Bây giờ Cố Du mới hiểu được mục đích thực sự của Thẩm Mộ Thành.
Hắn vốn không phải muốn bắt cóc mình làm bùa hộ thân để trốn thoát khỏi
biên giới, mà là dựa vào mình dẫn dụ Từ Trạm tới chỗ núi cao hoàng đế xa để ra tay lần nữa!
"Tại sao nhất định phải đối phó với Từ
Trạm?" Cố Du nhìn thẳng đôi mắt Thẩm Mộ Thành, mặc dù khó nén sợ hãi
trong đáy lòng, nhưng biểu hiện vẫn là không kêu ngạo không siểm nịnh.
Cô không dám yếu thế, cũng không thể yếu thế.
"Điều bí mật này để cho tôi trì hoãn." Nói tới cừu hận, Thẩm Mộ Thành chỉ mỉm cười.
Đây là một trong những buổi tối chịu đựng khó khăn nhất trong cuộc đời của
Cố Du, cô và Thẩm Mộ Thành nằm ở trên một cái giường, mặc dù cô cố gắng
tới mép giường cách xa hắn, nhưng không chỗ nào là không có hơi thở nguy hiểm vững vàng bao phủ cô.
Hôm sau, bọn họ tiếp tục lên đường.
Càng về phía Bắc nhiệt độ càng thấp, Thẩm Mộ Thành cho Cố Du mặc trang phục
leo núi đã chuẩn bị xong từ lâu, lúc cỡi còng tay ra, Cố Du gần như cảm
giác hai tay đã không thuộc về mình, cô thử cố sức muốn chạy trốn, lại
bị Thẩm Mộ Thành nhẹ nhàng chế ngự.
Bàn về thể năng bàn về mưu trí, cô đều không phải đối thủ của người đàn ông trước mắt này.
Nhưng cô không cố làm gì như vậy mà cứ trơ mắt chờ Từ Trạm rơi vào cạm bẫy sao?
Khiến cô oán hận là, cơ thể dường như quen tiết tấu lái xe của Thẩm Mộ Thành, lúc trước vì mang thai mà phản ứng say xe kịch liệt đã biến mất không
thấy, cô vốn định dùng cớ này trì hoãn thời gian, nhưng bây giờ căn bản
không có cách nào ra tay.
Đứa bé trong bụng của cô thật là không có ánh mắt đi hãm hại cha!
Trên đường thông thuận, Cố Du vốn tưởng rằng mục đích là bến cảng biên giới
thành phố Hà Cổ, không ngờ bọn họ lại dừng lại lần nữa, trên bảng hướng
dẫn kí hiệu là huyện Thất Hòa.
Đây không phải là đường đi thành phố Hà Cổ.
Cố Du nghi vấn đầy bụng nhìn Thẩm Mộ Thành, chỉ thấy hắn không biết từ đâu móc ra điện thoại di động mới tinh, bấm điện thoại.
"Tôi ở đường nhỏ sau xưởng gỗ." Hắn chỉ nói một câu liền cúp máy.
Còn có đồng lõa?
Tâm Cố Du lại trầm trầm.
"Tôi giữ lại khối lượng lớn ngòi nổ của Từ Trạm để chuẩn bị cho bất cứ tình
huống nào," Thẩm Mộ Thành nhìn đôi mắt Cố Du tràn đầy sầu lo thấp giọng
cười cười, "Đi thôi, thời gian của chúng ta rất gấp."
Lần
đầu tiên cô thanh tỉnh bị dẫn xuống xe, gió lạnh thổi vào cổ, kích thích Cố Du rụt rụt cơ thể, hai tay cô mang còng tay bị Thẩm Mộ Thành nắm
trong lòng bàn tay, rõ ràng thật ấm áp, nhưng cô tình nguyện để chúng nó phơi bày trong lạnh giá.
Đây là xưởng gỗ phun sơn đã ngừng
làm việc, như vậy rừng rậm trải khắp phân xưởng gần biên giới nước R,
phần lớn mùa đông không thể duy trì công việc bình thường. Mấy chục cột
cây phế thải còn trụi lủi trong góc sân, tuyết đọng ngang mắt cá chân,
bầu trời xám tro giống như bị rét lạnh ngầm xâm chiếm nên ảm đạm không
ánh sáng, ánh mặt trời cũng lạnh buốt không còn sinh khí, phối hợp với
mùa đông hoang vu thê lương của trấn nhỏ Bắc Phương.
Đi qua
sân của xưởng mấy bước Cố Du cảm giác mình nhanh chóng bị đông cứng,
cuối cùng vào nhà xưởng trống không, gió lạnh không lạnh thấu xương nữa.
"Bên trong có một giang phòng trực ban," Thẩm Mộ Thành sờ sờ gò má đông cứng đỏ bừng của Cố Du, "Cô đi nghỉ ngơi trước."
Cố Du không khách khí với hắn, xoay người đi.
Trong phòng trực đúng là có giường, phía trên chỉ có đệm giường thật mỏng,
không có mềm, Cố Du leo lên bàn làm việc dùng sức kép tay nắm cửa sổ,
mới phát hiện đường chạy trốn duy nhất đã bị giá lạnh đông cứng.
Trên bàn làm việc có điện thoại, cầm lên không có âm thanh.
Cố Du chán nản ngã xuống giường, nghĩ thầm mình thật là dư thừa, Thẩm Mộ
Thành là người thận trọng, sao để cô có cơ hội chạy trốn?
Vừa lạnh vừa đói lại mệt mỏi, Cố Du lại không ngủ được, bên ngoài không hề
có tiếng động, cô không biết Thẩm Mộ Thành đang làm gì. Có lẽ là do mệt
mỏi, nằm rất lâu cuối cùng cô hơi bối rối, lúc này hai tiếng súng vang
khiến cô thức giấc trong mông lung.
Phản ứng đầu tiên của Cố Du là Từ Trạm đến.
Cô không để ý tình huống cơ thể cố gắng xuống đất, dùng tốc độ nhanh nhất
chạy ra khỏi phòng, Thẩm Mộ Thành đưa lưng về phía cô, sàn nhà xi-măng
trước người hắn nằm hai thi thể, trên người mỗi người đều có vết máu đỏ
tươi.
Đẩy Thẩm Mộ Thành ra, Cố Du đứng trước thi thể nhìn thoáng qua, cuối cùng thở phào nhẹ lòng.
Vóc người của hai người kia có thể nhìn ra không phải là Từ Trạm.
Sau lưng Thẩm Mộ Thành vẫn không lên tiếng, Cố Du quay đầu lại phát hiện
trong tay hắn nắm kiểu súng lục 92, cảm xúc trong mắt bắt đầu dao động,
con ngươi đen nhánh như đêm.
"Còn chưa tới lúc cô chân chính lo lắng." Hắn nói xong bắt Cố Du vác lên, cằm lên túi vải mới vừa bên
cạnh thi thể, đi vào phòng trực ban Cố Du vừa nghỉ ngơi.
Bị
đặt trên giường, Cố Du đã tĩnh táo, cô thậm chí không có giãy giụa vô
vị, trong đầu tất cả đều là nghi vấn về hai thi thể kia.
Nghĩ đến cuộc điện thoại của Tiểu Tước lúc trước, thêm đầu mối lẻ tẻ, hai
người này phải là người vì lợi ích của Thẩm Mộ Thành mà đem quân hỏa của tập đoàn Bắc Phương qua biên giới. Nếu Thẩm Mộ Thành chỉ là lợi dụng
hai người kia bán mạng cho hắn, trắng trợn giết người diệt khẩu như vậy
đúng là hiếm thấy.
Có lẽ hắn muốn mạnh tay một trận, bất kể hậu quả?
Cố Du nhìn chằm chằm động tác của Thẩm Mộ Thành, chỉ thấy hắn đặt túi vải bố xuống, nhưng lại đi tới cỡi còng tay của cô.
Lúc cô chưa phản ứng kịp, không biết hắn lại móc ra một còng tay ở đâu.
Nhìn ra ý đồ của Thẩm Mộ Thành, Cố Du phản kháng theo bản năng, vung hụt quả đấm, đầu gối bị đánh nên né tránh nhanh, nhưng cô vốn không phải vì
đánh trúng Thẩm Mộ Thành, bắt được khoảng trống khi hắn né tránh, Cố Du
như mũi tên chạy vội ra ngoài.
Cô cố hết sức mình còn sót lại, vậy mà vừa bước ra cửa phòng liền lại bị chế trụ kéo trở lại.
Thẩm Mộ Thành thậm chí không có mở miệng nói chuyện hoặc là uy hiếp, hắn chỉ làm một động tác, một tay gắt gao đặt trên bụng của Cố Du.
Cô giống như là bị đứng hình, không dám lộn xộn, tuyệt vọng bị còng ở trên giường.
Thẩm Mộ Thành hô hấp
đều đặn, Cố Du thở thật cẩn thận tinh thần căng thẳng, bên trong căn
phòng an tĩnh dị thường, tiếng sột soạt giống như sấm động.
Thuận lợi kéo khóa kéo xuống hết, Thẩm Mộ Thành lưu loát lột sạch sẻ trang
phục leo núi của Cố Du, bên trong cô chỉ mặc áo dệt mềm mại, trong lúc
giãy giụa vạt áo đã mở ra phần eo nhỏ nhắn tuyết trắng từ lâu.
Cố Du không biết vì rét lạnh hay vì sợ hãi mà run rẩy, nhưng chuyện xảy ra kế tiếp, khiếp người hơn cô dự đoán.
Cô trơ mắt nhìn Thẩm Mộ Thành lấy ngòi nổ đã xâu thành chuỗi ra khỏi túi
vải bạt, nhẹ nhàng, nhẹ nhàng quấn ngang hông của cô, cố định.
Kích thước ngòi nổ dài ngắn bằng bút bi giống như là Phong Linh lay động
trên eo tuyết trắng của cô, cuối cùng Thẩm Mộ Thành cố định sau thắt
lưng của Cố Du, rồi sau đó hắn không rút tay về, cứ vòng như vậy khiến
Cố Du sợ cứng ngắc, dán chặc cơ thể cô khẽ run.
Cố Du đã
không cách nào suy tư rằng Thẩm Mộ Thành và ngòi nổ cái nào nguy hiểm
hơn, kiến thức chuyên nghiệp khiến cô rõ ràng hơn bất cứ ai, nhiều ngòi
nổ như vậy một khi nổ tung, cả xưởng cưa cũng có thể san thành bình địa, chứ đừng nói là nổ tung mình.
"Lúc an bài Trịnh An Hà đi
giết cô, tôi mấy ngày cũng không ngủ," Thẩm Mộ Thành nằm sắp trên người
Cố Du, khẽ vuốt sau lưng cô, "Tôi đã hi vọng rất nhiều cô có thể nhớ tới tôi, để tôi giữ lại lý do không đi giết cô, nhưng cô là phụ nữ của Từ
Trạm, ngày đó tôi nghĩ Trịnh An Hà sẽ trôi chảy, cảm giác như trút được
gánh nặng thống khổ, tôi không bao giờ ... nữa thấy cô bồi bên cạnh Từ
Trạm nữa. Quyết định cả đời này chỉ có thể có dũng khí làm một lần, khi
lần thứ hai, chính tôi không biết có thể chịu được sự thật cô cứ biến
mất ở trước mắt như vậy hay không, không bằng chúng ta thử nhìn xem."
Càng nguy hiểm, đầu óc Có Du xoay chuyển càng nhanh, cô chợt ý thức được
Thẩm Mộ Thành có chỗ sơ hở, không để ý sợ hãi, cô vội vàng hỏi tới, "Sao anh liên lạc được với Trịnh An Hà? Hắn là tội phạm truy nã, cảnh sát
cấp dưới của anh bắt được hắn chẳng lẽ có thể trực tiếp đưa cho anh?"
"Ta và Trịnh An Hà biết cùng một người, trước lúc trở về Dương Cảng, ta chỉ gặp hắn." Thẩm Mộ Thành dường như không thèm để ý bí mật của mình,
giống như đang từ biệt người trước khi chết, lần đầu tiên trực tiếp trả
lời vấn đề của Có Du.
"Lâm Viện?" Cố Du không tin, nhưng cô chỉ cảm thấy có khả năng này.
Thẩm Mộ Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai lúc lên lúc xuống va chạm nhau,
lần này hắn không cười, hai cánh mỏng môi đẹp mắt khẽ mở, nói ra một tên mà Cố Du nằm mơ cũng không nghĩ ra.
"Thượng Khôn."
"Anh là gì của hắn?" Cố Du vô cùng nhạy cảm với Thượng Khôn và Tô Ngôn
Khanh, nhưng lúc trước Thẩm Mộ Thành đã biết cô nhưng chưa bao giờ nói
tới chuyện Phương Tranh bị giết hại, Cố Du mơ hồ ý thức được, Thẩm Mộ
Thành muốn giết Từ Trạm giống như loại chấp nhất nguồn gốc cuối cùng ở
đâu mà cô đã từng quen biết.
"Tôi theo họ mẹ, Thượng Khôn là cha tôi." Thẩm Mộ Thành nói từng chữ.
"Tôi chưa từng nghe nói Thượng Khôn có con." Cố Du nhìn chằm chằm hai mắt của hắn.
"Bọn họ đã ly dị từ lâu, nhưng tôi có qua lại với ông ấy."
"Anh nghĩ là Từ Trạm hại chết Thượng Khôn?"
"Chẳng lẽ tôi đỗ oan cho anh ta?" Thẩm Mộ Thành cao giọng nhếch môi cười cười, rất nhanh, hắn thu lại nụ cười, vì Cố Du nở nụ cười quỷ dị hơn.
"Anh nghĩ Từ Trạm đối phó Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh là vì cái gì? Vì sao
anh ấy phải chuyện không hề có liên quan? Chỉ vì giúp thư ký Đoàn lên
chức? Hoặc là muốn được lợi ích gì người khác không nhận ra?" Cố Du nhìn chăm chú vào Thẩm Mộ Thành, trong lúc nhất thời lý trí hoàn toàn không
có, chỉ còn niềm vui tràn trề nhẹ nhàng, "Trước khi Trịnh An Hà chết nói mỗi người điều bị nắm trong tay hắn, tôi nghĩ là hắn đang nói tôi và Từ Trạm, bây giờ tôi mới biết, trong đó bao gồm cả anh! Hắn vốn không nói
thật cho anh! Thẩm Mộ Thành, anh có khả năng thông minh như vậy, kết quả bị tên cặn bã trêu đùa!"
Lần đầu tiên ánh mắt Thẩm Mộ Thành trở nên giống như trời đông giá rét, hắn nhìn Cố Du cười vô cùng tùy ý, hô hấp càng thở càng gấp, "Có ý gì?"
"Có ý gì? Trịnh An Hà
luôn biết vì sao Từ Trạm muốn ra tay với Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh,"
cô hít sâu, cười nói, "Đó là vì tôi! Là tôi muốn bọn họ chết! cha anh
hại tôi nhà tan cửa nát, anh và Lâm Viện giúp cha tôi sửa hình phạt vô
thời hạn thì Thượng Khôn và Tô Ngôn Khanh liền ra tay hại chết ông ấy ở
ngục giam, là tôi chấp nhận gả cho Từ Trạm nếu anh ấy nguyện ý báo thù
cho tôi, nếu không phải là anh ấy ngăn cản, tôi đã tự tay bắn chết bọn
họ từ lâu!"
Trong nhà yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở đơn điệu.
Ánh sáng trong mắt Thẩm Mộ Thành từ khiếp sợ đến phẫn nộ lúc này thì ảm đạm tro tàn, hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm Cố Du, mặt không biểu cảm, đáy
mắt gợn sóng biến mất không thấy, thay vào đó là vùng nước lặng.
Tiếng thắng xe từ sân truyền tới, cả hai đều cả kinh nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Du mở miệng kêu, lại bị Thẩm Mộ Thành bịt miệng. Hắn cởi còng tay xuống cố định hai tay Cố Du ra trước người, sau đó dẫn cô quấn đầy ngòi nổ đi ra phòng nhỏ.
Có lẽ vì quá lạnh, mặc dù hai người chết chảy nhiều máu như vậy, trong nhà xưởng vẫn không mùi máu tanh.
Cố Du không dám lộn xộn, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi động tác của Thẩm
Mộ Thành đi tới gần thi thể, lúc này cửa nhà xưởng mở ra lần nữa, bước
chân lung tung càng dựa vào càng gần, cô ngẩng đầu lên, ngược sáng, thấy bóng dáng quen thuộc chạy đầu tiên.
Nước mắt không kềm được tuôn rơi lưu lại trên gương mặt, thở ra khí lạnh hỗn loạn không chịu nổi.
"Từ Trạm!" Cô kêu lên, "Mau rời khỏi đây!"
Sau đó, huyệt thái dương chợt lạnh, bị nòng súng lạnh như băng vững vàng chỉa vào.
"Thẩm Mộ Thành, ngươi muốn ta có thể chết, thả cô ấy." Giọng nói Từ Trạm hơn
hẳn ngày đông giá rét, ánh mắt hung ác nham hiểm, Cố Du chưa từng thấy
anh như vậy.
Vu Duệ và cảnh sát đứng sau lưng Từ Trạm, cảnh
sát vừa định tiến lên trước, Thẩm Mộ Thành thấp giọng quát bảo ngưng
lại, "Ngoài Từ Trạm, tất cả đều rời khỏi."
Dứt lời, hắn mở chốt an toàn trên súng.
Nếu như có thể, Cố Du chỉ muốn đồng quy vu tận với Thẩm Mộ Thành, cô nhắm
mắt lại tuyệt vọng nghĩ, nhưng bây giờ không được, ngòi nổ trên người cô đủ để nổ tung cả xưởng cưa, Từ Trạm tuyệt đối không thể không bị liên
lụy.
Nước mắt nhanh chóng bị gió lạnh lẻo trên gương mặt, cô nhìn Từ Trạm, bất lực nghẹn ngào.
"Du Du, đừng sợ," lúc Từ Trạm nhìn cô trong mắt không còn âm trầm, ấm áp có lực, "Tất cả đã có anh."
Cố Du ra sức gật đầu.
Giờ khắc này cô vô cùng tin chắc, người đàn ông của cô truy đuổi ngàn dặm, nhất định có thể đưa cô về nhà.