Cánh Hoa Đào Định Mệnh (Sasusaku)

Chương 24: Xem mặt




“Con hãy mặc bộ váy mẹ treo trong tủ của con rồi đi đến nhà hàng có địa chỉ ở bên dưới tờ giấy này nhé. Nhà chúng ta hôm nay phải gặp 1 vài vị khách đặc biệt.

Đúng 11h trưa nha con.

P/s: Mẹ không định mua bộ váy đó đâu nhưng…. quần áo con toàn đồ chiến đấu, chả có cái nào ra hồn cả.

Mẹ.”

Sakura đọc mảnh giấy mà mẹ cô để lại trên bàn, mặt xị ra.

“Có nhất thiết mẹ phải chê cái tủ quần áo của mình không? – Cô thầm nghĩ.

Rồi lết lên trên tầng 2.

Sakura vốn không thích đi với ba mẹ. Đơn giản vì cô và ba mẹ quá trái tính nhau.

Cô thì nóng nảy, không thích bông đùa.

Còn “phụ huynh” của cô thì ……..

Haizzzzz!

Quá là nản.

Đi 1 mình còn chẳng chịu được, huống hồ còn gặp gỡ với vài vị khách nữa chứ.

Bước lên tầng, Sakura mở cửa phòng mình ra. Cô tiến tới chỗ chiếc tủ quần áo và kéo nó….

Bỗng…

Đập vào mắt cô là 1 chiếc váy liền 2 dây màu hồng nhạt. Dưới thân chiếc váy có vẽ hình những cánh hoa anh đào màu đậm hơn đang tung bay trước gió.

Chiếc váy treo ở đó.

Nổi bật hẳn so với đống quần áo của Sakura.

Sakura nhìn chằm chằm chiếc váy rất lâu….

Cô cảm thấy nó dễ thương kì lạ…..

Trong phút chốc….

cô thấy lời mẹ bảo “tủ quần áo chả có gì ra hồn”…..

.cũng khá chính xác.

Sakura thôi không nhìn bộ váy nữa, cô ngó lên nhìn đồng hồ…

10 giờ 30….

Cũng đến giờ phải đi rồi.

Sửa lại mái tóc hồng cho gọn gàng, mặc bộ váy mà mẹ treo ở tủ, đeo đôi giầy trắng hơi cao gót 1 tí. Sakura xoay mình trước gương…..

– Cũng được đấy chứ. – Sakura tủm tỉm cười.

Cầm tờ giấy có ghi địa chỉ trong tay, cô bước ra khỏi ngôi nhà của mình.

——————-

Konoha……

11 giờ 5 phút…..

Tại 1 nhà hàng nào đó….

Có 1 cô gái tóc hồng đang rảo bước…..

“Đây rồi” – Sakura nói khẽ khi nhìn thấy mái tóc quen thuộc của ba mình đang lấp ló ở 1 dãy bàn tít bên trong.

Cô nhanh chóng tiến tới chỗ đó.

– Chào mọi người, cháu đến muộn. – Sakura cúi gập người khi vừa đến nơi, xin lỗi cho sự chậm trễ của mình.

– Ồ, con bé nhà tôi đó. – Ông Haruto vỗ tay đánh bốp, rồi chỉ vào Sakura.

“Bố ơi là bố” – Sakura lẩm bẩm trong miệng, thầm trách cái thái độ tự nhiên thái quá của ba mình. Bản thân vẫn tiếp tục cúi đầu.

– Ra đây là cô bé Sakura của chúng ta. – Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Sakura đoán chắc là 1 trong 3 vị khách mà nhà cô mời đến.

– Cháu không cần cúi mãi như thế đâu. Đến đây và ngồi xuống nào. – Lại 1 giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

– Dạ, cháu cám ơn. – Sakura đáp lại lễ phép. Cô chắc chắn đây là người thứ 2.

Thế còn người thứ 3 thì sao?????

Vừa nghĩ, Sakura vừa khẽ ngưởng đầu lên.

-Ơ??????

Sakura mở to đôi mắt, không giấu nổi sự ngạc nhiên. Cô lắp bắp.

– A…anh…là…người đó.

– Chào Sakura, tôi đã nói mình sẽ gặp lại mà.

Chàng trai tóc nâu đỏ lên tiếng..

Anh nhìn cô gái đứng trước mặt mình….

Nụ cười ấm áp nở trên môi.

– Thì ra 2 đứa biết nhau rồi à? – Người đàn ông đứng tuổi ngồi cạnh chàng trai đó lên tiếng, phá tan sự bối rối của Sakura.

Ông ra dấu, kêu Sakura ngồi xuống.

– Bọn con chỉ tình cờ gặp nhau 1 lần thôi, thưa ba. – Chàng trai tóc nâu đỏ lễ phép đáp lại.

– Vậy ư? Thế con đã giới thiệu gia đình mình cho cô bé chưa?

Chàng trai lắc đầu.

Nhận được câu trả lời của con trai mình, người đàn ông đó quay lại nhìn Sakura.

– Giới thiệu với cháu, ta là Senju Tokamitsu, vợ ta đây là Senju Juna, còn đây – Ông chỉ vào chàng trai tóc nâu đỏ – là con trai ta, Senju Tozuki.

– Họ Senju ạ? – Sakura giật mình, không khỏi thắc mắc.

– Đúng rồi, chúng ta là con cháu của ngài Hokage đệ nhị. Ta gọi ngài là ông nội đấy. – Ông Tokamitsu gật gù.

– Cháu…. thực sự vô cùng bất ngờ ạ. – Sakura nói, vẫn chưa thể tin vào những gì mình nghe được.

“Con cháu ngài đệ nhị?”Cô không hề biết người nào của tộc Senju trừ cô Tsunade ra. Vậy mà giờ đây, trước mặt cô là cả 1 gia đình Senju. Cô tin chắc là ai trong tình huống này cũng đều sốc như cô mà thôi.

– Chúng ta đã rất thân nhau phải không anh chị Haruno – Cô Juna cười hiền hậu. Rồi vỗ nhẹ bàn tay Sakura. – Thế nên cháu cứ coi chúng ta như gia đình cháu nhé.

– Vâng ạ.

Nhưng sực nhớ ra điều gì, Sakura quay sang chỗ mẹ, cô ghé tai mẹ hỏi khẽ:

– Mẹ, vậy chúng ta gặp họ để làm gì ạ?

Mẹ cô quay lại trả lời:

– Thì để con và Tozuki gặp mặt nhau chứ sao. Hôm nay là …. 1 buổi xem mặt mà.

– CÁI GÌ?- Sakura hét lên.

Chuyện gì đang xảy ra ở đây chứ?

Xem mặt á?

Tại sao cô không hề biết chuyện này?

Sasuke sẽ làm gì khi biết chuyện này đây?

Mà tại sao lại với anh ấy…..

người đã cứu Sasuke của cô.

Sakura cảm thấy mình thật ngu ngốc khi đã không kịp nói quan hệ của mình và Sasuke với ba mẹ.

Để giờ đây, cô chả biết mình nên làm gì nữa.

Anh ta -Tozuki….dù sao anh ấy cũng là ân nhân của cô. Cô không thể thất lễ được.

Làm sao đây??????

Ai đó, làm ơn cứu cô thoát khỏi việc trớ trêu này đi.

2 bên gia đình cứ ngồi đó, ôn lại chuyện xưa.

Sakura…. không thể giấu nổi sự lo lắng.

Tozuki ngồi đối diện……

nhìn Sakura không hề chớp mắt….

“Cô ấy……xinh đẹp thật đấy”

Trong khi đó…..

Rất tình cờ…..

Naruto, Hinata, Ino và Sai cùng bước vào nhà hàng đó.

Họ ngồi xuống 1 bàn cách đấy không xa.

– Tớ đảm bảo là nhà hàng này rất ngon mà – Ino lên tiếng.

– Ừ, tớ biết. Nhưng sao tớ cũng phải đi thế? – Sai cười, quay lại hỏi Ino.

– Vì cái mồm của cậu đó. Cậu phải đi theo tớ, chuộc lại lỗi lầm do cái mồm của cậu gây ra đi. – Ino nhìn Sai bằng ánh mắt đầy tà khí khiến Sai im bặt, không dám ho he câu nào nữa.

– Có ramen không Ino? – Naruto cầm đôi đũa trên tay, mắt sáng ngời.

– Không có đâu, baka. – Ino gầm lên.

Hinata ngồi đó, nhìn mọi người đùa nhau cô bỗng thấy thật vui vẻ. Phóng tầm mắt ra xung quanh, bỗng Hinata đột ngột dừng lại.

– Kia…. là Sakura đúng không? – Hinata chỉ về phía trước.

Cả 4 cặp mắt đều hướng về phía ngón tay của Hinata.

– Đúng rồi, đúng rồi. – Naruto gật đầu lia lịa. – Có cả ba mẹ cô ấy và….. ai nữa kia?

– Họ đến đây làm gì nhỉ? – Ino liếc nhìn Sakura. – Mà sao Sakura diện quá vậy.

– Tớ ra đấy hỏi nhé! – Naruto toan phi ra.

Thì bị cả 3 người còn lại túm cổ lôi lại.

– Baka, Naruto.

– Nhưng tớ muốn biết họ làm gì……

Bỗng ông Haruno nói lớn, vang cả đến chỗ 4 người…

– Tôi mong buổi xem mặt này thật thành công, ông thông gia tương lai ạ. HA HA……

– HẢ? – Cả 4 cái mồm đồng thanh gào lên.

– Sao lại xem mặt hở? – Ino nhăn nhó. Rồi cô cố đứng lên, nhòm anh chàng được ghép đôi với Sakura.- Ui, mà anh chàng đó cũng đẹp trai kinh khủng ha.Đôi mắt kìa, cái mũi, cái miệng, dáng người nữa…….. Có khi ngang ngửa Sasuke nữa đó.

– Giờ cậu còn có thời gian ngắm trai đẹp nữa sao? Dattebayo. – Naruto sốt sắng – Liệu Sasuke biết việc này chưa?

– Chắc… chưa đâu. – Hinata nhìn Naruto.

– Vậy….. tớ phải nói cho hắn nghe thôi.

Naruto rời khỏi quán, phi như bay tới nhà Uchiha…..

Có 1 chàng trai tóc đen đang ngồi ở bậc cửa….

Anh vô cùng điềm tĩnh….

cho đến khi……

tên Uzumaki đến, và kể toàn bộ sự việc.

– Ở đâu? – Sasuke nói lớn, vẻ mặt tức giận.

Vơ vội thanh Kusanagi, anh lao như điên đến chỗ tên bạn vừa nói…..

Và…

Buổi gặp gỡ nhà Senju và Haruno có lẽ sẽ thành công mĩ mãn….

Nếu không có chuyện…..

Đột nhiên….

1 thanh Kusanagi từ đâu bay tới bỗng dưng cắm thẳng vào chính giữa cái bàn, đúng lúc Tozuki định chạm vào tay Sakura…..

1 chàng trai xuất hiện……

Vô cùng giận dữ……

Sharingan đã bật lên từ lúc nào…..

Con mắt Rinnegan lấp ló sau mái tóc đen…..

Chàng trai cười nhếch mép….

– Sakura đi xem mặt mà không có tôi sao?