Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)

Chương 33: Những bông hoa thủy tiên và một cuộc hẹn




– Sao anh lại làm thế ?

Cô kunoichi tóc hồng buông mình xuống chiếc giường yêu quý, sau khi trở về từ nhiệm vụ của mình. Nhìn chàng trai đang đứng trên chiếc lan can gần đó, cô trách anh.

– Em không muốn giết người vô lý như thế.

-…..

– Điều gì đã khiến anh đặt cái ảo thuật đó vào mắt em vậy?

Sasuke không đáp lại. Anh hơi nhắm mắt.

– Em không muốn nói ra đâu. – Giọng nói của Sakura thoáng chút giận hờn. – Nhưng anh làm vậy quả thực rất không nên.

-…..

– Em mong anh hiểu những gì em nói.

– Anh đến đây. Vậy mà em chỉ biết trách móc anh thôi sao? – một giọng nói sắc lạnh vang lên.

Sasuke cảm thấy hơi bực mình. Tất cả những gì anh làm là để bảo vệ cô và ……để bảo vệ mối quan hệ này.

Thế mà cô dám mắng anh sao.

Mắng 1 tộc nhân Uchiha ?

Bản thân anh thấy anh chả làm gì sai hết

và anh cũng không cho phép ai nói anh sai

kể cả cô.

– Em không trách anh. Em chỉ nói những gì em nghĩ….. – Sakura ngồi dậy. Cô nhìn anh, thoáng cau mày.

– Rằng anh là 1 tên tồi. Đã bắt em giết người sao?- Sasuke nói, giọng anh đanh lại.

– Em đâu nói anh là tên tồi. Nhưng Tozuki đâu đáng chết đến thế. Anh ta chỉ theo đuổi em, và em đâu có đáp lại.

Hắn không đáng chết? – Sasuke nói mỉa mai. Cơn giận của anh như bùng lên.

“Quá lắm. Cô ấy bênh vực hắn ta”

Anh quay lại nhìn Sakura bằng đôi mắt sắc lạnh.

– Phải rồi. Thế sao em không đón nhận tình cảm của hắn luôn đi.

– Anh….

Sakura mím môi lại, cô chưa kịp nói gì thì Sasuke đã biến mất.

– Phải rồi…. anh đúng là đồ tồi đấy, Sasuke-kun! – Cô nói khẽ rồi gục đầu xuống chiếc gối. Nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Và 2 người giận nhau thực sự.

Sakura…..

Cô có sai không khi chọn anh?

Sasuke….

Anh có đúng không khi yêu 1 người rắc rối như cô?

2 câu hỏi đó…..

không ngừng xuất hiện trong đầu Sakura và Sasuke.

Không ai có lời giải…

Nhưng…

Sakura ngồi đó. cô ngậm mình trong bồn nước nóng…

Bao lâu rồi nhỉ? Cô đã ở trong cái bồn nước này bao lâu rồi?

Cô cúi xuống, để cả cơ thể chìm trong nước nóng.

Vị nước đôi khi……

..mặn đắng trên môi cô.

Sasuke đứng đó. Anh nhìn khung cửa sổ quen thuộc của nhà ai đó….

Bao lâu rồi nhỉ? Anh đã đứng nhìn khung cửa đó bao lâu rồi?

Anh hướng mắt, cố gắng tìm kiếm hình ảnh mái tóc hồng quen thuộc.

Đôi môi khẽ mỉm cười khi….

.. anh thấy người đó.

Rồi mọi thứ….sẽ ra sao?

——————————————————————

– Xin lỗi em vì những hành động đó. Tozuki.

Sakura đọc những dòng chữ trên mẩu giấy cô cầm trên tay,rồi hướng mắt đến đóa hoa thủy tiên đang nằm gọn gàng trên hiên nhà.

Cô thở dài, bước vào trong nhà…..

những bông hoa thủy tiên vẫn ở đó.

————————————————

Ngày tiếp theo……

– Thực sự xin lỗi em, Sakura. Tozuki.

Lại 1 bó hoa nữa.

Và lại là 1 bức thư nữa.

Sakura vẫn bỏ mặc những bông thủy tiên trắng đó……

——————————————————-

Ngày tiếp theo nữa…….

– Tôi thấy tồi tệ lắm. Tozuki

Vẫn là bó hoa thủy tiên khác và thêm 1 mảnh giấy khác…

Sakura cảm thấy mình hơi quá quắt với Tozuki.

Cô nhặt những bông hoa trước hiên nhà lên…

Rồi mang chúng vào trong nhà của mình.

———————————————

Ngày sau nữa……

– Cám ơn em vì không giận tôi. Tozuki.

“Xin lỗi và rồi cảm ơn ư?” – Sakura khẽ mỉm cười.

Tozuki…..anh ta thật tử tế.

Không giống ai đó…

Sakura…..

Cô có sai không khi chọn anh?

Suy nghĩ đó lại vang lên trong tâm trí Sakura.

Cô đưa những bông hoa lên và khẽ hít hương thơm ngọt ngào của chúng.

Sasuke- 1 người lạnh lùng và tàn nhẫn…..người cô yêu…

Tozuki – 1 người dịu dàng và chu đáo…..người yêu cô….

Cô thực sự phải làm gì đó….

————————————————-

Ngày sau đó nữa…..

Tozuki cầm bó hoa thủy tiên trên tay bước lặng lẽ về phía nhà Sakura.

Anh đặt khẽ bó hoa xuống hiên nhà, quay lưng định bước đi…..

Bỗng…..

Anh chợt dừng lại, khi bắt gặp 1 mẩu giấy có hình những cánh hoa anh đào đang tung bay…

Anh nhặt chúng lên đọc….

rồi môi anh khẽ cười thật tươi……

đôi mắt xám bạc ánh lên….

” Em muốn gặp anh vào ngày mai. Sakura”

—————————————————-

Chàng trai tóc đen lặng lẽ quan sát….

thanh kiếm Kusanagi khẽ run rẩy trong tay…..