Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)

Chương 82: Cô gái đáng thương




Khắp các con đường tràn ngập tiếng cười nói…..

Tiếng nước chảy vang vọng khắp các ngõ ngách của ngôi làng bé nhỏ…..

Sakura đứng ở cửa một gian hàng nhỏ, đưa bàn tay xinh đẹp về phía trước….

Đôi mắt xanh chăm chú quan sát người bán hàng vẽ những hình thù gì đó trong lòng bàn tay mình…

Bằng thứ nước trong veo ở chiếc bát được chạm khắc tỉ mỉ kia.

– Đây là để cầu cho con luôn được may mắn và hạnh phúc, cô gái xinh đẹp à. – Người phụ nữ đó cười hiền hậu. Bà nắm lấy tay cô kunoichi tóc hồng và tiếp tục nói. – Vị thần nước sẽ bảo vệ con và khiến con khỏe mạnh.

Sakura thích thú nhìn những vệt nước khô dần rồi tạo thành những kí tự màu vàng nhạt óng ánh….

Không tránh khỏi ngạc nhiên….

– Thật là thần kì quá. – Sakura đưa tay ra ngắm nghía. – Đó là một tục lệ đúng không ạ?

– Đúng rồi, cứ vào lễ hội này thì khi con đến bất cứ đâu, mọi người sẽ vẽ lời chúc cổ lên cơ thể con bằng thứ nước này. – Người phụ nữ đáp lại.

– Ra là vậy… con cám ơn cô nhiều.

Sakura gật gù hài lòng….

Sau đó, cô quay sang chỗ người con trai tóc đen đứng cạnh bên, vui vẻ hỏi:

– Anh có muốn thử không, Sasuke-kun?

– Không.

– Tại sao lại không chứ?

– Anh cảm thấy rất phiền.

– Haizzz, anh thật là khó tính mà. – Sakura nhăn nhó.

Á !

Một tiếng hét lớn phát ra gần ngay cạnh đó…..

Trong lúc cô kunoichi tóc hồng vẫn đang mải bận giận dỗi Sasuke…..

Trước một quán trà nhỏ, một cô gái tầm 17, 18 tuổi gầy gò ngã sõng soài trên nền đất ẩm….

Thân hình gầy gò và rách rưới vô cùng đáng thương…

Nhìn cách cô ấy ngã và cách cô ấy hét lên…..

Chắc hẳn cô ấy đã bị một lực rất mạnh nào đó đẩy từ bên trong quán…

Sự việc xảy ra trước mắt khiến Sakura không thể thôi chú ý đến…

Cúi gập người chào cô chủ quán hiền lành, Sakura chậm chạp tiến lại gần người con gái đó. Đằng sau, Sasuke im lặng đi theo, khuôn mặt lạnh lẽo không đổi….

Họ cứ đến gần, đến gần cho đến khi chỉ còn cách người kia độ khoảng 1 bước chân…

– Này cậu, để tôi giúp cậu đứng lên.

Câu nói đó cất lên, khiến cô gái đáng thương kia giật mình ngước nhìn….

Bắt gặp mái tóc hồng nổi bật trên trên tất cả….

– Nắm lấy tay tôi và đứng dậy nào. – Sakura nói lại thêm 1 lần nữa, vẫn đưa cánh tay ra phía trước.

– Ca…cám ơn. – Cô gái nhỏ nói yếu ớt.

Cô vịn lấy tay Sakura và đứng dậy, chưa kịp thốt lên lời cám ơn…. thì cô lại bất ngờ thêm một lần nữa khi thấy mái tóc hồng đó không ngừng phủi đi những thứ đất cát dính lấy người mình sau cú ngã vừa rồi…

Xúc động…

Những giọt nước mắt nóng hổi rơi lã chã từ đôi mắt nâu buồn bã của cô gái kia….

– Này, sao cậu lại khóc chứ? – Sakura hốt hoảng, cô rụt tay lại. – Tôi đã làm gì không phải sao?

– Không, không… – Cô gái đó xua tay. – Chỉ là tôi vui khi cậu giúp tôi thôi.

Sakura ngớ người khi nghe lời giải thích của cô gái đối diện…..

– Hnm, cô đừng có khóc nữa đi. – Chàng trai Uchiha lên tiếng, có vẻ bực bội khi nghe thấy tiếng thút thít…

– Sasuke-kun à, đừng nói với con gái như thế chứ. – Sakura huých nhẹ vào người anh, rồi nhanh chóng hướng mắt lại về phía cô gái mắt nâu. – Mà sao tự nhiên cậu ngã vậy? Trông như có ai đó đã đẩy cậu thì phải.

– Việc này thì…..đúng là như vậy. Tôi còn bị đánh nữa- Cô gái lí nhí đáp.

– Cái gì? tại sao lại bị đánh chứ?

– Là chủ quán này đã đẩy tôi. – Cô gái run run chỉ vào quán trà bên cạnh. – Khi tôi mở lời mong ông ấy có thể đưa tôi lương tháng này và những tháng trước nữa.

– Lương? Những tháng trước – Sasuke lẩm bẩm, có vẻ hiểu ra toàn bộ sự việc.

– Nhưng việc trả lương là điều hoàn toàn bình thường mà. Tại sao lại bị đánh chứ?

– Sakura… – Sasuke giải thích. – Có nghĩa tên chủ quán này là 1 tên quỵt tiền lương nhân viên. Đòi thì bị đuổi đánh.

– À…ra là 1 tên khốn nạn. – Cô kunoichi tóc hồng cau mày. – Cậu chấp nhận để hắn bắt nạt thế sao?

Cô gái nhỏ túm chặt lấy vạt áo rách…. đôi môi mím chặt khi nghe những lời Sakura nói ra….

– Tôi rất nghèo, tôi còn có em trai nữa. Trước đây tôi cũng có ba mẹ và gia đình cũng rất khấm khá. Nhưng do bị một tên xấu xa nào đó lừa, nhà tôi đã mất tất cả, ba đã tự tử vì quá sốc, mẹ cũng ốm mà mất theo ba. Thế nên, tôi đi làm thuê để kiếm sống và cả để nuôi em tôi nữa. Tôi xin làm ở quán này nhưng ông chủ không hề đưa tôi một đồng nào từ lúc tôi bắt đầu làm đến nay. Tôi đâu muốn bị bắt nạt, nhưng hắn có tiền, có cả người nữa… Tôi đâu thể làm được gì.

– Bỏ đi là được mà. – Sakura nói.

– Nếu bỏ ngang công việc sẽ phải trả gấp đôi số lương tôi đã làm ra. Không có thì hắn sẽ bắt em trai tôi….

– Gì vậy chứ? – Sakura hết lên, đầy tức giận.

Chưa bao giờ cô thấy có thể loại người nào lại tai quái và ngang ngược như ông chú của cô gái kia….

Cô gái kia là phụ nữ…cô cũng là phụ nữ…..

Nhìn một cô gái trạc tuổi mình bị đối xử không ra gì thì làm sao có thể làm ngơ được chứ?

Mà dù nếu tất cả có không quan tâm đến… thì….

Chí ít, Haruno Sakura đây cũng sẽ không thể bỏ qua…

Hít một hơi dài trước khi túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái kia….

Mặc kệ khuôn mặt ngơ ngác của cô gái mắt nâu…

Sakura hùng hồn tiến vào trong quán trà….

Đôi mắt ngọc bích ánh lên đầy căm giận….

– ĐI….TÔI SẼ ĐÒI LẠI CÔNG BẰNG CHO CÔ.

Nhìn theo bóng mái tóc hồng trước mắt….

Chàng trai tóc đen nắm chặt thanh Kusanagi trong tay….

Và khoan thai tiến bước….

Đưa tay lên chỉnh phần tóc mái lòa xòa trên trán…

Vạt áo xanh………. kín đáo che đi nụ cười đẹp chết người của ai kia…..

(Còn tiếp)