai nói dối, thái độ của người phụ nữ này cũng khiến người ta rất khó chịu.
Mẹ của Đàm Phương tự biết mình đã lỡ lời, mấp máy môi cuối cùng dù vẻ mặt có chút không phục nhưng cũng không tiếp tục gây phẫn nộ cho những người đang có mặt nữa.
“Bây giờ mời cô hãy quay lại lúc cô và Tịch Huyên cãi nhau, cảnh tượng xung quanh, hoặc cảnh tượng trong sân có gì đó đáng nhớ không?” Tô Ngôn tiếp tục dẫn đường hỏi: “Chất liệu của cổng, hoàn cảnh xung quanh, mũi có thể ngửi ra mùi gì, cái gì cũng được.”
“Cổng là cổng sắt, trên đó có một ít màu, giống như là sơn màu xanh đã bị tróc ra. Lúc cô ta đẩy cổng đi vào tôi còn nhìn từ khe hở vào trong thấy khung cửa trong nhà, là màu xanh lá, giống như sơn đã tróc ra. Còn về mùi hương… trong hẻm nhỏ thì có thể có mùi gì được, chỉ có mùi nước tiểu thôi.” Đàm Phương cong môi rất đáng ngờ.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
“Được rồi, cảm ơn cô đã phối hợp.” Tô Ngôn đứng dậy: “Chúng tôi sẽ cố gắng nếu không cần thiết thì sẽ không liên hệ với các người, nhưng vẫn hy vọng các người có thể giữa điện thoại thông suốt.”
Đàm Phương không đáp lại, đi thẳng tới trước mặt ba mẹ, ba người nói vài câu dặn dò nhân viên cửa hàng rồi quay đầu ra khỏi cửa hàng, nghênh ngang đi mất.
Nhóm Tô Ngôn cũng không ở lại lâu, mọi người chuẩn bị trở về Cục thành phố Lâm Sơn, vừa lên xe Đinh Khải Nhạc đã nghi ngờ nói: “Lời khai của Đàm Phương này và Tịch Huyên rõ ràng trái ngược nhau, trừ vài chuyện quan trọng giống nhau thì còn lại đều là 2 tình huống khác nhau.”
“Chuyện này cũng là bình thường, không chừng nhà họ Đàm chỉ mạnh miệng vậy thôi, dù sao thì chuyện xảy ra 6 năm trước cũng chỉ có thể dựa vào khẩu cung của hai người này, cảnh sát hoàn toàn chẳng có chứng cứ gì hết. Hiện tại hai người có ở hiện trường lúc đó là Hồng Trân Mai và Khuông Thành đã chết rồi, như thế càng không có chứng cứ, dù nhà họ Đàm có tùy tiện nói bậy bạ thì chúng ta cũng không chứng thực được.” Tề Lượng vừa lái xe vừa phân tích: “Cậu cũng thấy cả nhà đó rồi đấy, làm ra loại chuyện như thế cũng không có gì là lạ.”
“Mọi người chắc cũng đã xem qua lời khai của Đàm Phương trước đó tôi gửi rồi đúng không? Căn bản là không hợp tác chút nào hết.” Anh ta nhìn ba người từ thành phố Nam Thành qua kinh chiếu hậu: “Ít ra hôm nay Tô Ngôn đã dụ dỗ được vài câu, chỉ tiếc kết quả vẫn như chúng ta dự đoán, cô ta quả nhiên sẽ không phối hợp với cảnh sát để đến hiện trường xác nhận lại.
“Rõ ràng là cô ta chột dạ! Nếu vậy thì chắc chắn cô ta sẽ sợ hãi khi nhìn thấy Tịch Huyên ở hiện trường, đúng không?” Đinh Khải Nhạc vừa dứt lời đã thấy bên trái mình lạnh toát, nghiêng đầu nhìn qua lập tực bị dọa sợ. Chỉ thấy Giang Ly và Tô Ngôn đều dùng ánh mắt lạnh bằng nhìn mình, nhất thời anh ta liền ngậm chặt miệng, không dám nói lung tung nữa. Đều tại lúc nãy quá hưng phấn nên mới thuận miệng nói bậy, xuýt chút nữa anh ta đã quên mất rằng Giang Ly kỵ nhất là đưa cảm xúc cá nhân vào quá trình phá án, mọi chuyện đều phải lấy chứng cứ ra mà nói.
Quả nhiên sau khi anh ta ngậm miệng, Tô Ngôn đã mở miệng nói: “Sự thật chỉ có một, không vì ai giảo biện mà thay đổi được, chúng ta luôn có thể tìm ra.”
Lúc mọi người trở về Cục thành phố Lâm Sơn thì đã là 3 giờ chiều, họ chỉ có thể tùy tiện ăn bánh mì và mì ăn liền rồi nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị bắt đầu làm việc chút.
Quách Lâm Duyệt không ở trong phòng nghỉ cùng với họ, sau khi trở về liền biến mất không thấy bóng dáng đâu hết, chẳng biết đã chạy đi đâu rồi. Có lẽ vì hôm nay đã bị đả kích không nhỏ nên lúc từ ra khỏi nhà Tịch Huyên tới giờ cô ta vẫn không nói gì, vẻ mặt cứ như muốn khóc.
Tề Lượng ăn vài miếng mì lớn rồi ngã xuống ghế thở phào một hơi, nhìn Giang Ly đối diện: “Tôi nói nè Giang lão đệ, cậu cũng quá nghiêm túc rồi, lúc nãy đã dọa Lâm Duyệt sợ đấy. Đúng là cô ấy đã phạm sai lầm, nhưng từ khi đến đó cô ấy cũng đã rút ra được bài học đáng nhớ rồi, cậu tội gì phải làm người xấu đến thế? Cậu cũng biết mà, người ta rất sùng bái cậu đó!”
Giang Ly nghe vậy có chút không hiểu, khẽ ngẩng đầu lên.
Tề Lượng chép miệng: “Chậc, cậu không có chút ấn tượng nào với Quách Lâm Duyệt sao?” Nói xong, anh ta đè thấp giọng nói xuống: “Trước đây cậu từng tham gia hành động ở Cương Bắc đúng không? Dù là cơ mật nhưng chắc Quách Hải Sinh của Cục chúng tôi cũng đi đúng không?”
“Anh Quách.” Ánh mắt của Giang Ly lập tức hiện ra vẻ hiểu rõ, hóa ra là con gái của Quách Hải Sinh à? Trong lúc hành động ông ta bị thương dẫn đến tàn tật, không thể nào tiếp tục làm việc ở cơ quan tuyến 1 nữa, vì vậy nghe nói đã bị điều đến một bộ phận nhàn nhã nào đó ở trong tỉnh rồi.
“Mặc dù là vậy, nhưng năng lực và trình độ chuyên môn của Lâm Duyệt đều rất vững, người ta thực tập cũng không phải đi cửa sau vào đâu! Cô ấy cũng có khát vọng rất lớn với tương lai! Còn lão già Quách Hải Sinh kia sau khi về không ngớt lời khen ngợi cậu, nói cậu là nhân tài khó mà tìm được.” Tề Lượng nói.
“Cô ta chỉ thích hợp với công việc hành chính hơn, có thể hướng dẫn một ít cho việc thẩm vấn của các anh, nhưng thật sự không hợp để ra mặt đâu.” Giang Ly khẳng định, không để tâm đến thể diện: “Mặc dù chuyên ngành của cô ta liên quan đến tâm lý, nhưng tính cách của bản thân lại quá kiêu ngạo, hôm nay chính là lúc điểm yếu đó được bộc lộ ra, nếu là cảnh sát hình sự chính thức có lẽ không tới nửa năm sẽ la hét muốn đổi nghề đấy.”
“Ha ha… Ha ha…”
Trong tiếng cười lúng túng của Tề Lượng, Tô Ngôn đứng dậy cầm túi đựng bánh mì của mình đi ra phòng nghỉ, vứt rác trong tay vào thùng rác bên ngoài rồi xoay người đến cạnh bàn trà định pha một ly cà phê hòa tan, không ngờ trông thấy Quách Lâm Duyệt đang đứng đó không biết suy nghĩ gì. Phòng nghỉ cách phòng giải khát chỉ vỏn vẹn một bức tường, nhìn vẻ mặt của cô ta thì chắc đã nghe được những lời vừa rồi của Giang Ly.
Quách Lâm Duyệt có vẻ như không ngờ cô sẽ đến, vội vàng quay lưng giả vờ lấy mấy cái túi to trên mặt bàn, sau đó lấy ra một quả dưa hấu. Ngó nghiêng trái phải, lục trong ngăn tủ nửa ngày vẫn không tìm được dao gọt trái cây đâu, cô ta đành cúi đầu nhìn quả dưa hấu trước mặt.
Vì hơi xấu hổ nên cô ta chỉ có thể lẩm bẩm: “Vỏ dưa hấu bây giờ dày quá.”
Tô Ngôn không chịu nổi cảnh tượng này nên chỉ lấy một ly nước nóng xong rồi định ra ngoài, không ngờ bị gọi lại.
“Tôi không nghĩ là tôi thua cô.”
Cô nghi ngờ quay đầu lại, thấy Quách Lâm Duyệt đang cố chấp đứng đó, hai tay nắm chặt, vẻ mặt đầy nét không phục.
“Cô Quách, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi, tôi đến để liên hợp phá án, không phải để tranh tài. Phá được án thì đều là công lao của mọi người, tất cả những gì chúng ta làm đều là để bảo vệ an toàn của nhân dân, vì vậy tôi không hiểu lời này của cô là có ý gì.” Tô Ngôn nhíu mày.
“Tôi không nói đến chuyện đó, mà là nói đến đội trưởng Giang.” Quách Lâm Duyệt hít một hơi thật sâu, hơi nâng cằm, tựa như làm vậy có thể khiến khí thế của cô ta mạnh mẽ hơn một chút: “Tôi có thể nhìn ra anh ấy thích cô, nhưng tôi không hiểu cô tài giỏi hơn tôi chỗ nào cả, hai người cũng chỉ là làm việc với nhau lâu hơn một chút mà thôi.”
Tô Ngôn đột nhiên nhận ra cô em gái này đã bị cha mình tẩy não rồi, thôi thì loại sùng bái anh hùng này cũng có thể hiểu được. Cô không định để ý đến cô ta, người này cũng chỉ là một kẻ kiêu ngạo, thật sự không cần thiết quan tâm tới.
“Những chuyện cô làm được thì tôi cũng có thể, nhất định tôi sẽ mạnh hơn cô… Tôi…”
Quách Lâm Duyệt líu lo không ngừng “tuyên chiến”, Tô Ngôn cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, từ từ đi tới cạnh cô ta rồi giơ tay trái lên, hạ xuống.
Bang!
Mặt bàn để quả dưa hấu kia hình như cũng hơi lắc lư, một quả dưa hấu khoảng 30 cân đã vỡ thành 4 5 miếng, đúng là vỏ dưa rất dày, ruột bên trong không chỉ không đỏ mà còn khô khốc, vừa nhìn đã biết là để rất lâu rồi.
Tô Ngôn liếc mắt lướt qua quả dưa hấu, sau đó dừng mắt đến Quách Lâm Duyệt đang sợ đến choáng váng, nhe răng cười: “Cô bị người bán trái cây lừa rồi, hay là ôm về đòi ông ta trả lại tiền đi.” Nói xong, cô cầm ly nước đi ra ngoài cửa, đang đi bỗng quay đầu lại nhìn người kia vẫn ngây ngốc, khóe môi nhếch lên.
“Không cần khách sáo.” Cô nói.