Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)

Chương 36: Chàng trai của bóng tối…




– Sasuke….sao anh lại đến đây vào giờ này?

Sakura tin hoàn toàn vào lời Tozuki nói….

Ảo giác ngày một mạnh hơn. Giờ đây, cô không còn phân biệt được ai nữa. Ngay cả tai cô, chúng cũng ù đi…..không thể nghe rõ nữa..

– Thế sao em lại đến đây? – Chàng trai tóc nâu đỏ vẫn không ngừng gạt Sakura.

– Em đưa cho Tozuki chiếc hộp thôi……

Sakura lắp bắp, cô cố gắng giải thích cho người mà cô tưởng là Sasuke kia….

cô sợ anh sẽ giận cô về việc này…

– Em xin lỗi mà Sasuke….

Đôi mắt xám bạc hơi chớp nhẹ, cái nhìn ánh lên sự thích thú đến kì lạ….

– Em….. là cô gái hư, Sakura. – Tozuki khẽ thì thầm vào tai Sakura. – Em phải bị phạt thôi….

Bàn tay đang nâng cằm Sakura bắt đầu rời vị trí để luồn vào những sợi tóc hồng tuyệt đẹp của cô.

Sakura mở to đôi mắt của mình….

Tozuki ngắm nhìn đôi mắt xanh đó…..không chớp mắt….

Anh mỉm cười ranh mãnh……

Sakura……

Anh hiểu sao tên đó lại giữ chặt em kinh khủng như thế rồi….

Đôi mắt của em….

Đến anh còn muốn chết trong đó….

Nói gì hắn- Uchiha Sasuke….

Hắn quá may mắn rồi……

Nhưng nếu hắn mất em…..

Trong tay anh thì sao….?

Tozuki lấy làm hài lòng với suy nghĩ của mình.

Ý nghĩ chiếm giữ và trả thù chiếm chọn lấy tâm tư của Tozuki….

nó khiến anh không còn là anh nữa….

một Tozuki hiền lành và nhẹ nhàng….

giờ đây….

đang biến thành 1 con người thủ đoạn và đáng ghê tởm….

Anh ghé sát môi mình xuống tai của Sakura…

hít nhẹ mùi hương của Sakura…

rồi hôn nhẹ lên đó…

– Em thật đáng yêu, Sakura .- Tozuki nói khẽ.

– Sasuke….- Sakura hơi rùng mình vì cái hôn ở tai mình. – Anh sao vậy?

Tozuki không đáp lại.

Anh còn muốn nhiều hơn là 1 nụ hôn ở tai…..

Tay anh di chuyển từ mái tóc xuống eo của Sakura….

anh đưa môi mình xuống gần môi của cô….

định hôn vào nó…

– SAKURA….EM Ở ĐÂU? -Tiếng nói vọng ra từ con đường bên ngoài.

Sakura giật mình….

cô ngỡ ngàng quay ra khung cửa sổ trước mắt….

– SAKURA…TRẢ LỜI ANH ĐI.- Giọng nói đó càng lúc càng gần hơn. Đầy khẩn khoản.

– Sasuke…kun!

Cô đã nhận ra giọng nói đó rồi…..

Nước mắt Sakura khẽ rơi xuống, sau khi nghe thấy tiếng nói thân thương đó 1 lần nữa..

Sakura như bừng tỉnh sau cơn mê. Cô quay lại nhìn người con trai đang ôm lấy eo mình rồi cố đẩy thật mạnh….

Tozuki bị tuột tay khỏi người Sakura…

Cô vùng chạy ra phía cửa….

rồi chạy xuống cầu thang, hướng về nơi giọng nó Sasuke phát ra….

cố gắng trốn thoát khỏi Tozuki….

– Tên khốn khiếp. – Tozuki bực mình.

Anh đứng lên và đuổi theo Sakura….

————————————————————

– Sakura…..- Chàng trai tóc đen vịn vào 1 bờ tường, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Miệng vẫn không ngừng gọi tên Sakura….

Anh đã đi hết cái làng này và cả các khu rừng xung quanh….

nhưng vẫn không hề thấy Sakura…

chỉ còn chỗ này thôi….

nó là niềm hi vọng cuối cùng của anh….

Anh thực sự lo sợ…..

cảm giác không được nhìn Sakura….

nó làm anh như muốn phát điên….

Sasuke đứng thẳng dậy…..

anh lại bắt đầu di chuyển nhanh hơn và tiếp tục cất tiếng gọi…..

– Sakura….

– Sasuke….anh ở đâu?

Sasuke giật mình khi thấy tiếng nói, anh dừng lại….

Ở chiếc cầu thang của 1 ngôi nhà gần đó, có 1 bóng người bé nhỏ đang lao đến chỗ anh…..

Không ai khác….đó là Sakura….

Là cô gái mà anh đang không ngừng tìm kiếm…..

Sasuke giang tay đón lấy Sakura vào lòng…..

Cô khóc thút thít trong vòng tay anh….

– Tìm thấy em rồi….Sakura của anh.

Sasuke ôm chặt Sakura, cố gắng trấn tĩnh cô bằng những nụ hôn ….

– Có anh ở đây rồi. – Anh nói bằng giọng nói dịu dàng.

– Em…em rất sợ, Sasuke. – Sakura vẫn không ngừng nức nở. Cô nắm chặt lấy vạt áo choàng của Sasuke….

Sasuke nhìn Sakura, lo lắng vô cùng….

– Tên nào đã làm em như thế này…..

Sasuke đang cất tiếng hỏi…

thì anh bỗng dừng lại khi nhìn thấy 1 người đang đi đến…..

mái tóc nâu đỏ bước ra từ bóng tối….

đôi mắt xám bạc nhìn anh đùa cợt…..

– Ồ, là Sasuke sao…..

Gương mặt Sasuke đanh lại, quai hàm cứng ngắc, đôi mắt anh trở nên lạnh lẽo vô hồn, Sharingan bật lên từ lúc nào không hay….

Anh vẫn vuốt mái tóc Sakura…..

Anh vẫn ôm cô trong tay….

Nhưng mắt anh thì nhìn Tozuki như muốn ăn tươi nuốt sống…

Đôi môi anh hơi hé mở…..

nụ cười phảng phất sự căm thù đến thấu xương….

– Mày phải …..CHẾT!